Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 27

Quý Thính mở mắt ra, hoàn cảnh chung quanh đã thay đổi, quần áo trên người cũng biến thành trang phục công việc, lúc này cô đang ở cùng một đám phụ nữ mặc đồng phục giống cô, đứng ở phòng bếp nghe giáo huấn.

Đứng đối diện với các người bọn cô, ánh mắt dì Năm đảo qua trên người các cô gái: "Thủ tục người hầu đã giao cho các người, tôi không nói nhiều nữa, hiện tại bắt đầu phân phối công việc."

Bà vừa dứt lời, các cô gái sàn sàn nhau cỡ hai mươi mấy tuổi lập tức đứng thẳng lưng, vẻ mặt chờ mong. Dì Năm nhìn các cô như nhìn các món hàng, ánh mắt quét đến trên mặt Quý Thính thì dừng lại, đáy mắt hiện lên kinh diễm nho nhỏ: "Cô tên gì?"

Quý Thính rũ mắt: "Quý Thính."

"Tốt, từ hôm nay trở đi, cô phụ trách cuộc sống hàng ngày của thiếu gia Cố Trị, làm việc phải chú ý, biết không?" Người phụ nữ vừa nói ra, trên người Quý Thính liền nhận thêm vài ánh mắt ghen tị.

Cố Trị nghe đồn là kỳ tài thương nghiệp, cũng là thiếu gia được sủng ái nhất gia đình này, nếu có thể đeo theo anh ta, chẳng cần có tâm tư gì, chỉ cần là theo đúng bổn phận hầu hạ anh ta cũng là cao hơn những người hầu khác trong nhà một cái đầu.

... Nhưng mấy thứ này đâu liên quan đến Quý Thính, Cố Trị là nam chủ trong sách, mà cô chỉ nghĩ tới tiếp cận nam phụ thôi!

Quý Thính tâm kêu khổ, không đợi cô cự tuyệt, người phụ nữ kia vẻ mặt nghiêm túc đi ngang qua chỗ cô đến phân công tác cho những người khác, Quý Thính chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống.

Đến người cuối cùng, người phụ nữ kia nói nhàn nhạt: "Bảo mẫu chỗ thiếu gia từ chức, cô đi chăm sóc cho anh ta đi."

Mày Quý Thính nhảy dựng, cái người ở trong nhà này tên có thể không thêm tiền tố mà trực tiếp xưng là thiếu gia, chỉ có thể là nam phụ mà cô đang tìm!

Đang lúc cô tự hỏi đợi chút nữa nên nói như thế nào để đổi công việc với cô gái kia, cô gái đột nhiên khóc ra: "Dì Năm, đổi cho tôi công việc khác đi, nghe nói thiếu gia tính tình đã kém còn đánh người, tôi sẽ chịu không nổi..."

Huấn luyện nhiều ngày ở đây, ai lại không biết vị thiếu gia này tuy rằng là con trai ruột của tiên sinh lại không được sủng ái chút nào, cả ngày ốm yếu nằm trên giường bệnh yêu cầu hầu hầu hạ hạ còn chưa nói, tính tình lại âm độc đáng sợ, hơi chút đắc tội với anh ta đều sẽ bị khi dễ muốn chết.

Hơn nữa, nơi này toàn là dựa theo thế lực, thiếu gia không được sủng ái, người đi theo anh ta cũng bị kỳ thị, địa vị còn không bằng người dọn vệ sinh, một mặt bị thiếu gia khinh bỉ, mặt kia bị người hầu khác xa lánh, mỗi ngày không biết sẽ có bao nhiêu dày vò.

"Nói hươu nói vượn!" Dì Năm hiển nhiên nổi giận, "Thiếu gia là cô có thể bố trí hay sao? Thích làm thì làm, không thì cút, có rất nhiều người muốn công việc này!"

Cô gái hoảng sợ ngẩng đầu: "Tôi không thể đi, mẹ tôi bị bệnh cần phải có tiền của tôi chữa bệnh."

"Vậy thì ngoan ngoãn ở đây đi." Dì Năm đã sớm tra qua tư liệu của cô gái này, chắc là biết cô ấy không dám dễ dàng từ chức mới để cô đi chăm sóc thiếu gia khó chơi kia.

Cô gái lộ ra vẻ tuyệt vọng, trong lúc cô đang không biết phải trả lời thế nào, bên cạnh truyền ra một giọng nói ôn nhu: "Dì Năm, không bằng để tôi đổi với cô ấy đi."

Những lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều tập trung tới trên người Quý Thính, dì Năm mặt lạnh xuống: "Cô biết cô đang nói gì sao?"

Quý Thính cười thật thiện lương, nỗ lực làm cho đôi mắt thoạt nhìn không có vẻ quá tinh anh: "Tôi muốn đổi với cô ấy, đối với tôi mà nói, công việc nào cương vị cũng giống nhau, tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt."

Dì Năm thần sắc thật lạnh, sau một lúc cười nhạt một tiếng: "Vậy cô đi hầu hạ thiếu gia đi." Vốn dĩ thấy cô đủ xinh đẹp cho cô cơ hội đi hầu hạ Cố Trị thiếu gia, nếu cô ta không biết xấu hổ, vậy thì tùy tiện.

Dì Năm nói xong xoay người bỏ đi, những người vừa rồi còn ghen ghét Quý Thính hiện tại vây quanh cô gái vừa mới khóc, nói ra lời chúc mừng, hoàn toàn làm lơ Quý Thính.

Cô gái mắt còn đỏ đi đến bên Quý Thính: "Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn."

"Được, cố gắng làm việc, mẹ cô còn chờ cô kìa." Quý Thính ôn nhu cười cười, cô gái cảm kích gật đầu.

Một đám người công tác đã được chỉ đạo rõ ràng, từng người hướng về chỗ mình làm việc, Quý Thính một mình một người rời đi, trong đầu xuất hiện cốt truyện cho nhiệm vụ lần này.

Tiểu thuyết lần này có tên "Si ngốc ngược luyến", cảm giác thật quen thuộc, cô hoài nghi tác giả là cùng một người với lần trước.

Nam phụ lần này là một thiếu gia hào môn, cha mình ngoại tình bên ngoài làm mẹ mình tự sát, từ đó hoàn toàn trở mặt với cha mình, hơn nữa năm đó mười tuổi bị rơi xuống nước, thân thể vẫn luôn bị nhiều bệnh.

