Cửu U Long Giới

Chương 295

Thời gian qua, chuyện xét nhà diệt tộc ở Đế Đô nhiều không kể xiết. Mức độ giàu có của các Đại quý tộc cũng khiến cho người ta phải kinh ngạc. Nghe nói trong phủ đệ tại Đế Đô của Đỗ Tân Hầu Tước đã xét ra tròn ba trăm năm mươi vạn kim tệ. Còn có cả các loại đồ cổ, châu báu, cộng lại có lẽ hơn năm trăm vạn kim tệ. Tài sản trong phủ đệ của các Đại quý tộc rất đáng kinh ngạc, năm mươi ba quý tộc, trong đó tuy rằng có rất nhiều quý tộc trung bình và nhỏ nhưng tổng lượng tài sản cũng rất khó tin. Thời gian gần đầy, số vàng bạc châu báu thu thập từ các quý tộc, hàng hàng xe được đưa vào quốc khố trong Hoàng cung, số lượng đáng kinh ngạc. Theo thống kê của Hộ Bộ, lần này thu thập được số tài sản có giá trị ít nhất là tám ngàn vạn kim tệ từ năm mươi ba quý tộc Đế Đô. Đây tương đương với một năm thuế má ở Bất Diệt Hoàng Triều.

Huống chi đây chỉ là phần nổi của tảng băng. Mọi người đều biết căn cơ của các quý tộc không ở Đế Đô, căn cơ của các Đại quý tộc là ở phong địa của họ chứ không phải là Đế Đô. Tài sản của họ cũng tập trung tại lãnh địa của gia tộc mình, nơi đó mới là tổ của họ. Nếu như thu thập hết phong địa gia tộc của họ, e là thu hoạch ít nhất có thể tăng lên mấy lần, mười mấy lần cũng không phải là không có khả năng.

Bất Diệt Hoàng Triều xây dựng đã được nghìn năm. Một nghìn năm qua, đất nước ổn định, phát triển không ngừng. Tài sản của những quý tộc đó có mức độ đó cũng không nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Rõ ràng rằng lần phản loạn này tuy đã gây ra cho Đế Quốc một số tổn thất, nhưng tổn thất lại không lớn, so với số tài sàn mà Đế Quốc thu hoạch được mà nói thì đây thực sự là không đáng kể. Tính toàn sơ bộ, quốc khố của Đế Quốc bởi vì cuộc đại càn quét lần này ít nhất có thể thu được 0,6 tỷ kim tệ, thậm chí còn nhiều hơn. Hơn nữa, ngoài những thứ đó ra còn có thể thu hoạch được vô số binh mã, lương thảo, vũ khí, áo giáp. Những thứ này đều không tính toán được. Tóm lại có lẽ có thể lại xây dựng cho Đế Quốc một trăm Quân đoàn nữa, cung cấp ba đến năm năm cũng không thành vấn đề. Nghĩ tới đây, Bạch Khởi có chút điên cuồng.

Bạch Khởi cũng nhận ra Lý Tự Minh làm như vậy cố nhiên là để trút giận, là để những người phản bội Hoàng gia nhìn thấy những điều tốt đẹp, ngoài ra điều đáng sợ nhất chính là vị Hoàng Đế Bệ Hạ này đã để mắt tới của cải của đám quý tộc kia, lần này vừa hay đã cho hắn ta một cái cớ để tẩy trừ, lấp đầy quốc khố vốn dĩ đã gần cạn kiệt và có chút căng thẳng đó. Điều này khiến cho Bạch Khởi trong lòng bất giác cảm thấy coi thường cái gã này, đồng thời cũng thèm thuồng với quốc khố trong tương lai của Bất Diệt Hoàng Triều. Bạch Khởi cũng bất giác muốn đợi đến sau khi phong trào xét gia diệt tộc tại Đế Đô kết thúc sẽ dẫn theo cường giả dưới quyền mình đi vào Hoàng cung cướp sạch quốc khố.

