Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 51

Editor: Linh

Ôn Ly ở Ngự hoa viên thưởng thức mỹ nam chế phục xong, cả người tinh thần đều thoải mái, phất phất tay với Trình Mỹ nhân liền nhẹ giọng hát đi về hướng điện Tử Thần.

Lý công công vẫn luôn ở ngoài điện thấy Hoàng hậu nương nương đi về bên này vội vàng nghênh đón, “Nương nương, Hoàng thượng còn đang cùng đại thần nghị sự, mời nương nương trước theo nô tài đến Thiên điện chờ một lát.”

Ôn Ly gật gật đầu đi theo Lý công công vào Thiên điện, không quá bao lâu Vệ Anh liền đến. Thấy Ôn Ly vẻ mặt vui vẻ, Vệ Anh tò mò hỏi: “Ly Nhi, chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Ôn Ly mặt mày cong cong nói: “Ta vừa ở Ngự hoa viên gặp được Bùi Tướng quân.”



A. A.

Vệ Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Ôn Ly, ôn nhu nhìn nàng hỏi: “Gặp được Bùi Tướng quân làm nàng vui vẻ đến vậy à?”

“Đúng vậy, lần trước chưa nhìn thấy rõ, lần này vừa thấy mới phát hiện không hổ là mười sáu vệ hoa!”

A! A!

“Ly Nhi cảm thấy hắn rất đẹp?” Ý cười trong mắt Vệ Anh lại nồng đậm thêm mấy phần.

Ôn Ly chớp chớp mắt: “Chủ yếu là mặc quần áo lên người đẹp.”

“A.” Vệ Anh lãnh đạm a một tiếng rồi cụp mắt xuống.

Lý công công đứng một bên, gương mặt già nua đã nhăn thành một đóa cúc hoa gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Hoàng hậu nương nương, mắt ngài bị sao rồi! Sắc mặt Hoàng thượng đều sắp đen thành đáy nồi ngài còn không thấy sao!

Lý công công con ngươi ướt át, tiến lên một bước chuyển hướng đề tài, “Hoàng thượng, muốn truyền lệnh sao?”

Hoàng thượng cười nhạt nói: “Không vội, trước truyền Lễ bộ Thượng thư đã.”

Lý công công: “…”

Hoàng thượng ngài dù có tức giận thì cũng không thể lấy Lễ bộ Thượng thư ăn với cơm đâu! Hắn da thô thịt thô nhất định không hợp miệng ngài!

Xa xa ngoài cung Lễ bộ Thượng thư đột nhiên hắt xì.

Thấy Lý công công vẫn đứng ở một bên, trong mắt Vệ Anh rốt cục phát ra một tia sáng lạnh, “Lý công công, có phải cần Trẫm lặp lại một lần nữa hay không?”

Trái tim nhỏ của Lý công công run lên, nhanh như tia chớp chạy đi truyền chỉ.

Lễ bộ Thượng thư ngàn dặm xa xôi muốn vào cung cũng không phải chuyện trong chốc lát. Trong khoảng thời gian chờ đợi Lễ bộ thượng thư, Ôn Ly cuối cùng đã nhận ra không khí trong điện Tử thần không bình thường. Hình như thấy hơi lạnh lẽo?

Con ngươi đen dạo nhanh qua một vòng quanh điện, sau đó hậu tri hậu giác phát hiện, vì sao Vệ Anh cười đến… Khác thường như vậy?

Cảm nhận được tầm mắt Ôn Ly nhìn qua, Vệ Anh nghiêng đầu cười hỏi nàng, “Sao vậy?”

Ôn Ly: “…”

Hoàng thượng cầu ngài đừng cười nữa, ngài không phát hiện mấy cung nữa bên cạnh đều bắt đầu phát run sao?

