Dạ Chi Sát

Chương 18

Không nhìn ta, không nhìn ta, tên tiểu quỷ này thế nhưng không nhìn ta! Bá Lợi trừng to mắt, từ khi sinh ra đến giờ, chưa có kẻ nào dám không nhìn Bá Lợi ta… Ân, khụ khụ, đương nhiên là ngoại trừ tộc trưởng!

Ta tức giận rồi đấy tiểu quỷ! Bá Lợi ta sẽ bắt ngươi trả giá đắt vì không nhìn ta, ta sẽ bắt ngươi khóc lóc cầu xin ta, khi đó Bá Lợi ta chắc chắn sẽ trước tiên xx ngươi, sau đó yy ngươi, cuối cùng zz ngươi… Ta muốn ngươi sống không bằng chết.

“Ha ha ha…” Lâm vào ảo tưởng tà ác, Bá Lợi phát ra một tràng tiếng cười quỷ dị.

“Ý! Tên tiểu quỷ đâu rồi?” Bừng tỉnh từ trong cơn ảo tưởng, hắn mới phát hiện đối tượng bị hắn ý *** đã biến mất. Nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, phương hướng nhìn trải rộng xung quanh.

“A! Tìm được rồi! Tiểu quỷ, đừng chạy! Nè, đừng chạy, chờ ta một chút!” Phát hiện hành tung của Tuyệt Sát, Bá Lợi vội vã đuổi theo.

“Nè, tiểu quỷ! Ngươi như thế nào có thể như vậy, Bá Lợi ta chưa từng gặp qua kẻ nào vô lễ giống như ngươi. Rõ ràng vẫn là một tên tiểu quỷ, thế nhưng lại ngạo mạn như vậy. Người ta nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?” Đuổi theo bên cạnh Tuyệt Sát, Bá Lợi tự mình lảm nhảm những lời vô nghĩa, mặc dù bản thân hắn lại tự cho rằng mình đang giảng đạo lý làm người cho Tuyệt Sát nghe.

“Ê! Ngươi có nghe không vậy, ngươi quay lại trả lời một tiếng coi! Ê! Bá Lợi ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà giả bộ câm điếc với ta, ta biết ngươi có thể nói chuyện, ta vừa rồi chính tai nghe thấy ngươi nói chuyện nha! Nè, nè, nè!”

“…” Bị Bá Lợi làm phiền quá mức, Tuyệt Sát không thể không dừng bước, “Ngươi, ồn quá! Phiền!”

“Ngươi nói cái… gì…” Bá Lợi vốn dĩ muốn gầm lên, đột nhiên lại không có thanh âm, đôi mắt xinh đẹp mở to, không dám tin nhìn trừng trừng Tuyệt Sát, “Ngươi… ngươi làm cái gì? Tại sao ta không thể nhúc nhích?”

“Huyệt đạo, một canh giờ, sẽ giải! Chấm hết!” Tuyệt Sát lãnh khốc xoay người tiêu sái bỏ đi, lưu lại duy nhất một kẻ tên Bá Lợi đã trở thành pho tượng đứng như trời trồng giữa hoa viên tươi đẹp, nhìn lên ngọn gió dưới ánh chiều tà, vô cùng thích ý.

“Nè! Ngươi quay lại đi! Tiểu quỷ, thả ta ra, Bá Lợi ta không muốn nuôi muỗi đâu! Tiểu quỷ! Nè, nè! …”

Quả nhiên thanh tịnh hơn nhiều. Rời xa Bá Lợi, Tuyệt Sát hết sức thoải mái, đáng lẽ y nên sớm điểm huyệt hắn cho gọn mới đúng! Tuyệt Sát vừa đi vừa nghĩ, bước chân tự động nhanh hơn, giống như trên người Bá Lợi mang theo mầm bệnh đáng sợ.

Trời sinh tính tình lãnh đạm, điều khiến y chán ghét nhất chính là những kẻ ồn ào lắm miệng. Không giết Bá Lợi hay khiến hắn bị câm luôn là do hắn may mắn, bởi vì Tuyệt Sát không muốn mang đến cho Bích Ti phiền toái không cần thiết.

…Đây là đâu? Tuyệt Sát đột ngột dừng bước, mờ mịt đứng yên tại chỗ. Lúc nãy bị Bá Lợi dây dưa, y nhất thời không đi đúng phương hướng mà rẽ sang đường khác, hiện tại không biết chính mình đã chạy đến chỗ nào rồi.

