Cứu Vớt Nam Phụ Hèn Mọn Cố Chấp

Chương 11


Tửu Sơ xoa nhẹ mái đầu đang tì lên vai mình.

Nhìn gã trai to con ngoan ngoãn và yên lặng trong lòng, y bỗng có cảm giác như bị một chú chó lang thang không nhà quấn lấy.
Chú chó lang thang đã lâu dè dặt cọ cổ chủ nhân chỉ để cầu xin chút yêu thương.

Dường như gã đàn ông có biểu hiện hung ác tàn nhẫn trong nguyên tác chỉ là một đứa bé đáng thương sống dưới bóng ma của nhân cách chủ.
Tửu Sơ bị suy nghĩ này của mình làm cho buồn cười.
Tửu Sơ nghĩ đến mấy bộ phim điện ảnh mình vừa xem đêm qua, trong đó có một bộ giải thích kĩ càng về nguyên nhân và quá trình ra đời của Di Tâm.

Không thể nói có đáng thương hay không, nhưng sự ra đời của Di Tâm là việc ngoài ý muốn, cũng là một điều tất yếu.
Theo bộ phim, bố mẹ Di Tân đều là thành viên Câu lạc bộ Thập Trưởng lão, còn là tùy tùng cuồng nhiệt của những kẻ cấp cao.

Họ theo chân đám táng tận lương tâm đó làm những việc mang danh “cúng tế cho Thần” hòng được trường sinh bất lão.
Di Tân được sinh ra trong một lễ tế.
Là tế phẩm bị chọn làm cơ thể cho Thần linh, hắn chẳng những không được Thần coi trọng mà thân mình còn yếu ớt cứ như một cơn gió cũng đủ sức quật ngã hắn, chắc chắn Di Tân là sản phẩm thất bại.
Thất bại như vậy là không thể dung thứ, vì chuyện này nên bố mẹ Di Tân bị coi là không ngoan đạo rồi bị bài trừ ra rìa tổ chức.
Di Tân cũng trở thành nỗi sỉ nhục của gia đình, từ lúc sinh ra đến khi chập chững biết đi hắn chưa bao giờ được ai ôm.

Tất cả mọi người trong nhà đều coi hắn như không khí, bố mẹ hắn ghét đứa con bị thần linh từ chối này, thậm chí có lúc họ còn quên chuẩn bị đồ ăn cho hắn.
Nhưng Di Tân đã quen rồi, vì chưa bao giờ ra khỏi nhà nên hắn cứ tưởng gia đình như thế là rất bình thường.

Mãi đến năm hắn chín tuổi, em gái được sinh ra.

Hoàn toàn trái ngược với Di Tân luôn đơ mặt, em gái khỏe mạnh và hoạt bát khiến cả gia đình bừng sức sống.
Dường như tình mẫu tử trong mẹ Di Tân cũng được đánh thức, bà thường ôm con gái đáng yêu ngồi ngoài ban công và nhẹ giọng ngâm nga mấy bài ca dao.

Có lúc bà còn đột phát từ bi gọi Di Tân đang ngẩn ngơ đứng nhìn ở một bên qua, sau đó vuốt nhẹ má hắn với ánh mắt lộ vẻ thương hại.
Đó là lần đầu Di Tân cảm nhận được sự tồn tại của mẹ.
Nếu không xảy ra sự cố ấy thì có lẽ cái gia đình kỳ lạ của hắn sẽ dần trở lại bình thường theo thời gian, có lẽ Di Tân sẽ được sống cuộc đời của một đứa trẻ bình thường.

Nhưng sự đời chẳng được như ta mong muốn.
Chẳng bao lâu sau, do bị tổ chức đẩy ra rìa quyền lực nên bố Di Tân lao vào rượu chè rồi ngoại tình với một đồng nghiệp nữ xinh đẹp.

Chuyện này khiến mẹ Di Tân phát điên, sau khi bố hắn bỏ nhà ra đi vì không chịu nổi bầu không khí bức bối thì bà đã hoàn toàn sụp đổ.
Bà suy sụp sống từng ngày trong mơ hồ, hơn nữa còn đối xử cực kỳ tồi tệ với Di Tân.

Lý do là bởi bà cảm thấy sự ra đời của Di Tân đã làm thay đổi gia đình vốn hạnh phúc của mình.
Mỗi lần đối diện với gương mặt tuấn tú rất giống bố của Di Tân bà đều lộ vẻ mặt đau khổ và thù hận.

