Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 18

Bùi Hướng Dương luôn cảm thấy kì lạ vì sao mỗi lần gặp nhau Hạ Sanh đều đến rất nhanh, đôi khi còn đến sớm hơn cả cậu.

Hôm nay Hạ Sanh mặc một cái áo thun trắng, sau lưng đeo balo màu đen. Đây là cái áo trắng duy nhất của Hạ Sanh, cũng là quà Bùi Hướng Dương tặng hắn. Bình thường Hạ Sanh thường mặc một cây màu đen cậu còn sợ hắn không thích món quà này. Cậu thấy Hạ Sanh hay mặc nó, chắc là hắn không ghét đâu nhỉ.

Hạ Sanh đứng dưới tàng cây, thân hình là thiếu niên đơn bạc cao ráo nhưng không có vẻ gầy quá mức. Là tỉ lệ vàng đấy.

Ánh nắng xuyên thấu qua lá cây tạo ra mấy vệt nắng loang lỗ trên người thiếu niên, gió thổi qua tán lá đung đưa đẹp như bức tranh mùa hè. Xung quanh có mấy cô gái đi ngang qua hắn đều hướng tầm mắt vào thiếu niên, có mấy người còn do dự không biết có nên mạnh dạn đi xin cách liên lạc hay không.


Lúc này mới hai tháng không gặp Hạ Sanh hình như gầy đi rồi.

Vì không muốn bị phơi nắng cũng không cho người ta nhìn thấy mình. Toàn thân bé đậu đen Bùi Hướng Dương được che chắn kín mít đến mức trùm cả nón áo khoác lên che đầu lại, dáng vẻ này quá mức chọc người chú ý.

Trong nháy mắt khi cậu xuất hiện, ánh mắt thiếu niên vẫn luôn dừng trên người cậu.

Bùi Hướng Dương đi đến bên cạnh Hạ Sanh " Cậu, cậu đạp Phong Hỏa Luân đến đây, hả? Sao, sao mà đến nhanh thế."

Nhìn thấy võ trang của nhóc nói lắp che gần hết mặt cậu, Hạ Sanh hơi nhíu mày đáy lòng có chút nôn nóng. Trên mặt vẫn không để lộ bình tĩnh mở miệng " Vừa rồi tôi ở gần đây."

Bùi Hướng Dương không mảy may hoài nghi lời hắn, ánh mắt cậu chợt nhìn dấu vết trên bụng Hạ Sanh. Cậu cầm phần bị dơ vuốt vuốt " Áo cậu, cậu sao lại bị bẩn vậy?"


Hạ Sanh cúi đầu nhìn, đây là dấu vết bị tên vừa nãy đá trúng. Ngày thường hắn ở võ đài sẽ thay quần áo khác không ngờ hôm nay mặc bộ quần áo này lại bị đá trúng, đã thế còn lưu lại dấu vết. Trong đáy mắt Hạ Sanh hiện lên vẻ không vui thô bạo, trước mặt Bùi Hướng Dương hắn rất mau che giấu đi.

" Không sao hết." Hạ Sanh lấy phần vải bị dơ lại từ tay cậu " Chắc là không cẩn thận đụng chỗ nào đó thôi."

" A, cậu không, không chú ý gì hết." Bùi Hướng Dương lẩm bẩm, hình như cậu thấy cái vết dơ kia nó giống như một dấu giày.

Cậu cẩn thận nhìn Hạ Sanh mộ lượt lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Từ sau sự kiện kia không ai dám khi dễ Hạ Sanh, mà Hạ Sanh cũng không chủ động trêu chọc đến ai.

Qua mấy năm Hạ Sanh giành được vô số giải thưởng, khi chuyển cấp đạt hạng nhất toàn thị trấn, là học sinh mà trường Lăng Nam lấy làm kiêu ngạo. Tuy rằng hắn lạnh lùng nhưng một học sinh tốt sao mà đi đánh nhau được?


Hai người tìm một băng ghế ngồi xuống, Bùi Hướng Dương lấy một ít đồ từ cặp ra " Cho cậu, cậu cái này là đặc, đặc sản bà ngoại tớ, tự làm đó."