Cha anh chán ghét vợ cả, cũng chán ghét đứa con trai này, thấy anh thân thể không tốt thì lấy ngay lý do muốn anh được dưỡng bệnh thật tốt mà đẩy anh từ nhà chính đến ở căn nhà cũ nát phía sau, đồng thời đi cưới tình nhân lúc trước, đem con tình nhân xem như con ruột của mình mà bồi dưỡng chăm sóc, còn nam phụ là con ruột của ông ta lại cố tình bị ông ta quên đi.

Mà con trai mà cha nam phụ thích chính là nam chủ của quyển sách này, Cố Trị.

Nam chủ ngày càng ưu tú, cha nam phụ cũng ngày càng bất công, đi ra ngoài từ trước đến nay chỉ tuyên bố có một người con trai là nam chính, người chung quanh cũng gió chiều nào theo chiều ấy, không ai để nam phụ vào mắt, rõ ràng là thiếu gia chính thống lại ở trong nhà mình cũng không bằng người hầu.

Năm nam phụ 22 tuổi, nam chính mua bác sĩ cho thêm thuốc vào làm thân thể nam phụ ngày càng kém, sau hơn mười ngày hô hấp suy kiệt bị đưa vào bệnh viện, sinh tử không biết được.

Sở dĩ sinh tử không biết được, là bởi vì quyển sách này nó... hố.

Cốt truyện đến chỗ nam phụ bị đưa vào bệnh viện, phía sau tác giả chỉ nói thêm một hàng với độc giả: truyện đến như vậy mà còn nhìn không ra, còn mắng tôi, không viết nữa, cứ tiếp tục mắng đi!

Quý Thính vẻ mặt mộng bức, nhắm mắt lại, xác định một lần nữa, xác thật là hố... Cmn cái tật xấu gì, nhân phẩm như vậy mà cũng viết tiểu thuyết? Cái tên tác giả mắc dịch này, tới khi cô quay trở lại thế giới thật thì tốt nhất chạy cho xa, nếu không cô phải đi tìm anh ta tính sổ.

Quý Thính tính tình tốt cũng nhịn không được thầm mắng hai câu, tiếp theo chỉ có thể tiếp tục tự hỏi.

Tiểu thuyết chấm dứt, cô cũng không biết được kim chỉ nam của cốt truyện, vậy kế hoạch kế tiếp chỉ có thể hoàn toàn dựa vào chính mình nghĩ cách, nhiệm vụ khó khăn đã chưa nói, còn tràn ngập những thứ chưa biết.

Quý Thính buông tiếng thở dài, lý giải được người đọc oán niệm từ đâu mà đến. Bỏ không nói tới cái kết thúc kia, câu chuyện này nam chủ không đi theo con đường bình thường mà là một người nội tâm âm hiểm, một lòng mưu đồ gia sản của nam phụ không nói tới, còn cố ý tra tấn người, cuối cùng sợ nam phụ sẽ có một ngày đoạt lại gia sản, thậm chí không màng nhổ cỏ tận gốc.

So sánh ra, nam phụ quả thật có thể xem như tiểu thiên sứ... tóm lại là người bị hại, nếu không phải cha mình ngoại tình, mẹ mình cũng không tự sát, cha mình còn đem tình nhân và con riêng tiếp vào nhà, tiếp đãi như thân nhân, còn nam phụ là con ruột lại bị tùy ý ném ở một góc, loại tình huống như vậy không biến thái cũng trở thành biến thái.

Tóm lại sách này, nam phụ tính cách không được, nam chủ nhân phẩm không được, thoạt nhìn thật không dễ dàng, nếu cô là người đọc cô cũng mắng.

Quý Thính một bên chửi thầm, một bên hướng đi đến chỗ cư trú của nam phụ. Rốt cuộc là hào môn thế gia, khu nhà này lớn cực kỳ, cứ cách một khoảng vườn sẽ có một khu nhà lầu. Dựa theo nguyên văn, nam phụ hẳn là ở căn nhà nhỏ nhất ở tận cùng bên trong.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, đình viện to thật quạnh quẽ, xa xa có thể nghe được tiếng dương cầm truyền đến, dựa theo đoạn này trong truyện là cha của nam phụ tổ chức sinh nhật cho nam chủ.

Mà châm chọc chính là, nam phụ sinh ra cùng một ngày với nam chủ, lúc này lại ở trong căn nhà nhỏ của mình bị phát sốt, bên cạnh không có đến một người chiếu cố.

Quý Thính đi một đoạn đường rồi, nghĩ nghĩ lại quay trở về, chạy đến trong yến hội trộm một miếng bánh kem, lúc này mới hưng phấn bưng tới hướng lầu nhỏ.

Nguyên bản căn lầu nhỏ này ban đầu là nơi để chứa tạp vật, sau đó nam phụ bị bệnh vẫn luôn ở nơi này, Quý Thính vừa vào cửa liền nhìn đến phòng khách không lớn chất đầy đồ vật, cơ hồ không có một chỗ đặt chân.

Cô duỗi tay ra che bánh kem, một bên phòng ngừa tro bụi rơi lên bánh, một bên nhẹ nhàng hướng đi lên lầu. Chờ đến trước cửa phòng nam phụ, cô thở nhẹ một hơi, tiếp theo mở cửa ra.

Đêm nay ánh trăng cũng không tệ lắm, ít nhất có thể chiếu rõ ràng mọi thứ trong phòng. Phòng thoạt nhìn cũng không tệ, bố cục tuy rằng đơn giản nhưng giường lớn, sô pha cái gì cần đều có, so với lầu một chất đầy tạp vật thì dễ chịu hơn nhiều.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, cẩn thận còn ngửi ra mùi mốc nhàn nhạt, có thể thấy được những người hầu đó tuy rằng khiếp sợ lệ khí của nam phụ nhưng trên thực tế chiếu cố thật không tận tâm. Quý Thính để bánh kem lên trên bàn, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, tôi đem bánh kem tới, anh dậy ăn một chút đi."

Nam phụ đã sốt đến mơ hồ, tự nhiên sẽ không trả lời, theo ánh trăng nương qua, Quý Thính nhìn thấy mặt anh ta thì ngây ngẩn cả người ——

Thân, Thân Đồ Xuyên?!

Cô kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, sau một lúc lâu ý thức được cái gì, nhanh chóng nghĩ đến quyển sách trong đầu, lúc này mới phát hiện nguyên nam phụ vẫn luôn không có tên, mà sau khi cô nhìn mặt Thân Đồ Xuyên, tên họ nam phụ "Thân Đồ Xuyên" liền xuất hiện.