Lúc cảm xúc bị dồn nén đến cực điểm, bà đã dùng một con dao ăn sắc bén rạch mạnh lên mặt Di Tân.
Vết thương sâu tận xương cắt ngang gần như cả gương mặt hắn.
Tửu Sơ nhớ lại đoạn phim đã khắc sâu ấn tượng trong lòng y.

Máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ tầm nhìn của Di Tân bé nhỏ, vậy mà hắn vẫn cố nhịn đau và ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ theo lời mẹ, đôi chân xỏ giày da run rẩy khép sát vào nhau, ấy là tư thế đứng tiêu chuẩn của một quý ông.
Thậm chí hắn còn run run đưa tay muốn chạm vào ngón tay bị dao cứa của mẹ để an ủi.

Nhưng đáp trả hắn chỉ có cái tát tàn nhẫn của mẹ.
Cảnh phim lại thay đổi, lần này là lúc Di Tâm được sinh ra.
Do mẹ lơ là không đóng chặt cửa chạn nên lò nướng đang hoạt động rơi thẳng từ trên cao xuống, mà bên dưới chính là cái đầu tò mò ngó ra của em gái đang bò lung tung khắp nơi.
Tiếng hét thảm thiết đầy tuyệt vọng của mẹ trở thành âm thanh duy nhất còn sót lại trong phim, Di Tân vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy xác của em gái, hắn ngơ ngác nhìn cảnh tượng máu me be bét đó.
Mà gương mặt đơ ra của hắn bị mẹ tưởng thành lạnh lùng.

Bà căm thù siết chặt cổ Di Tân, hận không thể bóp chết thứ xấu xa trời sinh đã hại đời mình ngày một khốn khổ này.
“Tất cả là tại mày! Con quái vật! Vì sao người chết không phải là mày? Sao lại không phải là mày!!!”
Những người hàng xóm nghe tiếng chạy qua cản mẹ Di Tân lại, mà Di Tân vẫn mở trừng mắt nhìn em gái cách đó không xa, sau đó bên tai hắn bỗng vang lên một giọng nói non nớt giống hệt mình.
“Anh ơi?”
Là em gái.
Đoạn phim kết thúc ở đây.
Tửu Sơ hoàn hồn.


Y khẽ thở dài trong lòng, có thể nói việc Di Tâm ra đời vào lúc em gái hắn chết chính là khát vọng của Di Tân với tình yêu.

Có thể Di Tân cảm thấy chỉ cần em gái còn sống là mẹ hắn sẽ trở về như xưa, cũng có thể là trong tiềm thức Di Tân luôn mong được trở thành em gái, trở thành đứa bé được mẹ yêu chiều kia.
Di Tâm được sinh ra như vậy đấy.
“Nàng” lấy danh nghĩa của em gái, tự nhận mình là em gái đã chết bám vào người anh trai, biểu hiện của “nàng” cực kỳ trái ngược với anh trai Di Tân của mình.

Cứ như thể mình là đứa trẻ được mẹ yêu chiều hết mực, không thèm để mắt tới người anh Di Tân xấu xí.
Đương nhiên hành vi ác độc như vậy không thể coi là đáng thương, nhưng…
Tửu Sơ nhẹ tay ôm người đàn ông cao lớn trong lòng.

Cảm nhận được động tác chứa chan nỗi quyến luyến sâu sắc và hơi thở cố tình thả chậm của hắn, nét mặt Tửu Sơ dịu đi như đang suy nghĩ gì đó.
… thực ra vẫn rất đáng yêu.
Tửu Sơ đã nhìn ra rồi, về bản chất Di Tân và Di Tâm giống hệt nhau, cả hai đều chưa từng được yêu thương, đều khao khát được yêu.
Nói một cách đơn giản thì cả hai đều là kiểu nhân cách khiếm khuyết yêu thương, nếu một người nào đó chịu cho hắn dù chỉ đôi chút tình cảm thì nhân cách này sẽ sẵn lòng trả giá tất thảy, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Kết cục của Di Tân trong nguyên tác chính là như vậy, vì một thứ tình yêu hư ảo mà dốc cạn mọi thứ, cực kỳ đáng thương.
Tuy so sánh không chính xác lắm nhưng đối với Tửu Sơ thì đặc điểm nhân cách này của Di Tân và Di Tâm thật sự quá tốt.

