Cứu Vớt Vai Chính Khỏi Đám Điên Rình Rập

Chương 5


Trong quán net có hai thiếu niên ngồi máy đối diện nhau đang diễn ra một trận solo nảy lửa
Chẳng biết được bao lâu một cậu thiếu niên tức giận đập mạnh vào bàn, giọng không phục gắt lên
" Mày chơi đểu! Đấu lại đi! "
Lâm Quân nhìn bộ dạng cáu bẩn của Vương Hạo, anh lắc đầu bỏ tai nghe xuống
" Cho dù đấu tới mai thì cậu cũng không thắng được tôi.

"
" Thằng ch_! "
" Đệt c* hai thằng oắt con kia! Còn làm ồn quán tao nữa có tin tao đấm bọn mày bay ra ngoài cửa không!? "
Vương Hạo vừa chửi anh một câu liền bị ông chủ quán xăm hình kín người mặc áo ba lỗ ngồi vắt chân doạ cho sợ tím mặt
Cho dù có là tiểu thiếu gia nhà giàu kiêu ngạo ra ngoài mà không có vệ sĩ thì cũng phải sợ người ta đánh thôi.
Đang định quất thêm ván nữa thì đột nhiên điện thoại Lâm Quân reo chuông hiện thị người gọi đến từ [Cha]
Có phải giáo viên đã báo cáo chuyện trốn học với cha anh không?
Mặc dù có chút rén nhưng anh quyết định ấn nút nghe, thà ăn mắng một lần còn hơn về nhà bị mắng nhiều
" Alo cha...? "
" Quân Quân! Con đang ở đâu vậy!? Tiểu Dụ bị người ta bắt cóc rồi!"

" Cái gì!? Em ấy chẳng phải ở lớp sao cha? "
" Bọn bắt cóc vừa gọi điện cho cha để tống tiền đây! Bây giờ ta đang kêu người dò tìm vị trí bọn chúng, lát nữa vệ sĩ sẽ đến ngay bây giờ con ở yên đấy...!"
Tâm trạng Lâm Quân dường như chết lặng, mấy câu sau anh chẳng nghe rõ cha nói gì
Cao Thiên Dụ sao có thể bị bắt cóc được chứ?
" Này...mày đi đâu vậy....! "
Vương Hạo còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy anh vụt chạy khỏi quán khiến hắn đành phải đuổi theo
Tới gần cổng trường anh gặp một người phụ nữ lớn tuổi hay bán kem gần đấy liền chạy ra hỏi
" hộc...Bác ơi bác có thấy một em học sinh cao chừng này khoảng tiếng trước ra khỏi trường không? "
" Tiếng trước sao hmm...hình như có, cậu bé đi vào con ngõ kia sau đó không thấy ra...!"
Lâm Quân nhìn vào phía bên đó, gật đầu cảm ơn người phụ nữ rồi chạy vào hướng đó
**
Nơi Cao Thiên Dụ bị bắt cóc là một ngôi nhà bỏ hoang tối tăm
Cậu bị 3 gã đàn ông bắt trói và bịt miệng không thể cử động được, cho dù có cố gắng thoát ra cũng bị bắt trở lại
" Sao lão già đó vẫn chưa thấy chuyển tiền? Chẳng lẽ bùng rồi đấy chứ? "
Một tên đầu trọc trong số bọn chúng càu nhàu, ném điếu thuốc trên miệng dí xuống sàn
" Lâu thật đó đại ca, hay đem thằng nhóc này bán đi cho rồi.

" Tên đàn em khác lên tiếng
" Đợi thêm lúc nữa.

"
_Cạch cạch
Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào dường như rất gần nơi này làm đám bắt cóc có phần cảnh giác
" Mày với tao ra ngoài kiểm tra, còn thằng kia trông chừng thằng nhãi đó! "
" Vâng.

"
Xoảng_
Tên đầu chọc nhanh tay đập vỡ chai thủy tinh rỗng gần đó tạo thành một vũ khí sắc nhọn rồi cùng tên khác ra ngoài để kiểm tra
Giờ chỉ còn lại Cao Thiên Dụ và tên bắt cóc còn lại, đột nhiên gã ngồi xổm xuống đối diện, túm tóc cậu ép ngẩng đầu

" Số mày cũng may đấy, gặp phải bọn khác là bị đánh chết rồi.

"
Cậu không nói gì, ánh mắt biểu lộ sự căm ghét nhìn gã nhưng vô tình mang cảm giác hiềm khích lớn khiến gã ảo giác thấy vẻ xấu xí của mình trong đôi mắt xinh đẹp ấy
" Mày dám lườm tao!? Có tin tao móc mắt mày ra không? "
Gã chuyển sang nắm cằm cậu doạ nạt, giây tiếp theo tròng mắt hắn tựa như có một tầng d*c vọng bao phủ
" Nhìn kỹ thì mày lớn lên cũng tốn gái đấy.

Mà so với gái còn trắng hơn...Có lẽ tao nên thử mùi vị bọn thiếu niên mới lớn một lần nhỉ? "
Thấy biểu hiện của gã bỗng khác thường, Cao Thiên Dụ lại nhớ tới vụ Triệu quản gia lần đó khiến cậu vô cùng buồn nôn
Nếu lúc đó cậu nghe lời anh dặn thì đã không xảy ra chuyện này rồi, có lẽ anh sẽ giận cậu lắm.
Gã bỏ miếng khăn bịt miệng cậu rồi dùng ngón cái muốn tách đôi môi mềm mại đang mím chặt kia ra
" Đừng cố chấp, mau mở miệng mày ra...A! "
_Bốp
Đúng lúc một chiếc giày từ đâu đáp trúng đầu gã đàn ông
" Đứa nào!? " Gã tức giận quay đầu
Thứ nhìn thấy đầu tiên là một nam sinh lạ mặt, trang phục xộc xệch chật vật, vết thương ngay trán đang không ngừng chảy máu xuống dưới mắt doạ gã một phen hú hồn vì tưởng là quỷ
Không chỉ có một mình nam sinh mà phía sau còn có đám người to con mặc nguyên cây đen, trên người toát ra vẻ có thể đập gã bất cứ lúc nào
Một tên còn đang trói hai tên đồng bọn của gã kéo lê trên đất, có vẻ như đã bị đánh bất tỉnh nhân sự.
" Anh...? "
Ý nghĩ đầu tiên của Cao Thiên Dụ không phải mình được cứu mà vết thương trên trán Lâm Quân

Tội lỗi trong cậu bắt đầu dâng lên, không ngừng trách cứ bản thân vô dụng cứ để anh phải lo lắng
" Bắt lấy gã.

"
Sau khi nghe Lâm Quân ra lệnh, đám vệ sĩ nhanh chóng túm gọn tên bắt cóc còn lại không để gã có thời gian tẩu thoát.
Xong xuôi anh tới chỗ cậu cởi trói, nhẹ giọng an ủi
" Không sao rồi, đừng có khóc_ "
" Em không khóc! Hức...anh bị thương rồi...tại em "
Nghe vậy anh mới đưa tay sờ thử trán mình, đúng là bị thương thật
Nãy không cẩn thận bị gã bắt cóc đó đánh trúng nhưng anh không để ý lại chảy nhiều máu như vậy doạ cho Tiểu Dụ sợ rồi.
" Anh không sao hết, không đau.

"
Cao Thiên Dụ ôm chặt lấy anh, tay cậu bấu chặt sau lưng áo
Trong đầu nảy lên ý nghĩ muốn trở lên mạnh mẽ, như vậy không ai động tới anh được nữa..

Bình Luận (0)
Comment