Tại sao lại như vậy?! Quý Thính vừa xuất hiện nghi vấn, oán niệm người đọc trong óc liền tự động giải đáp: vì làm thuận lợi cho người xuyên việt càng mau dung nạp cốt truyện, từ nay về sau nam phụ của mỗi thế giới nhiệm vụ đều sẽ giả thiết dựa theo tên họ và hình tượng nam phụ ở thế giới đầu tiên.

...... Thôi đành vậy đi, nghe tới rất là thuận lợi, nhưng mà nếu có thể nói trước thì tốt rồi, chứ hiện tại bỗng nhiên thấy được gương mặt này thật quá sợ hãi.

Quý Thính tuyệt không thừa nhận chính mình là chột dạ, cô khụ một tiếng ngồi ở mép giường, duỗi tay ra sờ trán anh. Rất nóng.

Tuy rằng biết anh ta sẽ hạ sốt vào lúc hừng đông, nhưng cô vẫn có điểm lo lắng anh ta sẽ nóng đến choáng váng, Quý Thính ở trong phòng tìm một hồi, quả nhiên ở một góc tìm được một cái thùng thuốc. Bởi vì Thân Đồ Xuyên nhiều năm sinh bệnh, trong thùng thuốc chủng loại thuốc thật phong phú, sau khi Quý Thính tìm được thuốc hạ sốt, ánh mắt lúc này mới dừng lại trên đám thuốc trong thùng.

Dựa theo cốt truyện tiến triển, lúc này còn chưa bị hạ độc, chờ một thời gian sau, nam chủ sẽ bắt đầu.

Quý Thính cầm thuốc hạ sốt lên, đóng lại thùng thuốc.

"Thiếu gia, anh phát sốt, dậy uống thuốc đi." Quý Thính đứng ở mép giường gọi, đối phương chỉ khó chịu rên lên một tiếng, cũng không mở mắt ra.

Quý Thính có chút bất đắc dĩ, tự hỏi có nên mạnh mẽ nhét thuốc vào trong miệng anh ta không, sau dần dần có chút thất thần... Câu chuyện này bắt đầu khi nam phụ vừa được 22 tuổi, là thời điểm thoát ly ngây ngô dần dần thành thật, trường kỳ bệnh tật làm mặt anh mang đầy vẻ bệnh khí, cằm nhòn nhọn cũng lộ ra một chút âm nhu.

Cô vừa muốn đem thuốc nhét vào trong miệng, người trên giường đột nhiên mở mắt, đôi mắt tuy rằng vì sinh bệnh phủ một tầng sương mù, nhưng không bởi vậy mà có một phần nhân tình. Quý Thính vừa đối diện với đôi mắt này, cô thật giống như bị rớt vào chín tầng địa ngục, cả người lạnh toát lên.

Quý Thính điều chỉnh tâm tình, ôn nhu mở miệng: "Thiếu gia, anh tỉnh rồi, uống thuốc vào đi."

Đôi mắt Thân Đồ Xuyên chỉ chớp một cái, sau đó lại lần nữa nhắm lại lâm vào hôn mê, Quý Thính chỉ có thể ngồi ở mép giường, nâng đầu anh ta lên, đưa thuốc vào, lại cầm nước đút vào miệng.

Nước ấm truyền qua yết hầu khó chịu như bị lửa đốt, Thân Đồ Xuyên nhíu nhíu mày, cuối cùng thanh tỉnh một chút, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn người phụ nữ trước mặt, môi giật giật.

Quý Thính ôn nhu ghé lỗ tai gần lại: "Anh nói cái gì?"

"Cút."

"......"

Quý Thính biểu tình cứng đờ, lập tức đứng lên, nghiêm trang tự giới thiệu: "Chào thiếu gia, tôi là hầu gái vừa tới, về sau cuộc sống hàng ngày của anh sẽ do tôi chiếu cố, hiện tại anh đang phát sốt, tôi vừa rồi cho anh uống chính là thuốc hạ sốt, bây giờ anh nên nghỉ ngơi."

Thân Đồ Xuyên suy yếu nhìn cô, đáy mắt tràn đầy khí lạnh, Quý Thính buông tiếng thở dài: "Tôi hiện tại đi ra ngoài, anh nghỉ ngơi đi."

Nói xong xoay người rời đi, chỉ là, ra cửa không đến năm phút, cô đã quay trở lại, còn cầm theo một khăn lông đã tẩm qua nước lạnh lại vắt khô.

Cô đến bên người Thân Đồ Xuyên ngồi xuống, dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt anh, chậm rãi lau xuống cổ, sau đó xuống chút nữa, cởi bỏ hai nút trên áo, nhìn thấy được trên người bởi vì ẩm ướt quá lâu mà xuất hiện những điểm hồng, Quý Thính lập tức nhíu mày. Anh ta hung dữ như vậy, người hầu đều không thèm để ý, nếu để thêm lâu nữa sẽ càng trầm trọng.

Nhìn đến chỗ quần, ánh mắt Quý Thính đột nhiên có chút ý tưởng không tốt, nhưng lần này cô cẩn thận, ngẩng đầu đánh giá mặt Thân Đồ Xuyên, xác định anh ta thật là đã ngủ, lúc này mới lặng lẽ nắm một góc lưng quần, sau đó nhẹ nhàng kéo xuống.

Màu đen.

Quý Thính lộ ra đồng tình, nghẹn khuất đến như thế nào mới có thể chán ghét nhân sinh đến như vậy. Cô buông tiếng thở dài, giúp anh sửa sang lại quần áo, đang muốn đi xuống lầu đến phòng người hầu để nghỉ ngơi, đột nhiên tay bị bắt lại.

Sức nắm thật mạnh không giống như sinh bệnh mà lại như một người sắp chết đuối nắm vào cọng rơm cứu mạng. Quý Thính chịu đau, nhẹ nhàng hỏi: "Thiếu gia, thiếu gia? Bị ác mộng sao?"

Thân Đồ Xuyên trong miệng nói thầm một câu, Quý Thính có chút chần chờ, cô thật sự không nghĩ chủ động dán lên, vạn nhất lại là kêu cô cút đi, cô cũng muốn mặt mũi, phải không?

Nhưng cô không đến nghe, Thân Đồ Xuyên vẫn luôn nói chuyện, thanh âm hàm hồ đến căn bản nghe không ra cái gì, cô chỉ có thể tiến đến gần hơn.

