Cửu U Long Giới

Chương 168

Đã bước vào khí trời đầu đông, thời tiết hôm nay cũng giá lạnh, trong Vương Cung cũng không phải là ngoại lệ, ở đó đã xuất hiện những chậu than đỏ, đã đi qua bao nhiêu thời đại hoàng triều, mang tới sự ấm áp bao trùm lên toàn bộ Vương Cung, đưa vào từng gian phòng bên trong. Dù sao những vương tử, công chúa còn có các hậu phi trong Vương Cung đều có thân thể cao quý, ngay cả những kẻ mang theo cũng tài trí hơn người, cho nên mặc dù tiết khí đầu đông thời tiết chưa lạnh giá lắm nhưng cái lạnh cũng đã bắt đầu rồi.

Trong Vương Cung huy hoàng rực rỡ, trong một căn phòng to lớn trong hậu cung, Quốc vương của Ba Phạt Lợi Á Lý Tự Minh đang ngồi một mình ở vị trí chính phòng, trong tay cầm tấu chương tỉ mỉ quan sát, làm vua của một nước, hơn nữa Lý Tự Minh tự nhận cả đời là một minh quân, chính vì vậy, cả ngày lúc nào cũng bận rộn việc chính sự, mặc dù bây giờ đã khuya lắm rồi nhưng Lý Tự Minh vẫn không hề nghỉ ngơi.

Đương nhiên lý do hôm nay Lý Tự Minh không nghỉ ngơi không phải vì có chuyện gì đó cấp bách, mà là vì ông ta đang đợi… đang đợi tin tức của Bạch Khởi. Khi Bạch Khởi hành động đã cho người mật báo với Lý Tự Minh, chuyện này phải có được sự cho phép của Lý Tự Minh, nếu không Bạch Khởi có gan trời cũng không dám tùy tiện điều động mười vạn đại quân…

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, ít nhất cả trăm ngọn nến đã được thắp lên, trong phòng ngập tràn màu sáng đỏ, Lý Tự Minh ngồi ở vị trí chính giữa, phía sau chỉ có một lão thái giám đang đứng, còn trong phòng không có một bóng người, nhưng ngoài phòng, hơn trăm quân binh tay cầm vũ khí, người mặc áo giáp màu vàng đang đứng thẳng tắp ở đó, mười mấy tên cao thủ đại nội phối hợp tác chiến ngoài cửa phòng để đảm bảo an toàn cho Lý Tự Minh…

Kẹt kẹt…

Cánh cửa màu đỏ thắm được đẩy ra ầm ầm, hai binh sĩ cao tới năm thước của cận vệ quân chậm rãi đẩy cánh cửa lớn rất nặng ra, một thái giám mặc trường bào màu nâu từ ngoài cửa cuống quýt chạy vào, sau khi chạy vào sau tiếng:

- Bẩm!

Rồi quỳ rạp xuống đất, cung kính hô lớn:

- Khởi bẩm Bệ hạ, Phó sư đoàn truởng Vương Đô Đặc Cảnh Ty Bạch Khởi đang ở ngoài cung xin cầu kiến.

Nghe xong lời này Lý Tự Minh vốn đang cầm bút chuẩn bị phê vào bản tấu chương liền dừng bút lại, ngẩng đầu lên, đặt bút trong tay xuống, trên mặt nở một nụ cười, ngồi ở đó thầm thì nói:

- Hảo tiểu tử… cuối cùng cũng tới rồi, bõ công ta ngồi chờ…

Nói xong bèn chỉnh lại khuôn mặt của mình, liếc nhìn lão thái giám đang quỳ dưới đất nói:

- Còn đứng đó làm gì? Còn không mau kêu hắn vào cho ta…

Lão thái giám dùng tiếng nói đặc biệt của mình vội vàng trả lời, nói xong liền nhanh chóng lui ra… Nói ra những lão thái giám này cũng thật là đáng thương, không chỉ trên cơ thể có chỗ thiếu hụt không cách nào bằng được với người bình thường, hơn nữa khi đối mặt với chủ nhân lại càng phải khúm núm, người bên cạnh Hoàng Đế lại càng phải như vậy. Ngoài mặt thì vui vẻ nhưng thật ra sau lưng suốt ngày lo sợ hãi hùng, đừng nói là các thái giám phụ trách thông báo luôn phải dùng sự nhẫn nại giống như các cao thủ chạy đường dài, với những quán quân tốc độ chạy đường ngắn, hơn thế nữa chỉ cần Hoàng Đế phẫn nộ một chút thì trong nháy mắt có thể đầu rơi xuống đất.

Nhưng sau mấy phút Bạch Khởi đã bị triệu tới trong chính điện, Bạch Khởi buớc vào nhanh như lưu tinh, sau khi bước vào trong phòng, cánh cửa phía sau dần dần khép lại, còn Bạch Khởi thì quỳ rạp xuống đất hô lớn:

- Thần… Bạch Khởi tham kiến Bệ hạ.