Đương nhiên số tài sản của những quý tộc này khiến cho người ta khó tin nổi, nhưng người được quan tâm trong cuộc đại vận động xét gia diệt tộc nàythế nhưng không phải ai khác mà là Đức Hắc Lan Gia tộc. Đây là gia tộc giàu có nhất Đại Lục, gia tộc Đệ nhất phương Nam, nhà buôn vũ khí rất nổi tiếng trên Đại Lục này. Đại gia tộc này đã kéo dài mấy nghìn năm, thậm chí còn lâu đời hơn lịch sử của Đế Quốc, họ mới là đối tượng được quan tâm nhất.

Tất cả mọi người đều hiểu rằng, nếu Đế Quốc tiêu diệt Đức Hắc Lan Gia tộc, nó có ý nghĩa gì, nó cho thấy tài sản và áo giáp bất tận, vô số vũ khí… Những thứ này đều là những thứ mà Đế Quốc cần. Tuy rằng Đức Hắc Lan Gia tộc mỗi năm đều tiến cống không ít, có điều, mọi người đều biết rằng nó khó mà thỏa mãn được khẩu vị của Lý Tự Minh. Nếu có thể nuốt được tài sản khổng lồ này của Đức Hắc Lan Gia tộc, đương nhiên là không có gì tốt hơn.

Mọi người đều đang quan tâm, bọn họ quan tâm đến Đức Hắc Lan Gia tộc, bọn họ cũng muốn biết rằng Đế Quốc sẽ có được những lợi ích gì từ Đức Hắc Lan Gia tộc. Nếu có thể, họ đều rất muốn đánh chén một bữa.

Về phần việc tài sản của Đức Hắc Lan Gia tộc trong Đế Đô sớm đã bị thu dọn sạch, có điều, điều làm cho người ta kinh ngạc đó là Đức Hắc Lan Gia tộc hình như sớm đã có sự chuẩn bị, một Đại phân cục ở Đế Đô cũng không có tài sản gì đáng giá. Phải biết rằng, sự giàu có sung túc của Đức Hắc Lan Gia tộc này khó mà tưởng tượng nổi. Ngoài kho vàng của tại chính gia tộc ra, phân cục Đế Đô là nơi quan trọng nhất của họ. Phân cục tại Đế Đô nắm toàn bộ nghiệp vụ tại phương Bắc Đế Đô, bao gồm việc buôn bán tại Gia Lam, Thiên Long trước đây và cả những nơi xa xôi khác. Còn tổng cục tại phương Nam lại thông qua đường biển, xuyên qua đại dương vô bờ, men theo đường bờ biển hướng về phương Tây, phụ trách thương mại tại phương Tây, toàn bộ số tiền thu hoạch được đều cất giữ tại kho vàng của tổng cục. Nhưng phân cục tại Đế Đô và tổng cục mười năm tổng hợp lại một lần, mười năm mới có một lần vận chuyển lớn. Lúc đó Đức Hắc Lan Gia tộc sẽ thuê các cường giả khắp nơi trên Đại Lục giúp đỡ vận chuyển tài sản trong Đế Đô về tổng cục phương Nam. Cứ mười năm một lần, không có ngoại lệ.

Mà hiện tại là năm thứ chín, năm thứ chín hẳn là lúc giàu có nhất, tất cả số kim tệ buôn bám kiếm được tại các quốc gia phương Bắc của Đức Hắc Lan Gia tộc chín năm qua đều ở trong Đế Đô, đây chẳng phải là bí mật gì. Khi Lý Tự Minh hạ lệnh xét nhà diệt tộc, nơi đầu tiên phái người đến chính là kho vàng của Đức Hắc Lan Gia tộc. Thế nhưng tiếc là bọn họ lại phát hiện ra không có thu hoạch gì. Điều này khiến cho rất nhiều người đều vô cùng kinh ngạc, bắt đầu xôn xao suy đoán kho vàng của Đức Hắc Lan Gia tộc rốt cuộc đã đi đâu.