"Mẹ......"

Quý Thính dừng một chút, che lại lương tâm mà lên tiếng: "À, con ngoan."

Thân Đồ Xuyên nghe được cô đáp lại, bản năng cảm thấy không đúng, nhưng mày cũng chỉ giật giật, thật mau lại hôn mê, buông cổ tay Quý Thính ra.

Quý Thính lúc này mới đứng lên, giúp anh sửa sang lại chăn rồi xoay người đi xuống lầu.

Dưới lầu, tạp vật chất thành đống lớn, Quý Thính như chơi quét mìn nhảy đông nhảy tây, cuối cùng tới căn phòng nhỏ dành cho cô... Phải, ngoại trừ cái giường nhỏ 1m2 cùng một cái chăn mỏng, không còn gia cụ gì khác, đồ điện duy nhất trong phòng là bóng đèn điện.

Trong sách có nhắc tới, những người hầu đó biết nam phụ không được coi trọng, người của anh ta cũng sẽ bị xem thường, cấp đồ vật cũng đều tận khả năng cắt xén, lại không có người chủ trì công đạo, cho nên càng ngày càng không ai kiêng nể gì.

Quý Thính cười nhạt một tiếng, đối với loại thủ đoạn này của nam chủ, cô thật không cho là đúng, sau đó do mệt quá Quý Thính lăn ra giường ngủ.

Mới vừa đổi thế giới mới, trong đầu toàn là nhiệm vụ, giấc ngủ này ngủ cũng không được kiên định, tờ mờ sáng cô đã tỉnh. Ngồi trên giường phát ngốc một lúc, đứng dậy rửa mặt xong liền đi lên lầu, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên còn ngủ, cô duỗi tay ra sờ lên trán anh.

Tốt, độ ấm đã bình thường trở lại.

Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn lấy tay ra, liền đối diện với một đôi mắt lạnh băng, nham hiểm, hung ác. Cô trấn định xuống, ôn nhu cười cười: "Thiếu gia, anh đã tỉnh."

Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm.

Quý Thính bị nhìn đến chống đỡ không được, đôi mắt mơ hồ chớp chớp mắt nhìn đến bánh kem trên bàn, vội đi qua bưng bánh kem tới: "Hôm qua là sinh nhật của thiếu gia, tôi đi tới trong yến hội lấy cho thiếu gia miếng bánh kem này, chúc thiếu gia sinh nhật vui vẻ."

Duỗi tay không đánh người đang cười, cô săn sóc như vậy, anh ta hẳn là không bắt bẻ đi?

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên rơi xuống bàn tay trắng nõn của cô, nhìn chằm chằm bánh kem một hồi, ngồi dậy nhận lấy từ tay Quý Thính. Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn nói thêm một hai câu, liền thấy anh hướng tới mình mà ngoắc ngoắc ngón tay.

Quý Thính nghi hoặc tiến đến, thấy ngón tay anh còn động, đành lại phải cong lưng xuống, vừa muốn hỏi còn cái gì muốn dặn dò, một khối bánh kem đã dán lên trên mặt.

"......" Quý Thính sửng sốt một chút, sau lau lau bánh kem trên mặt, gượng cười: "Tôi có chỗ nào đắc tội với thiếu gia sao?"

Thân Đồ Xuyên đáy mắt hiện lên một tia trào phúng: "Kêu tôi con trai? Chán sống?"

"......" Ai có thể nói cho cô biết, vì sao một người sốt cao đến hôn mê lại còn nhớ rõ ngày hôm qua cô thuận miệng nói một câu?

Không khí cứng đờ một lát, Quý Thính căng da đầu nói: "Thiếu gia, anh nhớ lầm hay sao rồi, tôi làm sao dám kêu anh như vậy?"

"Cô cho rằng tôi không nghe được?" Thân Đồ Xuyên sắc mặt âm lãnh.

Quý Thính cắn cắn môi, sau một lúc lâu vẻ mặt áy náy cúi đầu: "Thực xin lỗi...... Anh bắt lấy tôi kêu mẹ, tôi cho rằng thiếu gia nhớ tới mẹ liền nghĩ giống như dỗ con nhà hàng xóm nên cũng dỗ anh như vậy."

Lời nói còn chưa dứt, một cái gối đầu lại đánh tới, cô bản năng muốn trốn tránh nhưng không dám, cũng may thân thể anh suy yếu nên không có sức lực gì, cho nên không đau chút nào.

Chỉ là ném một cái gối đầu cũng hao phí hơn phân nửa sức lực của Thân Đồ Xuyên, anh thở hổn hển nhìn Quý Thính, hận ý tràn ra: "Cô không xứng nói đến bà."

Người này có thói quen bạo lực, thật đúng là làm người đau đầu. Quý Thính a a gật gật đầu: "Thiếu gia, anh nên ăn sáng, tôi đi lấy bữa sáng cho anh."

Cô nói xong nhặt gối đầu lên, nghĩ nghĩ lại đến mép giường, chịu áp lực của ánh mắt như muốn giết người, thừa lúc anh không chú ý, một tay nâng đầu một tay nhét gối vào dưới cổ, làm xong thì bay nhanh ra ngoài.

Thân Đồ Xuyên không nghĩ tới cô đã bị đánh còn dám lại đây kê gối đầu cho mình, bởi vậy lặng đi một giây, chờ đến khi anh phản ứng lại, cô đã như con thỏ đào tẩu thật nhanh.

Quý Thính khi xuống lầu chạy trốn quá gấp, thiếu chút nữa bị những cái tạp vật đó vướng ngã, nhìn mấy thứ này cô nhíu mày lại nhưng cũng không quản nhiều mà ra cửa đi về phía phòng bếp.

Thân Đồ Xuyên từ khi vào ở trong tòa nhà nhỏ này thì rất ít khi ra cửa, một ngày ăn cơm đều là người hầu đi phòng bếp lấy, cho nên Quý Thính hiện tại là đi lấy cơm sáng cho anh.

Cô theo ký ức mà đi theo con đường nhỏ, cảnh tượng ngày hôm qua đến đây lúc buổi tối nhìn không rõ hiện giờ đều rõ ràng đập vào mắt cô. Tòa nhà Thân Đồ Xuyên đang ở là căn riêng biệt nhất của tòa đại trạch, xung quanh căn nhà có bức tường, thêm cái sân, trở thành cách ly hoàn toàn với cả đại trạch.