Ôn Ly ở trong lòng suy nghĩ lại vẫn không phát hiện ra đến cùng là nơi nào chọc Vệ Anh tức giận. Nhiều lần muốn mở miệng hỏi, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Vệ Anh lại nén trở về. Vẻ mặt muốn nói lại thôi của Ôn Ly bị Vệ Anh thu hết vào đáy mắt, hắn kìm lại lửa giận sớm đốt đến lồng ngực, dằn lại tính tình chờ Ôn Ly mở miệng trước.

Cuối cùng, Ôn Ly bụng đói kêu vang rốt cục mở miệng như hắn mong muốn: “Chúng ta phải đợi Lễ bộ thượng thư đến đây mới có thể ăn cơm sao?”

Vệ Anh: “…”

#Quần đều đã cởi nàng chỉ cho ta xem cái này?#

Vệ Anh trong lòng hít một hơi thật sâu, trên mặt ráng nặn ra một nụ cười đông cứng: “Ly Nhi đói rồi à?”

Ôn Ly thành thật nói: “Có một chút.”

Vệ Anh cười gật gật đầu, nói với người bên cạnh: “Truyền lệnh.”

“Truyền — thiện (cơm)–” một tiểu thái giám gân cổ họng hướng ra bên ngoài hô một tiếng. Rất nhanh liền có cung nữ tiến vào mang thức ăn lên, Ôn Ly mắt thấy các loại đồ ăn bày đầy một bàn, nhưng Vệ Anh lại không động đũa.

Ôn Ly tay cầm đũa rụt rụt, nhìn Vệ Anh nhỏ giọng dò hỏi: “Chàng không ăn à?”

“Ta không đói bụng.” Đưa vào một bụng khí, đương nhiên không đói bụng.

Ôn Ly cầm đũa vòng quanh bàn một vòng, cuối cùng gắp một miếng giò nhỏ đặt vào trong bát Vệ Anh. Vệ Anh cúi đầu nhìn thoáng qua miếng giò nhỏ trong bát, lửa giận thiêu đốt hừng hực trong lòng hơi giảm xuống một chút.

Ôn Ly thấy thế, vội vàng lại gắp thêm vây cá gân lộc mỗi thứ một ít vào trong bát Vệ Anh. Vệ Anh nhìn trong bát mình thức ăn sắp đắp thành núi nhỏ, khóe miệng bĩu một cái, bây giờ nhớ tới muốn lấy lòng ta sao? Muộn rồi, hừ!

Ôn Ly thấy vẻ mặt Vệ Anh lại nghiêm túc, lo lắng đề phòng cầm đũa lên, ánh mắt to tròn đầy hơi nước lom lom nhìn Vệ Anh.

Vệ Anh: “…”

Khổ nhục kế? Vô dụng hừ hừ!

Gương mặt Vệ Anh vẫn cao ngạo lạnh lùng như cũ.

“Vệ Anh…” Ôn Ly ủy khuất gọi một tiếng, thanh âm mềm dẻo ngọt ngấy làm trái tim Vệ Anh lập tức mềm nhũn.

Chuyện duy nhất có thể làm với Ôn Ly có lẽ chính là lạnh mặt dọa nàng.

Bất đắc dĩ cầm lấy đôi đũa, vừa mới bắt đầu chuẩn bị dùng bữa thì Lý công công mang theo Lễ bộ thượng thư phong trần mệt mỏi tiến vào.

“Cựu thần tham kiến Hoàng thượng.” Lễ bộ thường thư quỳ xuống hành lễ, Hoàng thượng triệu gấp như vậy, dọa hắn ba cái hồn mất hai. Trên đường đến đây Lễ bộ thượng thư lượt qua các công tác đã làm trong thời gian này một lần, không phát hiện có gì sai sót, nhưng trong lòng lại càng không yên.

Vệ Anh nhìn người bên dưới một cái, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Bình thân.”

“Tạ Hoàng thượng.” Lễ bộ thượng thư từ trên mặt đấy đứng lên, sửa sang lại ống tay áo, “Không biết Hoàng thượng triệu kiến thần gấp là có chuyện gì?”