Người của Đức Hắc Lan Gia tộc giống như đã biến mất, biến mất vô tung vô ảnh. Mặc dù số lượng lớn nhân thủ vẫn bị bắt được và bị giết sạch, nhưng người trông coi chủ yếu đều đã biến mất. Rõ ràng là Đức Hắc Lan Gia tộc cảm thấy tình hình bất thường đã lập tức sai người di chuyển tài sản cất dấu đi.

Lúc này đột nhiên có người của Đức Hắc Lan Gia tộc cầu kiến, Bạch Khởi đương nhiên ngạc nhiên, có điều sau khi ngạc nhiên đã lập tức hiểu ra ý của người đến từ Đức Hắc Lan Gia tộc. Hiện tại, trong Đế Quốc ngoài mình ra, e là không có ai có thể bảo đảm cho Đức Hắc Lan Gia tộc này.

Đức Hắc Lan Gia tộc đến tìm mình lúc này là vì điều gì đã rõ ràng. Có lẽ bọn họ muốn mình giúp đỡ một tay. Có điều để mình giúp bọn họ nếu không phải trả giá một chút thì có lẽ không được. Dù sao mình cũng không có bất kỳ chút giao tình nào với bọn họ.

Nhắc đến Đức Hắc Lan Gia tộc, Bạch Khởi nhớ lại khi mình ở tình La Đức. Đầu tiên là chuyện Đức Hắc Lan Gia tộc xuất hiện, muốn mua Cửu U… Nghĩ tới đây, Bạch Khởi bất giác mỉm cười, Đức Hắc Lan Gia tộc không phải là kẻ có tiền bình thường, có điều, cuối cùng bọn họ đã từ bỏ cái kế hoạch đó. Có lẽ họ cũng biết được rằng muốn mua thứ ở trong tay mình là điều không thể. Dù sao địa vị của mình mấy năm sau đó không phải là dùng tiền là có thể lay động được. Tuy rằng thời gian giao hẹn đã đến rồi, có điều, lúc đó Đức Hắc Lan Gia tộc lại không phái người đến nhắc lại chuyện này.

Sau một lát, trong khi Bạch Khởi suy tư, Độc Cô Chiến Thiên đã dẫn người của Đức Hắc Lan Gia tộc vào. Bạch Khởi vừa nhìn, hóa ra vẫn là người quen, Lộ Khắc, đã từng là người phụ trách của Đức Hắc Lan Gia tộc tại tỉnh La Đức, cũng coi như đã có duyên gặp mặt với mình một lần. Hơn nữa, ban đầu còn cung cấp cho mình một số lợi ích, coi như cũng có chút giao tình, chẳng qua chỉ là giao tình không sâu đậm mà thôi. Đã phái hắn đến đây, không thể không nói rằng Đức Hắc Lan Gia tộc rất biết làm người.

- Ha ha. Lộ Khắc? Không ngờ lại là ngươi. Ngươi đến Đế Đô từ khi nào vậy?

Bạch Khởi đặt cây bút trong tay mình xuống, nhìn Lộ Khắc cười nói.

- Không ngờ đại nhân vẫn còn nhớ tại hạ. Thực sự sợ rằng lúc đó tiếp đãi không chu đáo, xin đại nhân hãy lượng thứ.

Lộ Khắc lộ ra theo sắc mặt vui mừng, cung cung kính kính nói. Lời này tuy là lời nói khách sáo nhưng lại cũng chính là điều mà trong lòng Lộ Khắc nghĩ. Trước đây không biết, nhưng đối với Lộ Khắc hiện tại mà nói, Bạch Khởi quả là nhân vật lớn. Bản thân mình chỉ là một viên quan nhỏ bé không đáng kể của Đức Hắc Lan Gia tộc, so với Bạch Khởi, cơ bản không có cách nào so sánh. Bạch Khởi lại có thể nhớ ra mình, đó đã là vinh quang vô cùng lớn rồi.