- Miễn lễ… đứng dậy đi… mọi chuyện giải quyết thế nào rồi? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lý Tự Minh ngồi ở đó tươi cười nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt sau đó cao giọng nói.

- Chuyện này…

Bạch Khởi không nói gì mà trái lại lại nhìn lão thái giám đang đứng sau Lý Tự Minh, tuy rằng Bạch Khởi cũng biết những người có thể đứng ở chỗ này đều là thân tín của Lý Tự Minh, nhưng mọi chuyện vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn, vạn nhất Lý Tự Minh không muốn để người khác biết chuyện này thì sao? Há không phải là tự mình đắc tội với Lý Tự Minh sao?

Nhãn thần của Bạch Khởi không có cách nào giấu được Lý Tự Minh, Lý Tự Minh mỉm cười, thấy rất mãn nguyện với tâm tư kín đáo của Bạch Khởi, nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang đứng trước mặt mình nói:

- Nói đi, hắn đã theo ta mười năm rồi, ta không giấu hắn chuyện gì cả… ngươi cứ nói đi…

- Vâng… Khởi bẩm Bệ hạ, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn và các thành viên trong sứ đoàn mang theo toàn bộ đều đã bị giết chết… không còn sót một ai…

Bạch Khởi cũng không hồ đồ, Lý Tự Minh đã nói như vậy. Vậy hắn quan tâm gì nữa chứ, vì vậy sau khi nghe xong lời đó liền lập tức trả lời.

- Tội danh gì? Lý do gì?

Lý Tự Minh hỏi với chút thân thiết.

- Bắt cóc tiểu thư quý tộc, giữa đường giết chết quý tộc Vương Quốc, tự ý bắt bớ, áp dụng hình phạt riêng… chống lại lệnh bắt, huy động binh mã có ý đồ tạo phản, người của sứ đoàn cũng tham gia, vì vậy… toàn bộ đều bị giết chết…

Bạch Khởi không thay đổi sắc mặt nói ra lý do của mình.

- … Bọn chúng đúng là to gan làm bậy, những kẻ này thật sự đáng chết… Bạch Khởi ngươi làm rất tốt, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi…

Lý Tự Minh sau khi nghe xong liền ôn tồn nói.

- Tạ ơn Bệ hạ khích lệ, đây đều là do Bệ hạ có cách lãnh đạo, các tướng sĩ hi sinh thân mình làm được, Bạch Khởi không dám kể công.

Bạch Khởi khiêm tốn trả lời.

- Được… Phàm là binh sĩ tham gia mỗi người được phát một kim tệ. Còn những binh sĩ tử thương thì ngoài tiền an táng tại quê nhà ra, mỗi người được khen thưởng thêm mười kim tệ… còn về phần ngươi… Bạch Khởi… ngươi muốn gì nào?

Lý Tự Minh nói như vậy là muốn cho Bạch Khởi cơ hội để nói lên phần thưởng mà mình muốn có. Điều này là ân huệ của thiên tử, Bạch Khởi trong giây lát có chút sửng sốt.

- Chuyện này… Bệ hạ, thần không dám tranh công.

Trong con người Bạch Khởi đã có sự khiêm tốn từ thời Hoa Hạ cổ đại, đương nhiên sẽ không chủ động nói ra mình muốn cái gì, một là trong tư duy của Bạch Khởi điều này không hay, hai là nếu làm như vậy cho dù Lý Tự Minh tuân thủ lời hứa nhưng trong lòng Lý Tự Minh cũng không vui vẻ lắm, dù sao tất cả mọi thứ trong Vương Quốc đều thuộc về Quốc vương, Quốc vương có thể tùy ý cho thần tử, nhưng… thần tử không thể chủ động xin Quốc vương cho… quy tắc này… là thiết luật.

- Như vậy đi… Bạch Khởi… Vương Quốc mới xây dựng thêm muời quân đoàn ngươi biết chứ… từ quân đoàn hai mươi sáu đến quân đoàn ba mươi lăm… tổng cộng là muời quân đoàn, ngươi có đồng ý đến binh đoàn thứ ba mươi lăm làm Sư đoàn trưởng không?

Nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt, Lý Tự Minh tự nhiên nói như vậy.