Rất có thể mức độ che chở Di Tâm dành cho y lúc này không kém gì mức độ đối tượng trừng phạt Di Tân dành cho nữ chính trong nguyên tác.
Đặc biệt là sau khi hai người đã xác định quan hệ yêu đương như bây giờ, khả năng cao là Di Tâm sẽ không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của y, kể cả việc tránh xa Ellie và không làm việc phạm pháp nữa, v.v.
Chỉ cần hắn tránh xa những yếu tố trong nguyên tác thì cốt truyện sẽ có thay đổi rất lớn, đến lúc đó y có thể thực sự bắt chẹt được Hệ thống rồi.
Trước mắt chỉ có duy nhất một biến số không xác định là nhân cách chủ của đối tượng trừng phạt.

Nhân cách chủ Di Tân sẽ đối xử như thế nào với người yêu của nhân cách phụ?
Tửu Sơ vừa trầm tư suy nghĩ phương án tiếp theo vừa vuốt ve cái đầu xù xù trong lòng.

Không thể không nói cảm giác được một chú chó cỡ lớn rúc vào lòng rất mới lạ với Tửu Sơ.


Y thích đến độ có phần không nỡ buông tay nên còn đùa dai xoa mạnh đầu “Di Tâm” một lượt, làm mái tóc được hắn chải chuốt kỹ càng rối bù lên.
Sau đó y mới hài lòng xoa xoa mái tóc rối của hắn, còn cảm thấy rất thỏa mãn với cảm giác trong tay.
Mà lúc này khi cảm nhận được bàn tay trên đầu, gã trai trong lòng y hiếm khi mở to đôi mắt đen kịt, cơ thể cứng đờ ra.

Phản ứng căng cứng dây chuyền làm các cơ nở nang trên cánh tay hắn siết chặt trong vô thức, dường như hắn muốn thoát khỏi cái ôm dịu dàng đến không tưởng này, nhưng kết quả lại khiến cái ôm càng chặt hơn.
Gã trai đờ mặt cảm nhận vòng eo chắc khỏe trong tay mình, dường như hắn có thể xuyên qua lớp sơ-mi mỏng mà chạm vào làn da mịn màng đàn hồi bên dưới.
“… em vẫn chưa ôm đủ hả?” Trên đầu hắn truyền xuống giọng nói hơi bối rối của chàng thanh niên.

“Anh hơi khó thở…”
Tửu Sơ cảm thấy lực tay quanh hông mình mạnh lên, mạnh như đã đổi thành một người khác.

Y trượt tay qua mái tóc rối bù của hắn, ngón tay thuôn dài trắng nõn nhẹ nhàng dán lên gương mặt trắng nhợt mang theo nhiệt độ man mát.
Dường như giọng nói bên tai thật nhẹ, nhẹ đến độ có thể khiến vành tai hắn đỏ bừng, nhưng dường như cũng rất nặng, nặng tới mức đủ để gọi thần trí của gã trai đang đờ ra quay về.
“Lần sau ôm tiếp nhé.”
Nói đoạn, Tửu Sơ dùng cánh tay trái còn có thể cử động nâng cái đầu đang dán bên cổ mình lên.

Hai bên đối mắt, trên mặt Tửu Sơ còn vương nét cười, khóe miệng chân mày y đều hiện vẻ rực rỡ mờ nhạt.
“Còn rất nhiều cơ hội mà.”
Nhìn vào đôi mắt ngơ ngác mở to trên mặt hắn, động tác của Tửu Sơ thoáng khựng lại.
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay.
Đây là nhân cách chủ Di Tân.
Giờ thì không ổn rồi đây.
Nhớ đến nỗi hận thấu xương Di Tâm dành cho Ellie trong nguyên tác, Tửu Sơ không khỏi nhíu nhẹ mày, y cảm thấy rất có thể thái độ của hai nhân cách chính phụ sẽ tráo đổi cho nhau.

Nhưng không biết lúc nhận ra người yêu của mình bị thương, nhân cách phụ Di Tâm có thể đột phá chướng ngại ý thức để khống chế cơ thể giống nhân cách chính không.
Tửu Sơ không ôm hi vọng quá lớn, thậm chí y đã sẵn sàng đấu một trận để bảo vệ tính mạng mình.
Tửu Sơ định buông lỏng tay, cố hết sức để không kích thích tâm trạng của nhân cách chủ, nhưng nhìn người đàn ông không có bất cứ động tác quá khích nào trước mắt, gương mặt Tửu Sơ thoáng hiện nét bất ngờ.
Sau vài giây suy nghĩ, Tửu Sơ dứt khoát đặt tay về như cũ, sau đó y tiếp tục kề sát vào hắn như động tác vừa nãy của mình.