Nguyên lai tòa nhà nhỏ cùng với sân là do mẹ Thân Đồ Xuyên thiết kế, xây dựng xong xuôi liền tiến vào ở đó cho đến khi tự sát, linh đường cũng đều đặt trong tòa tiểu viện này. Sau cha anh ngại nơi này không may mắn, coi như làm phòng để đồ vật, cho đến khi Thân Đồ Xuyên dọn tiến vào, những tạp vật đó cũng không dọn đi.

Ngày xưa là một mảnh sân trồng hoa cỏ, mấy năm nay vì không ai quản lý, cỏ hoang đã mọc đầy, có một cái ao nhỏ cũng đã bị khô cạn, cùng với bên ngoài kia sân vườn được nghệ nhân chăm sóc, nơi này thật quả giống như đất hoang.

Mảnh sân này đối với nam phụ hẳn là rất quan trọng, chờ lát nữa đem đồ ăn về cho anh ta xong thì sẽ thu dọn một chút. Quý Thính tính toán vậy, nhanh chân đi đến phòng bếp.

Cô tới sớm, trong phòng bếp còn đang chuẩn bị, cô tiến vào chào dì làm bếp, nói là tới lấy bữa sáng.

Dì bếp nhìn cô một cái, lập tức nhiệt tình chào đón, chào hỏi xong đem đồ ăn đã chuẩn bị để lên bàn, cuối cùng để vào hộp giữ ấm. Quý Thính ở một bên ló đầu xem, cảm khái thức ăn thế nhưng ngoài ý muốn không tồi.

"Thiếu gia Cố Trị hôm qua có điểm cảm mạo, nhưng uống rượu xong không thể uống thuốc, phòng bếp có hầm canh nóng, cô cầm đi cho thiếu gia ăn để đổ mồ hôi, ở đây có hai phần, phần thứ nhất là của cô," dì nói xong đưa hộp giữ ấm cho Quý Thính, "Cô cũng thật đẹp, khó trách có phúc khí đi hầu hạ thiếu gia Cố Trị."

"A... Tôi tới lấy bữa sáng cho thiếu gia, không phải lấy cho thiếu gia Cố Trị." Tuy rằng được khen thật sự vui sướng, nhưng Quý Thính vẫn phải nhắc nhở một câu.

Sau đó cô liền nhìn đến biểu tình dì nấu cơm thay đổi, mặt xụ xuống lấy hộp cơm về, không lạnh không nóng hất cằm chỉ chỉ một góc: "Lấy cho thiếu gia sao không nói sớm, làm chậm trễ thời gian người khác như vậy, nếu là thiếu gia bị đói, cô chịu trách nhiệm được không? Đi lấy đi!"

Tuy Quý Thính biết bọn họ là thượng đội hạ đạp, nhưng nghe đến dì này trước sau tương phản thật lớn như vậy, cũng không nhịn được phải bội phục một tiếng.

So đo với loại người này không có gì tốt, Quý Thính xoay người đi tới góc tường, nhìn thấy trên bàn nhỏ có một phần bánh bao và cháo, một phần rõ ràng là bánh rán để qua đêm. Bánh bao và cháo hẳn là của Thân Đồ Xuyên, bánh rán là của mình, cô sờ chén cháo, chỉ là hơi ấm.

Cùng với những món đồ ăn nóng vừa rồi thật là một trời một vực. Quý Thính quay đầu lại nhìn về phía dì nấu cơm: "Tất cả đều lạnh, có thể đun nóng lên một chút không?"

"Lúc làm ra là nóng, ai kêu cô tới chậm, không thể hâm nóng lại, cứ lấy vậy đi, làm thiếu gia phạt cô một hồi cho cô nhớ." Lời nói thật chua ngoa.

Quý Thính tốt tính gật gật đầu, chậm rãi đem bữa sáng để vào hộp đựng, vừa vặn ngoài cửa có người kêu dì nấu cơm, bà ta liền mắng Quý Thính một câu "cản đường!" rồi đi ra ngoài.

Bà ta vừa đi, Quý Thính vừa rồi còn chậm rì rì lập tức nhanh như tia chớp vọt tới cạnh cửa mở ra hộp cơm của Cố Trị, nhìn đến bữa sáng phong phú, cô cầm lung tung một ít rồi đóng hộp lại, bưng trở về để vào cái hộp của mình, sau đó bình tĩnh xách đi ra ngoài.

Trở về tới nhà nhỏ đã là hơn mười phút sau, Thân Đồ Xuyên đã thay quần áo, đang ngồi trước cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì. Quý Thính vừa vào cửa liền thấy anh ngồi hứng gió ở cửa sổ, cô vội chạy tới đóng cửa sổ lại, đối diện với ánh mắt âm trầm, cô kiên nhẫn giải thích: "Anh vừa mới hết sốt, không thể trúng gió."

Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, tay lại đẩy cửa sổ ra.

Quý Thính bất đắc dĩ, tìm một áo khoác phủ lên người anh, lại bị ném ra. Quý Thính buông tiếng thở dài: "Thiếu gia, anh không cần bài xích tôi như vậy, tôi không có ý xấu với anh, chỉ muốn chăm sóc anh thật tốt."

"Cút." Đây là trả lời của Thân Đồ Xuyên.

Quý Thính đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, kiên nhẫn giảng giải: "Ngay cả nếu tôi đi, trong nhà vẫn sẽ phái một người khác tới, nhưng người đó không chuyên nghiệp như tôi, còn không bằng anh lưu giữ tôi, ngày thường tôi tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy anh, được chứ?"

"Cút."

"......" Thôi kệ, đây là thứ không hiểu tiếng người, Quý Thính quyết định tạm mặc kệ việc này, "Thôi được rồi, anh ăn cơm trước, được không?"

Cô nói xong không đợi Thân Đồ Xuyên trả lời, cầm hộp cơm đến bàn ăn, đem bánh bao và cháo để lên bàn. Thân Đồ Xuyên vốn dĩ không để ý, ngửi được mùi đồ ăn thì quét ánh mắt về phía bàn ăn, nhìn thấy bánh bao và cháo, trào phúng: "Người trước chẳng lẽ không nói cho cô biết, mấy thứ này cô nên giấu đi một nửa sao?"

Quý Thính đang sắp xếp đồ ăn, nghi hoặc ngẩng lên: "Vì sao?"