- Khách khí rồi, ngồi đi.

Bạch Khởi xua tay nói, bảo Lộ Khắc ngồi xuống, còn bản thân cũng đi đến trước mặt Lộ Khắc, tùy ý ngồi bên cạnh Lộ Khắc. Điều này khiến trong lòng Lộ Khắc càng trở nên sợ hãi. Đây chính là vinh dự, có thể ngồi cùng Sát Thần Bạch Khởi quả đúng là vinh sự.

- Đã là người quen thì ngươi cũng không cần phải nói những lời vô ích đó nữa. Hôm nay đến đây là vì chuyện gì?

Nhìn Lộ Khắc một cái, Bạch Khởi điềm đạm nói. Người quen là người quen, chuyện là chuyện, có những lúc phải nói cho rõ vẫn tốt hơn. Huống chi hắn và Lộ Khắc cũng không phải là thân quen lắm, chỉ là có duyên gặp một lần mà thôi. Tuy rằng đã có chút ân tình với đối phương, có điều lại cũng chẳng là cái gì.

- Điều này… Tại hạ lần này đến đây là muốn cầu xin đại nhân hãy cứu lấy Đức Hắc Lan Gia tộc chúng tôi. Bệ Hạ đã muốn ra tay với chúng tôi, truyền ra Thánh chỉ xét nhà diệt tộc, gần đây sẽ hạ lệnh, sau khi tập trung năm Quân đoàn phương Nam, Đức Hắc Lan Gia tộc của chúng tôi sẽ ngập đầu tai ương. Đại nhân nhất định phải giúp đỡ chúng tôi, đại nhân!!!

Có điều, điều này cũng tốt, vừa nói đến điều này, Lộ Khắc lập tức đứng dậy, chắp tay nói với Bạch Khởi. Khi nói, cả cơ thể đều run lên.

Lúc này, Lộ Khắc nhớ tới lời của Trưởng Lão gia tộc trước khi tới đây:

- Lộ Khắc, lần này đi bất luận là dùng cách nào, bất luận phải trả giá bao nhiêu, ngươi nhất định phải thuyết phục Tây Bắc Vương giúp đỡ Đức Hắc Lan Gia tộc chúng ta. Hiện tại, trong cả Đế Quốc chỉ có Tây Bắc Vương mới có thể giúp đỡ chúng ta. Ta đã truyền tin tức đi cho tổng cục, nhưng tổng cục căn bản không có cách chuẩn bị. Đợi khi tin tức của chúng ta truyền đến, e là Thánh chỉ diệt tộc cũng đã đến đây rồi. Đến lúc đó việc kinh doanh mấy nghìn năm của Đức Hắc Lan Gia tộc chúng ta sẽ bị hủy thoại trong tức khắc. Lộ Khắc, lẽ ra thân phận của ngươi không đủ tư cách đi gặp Tây Bắc Vương, thế nhưng, trong Đế Đô này, trong những người may mắn còn tồn tại được, chỉ có ngươi đã có duyên gặp mặt với Tây Bắc Vương, ngươi buộc phải đi. Hãy nhớ, cho dù phải trả bất cứ giá nào, ngươi nhất định phải thuyết phục được Tây Bắc Vương, nếu không, Đức Hắc Lan Gia tộc bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt.

- Giúp Đức Hắc Lan Gia tộc các ngươi một tay? Ồ, Lộ Khắc, ngươi không thể không biết, Đức Hắc Lan Gia tộc các ngươi lần này phạm tội danh gì chứ? Đó là tội mưu phản. ta giúp các ngươi thì chẳng phải là dối trên lừa dưới, đồng mưu tạo phản sao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bạch Khởi cau mày nói.

