Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 56

Editor: Linh

Vệ Anh ở cùng Ôn Ly hết buổi trưa, do buổi tối còn có tiệc đón gió tẩy trần cho sứ thần nước Đông Khuê và công chúa Tắc Á cho nên không thể không đứng dậy rời đi.

Ôn Ly làm quốc mẫu, loại yến tiệc to như này vốn nên cùng Hoàng thượng đi tham dự, nhưng hiện tại đang có thai, đã bị Vệ Anh cấm tất cả các hoạt động ngoại giao.

Tuy rằng cảm thấy Vệ Anh thật sự có chút chuyện bé xé ra to, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến đứa nhỏ bị mất trước đây, Ôn Ly liền nuốt tất cả những câu oán hận về lại trong bụng.

Theo màn đêm chậm rãi buông xuống, vạn vật trong trời đất dưới bóng đêm hạ xuống như mất đi tất cả ánh sáng vào ban ngày.

Nhưng điện Kim Quang vẫn sáng lòe lòe như tên của nó.

Trong điện to như vậy, gạch vàng lát nền, rường cột trạm trổ sống động lóa mắt. Trên đài vuông năm thước có thừa là long ỷ sơn vàng khắc rồng khí thế bức người, sáu cây trụ gỗ cao lớn chia đều hai bên. Trên mỗi cây trụ là một con bàn long, trong miệng mỗi con bàn long đều ngậm một viên minh châu mượt mà, quanh thân phiếm quang châu óng ánh. Quang châu cùng màu vàng hòa vào nhau, làm người ta như đưa thân vào trong cảnh mơ hư ảo.

Ngay chính giữa đại điện, một nhóm vũ cơ đang múa, tiếng đàn sáo du dương không ngừng bên tai.

Chúng đại thần ngồi ở chỗ đều xem say sưa, chỉ riêng Hoàng đế ngồi trên ngai vài có vẻ thiếu hưng trí, thậm chí lúc biểu diễn tiến hành được một nửa đã lui khỏi bữa tiệc.

Sắc mặt công chúa Tắc Á từ sau khi Hoàng thượng rời khỏi bữa tiệc liền trở nên khó coi, tuy rằng mới đến trong cung này một ngày, nhưng nàng ta đã nghe được không ít. Ví như là đương kim Hoàng thượng sủng Hoàng hậu thế nào, Đế hậu tình thâm thật sự là may mắn của đất nước chúng ta.

Mà đủ loại trộn lẫn vào nhau, cũng không sốt ruột được bằng tin tức nàng ta mới cập nhật được — nghe nói hôm nay Hoàng hậu truyền ra tin vui, long tâm cực kì vui mừng.

#sét đánh giữa trời quang, không chỉ là một từ dùng để hình dung#

Tắc Á mím môi, nghĩ đến Hoàng thượng vội vã rời tiệc như vậy, đoán chừng là muốn đi thăm Hoàng hậu, sắc mặt liền trở nên càng thêm khó coi.

Trình mỹ nhân ngồi ở phía đối diện bên trái nàng ta từ lúc yến hội vừa bắt đầu đã âm thầm đánh giá vị công chúa gả từ xa đến này. Lúc này thấy nàng ta sắc mặt đen kịt, thật đúng là có thể cùng vị Giang tiệp dư bên cạnh mình hợp lại.

Trình mỹ nhân khóe miệng không mấy nhận ra hơi hơi vểnh lên, ánh mắt một lần nữa quay trở lại trên người vũ cơ đang vung tay áo nhảy múa. Kỹ thuật nhảy xuất sắc của nàng nhận được cả sảnh đường ủng hộ, ngay cả Thái hậu cũng chậc chậc khen ngợi. Mà Trình mỹ nhân lại thấy, điệu nhảy này không thể phấn khích hơn một diễn xuất khác đêm nay.

Bởi vì sứ thần nước Đông Khuê đã đến, trong cung canh thủ nghiêm mặt hơn ngày thường không ít, ngay cả Thiên linh vệ cũng gia tăng nhân thủ tuần canh.

Bùi Hoành canh giữ bên ngoài điện Kim Quang, xa xa nghe tiếng đàn sáo từ bên trong truyền ra.