"Bởi vì nếu cô không làm vậy sẽ bị đói chết." Trên mặt Thân Đồ Xuyên cười đầy vẻ ác ý, thoạt nhìn thập phần đáng sợ.

Quý Thính lại "get" tới một tầng ý khác: anh ta là biết người hầu hạ mình thật gian nan, vậy mà còn khi dễ họ. Nếu lý do là làm người hầu rời đi thì mình sẽ được thoải mái hơn, vậy cô còn có thể lý giài, nhưng những biểu hiện này chỉ là phát tiết thô bạo của chính mình mà thôi.

Thân Đồ Xuyên vốn tưởng sẽ thấy được biểu tình kinh hoảng của cô, nhưng không nghĩ tới không những cô không có vẻ như vậy, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh móc từ trong hộp ra một chén canh trứng tôm, lại móc ra một khay sủi cảo, còn có một đĩa nấm hương.

"Thiếu gia, ăn cơm đi." Quý Thính vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên nhìn mấy thứ này, âm tình bất định hỏi: "Mấy thứ này cô lấy từ đâu ra?"

"Tôi nhìn bữa sáng này là biết không đủ no, vừa vặn trên bàn có những thứ khác, tôi lấy vài cái." Quý Thính sợ anh nghe được những thứ này là cho Cố Trị thì sẽ quăng đi, vì thế quyết định nói dối, "Thiếu gia mau tới ăn cơm, anh vừa mới hạ sốt, cần ăn để bổ cho sức khỏe."

Thân Đồ Xuyên biểu tình đen tối không rõ, sau một lúc chậm rãi đi đến bàn ăn, không nói một lời bắt đầu ăn cơm. Anh tựa hồ thật kén ăn, không ăn gì khác mà chỉ ăn chén canh tôm trứng kia, thật mau chén canh đã cạn tới đáy.

Quý Thính cũng đói bụng, đứng ở một bên bụng kêu lộc cộc hai tiếng, nhưng sắc mặt cô vẫn như thường, còn nhịn không được nói chuyện với Thân Đồ Xuyên: "Thiếu gia thích ăn canh trứng sao? Ngày mai tôi lại lấy cho anh."

"Chỉ sợ cô không còn ở đây mà đi lấy." Thân Đồ Xuyên ăn xong canh trứng, lười biếng buông muỗng xuống.

Quý Thính nghi hoặc: "Vì sao?"

Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô, lộ ra tia trào phúng: "Bởi vì cô lấy canh trứng mỗi ngày Cố Trị nhất định phải có, hiện tại không có canh, phỏng chừng ở phòng bếp đang tìm người trộm canh, không đến ngày mai cô sẽ bị sa thải."

"... Anh vừa rồi vẫn luôn ăn canh chính là để tôi bị sa thải?" Quý Thính thật vô ngữ.

Thân Đồ Xuyên nâng cằm lên, ánh mắt toát ra vẻ ác độc: "Không biết một người hầu trộm đồ còn có thể tìm được công việc khác hay không."

Thật đúng là như vậy, người này thật đúng là...... vô sỉ!

"Vì sao muốn nhằm vào tôi như vậy?" Bởi vì ngày hôm qua cô kêu một tiếng "con trai" hay sao? Vậy cô cũng quá thảm đi, vì cái miệng này mà trực tiếp bị nam phụ bài xích.

Thân Đồ Xuyên nghe vậy dừng một chút, khóe miệng nâng lên châm chọc: "Bởi vì tôi ghê tởm cô, ghê tởm tất cả các người."

"......"

"Thật vất vả đi vào làm người hầu cho gia đình Thân Đồ, lại bị phân tới chỗ tôi, cô hẳn là thật không tình nguyện?" Thân Đồ Xuyên không chút che dấu chán ghét của mình với Quý Thính, "Rõ ràng không muốn tới, lại còn phải ở đây hầu hạ, rõ ràng khinh thường tôi, lại còn phải giả bộ vâng vâng dạ dạ, các người thật làm tôi ghê tởm."

...... Đã hiểu, đây không phải là nhằm vào riêng cô, đây là nhằm vào người tới chăm sóc cho anh ta. Quý Thính nhấp nhấp miệng, chờ anh bình tĩnh lại, nói thật vô tội: "Chính là tôi chủ động muốn tới đây."

Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên chựng lại.

Quý Thính mỉm cười: "Tôi không phải bị buộc tới, anh có thể đi hỏi, tôi vốn là được phân cho thiếu gia Cố Trị, nhưng tôi không thích làm việc ở bên cạnh anh ấy, cho nên đổi với người khác."

Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình: "Cô cho là tôi ngốc?"

"Tôi thật không lừa anh, hơn nữa lúc tôi đổi, những người kia đều cho là tôi giả vờ hảo tâm giúp người kia đổi, kỳ thật tôi chính là không muốn đi chỗ thiếu gia Cố Trị."

Quý Thính sợ anh hiểu lầm chính mình là vì thánh mẫu mà đến, cho nên cô phải nói dự phòng trước.

Thân Đồ Xuyên thanh lãnh liếc cô một cái: "Tất cả mọi người đều vội vàng nịnh bợ Cố Trị, cô vì sao không đi?"

"Bởi vì không muốn nha," Quý Thính vẻ mặt chân thành, "Gia tộc Thân Đồ là gia tộc lớn, tôi đã được nghe nhiều chuyện bát quái, mẹ Cố Trị là vợ bé gả vào họ Thân Đồ, anh ta không chỉ không hổ thẹn vì chuyện đó, còn mặt dày ra vẻ đại thiếu gia trong nhà, tôi cảm thấy nhân phẩm anh ta khẳng định không tốt."

Bởi vì Cố Trị quá mức ưu tú, không có ai dám nhắc lại xuất thân của anh ta, lúc này Quý Thính không hề cố kỵ nói ra thật sự làm Thân Đồ Xuyên ngẩn ra một chút.

"Anh nói, anh ta nhân phẩm đã không tốt, còn có thể làm tất cả mọi người thích mình, tâm của anh ta là sâu tới cỡ nào," Quý Thính giản giải, "Tôi là người đứng đắn, tuy rằng tới đây làm người hầu nhưng cũng có nguyên tắc, sẽ không muốn cấu kết với anh ta làm việc xấu đâu, cho nên liền chủ động xin tới chăm sóc cho anh."

Cô cũng mặc kệ Thân Đồ Xuyên tin hay không, cúi cầu bắt đầu thu dọn đồ ăn, chuẩn bị đem đồ ăn của mình ra ăn: "Anh hiểu lầm tôi, tôi không trách anh, trước khi đi có thể để anh ăn ngon một bữa, cũng coi như tôi làm hết phận sự."