- Đại nhân, ta biết, trong Đế Đô này chỉ có đại nhân ngài mới có thể giúp đỡ chúng tôi. Chỉ có ngài mở miệng, Bệ Hạ cũng phải lễ nhượng ba phần. Chỉ cần ngài mở miệng, Đức Hắc Lan Gia tộc chúng tôi sẽ không có chuyện gì. Đại nhân, trước khi ta đến đây, Trưởng Lão trong gia tộc đã nói, nếu đại nhân đồng ý giúp đỡ chúng tôi, không để cho Đức Hắc Lan Gia tộc chúng tôi bị người ta tiêu diệt, thì Đức Hắc Lan Gia tộc chúng tôi đồng ý trả bất cứ giá nào!

Lộ Khắc cắn răng một cái, nói lại toàn bộ lời của Trưởng Lão.

Thân là một thương nhân, mặc cả chính là bản tính của hắn, có điều, lúc này hắn lại không dám có ý nghĩ đó, bất chấp tất cả cũng phải thuyết phục được Bạch Khởi. Vì vậy phải trả bao nhiêu cũng đáng. Bởi vì chỉ cần một câu nói của Bạch Khởi là có thể khiến cho cả Đức Hắc Lan Gia tộc may mắn thoát khỏi kiếp nạn.

- Ồ, bất luận trả giá như thế nào?

Bạch Khởi nghe xong lời này, ánh mắt sáng ngời nhìn thoáng về phía Lộ Khắc. Hắn có một chút động lòng rồi.

Điểm này, Bạch Khởi không dấu giếm điều gì, Lộ Khắc cũng nhìn ra. Cho nên, Lộ Khắc quyết định khi còn nóng hãy rèn sắt, vội vàng cung kính nói:

- Đúng vậy… Bất kỳ giá nào, tất cả tiền tài trong thời gian chín năm thương mại ở phương Bắc của Đức Hắc Lan Gia tộc chúng tôi, còn có cả những tài sản và toàn bộ tiền bạc ở phương Bắc của Đức Hắc Lan Gia tộc chúng tôi đều tập trung ở đây. Ngoài ra còn có khoảng một tỉ kim tệ từ tổng cục phương Nam chuyển tới, tổng cộng có một tỉ sáu nghìn vạn kim tệ. Số tiền này vốn dĩ chuẩn bị để tiến cống cho Thái Tử Điện Hạ. Sau khi Thái Tử Điện Hạ lên ngôi, đổi lấy ba tỉnh phương Nam thành lãnh địa vĩnh viễn. Thế nhưng tình hình hiện tại đã như vậy rồi, chúng tôi cũng không có cách nào khác. Nếu đại nhân đồng ý, chúng tôi nguyện đem toàn bộ một tỉ sáu ngàn vạn kim tệ này dâng lên đại nhân để làm thù lao, hơn nữa còn có thể sinh thêm chi phí.

- Một tỉ sáu nghìn vạn kim tệ! Ồ! Không hề ít a, Đức Hắc Lan Gia tộc thật đúng là có tiền.

Bạch Khởi không tỏ ra vẻ đồng ý mà cũng không có vẻ phản đối, trái lại chỉ đưa ra một câu nói nhạt như thế, điều đó làm cho trong lòng Lộ Khắc bất giác trầm xuống.

Lộ Khắc cũng nhận ra, tuy Bạch Khởi cảm thấy một tỉ sáu nghìn vạn kim tệ là không ít, nhưng có điều số tiền này vẫn không đủ để khiến cho Bạch Khởi động lòng. Điều này khiến Lộ Khắc lòng nóng như lửa đốt. Do dự một lát, lời của Trưởng Lão lại xuất hiện trong đầu Lộ Khắc, Trưởng Lão đã nói không tiếc bất kỳ sự trả giá nào, vậy thì mình chỉ có thể tăng thêm bảng giá mới có thể đổi lấy sự giúp đỡ của Bạch Khởi. Tất cả đều xứng đáng, trước khi tới đây Trưởng Lão đã cho ta quyền ra quyết định.