Vệ Anh không nhanh không chậm nói: “Trẫm muốn sửa lại quan phục của Thiên linh vệ.”

Lễ bộ thượng thư: “…”

Ôn Ly: “…”

Tuy rằng hai người đều không nói gì, nhưng nguyên nhân không nói gì lại không giống nhau.

Lễ bộ thượng thư nội tâm đang rít gào, chỉ vì chuyện nhỏ bằng cái rắm như vậy có cần phải ta tự mình tới sao Hoàng thượng?! Ta còn tưởng rằng ta gặp phải đại sự gì cơ.

Mà Ôn Ly thì lại đột nhiên đả thông hai mạch Nhâm Đốc, rốt cục hiểu rõ Vệ Anh vì sao tức giận.

Lễ bộ thượng thư trong lòng châm chọc Hoàng đế xong, ngoài mặt cung kính như cũ nói: “Không biết Hoàng thượng muốn đổi thành hình thức nào?”

Vệ Anh nói: “Thế nào xấu nhất thì sửa thành như thế.”

Lễ bộ thượng thư: “…”

Ôn Ly: “…”

Lần này độc thoại nội tâm của hai người lại nhất trí một cách thần kỳ — Hoàng thượng, chúng ta nói chuyện đời người được không?

Lễ bộ thượng thư khó xử nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng, Thiên linh vệ phải phụ trách tuần cảnh Kinh thành.”

Vệ Anh nói: “Vậy thì sao?”

Lễ bộ thượng thư: “…”

Hoàng thượng ngài không lo lắng bọn họ quá mức khiêu chiến thẩm mỹ quan của dân chúng sau đó bị quần công sao? Sao?!

“Chỉ sợ có tổn hại đến bộ mặt Hoàng thất.” Lễ bộ thượng thư che mặt nói.

“Ý của Lễ bộ thượng thư là, đại biểu Hoàng thất không phải là Trẫm, mà là Thiên linh vệ?” Giọng lạnh buốt của Vệ Anh từ trên đỉnh đầu Lễ bộ thượng thư truyền xuống.

Lễ bộ thượng thư đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống, “Thần không dám!” Hoàng thượng, năng lực lý giải của ngài bị sao rồi!”

Vệ Anh trừng Lễ bộ thượng thư một cái, trong giọng nói lộ ra không kiên nhẫn, “Theo Trẫm nói mà làm là được.”

“Thần lĩnh chỉ.” Lễ bộ thượng thư run run rẩy rẩy từ trên mặt đất đứng lên, đi ra ngoài điện.

Vệ Anh nhìn thoáng qua người đứng trong điện, cau mày, “Tất cả đều lui ra cho Trẫm!”

Trong cung điện bọn cung nữ thái giám kém chút bị Vệ Anh dọa cho vỡ gan, như mưa rào cuồng phong lui xuống. Gần vua như gần cọp hu hu hu.

Ôn Ly nuốt một ngụm nước bọt, cỡ nào hi vọng có thể cùng bọn họ lui ra. Hoàng thượng hiện tại rất tức giận, rất tức giận, cái này biểu thị, tiếp theo nhất định có người muốn không hay ho.

Ánh mắt Ôn Ly quét một vòng quanh cung điện vắng tanh, đau buồn, “Anh tuấn…”

Vệ Anh: “…”

Ôn Ly trong lòng囧, lại thâm tình khẩn thiết kêu: “Hoàng thượng…”

Vệ Anh nghiêng đầu nhìn nàng, đồng dạng thâm tình khẩn thiết kêu: “Hoàng hậu.”

Ôn Ly: “…”

Hệ thống, cầu tấn công chiếm đóng!

Ôn Ly: “…”

Ôn Ly trong đầu nhanh chóng lướt qua mấy cách hóa giải nguy cơ, sau đó loại dần, cuối cùng, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu nói — nam nhân cần ca ngợi.