“Đầu nhân, nghe nói Hoàng hậu nương nương có thai rồi.” Tư Mã Viêm ngáp một cái, lấy khuỷu tay đụng vào Bùi Hoành mặt không biểu cảm bên cạnh.

Bùi Hoành nghe vậy nghiêng đầu qua, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Tư Mã Viêm nói: “Hoàng hậu nương nương không ở trong phạm vi quản hạt của ta, lần sau ngươi có thai hãng báo cáo với ta.”

Tư Mã Viêm: “…”

Hắn quệt miệng, không thú vị nói: “Đầu nhân, chính là vì tính cách cứng rắn này của ngươi nên mới luôn không kiếm được thê tử đấy.”

Bùi Hoành hừ một tiếng, con ngươi nhìn về phía Tư Mã Viêm mang theo mấy phần đùa cợt: “Ngươi mềm nhũn như vậy, cũng tìm không được thê tử đâu.”

Tư Mã Viêm: “…”

Chờ chút, cứng rắn mà hai chúng ta nói hình như không cùng một cái cứng rắn thì phải đầu nhân à!

Hai người còn đang bậy bạ, khóe mắt Bùi Hoành liếc thấy Hoàng thượng từ trong điện Kim Quang đi ra, phía sau còn có Lý công công khúm núm đi theo.

Con ngươi Bùi Hoành khẽ động, đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt đặt trên người Hoàng thượng về thì trên đầu một luồng gió xẹt qua, trong nháy mắt biến mất trên đỉnh đầu Bùi Hoành.

Vẻ mặt Bùi Hoành lập tức căng thẳng.

Vừa rồi cái đó đương nhiên không phải một cơn gió mà là một người, một người vút cái bay qua trên đầu Bùi Hoành.

Người áo đen thân pháp rất nhanh, nhưng vẫn không tránh được ánh mắt sáng quắc của Bùi Hoành, hắn điểm chân phi thân theo sát phía sau người áo đen.

Bên cạnh Tư Mã Viêm đương nhiên cũng nhận ra người áo đen nhanh chóng xẹt qua vừa rồi, vội vàng triệu tập thiên linh vệ đang trực, một nhóm người tăng mạnh đề phòng, một nhóm người đi theo hắn đuổi theo Bùi Hoành.

Bùi Hoành đuổi theo người áo đen một lát, mày liền nhịn không được nhíu lại. Người này khinh công vô cùng tốt, hơn nữa đối đường trong cung và thủ vệ bố trí canh phòng đều dị thường quen thuộc, một đường chạy trốn thế nhưng không hề làm kinh động bất cứ một thị vệ tuần tra nào.

Quan trọng nhất là, Bùi Hoành phát hiện hắn thế nhưng chạy về hướng nội cung.

Nếu nói trong cung này xuất hiện thích khách, vậy tám chín phần mười đều là hướng về phía Hoàng thượng mà tới. Hôm nay vận khí sẽ không tốt vậy chứ, để bản thân gặp được người cuối cùng còn lại này?

Bùi Hoành trong lòng còn chưa phân tích ra kết quả, người nọ đã tránh được thị vệ gác cửa, trực tiếp phi vào trong nội cung. Nhìn phương hướng hắn tiến vào, chân mày Bùi Hoành nhíu chặt hơn.

Đó là Hoàng hậu tẩm cung, cung Trường Nhạc.

Ôn Ly lúc này vừa mới dùng bữa tối xong, bữa tối này có thể nói là… Đến không dễ.

Hoàng thượng truyền chỉ ngự thiện phòng mở cho Hoàng hậu một phòng bếp riêng, tất cả dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn bên trong đều phải cùng người khác tách ra, chỉ sử dụng cho một mình Hoàng hậu. Ba vị ngự trù phụ trách bữa ăn cho Hoàng hậu, trước khi Hoàng hậu sinh cũng chỉ được nấu riêng cho một mình Hoàng hậu. Phần công việc này nhìn qua thì thoải mái, nhưng thật ra vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì chỉ cần thức ăn của Hoàng hậu xảy ra vấn đề gì, tính mạng của bọn họ cũng liền đi theo.