Hai chóp mũi chạm nhau, đôi mắt hoa đào đen trắng rõ ràng như có thể nhìn vào chốn sâu thẳm trong linh hồn hắn.
“Em sao thế? Sao cứ nhìn anh chằm chằm vậy?”
“…!!!”
Nhìn gương mặt tinh xảo trước mắt, gã trai đờ cả ra, hồi lâu sau cũng không trả lời Tửu Sơ.


Mãi đến khi lọn tóc đen của Tửu Sơ theo động tác trượt xuống sườn mặt hắn gây ngứa, hắn mới giật mình hoàn hồn.
Ngay khi ý thức được hoàn cảnh của mình, hắn lập tức thu hồi bàn tay đang đặt trên eo Tửu Sơ rồi hấp tấp giật lùi ra sau, cứ như thể người đối diện hắn không phải một chàng trai tuấn tú mà là loài rắn độc thú dữ đáng sợ nào đó.
Do sải bước lùi lại quá dài nên hắn va mạnh vào bàn cà phê bằng đá phiến bên cạnh khiến nó vỡ tan.
“……”
Tửu Sơ nhẹ nhàng thu tay về rồi dùng sắc mặt như bình thường nhìn gã trai cao lớn đã lùi ra hai mét có thừa.
Gã đàn ông vạm vỡ đứng đơ tại chỗ, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng ngôn ngữ cơ thể khắp người hắn đều đang thể hiện sự mờ mịt và hoảng loạn của chủ nhân ngay lúc này.
Tửu Sơ thấy vậy mà ý cười trên mặt vẫn không giảm, cứ như thể y không phát hiện ra việc Di Tân vừa thay đổi nhân cách vậy, đoạn y cũng đứng dậy đồng thời lộ vẻ ngờ vực: “Em sao thế? Di Tâm, em hơi lạ đấy nhé.”
Di Tân vẫn không đáp lời Tửu Sơ.

Hắn hơi lúng túng gục đầu không dám nhìn Tửu Sơ nữa rồi sải bước định chạy khỏi căn biệt thự khiến hắn cảm thấy bối rối chưa từng có này.
“Em phải đi rồi ư?”
“Thôi vậy, chúng ta gặp sau nhé.

Em có muốn một nụ hôn tạm biệt không?”
Thấy người thanh niên càng lúc càng gần, đối diện với tay ca sĩ mình ghét Di Tân bỗng hơi mờ mịt.

Hắn không biết mình bị làm sao, trái tim vẫn luôn đập đều đều trong ngực bỗng phát ra âm thanh thình thình vang dội như thể ngay giây tiếp theo sẽ vọt ra ngoài.
Chụt!!!
Tửu Sơ kiễng chân ngẩng đầu, bàn tay trắng mịn vít cổ gã trai đang ngẩn ngơ xuống rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên má hắn.
“Đi về cẩn thận nhé, gặp lại em sau ~”
Thình thịch thình thịch!!! Tim đập nhanh như sắp vượt giới hạn, mà Di Tâm – chẳng dễ gì mới bứt ra khỏi quá trình hoán đổi nhân cách – vừa mở mắt đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
“Nàng” cảm thấy trái tim mình sắp vỡ tan rồi.
【Mày…】
【Mày đang làm gì thế hả!!! Cút! Cút mau!!!】
【Di Tân, cái thằng chết toi!!!】
Giọng nói cuồng loạn như sắp òa lên khóc.
- Hết chương 011-
Lea: Cuối chương này bà tác giả kêu đến tháng, đau chết đi sống lại nên viết ít chữ quá…
Lần đầu tôi thấy có tác giả viết 3k3 Hán tự/chương mà kêu ít…
Sau đó tôi chợt nhận ra, ờ ha, bà này viết chưa đến 100 chương mà số chữ đã gần 600K trong khi Tiểu Chung 217 chương có hơn 700K…
Tôi lặng lẽ lùi về sau… là tôi ngu ngốc….

Bình Luận (0)
Comment