Phải gọi Kết cách về sao? Tuyệt Sát đắn đo. Ân… vẫn là thôi đi, không thể quá ỷ lại vào Kết cách. Quá mức ỷ lại vào một thứ gì đó sẽ khiến tinh thần trở nên yếu đuối, loại chuyện này y nhất quyết không thể để nó xảy ra.

Hạ quyết tâm, Tuyệt Sát dứt khoát sải bước, chính mình tự tìm đường trở về!

Trời dường như đã tối rồi! Tuyệt Sát ngồi dưới đất, tựa lưng vào đại thụ. Khải Tư Lan bảo này rốt cuộc rộng lớn cỡ nào, và y hiện tại đang ở góc nào đây?

——-

Cho đến tận lúc tối mịt, Tuyệt Sát đã đi không ngừng nghỉ hàng mấy giờ liền, chính là vẫn không tìm được đường về. Không biết là may mắn hay bất hạnh, suốt dọc đường hắn không hề bắt gặp dù chỉ một bóng người.

Quả nhiên vẫn là quá yếu sao? Không có Kết cách, thế nhưng ngay cả đường về cũng tìm không thấy. Kiếp trước là Bạch Y, kiếp này là Kết cách, chẳng lẽ y không thể chân chính đơn độc một mình sao? Chết tiệt, thật đáng giận! Trong lòng Tuyệt Sát không ngừng mắng, biểu tình trên mặt lại vẫn lạnh băng như cũ.

“Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức không cần bất cứ kẻ nào.”

……Tiếng bước chân, có người đến! Tuyệt Sát cảnh giác nắm chặt thanh kiếm trong tay. Một người, hai người… có hai người đang đi về hướng bên này.

“Tiểu bằng hữu, ngươi là ai? Ở đây có chuyện gì không?” Á Khả nhìn Tuyệt Sát ngồi dưới đất, ôn nhu hỏi.

Á Khả – Đạt Y – Khải Tư Lan, một trong số rất nhiều con trai của Lam Đức, năm nay mười bốn tuổi, tóc dài màu lam cùng đôi mắt màu lục, diện mạo tuấn tú tạo cho người ta cảm giác thân thiết.

Ngữ khí thân thiện của Á Khả không khiến cho Tuyệt Sát phản cảm, nhưng đồng thời cũng chẳng thích thú, bởi vì y đã từng gặp quá nhiều đám võ lâm nhân sĩ vẻ ngoài chính phái nhưng bên trong lại làm ra những chuyện vô sỉ.

“Ngươi bị lạc đường à?” Thấy Tuyệt Sát không trả lời, Á Khả cũng không truy vấn nữa, “Có gì cần thì cứ nói với ta, có lẽ ta có thể giúp ngươi.”

Tuyệt Sát vẫn không lên tiếng, đúng là y bị lạc đường thật, nhưng y sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của hắn, y nhất quyết không nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai! Nếu thật sự cùng đường, y sẽ gọi Kết cách về, y vốn không thích thiếu nợ ân tình người khác.

“Nè! Á Khả hỏi ngươi nhiều như vậy, ngươi thế nhưng một câu cũng không đáp, ngươi thật chẳng có lễ phép!” Á Khắc đứng một bên, nhịn không được xen mồm vào nói.

Á Khắc – Đạt Y – Khải Tư Lan, cũng là con trai Lam Đức, em song sinh của Á Khả, có vẻ ngoài tương đồng nhưng tính cách tương phản.

Giọng nói của hai người bọn họ nghe rất giống nhau, cơ hồ không nhận ra sự khác biệt. Trong lòng Tuyệt Sát âm thầm kinh ngạc, là anh em song sinh ư?

“…” Á Khắc còn muốn nói thêm gì đó, lại bị động tác đứng dậy của Tuyệt Sát cắt ngang.

Xác định hai người bọn họ không có ác ý, Tuyệt Sát thả lỏng thân thể đứng lên, đắn đo xem có nên gọi về Kết cách điểu hay không. Riêng đối với huynh đệ Đạt Y trước mặt, y chẳng có chút hứng thú nào để ý tới.

……Lại có người đi về hướng bên này, lần này là ai đây!? Tuyệt Sát nhíu mày. –Lúc nãy lạc đường thì một bóng người cũng không gặp, hiện tại muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một một lúc, hết người này tới người khác lại cứ không ngừng xuất hiện.

Tuyệt Sát nghiêng tai, lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhưng không làm động tác đề phòng nữa. Huynh đệ Đạt Y cũng đứng yên chờ người kia tới.

“Phụ thân!” Huynh đệ Đạt Y kinh ngạc gọi.

Tóc vàng mắt xanh tựa như thiên thần, người vừa tới quả thật là Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan.