Hạ Sanh nhận lấy mấy bao nilon khô vịt muối từ cậu, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng như có như không vuốt ve nơi bị Bùi Hướng Dương chạm vào " Cảm ơn."

Nắng quá gắt, Bùi Hướng Dương đeo khẩu trang có chút khó thở đỏ mặt " Không, không có gì."

Cuối cùng cậu không thể đánh bại nhiệt độ bên ngoài, gỡ khẩu trang ra do sợ bị Hạ Sanh nhìn bộ dạng đen đúa xấu xí của cậu nên cúi đầu xuống.

Hạ Snah thấy Bùi Hướng Dương né tránh tầm mắt hắn, đáy mắt không vui đứng lên nói " Có khát nước không, tôi đi mua nước."

Đúng là rất khát, Bùi Hướng Dương không dám ngẩn đầu nhưng mà vẫn gật đầu đồng ý. Cậu gọi Hạ Sanh lại, lấy hai đồng tiền xu trong túi ra nhét vào tay hắn.
Thiếu niên từ trên cao nhìn cậu, đáy mắt là ám sắc cuồn cuộn không rõ cảm xúc hiện tại. Nhưng hắn cũng không hề nói gì, siết chặt hai đồng tiền xu xoay người đi mua nước.

Rất nhanh Hạ Sanh đã mua nước về, Bùi Hướng Dương uống một ngụm lớn thoáng nhìn qua Hạ Sanh. Nhìn thấy môi Hạ Sanh hình như hơi khô, cậu còn không hiểu được, lúc nãy cậu đưa cho Hạ Sanh hai đồng cơ mà sao hắn lại mua có một chai nước. Bùi Hướng Dương đưa chai nước qua cho hắn " Cậu muốn, muốn uống không?"

Ánh mắt Hạ Sanh nhìn đến miệng chai mà cậu đã chạm qua, lúc này Bùi Hướng Dương mới ý thức được muốn lấy nước về.

Hạ Sanh lại cầm lấy chai nước trước một bước cũng uống một ngụm lớn tại chỗ Bùi Hướng Dương đã uống.

Đáy lòng Bùi Hướng Dương có chút vui vẻ, khi còn nhỏ Hạ Sanh không bao giờ uống nước của cậu đưa. Mà bây giờ có phải là nói lên quan hệ giữa bọn họ đã tiến thêm một bước, trở thành anh em tốt có thể uống chung một chai nước.
Ấp úng cả ngày cậu mới nói ra ý định đi tìm Hạ Sanh.

Cậu chỉ nghĩ là mượn vở bài tập của Hạ Sanh sao chép chút thôi, vì hôm sau đã là khai giảng bây giờ cậu tự làm chắc chắn là không kịp.

Không ngờ Hạ Sanh cũng nói hắn chưa làm, hắn chỉ kêu cậu đưa sách bài tập cho hắn.

Bùi Hướng Dương chưa từng nghĩ tới việc hạ Sanh cũng không làm bài tập hè. Trong mắt cậu học bá không phải là nhiệt tình yêu thích học tập sao? Cậu nhớ lại từ nhỏ tới giờ Hạ Sanh toàn xem mấy cuốn sách bằng tiếng anh còn có mấy quyển sách chuyên ngành cậu không thể hiểu được. Hạ Sanh đúng là không phải người bình thường.

Cậu không biết vì sao Hạ Sanh lại muốn lấy sách bài tập của cậu, cậu không làm thì còn đi chép của Lâm Cường hay người khác, mà Hạ Sanh không có bạn bè gì có thể không có ai cho hắn chép. Mà thôi kệ đi, cậu không làm Hạ Sanh cũng không làm, đến lúc đó cùng lắm bị phê bình chung thôi.
Tuy rằng có thể người bị mắng chỉ có mình cậu.

Vì nghĩ khí Bùi Hướng Dương quyết anh dũng chịu chết, biết trước kết cục ngày mai cậu không còn sức lực nào để đi bộ về, mà lựa chọn đi xe buýt.