Nghe xong lời này Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng cung kính nói:

- Tất cả đều do Bệ hạ làm chủ…

Bạch Khởi hiểu rằng đây là cơ hội mà Lý Tự Minh giành cho mình, là con đường dẫn cho mình để lập tức triển khai đại chiến, Vương Quốc đã tỏ rõ ưu thế tuyết đối của mình, trong trận chiến tranh này có thể nói là đã nắm chắc phần thắng, bởi vì binh lực vượt trội hơn hẳn đối phương, cho dù là Vương Quốc không điều động Quân đoàn Thiết Bích phía Bắc mà chỉ điều động Quân đoàn Chiểu Trạch phía Nam và Quân đoàn Hải Long phía Đông, giữ lại các quân đoàn phụ thuộc của họ, điều động Cấm Vệ Quân Vương Đô, không điều động Tứ Đại Doanh, ngoài ra còn có thể điều động mười sáu quân đoàn, tổng cộng là mười chín quân đoàn, thì An Đức Liệt tuy rằng có tổng hợp toàn lực nhưng bảy tỉnh Tây Bắc của hắn có được mười quân đoàn đã là cực hạn rồi, thêm vào đó binh lực cũng không cách nào gánh vác… còn về phía Vương Đô hình như gấp hai lần bọn họ, trong đó còn có chín đội quân tinh nhuệ… trận chiến này dường như là không còn gì lo lắng… đương nhiên nếu tiền đề không xảy ra chuyện gì lớn.

Một ngày khi sáp nhập vào trong quân, quân mới của mười quân đoàn nhất định phải tiến vào chiến trường. Lúc đó bản thân có thể tích lũy quân công nhanh chóng, điều này… không thể không nói là một tin tốt của Thiên tử… nếu trong trận chiến này Bạch Khởi biểu hiện xuất sắc, tích nhiều quân công, hơn nữa vị trí Quân đoàn trưởng lại đang thiếu, Bạch Khởi sớm muộn gì mà không thể trèo lên được vị trí đó…

Vì vậy Bạch Khởi không do dự mà trả lời ngay, mặc dù Bạch Khởi biết bản thân nếu kiên trì ở lại, như vậy… khoảng gần chín năm nữa một ngày nào đó khi Uông Hải về hưu, bản thân cũng có thể làm một Trung Tướng Sư đoàn trưởng ổn định, nhưng đối với Bạch Khởi mà nói vị trí đó không có hấp dẫn.

- Ha ha… đúng vậy… đã như vậy, vậy thì ngày mai ta sẽ ra thánh chỉ cho ngươi, sau năm ngày ngươi hãy đi báo, ha ha… ngươi chính là Tướng Quân trẻ nhất của Vương Quốc, ta sẽ thông báo trước cho Bộ Thống Sư phong cho ngươi là Thiếu Tướng Quân… ngươi cứ an tâm, nhớ rõ, đến quân đoàn ba mươi lăm… nhất định phải chuẩn bị tốt… Chiến tranh… ta phỏng chừng khoảng cách giữa chúng ta không xa… xảy ra chuyện như vậy An Đức Liệt tuyệt đối sẽ không nhẫn nại được nữa… mùa đông bất lợi cho tác chiến, hắn nhất định sẽ không động thủ, Bộ Thống Sư và Bộ Tình Báo cũng nói rồi, An Đức Liệt chưa chuẩn bị xong, mùa đông sẽ không động thủ, nhưng… ta là người biết rất rõ tính cách của An Đức Liệt. Hắn đã từng theo ta nam chinh bắc phạt… ta vốn rất hiểu con người hắn, có thù nhất định phải báo đó là tính cách của hắn… khi đến đầu xuân, e là hắn sẽ lập tức đến khiêu chiến với chúng ta… cho nên… ta muốn ngươi sau khi đến đó lập tức chuẩn bị… chuẩn bị chiến tranh.

- Vâng… Bệ hạ… thần biết rồi, thần nhất định sẽ dốc sức làm để báo đáp long ân của Bệ hạ.

Bạch Khởi nghe xong lời này thì học cách nói trong kịch lý cổ trang trả lời.

- Ha ha… Hay… khá lắm… ngươi rất biết cách nói… hơn nữa cũng rất có khả năng, Bạch Khởi ta rất xem trọng ngươi… đừng để ta phải thất vọng… quân đoàn mới ở cách Vương Đô một trăm dặm, ngươi nên biết nơi đó… đến lúc đó ta cho phép ngươi mang theo những thân tín của ngươi ở Vương Đô Đặc Cảnh Ty cùng đến đó… hơn nữa ngươi cứ yên tâm là chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, cho dù trong quân không thể trở thành một Quân đoàn trưởng… đến lúc đó vị trí của Uông Hải vẫn là của ngươi…

Lý Tự Minh cười ha ha rồi nói.

- Tạ chủ long ân… Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…

Bạch Khởi sau khi nghe xong liền cung kính trả lời, dùng câu nói dài nhất mà các đại thần thời cổ đại hay nói với Hoàng Đế nhưng rõ ràng bây giờ không còn ai nói câu nói này…

Lý Tự Minh nghe xong lời này nhãn thần sáng ngời, vuốt ve bộ ria mép trước ngực cười ha hả nói:

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế? Ha ha ha… Hay… đúng vậy… hy vọng như lời ngươi chúc… lời chúc này ta rất thích… ngươi đi đi… hãy nhớ rõ, đừng phụ hy vọng của ta!

Nói xong liền phất tay để Bạch Khởi rời đi, Bạch Khởi cũng không nói nhiều, vội vàng tạ ân rồi quay bước.

Bình Luận (0)
Comment