Quý Thính nói xong trộm liếc anh ta một cái, thấy Thân Đồ Xuyên một bộ dáng chờ xem kịch vui, trong lòng khẽ than không xong. Hôm nay trong phòng bếp có thể chỉ là một mình cô, đồ vật bị mất khẳng định sẽ tra ra trên đầu cô, nếu anh ta không giúp mình, vậy cô khả năng sẽ thật bị sa thải.

Quý Thính muốn nói lại thôi, nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, câu nhờ hỗ trợ đến bên miệng lại nuốt xuống, cô xoay người đi xuống lầu.

Cô đã nhìn ra, lần này nam phụ chính là biến thái thuần như vàng ròng 24K, bằng không cũng sẽ không chuyên chỉ chọn ăn canh trứng, cho nên cầu anh ta là vô dụng, nói không chừng càng cầu anh ta càng cao hứng.

Quý Thính mím môi cầm hộp đồ ăn đi xuống, lấy cháo lạnh, sủi cảo ăn hết, ăn xong thì ngồi trên ghế phát ngốc một lát.

Sau một hồi, cô đứng dậy đi lên lầu, gõ gõ cửa, không đợi Thân Đồ Xuyên trả lời liền đi vào, đối phương lạnh mặt: "Cút đi."

"Tôi trước sau gì sẽ đi, anh không cần cứ mãi ra lệnh cho tôi." Quý Thính nói, không nhìn gương mặt âm trầm của anh, trực tiếp vào phòng mở tất cả cửa sổ ra để gió thổi vào, đánh tan mùi dược vị và hơi ẩm trong phòng.

Lúc này mặt trời đã lên cao, bởi vậy mở cửa sổ cũng không cảm thấy lạnh, gió thổi ấm áp cũng làm tâm tình con người được tốt lên. Cô hít sâu hưởng thụ vài ngụm, sau đó xoay người cuốn lấy chăn đệm Thân Đồ Xuyên muốn đem đi.

Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình nhìn cô: "Cô muốn làm gì?"

"Hôm nay mặt trời thật tốt, tôi đi xuống phơi chăn." Quý Thính nói xong, mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, trực tiếp ôm chăn xuống lầu.

Ra tới sân mới phát hiện không có dây phơi, cô chỉ có thể đem chăn để trở lại phòng mình, sau đó đi phòng khách tìm kiếm trong đống tạp vật. Nói đồ vật nhiều chính là thật tốt, cô thật mau đã tìm ra được dây điện vứt đi có thể thích hợp làm dây phơi, cầm ra ngoài giăng vào giữa hai cây.

Xoay người trở về phòng đem chăn và đệm ra, phơi lên, sau đó lại đi phòng giặt. Khắp nơi trong phòng giặt đều là bụi, trên chỗ giặt quần áo lại là một tầng dày, vừa nhìn là biết không thể sử dụng được.

Quý Thính không muốn làm việc trong loại hoàn cảnh này, liền lấy giẻ lau lau một chút, sau đó đem ra ngoài sân, bắt đầu giặt khăn trải giường.

Lúc cô làm những chuyện này, Thân Đồ Xuyên vẫn luôn ngồi ở cửa sổ lầu hai, con người thanh lãnh mà nhìn.

Quý Thính không biết nhất cử nhất động của mình đều bị giám thị, cô suy nghĩ một chút lại chạy lên trên lầu vào phòng Thân Đồ Xuyên, tìm ra một đống quần áo cần giặt. Những quần áo này vừa thấy đã biết đã để lâu, nhưng vì mỗi lần Thân Đồ Xuyên chỉ mặc vài giờ đã đổi cho nên cũng không có mùi khó ngửi, chỉ là có chút mùi mốc.

Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nhìn cô xuất hiện trong phòng mình: "Cho rằng như vậy tôi sẽ giúp cô?"

Quý Thính cố ý không muốn đối diện với anh ta, ôm một đống quần áo xoay người đi. Mặt Thân Đồ Xuyên đen thui: "Cô làm lơ tôi?"

"Dù sao tôi sẽ bị sa thải, còn nịnh bợ anh làm gì," Quý Thính sâu kín liếc anh ta một cái, "Hiện tại tôi muốn trước khi đi đem chỗ này thu dọn một chút. Không nói nữa, làm việc đây!"

Nói xong cô liền xuống lầu, đem quần áo để vào trong chậu, lại trở về phòng Thân Đồ Xuyên quét tước vệ sinh, toàn bộ hành trình đều làm lơ người đàn ông mặt xám xịt ngồi bên cạnh. Cho đền khi phòng ngủ Thân Đồ Xuyên rực rỡ hẳn lên, cô mới đi xuống giặt quần áo.

Cô hự hự làm việc, đến khi đống quần áo giảm được một nửa, trong sân cũng nhiều thêm mấy dây phơi, mỗi dây đều phơi đầy quần áo, gió thổi làm quần áo lay động nhẹ nhàng, trong sân đều toàn là hương vị bột giặt mùi chanh.

Quý Thính ngày thường ít khi làm việc nhà, giờ phút này eo đau lưng đau, thề ở thế giới sau nhất định không thể làm loại nhân vật cực khổ như vậy nữa, cô nhất định phải làm người sống trong nhung lụa, để nam phụ giặt quần áo cho cô.

Chửi thầm cũng vô dụng, hiện thực còn phải nỗ lực làm việc, Quý Thính ai thán một tiếng, giống như con bò già chịu thương chịu khó. Lúc cô sắp giặt xong hết chỗ quần áo, phía ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, giọng thứ nhất chính là người phụ nữ ở phòng bếp sáng nay.

Không nghĩ tới bọn họ muộn như vậy mới tìm tới cửa, Quý Thính còn vì hiệu suất làm việc của bọn họ mà lo lắng, bất quá cô không nói gì thêm, chỉ là nhìn thấy người phụ nữ đó mang theo hai người giúp việc khác tiến vào, cô đứng dậy đi qua: "Các người tới tìm thiếu gia sao?"

"Tôi là tới tìm cô!" Bà ta tức muốn hộc máu.

Quý Thính vẻ mặt thiên chân: "Tới tìm tôi làm gì?"

"Cô nói đi? Cô thật là gan hùm mật gấu, ngay cả bữa sáng của thiếu gia Cố Trị cũng dám trộm, hiện tại theo tôi đi gặp quản gia!"