Mặt khác, Hoàng thượng còn chuyên môn phân phối cho bọn họ một cố vấn món ăn, cố vấn món ăn này không phải ai khác, chính là thái y viện Văn thái y.

Sau này mỗi một món ăn của Hoàng hậu, nhất định phải là Văn thái y cùng đầu bếp ngự thiện phòng tổng hợp lại trên các phương diện nhân tố, sau đó phối chế cho Hoàng hậu những món ăn dinh dưỡng hợp lý nhất.

Trong giai đoạn đưa đồ ăn từ ngự thiện phòng đến cung Trường Nhạc, cũng là do người chuyên môn phụ trách hộ tống, cung sau khi vào Trường Nhạc sẽ từ bốn người Hồng Nhị Lục La Phương Lăng Phương Tiêu phụ trách.

Mặc kệ khâu nào người nào xảy ra vấn đề, tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm liên quan.

Đương nhiên, những cái đó đều là chuyện Ôn Ly không biết, tựa như nàng không biết vào lúc trước khi nàng tỉnh lại Hoàng thượng đã đe dọa cung nhân cung Trường Nhạc như thế nào.

Cho nên ở trong cảm nhận của nàng, Vệ Anh vẫn là một biến thái có thể cứu giúp.

Ôn Ly ăn no, lại cảm thấy cuộc đời sáng rọi. Nhàn nhã ôm Tam Hoàng dựa vào ghế quý phi, Ôn Ly chút có chút không vuốt lông Tam Hoàng. Tam Hoàng từ sau khi tiến cung, ăn ngon hơn trước kia nên lông cũng trở nên càng ngày càng mềm mại, cho dù nó chỉ là một con chó đất, lại cũng có khí chất và nội hàm của chó quý tộc.

Loại khí chất và nội hàm này, chúng ta thân thiết gọi nó là thổ hào.

Bên cạnh Phương Lăng Phương Tiêu nhìn trong lòng run sợ, sợ con chó đất này đột nhiên động kinh, làm bị thương Hoàng hậu nương nương. Ba phen bốn bận muốn bỏ con chó thổ hào kia xuống dưới, đều bị Ôn Ly từ chối.

Vì thế Phương Lăng và Phương Tiêu tiếp tục đứng bên cạnh trong lòng run sợ.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một động tĩnh rất nhỏ, Ôn Ly vốn đang thích ý ngồi dựa vào ghế quý phi liền cảnh giác ngồi ngay ngắn, rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài.

Phương Lăng và Phương Tiêu không rõ chân tướng nhìn Hoàng hậu nương nương cử chỉ đột nhiên thất thường, hỏi: “Nương nương có gì phân phó?”

Ôn Ly nhíu nhíu mày: “Hình như có người vào đây.”

Phương Lăng và Phương Tiêu trong lòng hơi kinh hãi.

Hôm nay trước khi đi Hoàng thượng cố ý phái một đội thị vệ đi qua, tăng mạnh phòng thủ cung Trường Nhạc, mà lúc này xung quanh bốn phía bình tĩnh, chẳng lẽ có ai đó có thể bất tri bất giác xông vào cung Trường Nhạc thủ vệ xâm nghiêm này?

Phương Tiêu liếc mắt ra hiệu cho Phương Lăng, chính mình tiến lên phía trước nói với Ôn Ly: “Hoàng hậu nương nương xin an tâm chớ nóng vội, nô tì đi ra ngoài xem thế nào.”

Ôn Ly gật gật đầu, Phương Tiêu liền lui xuống. Vừa mới bước ra khỏi cửa Phương Tiêu liền giật mình ngay tại chỗ.

Một nam tử mặc chế phục Thiên linh vệ vẻ mặt ngưng trọng đứng trong điện dường như đang tìm cái gì đó. Đừng nói trong cung Trường Nhạc này trừ Hoàng thượng, cho tới bây giờ liền chưa từng có nam nhân nào khác vào, cho dù là trong cả cung này, Phương Tiêu cũng cực ít nhìn thấy.

Đặc biệt là nam tử tuấn mĩ như vậy.

Bùi Hoành thấy Phương Tiêu, con ngươi hơi động, đi lên phía trước hỏi: “Hoàng hậu hiện đang ở đâu?”