“Ân.” Lam Đức gật đầu, tỏ ý đã thấy bọn họ, nhưng vừa nhìn đến Tuyệt Sát thì gương mặt hắn lập tức lộ vẻ kinh ngạc: “Sát! Sao ngươi lại ở đây?”

“Không liên quan đến ngươi.” Tuyệt Sát không nóng không lạnh trả lời.

Vừa nghe Lam Đức mở miệng, y lập tức đã thấy hối hận, hối hận vì sao không sớm rời đi, như vậy sẽ không đụng mặt hắn.

Lam Đức không quá để ý ngữ khí cố tình gây sự của Tuyệt Sát, coi như là thói quen rồi, nếu hôm nào đó Tuyệt Sát không ăn nói với hắn như vậy nữa, nói không chừng hắn ngược lại sẽ bị sốc.

Thế nhưng huynh đệ Đạt Y đứng bên cạnh thì hết sức kinh ngạc. Một là Tuyệt Sát dám nói chuyện kiểu đó với Lam Đức, hai là Lam Đức thế nhưng không chút nào để ý. –Tình huống này bọn họ có muốn cũng chưa từng nghĩ tới, phải biết rằng người có can đảm chống đối Lam Đức, chẳng mấy ai có kết thúc tốt đẹp.

“Ha…..” Lam Đức cười khẽ, “Nếu các ngươi đã có duyên gặp nhau, vậy ta liền giới thiệu các ngươi với nhau. Á Khả Á Khắc, ca ca của ngươi, đương nhiên ngươi có thể không cần xưng hô như vậy với bọn họ.”

Nếu không nhờ câu cuối cùng của Lam Đức, Tuyệt Sát nhất định sẽ trở mặt ngay tại chỗ, bởi vì hắn giới thiệu như vậy, đồng nghĩa với việc nói Tuyệt Sát là con hắn.

“Tuyệt Sát – La Lam.” Đoán được suy nghĩ lúc này của Tuyệt Sát, Lam Đức không nói phần họ của y, cũng không thêm vào mấy thứ xưng hô ca ca đệ đệ.

“Á Khả – Đạt Y – Khải Tư Lan!” Á Khả mở miệng chào hỏi Tuyệt Sát, nhưng y hoàn toàn không có phản ứng, khiến cho cậu xấu hổ cười cười.

Á Khắc đứng một bên thấy y phản ứng như vậy liền dẹp luôn ý niệm chào hỏi trong đầu, thầm bất mãn với thái độ quá đáng vạn phần của y, thế nhưng do e ngại Lam Đức nên không dám biểu hiện ra ngoài.

“Sát, khuya như vậy còn chưa trở về, nếu Bích Ti biết sẽ lo lắng đó.” Lam Đức có lòng tốt nhắc nhở.

“Hừ!” Tuyệt Sát hừ lạnh, ý bảo Lam Đức xen vào chuyện của người khác.

Chưa kể, y không nhớ từ khi nào thì cho phép Lam Đức gọi y như vậy! Lúc này, y mới chú ý đến cách xưng hô của hắn. Bất quá, tuy là bất mãn nhưng y cũng không phản đối. Với y, cái tên cùng lắm chỉ là danh hiệu, không có ý nghĩa gì, cũng giống như những người ở kiếp trước từng gọi y là Huyết Sát.

“Sát, không phải ngươi bị lạc đường đó chứ?” Ngữ khí Lam Đức có chút không xác định, hắn không nghĩ loại chuyện này sẽ xảy ra trên người y.

Tuyệt Sát không trả lời, chính là sắc mặt thay đổi, trở nên khó coi.

“Kết cách!” Y gọi một tiếng, Kết cách điểu lập tức bay đến trước mặt.

Không thể tưởng tượng được là cuối cùng vẫn phải gọi về Kết cách, Tuyệt Sát cảm thấy ảo não, “Dẫn đường!”

“Oa!” Kêu to một tiếng, Kết cách điểu bay về phía trước, Tuyệt Sát lập tức vận công đuổi theo. Bỏ lại ba người bọn họ, thân ảnh y biến mất trong màn đêm.

Y đúng là bị lạc đường nha! Lam Đức cảm thấy có chút buồn cười, hình ảnh Tuyệt Sát thẹn quá hóa giận mà gọi về Kết cách điểu lúc nãy, khiến hắn cảm thấy y đáng yêu như một tiểu hài tử bình thường. Hắn thực mong chờ, cuộc sống sau này Tuyệt Sát còn có thể tạo cho hắn ngạc nhiên gì nữa.

“Ám dạ tinh linh…” Lam Đức kỳ vọng.
Bình Luận (0)
Comment