- Một tỉ sáu nghìn vạn kim tệ là hơi ít, có điều hiện tại chúng tôi chỉ có chừng ấy, có điều Đức Hắc Lan Gia tộc chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi đại nhân. Nếu đại nhân đồng ý giúp đỡ, như vậy ta sẽ làm chủ. Sau khi sự thành, Đức Hắc Lan Gia tộc sẽ cấp thêm cho đại nhân một tỉ bốn nghìn vạn kim tệ, tổng cộng là ba tỉ thì thế nào?

Lộ Khắc cắn răng một cái nói như vậy, đây đã là mấu chốt của hắn.

Tuy chức phận của Lộ Khắc chưa phải là rất cao, nhưng có điều chí ít cũng là người quản lý sự vụ của Đức Hắc Lan Gia tộc, hơn nữa còn là trực hệ tử tôn. Gia tộc có bao nhiêu của cải, đại thể hắn cũng có một chút hiểu biết, cũng có vẻ là bốn tỉ, năm tỉ kim tệ. Đây chính là số của cải mà Đức Hắc Lan Gia tộc tích lũy được kể từ khi xây dựng cho đến nay, trong khoảng thời gian tròn bảy nghìn ba trăm năm. Nếu nhiều hơn nữa, Đức Hắc Lan Gia tộc quả thực không thể lấy ra nổi. Dù sao Đức Hắc Lan Gia tộc cũng có hàng vạn con cháu, có các loại cửa hàng, và còn có cả số lượng lớn các phường hội và hầm mỏ. Những nơi này đều cần tiền để vận hành, vốn gốc ít nhất cần phải có một tỉ kim tệ. Đây đã là cực hạn mà Đức Hắc Lan Gia tộc hiện nay có thể chịu được, nếu nhiều hơn nữa, bọn họ thực sự cũng lấy không ra được.

- Ba tỉ kim tệ? Được, đã như vậy thì ta chấp nhận.

Ánh mắt Bạch Khởi sáng lên, trong lòng than vãn về sự giàu có của Đức Hắc Lan Gia tộc, không hề do dự mà chấp nhận chuyện này. Về phần tài sản của Đức Hắc Lan Gia tộc rốt cuộc có bao nhiêu thì không ai biết. Bạch Khởi cũng không rõ, có điều bên ngoài truyền rằng cũng có đến ba tỉ, bốn tỉ kim tệ. Hiện nay, Đức Hắc Lan Gia tộc có thể trả được đã là cực hạn rồi.

Ba tỉ kim tệ tuyệt đối không nhỏ, có thể gây dựng được mấy chục Quân đoàn, cung ứng mấy năm lương thảo, có lẽ cũng đủ để đối kháng với Đế Quốc. Thực tế không phải như vậy, Đức Hắc Lan Gia tộc đương nhiên có tiền, nhưng bọn họ lại không có uy vọng, hơn nữa, gia tộc này là gia tộc làm về thương nghiệp, tuy cũng có vài cường giả nhưng không phải là nhiều lắm. Con cháu trong gia tộc cũng tu luyện đấu khí, nhưng không mấy ai tu luyện cao sâu. Những cường giả thuê được tuy là có, nhưng những cường giả này lại không dựa vào được. Hơn nữa, Đấu Vương trở lên, cho dù là ngươi có thêm bao nhiêu tiền e là cũng khó mà thuê được. Đấu Vương cơ bản cũng không thiếu tiền, thứ mà bọn họ muốn đương nhiên sẽ có người đưa lên, cần tiền có tác dụng gì?