Bùi Hoành đuổi theo người áo đen đến phụ cận tẩm điện Hoàng hậu liền không thấy bóng dáng người áo đen đâu nữa.

Nếu đánh mất thích khách phải làm sao bây giờ? Bùi Tướng quân cơ trí sẽ nói cho ngươi, đi tìm người mà thích khác muốn ám sát, sau đó ôm cây đợi thỏ.

Bùi Hoành hỏi Phương Tiêu xong, Phương Tiêu không mở miệng trả lời, cũng không lớn tiếng kêu cứu, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Đang lúc Bùi Hoành và Phương Tiêu giằng co, Ôn Ly sớm không chịu nổi từ bên trong đi ra, thấy Bùi Hoành đứng ngoài điện cũng sửng sốt.

Vẻ mặt và động tác cùng Phương Tiêu giống dị thường.

Chẳng qua sự thật Hoàng hậu sửng sốt là — hóa ra chế phục thiên linh vệ không bị đổi! Xem ra Vệ Anh quả nhiên vẫn còn cứu được!

Nhìn đến Hoàng hậu nương nương không chút tổn hao đứng trong điện, Bùi Tướng quân cuối cùng ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Có điều lúc này hắn mới giựt mình nhận ra hành động của mình vượt qua giới hạn.

Vừa muốn mở miệng làm sáng tỏ việc này với Hoàng hậu, chợt nghe Hoàng hậu ở đối diện hỏi: “Bùi Tướng quân ăn cơm chưa?”

Bùi Hoành: “…”

Ôn Ly thấy Bùi Hoành không phản ứng, bám riết không tha tiếp tục hỏi: “Lúc này thì chắc là ăn rồi, cho nên Bùi Tướng quân là đi tản bộ đi đến nơi này?”

Bùi Hoành nghẹn lời, quỳ xuống nói: “Mạt tướng mạo phạm, xin nương nương thứ tội. Chỉ là vừa rồi mạt tướng một đường đuổi theo người áo đen, thấy hắn ẩn vào đây.”

Phương Lăng nghe vậy sắc mặt trắng bệch, Ôn Ly nhíu nhíu mày, nhìn Bùi Hoành hỏi: “Bùi Tướng quân xác định hắn vào cung Trường Nhạc?”

“Xác định.” Bùi Hoành giọng điệu mười phần chắc chắn.

Ôn Ly nghe vậy, mày cau lại mấy phần: “Bản cung từ lúc bắt đầu đã ở trong này, không có nhìn thấy người áo đen tiến vào.”

Bùi Hoành mày cũng nhíu lại: “Có thể là đã trốn rồi, vì sự an toàn của nương nương, mạt tướng cả gan thỉnh cầu điều tra cung Trường Nhạc.”

Ôn Ly nghĩ nghĩ, đang định nói chuyện, chợt nghe tiếng lanh lảnh của Lý công công từ ngoài điện truyền vào: “Hoàng thượng giá lâm –”

Trong lúc Ôn Ly và Bùi Hoành còn đang sững sờ, cung nhân cung Trường Nhạc đã nhất tề quỳ xuống hô vạn tuế.

Ánh mắt Vệ Anh trong nháy mắt khi nhìn thấy Bùi Hoành, sau đó liền phục hồi lại. Bùi Hoành vội quỳ xuống thỉnh an, Vệ Anh mắt lạnh nhìn người trên đất, giọng nói lạnh đến cực điểm: “Bùi Tướng quân có thể giải thích cho Trẫm vì sao đêm khuya ngươi lại có mặt ở tẩm cung của Hoàng hậu không?”

Tron cungg Trường Nhạc không khí ngưng trọng, tất cả mọi người đều cảm giác được lửa giận sắp phun trào trên người Hoàng đế.

Bùi Hoành há miệng thở dốc, đang định nói thì lại nghe thấy Vệ Anh trên đỉnh đầu mình nói: “Bùi Tướng quân nghĩ tốt rồi hãng trả lời, nếu đáp án không làm Trẫm hài lòng, vậy Trẫm sẽ chặt đầu đấy.”
Bình Luận (0)
Comment