Hạ Sanh vẫn đứng bên kia đường chưa có rời đi, Bùi Hướng Dương lên xe chọn một vị trí ở cạnh cửa sổ, kéo cửa ra vẫy vẫy tay với Hạ Sanh. Hạ Sanh chẳng thay đổi gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, Bùi Hướng Dương mới phát giác trên tay Hạ Sanh còn cầm vỏ chai nước.

Cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất ở cuối đường, Hạ Sanh mới xoay người đi về một mình.

Hắn vừa vào cửa, cúi đầu đổi giày ở huyền quan. Người đàn ông ngồi ở sô pha phòng khách đứng lên, nở nụ cười hòa ái dễ gần " A Sanh, con về rồi."

Thời điểm đối mặt với Hạ Sanh người đàn ông có chút khẩn trương.
Hạ Sanh nghe thấy giọng người đàn ông, động tác trên tay có hơi dừng lại. Hắn rũ mắt, giấu đi tất cả cảm xúc dưới đáy mắt, Hạ Sanh đi vào phòng khách cũng không thèm phản ứng với người đàn ông.

Trần Đình đang xào rau nghe thấy Hạ Sanh về nhà, để muôi xuống mở cửa phòng bếp nói " Con về sớm thế."

Hạ Sanh lạnh mặt để đặc sản Bùi Hướng Dương cho hắn lên bàn " Bùi Hướng Dương tặng."

Sau đó đi thẳng vào phòng cũng không thèm quay đầu lại, " Cạch." tiếng cửa phòng đóng lại rất lớn.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người lớn sắc mặt xấu hổ đang nhìn nhau.

" Lão Chu nè, con cái tuổi còn nhỏ anh thông cảm bỏ qua cho nó nhé."

" A Sanh không thích anh, xem ra bữa ăn hôm nay vẫn là thôi đi."

" Đừng mà, đồ ăn em xào sắp xong cả rồi."

" Không sao đâu, lần sau anh quay lại nhé. Bây giờ em đi dỗ con một tí đi."
Hạ Sanh dựa vào phía sau cửa, mặt không có biểu tình gì nghe lén cuộc nói chuyện bên ngoài cho đến khi truyền đến tiếng đóng cửa.

Lại qua thật lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gọi điện thoại cùng với giọng nói nức nở của phụ nữ.

" Chị ơi, A Sanh hình như không thích lão Chu, chị nói xem bây giờ em phải làm sao đây."

" Lúc trước em đòi thu lưu đứa nhỏ này đã là mang rắc rối vào người rồi! Đứa con là hai người nhận nuôi, tên kia sao lại vứt nó lại cho em được! Em đã ly hôn rồi, tuổi không còn nhỏ nữa nhanh chóng tìm một bến đỗ đỡ đần đi..."

Bức màn trong phòng đóng lại, không hề có tia sáng.

Hạ Sanh nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Bỗng di động hắn run lên, là tin nhắn từ Bùi Hướng Dương.

[ Cậu về tới nhà chưa? ]

[ Hôm nay tớ mặc nhiều đồ quá, hình như bị cảm nắng mất rồi. ]
Qua vài giây sau lại có thêm một tin nhắn mới.

[ Nhưng mà không sao đâu, mẹ tớ có ở nhà sẽ cạo gió cho tớ bằng rượu trắng. ]

Giữa mày Hạ Sanh nhíu lại, hắn đeo tai nghe lên quả nhiên nghe thấy thanh âm rầm rì bên Bùi Hướng Dương.

Hẳn là Bùi Hướng Dương đang bị cạo gió, nhóc nói lắp rất nhạy cảm, đau một tí thôi là đã chịu không nổi.

Tầm mắt hắn từ màn hình di động chuyển tới vỏ chai nước trên tay. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve thân chai, Hạ Sanh ôm cái chai vào lòng ngực trong chốc lát. Giống như lúc nhỏ, hắn muốn hấp thu một ít hơi ấm cơ thể còn lưu lại.

Trong chốc lát, Hạ Sanh đứng lên, thật cẩn thận cất cái chai vào một cái hộp bí mật.

P/s: Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.

Bình Luận (0)
Comment