Hơn nữa, Đức Hắc Lan Gia tộc nằm ở vị trí trung tâm của phương Nam, bốn phía đều là hành tỉnh của Đế Quốc, quân đội của Đế Quốc cũng đóng ở đó. Chưa cần nói bọn họ có thể chiêu mộ binh sĩ trên lãnh thổ của Đế Quốc hay không, cứ coi như là có thể thì cũng không có cách nào chiêu mộ hàng chục Quân đoàn nhiều như vậy. Không có ba mươi Quân đoàn, đối đầu với Đế Quốc cơ bản chính là đang tự tìm cái chết. Huống chi, cứ coi như bọn họ tập hợp được nhiều người ngựa như vậy, nhưng những người này chưa từng trải qua huấn luyện, cơ bản chính là nông phu. Nông phu hàng chục Quân đoàn có tác dụng gì, hai Quân đoàn chính quy đã có thể đánh tan bọn họ, đến lúc đó Đức Hắc Lan Gia tộc sẽ chết chắc.

Huống chi, chuyện mưu phản thất bại, cứ coi như bọn họ dùng bồ câu đưa tin lập tức hồi báo về để gia tộc chuẩn bị cũng không được, bởi vì Đức Hắc Lan Gia tộc cơ bản không có thời gian và cơ hội để chuẩn bị. Thời gian một hai tháng bọn họ thậm chí ngay đến lương thảo cũng điều phối không đủ, càng không nói là quân đội. Cho nên Đế Quốc một khi ra tay, Đức Hắc Lan Gia tộc e là lập tức sẽ bị tan thành mây khói. Đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ căng thẳng, cũng chính vì điều này bọn họ mới không tiếc gì mà trả ra bất cứ giá nào, cũng không cần Bạch Khởi phải ra tay.

Lẽ gia Đức Hắc Lan Gia tộc giàu có trong thiên hạ, cũng có tước vị bên mình, tại Đế Quốc có thể nói là vững như núi Thái Sơn. Bạch Khởi cũng không nghi ngờ tại sao bọn họ lại đột nhiên ủng hộ Thái Tử, dù sao đây cũng không phải là lựa chọn sáng suốt. Có điều bây giờ Bạch Khởi đã hiểu, bởi vì bọn họ đã nhìn trúng phong địa ba hành tỉnh, thực lực của Đức Hắc Lan Gia tộc lập tức sẽ tăng vọt, tiến vào hàng ngũ quý tộc Đế Đô. Hơn nữa, dựa vào số vốn giàu có và ba tiểu hành tỉnh, Đức Hắc Lan Gia tộc e là không ai có thể khống chế nổi, hoàn toàn có thể trở thành quốc gia trong Đế Quốc. Dù sao Đức Hắc Lan Gia tộc cũng có tiền, vì thế bọn họ mới mạo hiểm hành động như vậy, nhưng tiếc là lần này bọn họ đã thất bại, bởi vì Bạch Khởi, bọn họ đã hoàn toàn thất bại.

- Như vậy, Lộ Khắc thay mặt cho cả Đức Hắc Lan Gia tộc xin cảm tạ đại nhân. Số kim tệ một tỉ sáu ngàn vạn của đại nhân ta lập tức trở về sai người đưa đến. Còn về những phần còn lại, ta bảo đảm lập tức sẽ có người lên đường đưa đến, và xin đại nhân ngài hãy làm ơn chú ý đến thời gian một chút.

Thấy Bạch Khởi chấp nhận, Lộ Khắc mãn nguyện, vui mừng nói. Cái giá mà vừa rồi trả ra, theo Lộ Khắc là hoàn toàn xứng đáng.

- Được rồi, không cần nói gì nữa, các ngươi cứ yên tâm mà ra về. Bạch Khởi ta đã đồng ý thì các ngươi không còn điều gì phải lo. Việc này các ngươi cứ hoàn toàn đặt lòng tin vào ta. Từ ngày mai Đức Hắc Lan Gia tộc có thể đường đường chính chính mà đi trên con đường cái tại Đế Đô.

Bạch Khởi nói với vẻ mặt đầy hào khí, e rằng cả Đế Đô này cũng chỉ có hắn ta mới có bản lĩnh để nói lời đó, đổi lại một người khác cũng không có can đảm và khẩu khí như vậy.

Bình Luận (0)
Comment