Ôn Ly đột nhiên tỉnh ngộ, nguyên nhân của chuyện này chính là do nàng ca ngợi nam nhân khác! Vì thế nàng quyết định ca ngợi lại gấp trăm lần, “Vệ Anh, thật ra ta cảm thấy long bào của chàng đẹp hơn quần áo của Thiên linh vệ nhiều.”

Vệ Anh cười lạnh, “Vậy sao?”

Ôn Ly thành khẩn nói: “Đúng, chàng mặc gì cũng đẹp hết.”

Vệ Anh tiếp tục cười lạnh, “Thật ra, ta mặc không phải đẹp nhất.”

Ôn Ly: “…”

Đợi chút, hình như kịch tình có chút không đúng!

Giữa lúc Ôn Ly còn đang sững sờ Vệ Anh đã ôm lấy nàng đi vào trong nội điện. Đặt Ôn Ly lên ghế quý phi trong nội điện, Vệ Anh một phen cởi sạch nàng, sau đó đè nàng dưới thân ừ ừ a a thật lâu, thật lâu.

Đáng thương Ôn Ly chưa được ăn cơm lại bị tra tấn một buổi trưa, sắp tiều tụy chết trên giường. Vệ Anh nhìn người dưới thân sắc mặt tái nhợt, trong lòng một trận áy náy, “Thật xin lỗi, Ly Nhi…” Hôn hôn lên mặt Ôn Ly, Vệ Anh thấp giọng nói, “Nhưng là ta thật sự giận điên rồi…”

Ôn Ly ngẩng đầu lên, vòng tay qua cổ Vệ Anh, “Vệ Anh, ta và Bùi tướng quân thật sự không có gì.”

Ba chữ Bùi Tướng quân lập tức khiến con ngươi Vệ Anh trầm xuống, “Ly Nhi, ta không muốn lại từ trong miệng nàng nghe được tên của hắn.”

Ôn Ly trợn mắt, mổ một cái lên môi Vệ Anh, “Ta yêu chàng.”

Vệ Anh trong lòng vừa động, cúi xuống gắp gao ôm chặt Ôn Ly vào trong ngực, “Ta cũng yêu nàng.”

Vệ Anh lửa giận ngút trời rốt cục dập tắt dưới câu nói ta yêu chàng của Ôn Ly, Ôn Ly cuối cùng đã có thể gặp mặt bữa trưa của mình.

Ôn Ly lười biếng tựa vào trong lòng Vệ Anh, hắn đút cái gì nàng liền ăn cái đó. Lý công công ở bên cạnh thấy bọn họ dùng bữa tự nhiên như vậy gấp đến sắp khóc, Hoàng thượng các đại thần đã ở chủ điện chờ lâu lắm rồi ngài biết không!

Sắc đẹp hại quốc mà!

Vệ Anh liếc Lý công công một cái, nói với hắn: “Bảo các đại thần đi về trước, ngày mai lại nghị.”

Lý công công: “…”

Ôn Ly từ trong lòng Vệ Anh ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: “Chàng vẫn nên đi thôi, ta tự ăn là được.”

Vệ Anh nhíu nhíu chân mày, ấn Ôn Ly về lại trong lòng: “Chỉ là mấy chuyện vụn vặt, không vội.”

Lý công công còn muốn nói hai câu, bị Vệ Anh trừng mắt một cái đi ra ngoài.

Thấy Lý công công thức thời đi rồi, Vệ Anh lại múc một muỗng canh đưa đến bên miệng Ôn Ly, Ôn Ly há miệng nuốt, lại nghĩ đến một chuyện khác, “Đúng rồi, sáng nay ta đi gặp Thái hậu, bà nói hậu cung càng hư không, nhanh chóng chọn tú nữ cho chàng.” Tay cầm thìa của Vệ Anh cứng lại.
Bình Luận (0)
Comment