Quý Thính nhíu mày: "Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy, tôi khi nào trộm bữa sáng của thiếu gia Cố Trị?" Nếu Cố Trị buổi sáng nhất định phải ăn canh trứng, vậy việc này hẳn là đã phát hiện buổi sáng, nhưng bọn họ tìm tới trễ như vậy, thuyết minh là sau cô còn hiềm nghi người khác, có lẽ đã tra qua rồi mới nhớ tới cô đây.

Nếu không phải chỉ hoài nghi một mình cô, vậy hết thảy đều dễ dàng.

"Khẳng định chính là cô, những người khác đều nói mình không lấy!" Bà ta tức giận nhìn cô.

Quý Thính nhướng mày: "Tôi đây cũng nói tôi không lấy."

"Không có khả năng!"

Quý Thính xuy một tiếng: "Người khác nói không lấy bà liền tin, tôi nói không lấy bà lại không tin, cho nên không phải là cố ý nhằm vào tôi, muốn trực tiếp tìm người chịu tội hay sao?"

Cô vừa dứt lời, sắc mặt người bên trái trở thành thật mất tự nhiên, Quý Thính lập tức hiểu được chính mình đoán là đúng, bọn họ căn bản không có chứng cứ mình trộm đi.

Nếu không có chứng cứ, Quý Thính nói chuyện tức khắc kiên cường lên: "Ai cho các người lá gan lớn như vậy, không có chứng cứ liền phải dẫn tôi đi, thiếu gia nơi này không thể không có người, tôi nếu cùng các người đi, vạn nhất thiếu gia có chuyện gì, các người có thể đảm đương được không? Hay là nói các người căn bản không thèm để ý đến chết sống của thiếu gia?"

Người phụ nữ cuống quít ngắt lời: "Cô đừng nói hươu nói vượn! Chúng tôi sao có thể không thèm để ý thiếu gia!"

Tuy rằng bọn họ lén khinh thường thiếu gia như ma ốm này, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra tôn trọng, rốt cuộc anh ta vẫn là chủ nhân trong nhà, muốn bọn họ biến đi đôi khi cũng chỉ cần một câu.

Ngày xưa người hầu chăm sóc cho thiếu gia đều tự giác kém một bậc, cho dù là bị chèn ép cũng không dám nói cái gì, cô là người đầu tiên bị nhốt vào "lãnh cung" còn dám cứng lên như vậy, mấy người kia trong lúc nhất thời có chút hoảng thần.

"Vậy cô còn dám tới dây dưa?" Quý Thính nhướng mày.

Người phụ nữ ổn định lại, lạnh mặt nói: "Cô không phải muốn chứng cứ hay sao? Nếu là cô cầm, vậy hộp cơm hẳn là còn có mâm và chén, nếu tôi tìm được những cái đó, cô liền mau cút đi cho tôi!"

Quý Thính vừa nghe là biết không tốt, cô vừa rồi ăn xong đã đi làm việc khác, những cái mâm đó đều còn đang ở trong phòng mình.

"Như thế nào, sợ?" Người phụ nữ thấy cô không nói lời nào, liền đoán trong lòng cô có quỷ.

Quý Thính khẽ cười một tiếng, thoải mái hào phóng chỉ đường cho bọn họ: "Vậy các người đi lục soát đi, nhớ rõ nói nhỏ thôi, thiếu gia không thích ầm ĩ."

Người đó vốn đang có điểm hoài nghi nhưng thấy Quý Thính thản nhiên như vậy, hoài nghi ngược lại lại biến mất. Hoài nghi biến mất thì biến mất, Quý Thính khác với những người hầu nhẫn nhục chịu đựng trước đây, chuyện này làm bà ta thật khó chịu cho nên ngay cả đi vào không tìm được chứng cứ, bà ta cũng phải nghĩ cách đem việc này đổ cho Quý Thính.

Bà ta tính toán tốt đang định đi vào, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng của Thân Đồ Xuyên: "Tôi xem có ai có cái gan chó kia dám vào phòng tôi lục soát đồ vật."

Quý Thính nhìn thấy người phụ nữ đi vào đang toát mồ hôi hột, vừa nghe thấy giọng Thân Đồ Xuyên tức khắc cảm thấy thật kiên định, ngửa đầu nhìn lên Thân Đồ Xuyên, nhịn không được cười cười với anh. Cô cười không có vẻ lấy lòng hay sợ hãi, chỉ là thuần túy một gương mặt tươi cười, Thân Đồ Xuyên nhăn mi lại một chút, không biết tại sao lại có chút không vui.

Ngược lại với Quý Thính, người phụ nữ kia bắt đầu toát mồ hôi: "Chào thiếu gia, chúng tôi không phải muốn lục soát đồ của ngài, chỉ là hoài nghi cô ta trộm bữa sáng của thiếu gia Cố Trị."

Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình nhìn bà ta chằm chằm, sau một lúc lâu khóe môi cong lên trào phúng: "Ý của bà là, tôi Thân Đồ Xuyên trộm đồ vật của Cố Trị?"

Giọng anh ta thật bình tĩnh, nhưng người phụ nữ nghe đến cả người phát run, bỗng nhiên nhớ tới trước đó một hai năm có một người hầu không biết trời cao đất dày đắc tội Thân Đồ Xuyên, bị anh ta dùng bình hoa đánh trực tiếp muốn mất cả mạng. Lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng Thân Đồ Xuyên sẽ bị bắt, không nghĩ tới tiên sinh chỉ là dùng tiền giải quyết việc này, từ đầu tới đuôi không nói tới Thân Đồ Xuyên một câu.

Từ lúc đó bọn họ đều biết, Thân Đồ Xuyên có vô dụng cũng là thiếu gia trong nhà, bọn họ người hầu so với anh ta đều không đáng một hào.

"Đây, đây đều là hiểu lầm, chúng tôi đi ngay, thiếu gia đừng nóng giận." Người phụ nữ nói xong, run rẩy mang theo người rời đi.

Quý Thính vẻ mặt đắc ý chờ bọn họ đi rồi ngửa đầu nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, giơ lên ngón tay cái: "Thiếu gia, quá soái nha!"

Vừa dứt lời, một cái gối đầu từ trên trời giáng xuống, vừa lúc nện ở trên mặt cô, sau đó rơi trên mặt cỏ.

"Giặt sạch!"

"......"
Bình Luận (0)
Comment