Dạ Chi Sát

Chương 25

“Ừ, Tiểu Sát Sát, biểu hiện của ngươi có điểm khác người bình thường, nhưng là ở những chi tiết không ai chú ý tới.” Bá Lợi nói, “Giống như khi Tiểu Sát Sát ngươi cùng người ta nói chuyện, luôn luôn theo bản năng nghiêng đầu, đây là tiềm thức của người mù, theo thói quen dùng lỗ tai để phán đoán nơi phát ra âm thanh. Cho dù Tiểu Sát Sát khi nói chuyện đều nhìn chăm chú đối phương, nhưng ánh mắt Tiểu Sát Sát lại tan rã không có tiêu cự.”

“Ngoài ra, đôi mắt Tiểu Sát Sát đối với ánh sáng mạnh không có phản ứng. Bá Lợi ta nhiều lần phát hiện, khi Tiểu Sát Sát ngẩng đầu lên không trung, mặt trời chính là ở ngay trước mặt, nhưng đôi mắt Tiểu Sát Sát còn không hề chớp lấy một cái, người bình thường không thể làm được. Bởi vậy, Bá Lợi ta phỏng đoán đôi mắt Tiểu Sát Sát có lẽ là không nhìn thấy!”

Bá Lợi cảm thấy không đành lòng, đôi mắt xinh đẹp như vậy, thế nhưng không nhìn thấy ánh sáng! Thật quá đáng tiếc! Tiểu Sát Sát thực sự thực sự rất đáng thương!

“Chưa hết, Bá Lợi ta nghĩ rằng, con Kết cách điểu kia e là dùng để dẫn đường cho Tiểu Sát Sát chìm trong bóng tối!” Bá Lợi không phải nghi vấn, mà là khẳng định, “Bá Lợi ta phát hiện, Tiểu Sát Sát không phải kẻ mù đường, mỗi con đường chỉ cần đi qua một lần, Tiểu Sát Sát liền có thể ghi nhớ kỹ lưỡng. Bá Lợi ta nghĩ không ra, Tiểu Sát Sát như vậy cần chi phải có một con khế ước thú không có bao nhiêu tác dụng!?”

“Ha!” Tuyệt Sát cười tự giễu, thật đúng là đã xem thường tên nam nhân dài dòng kia, không nghĩ tới chính mình bình thường vẫn còn lọt ra sơ hở, đối với bản thân thật sự quá mức tự tin rồi! Đây đúng là một bài học đắt giá!

“Bá Lợi, nhất định phải trị khỏi đôi mắt của Sát!” Tiêu hóa xong thông tin gây chấn động của Bá Lợi, Lam Đức thốt ra mệnh lệnh chí mạng, nhưng rồi lại nhìn thấy thần sắc có điểm nhụt chí của hắn, “Thế nào!? Đừng nói cho ta biết, ngươi không thể giúp Sát thấy lại ánh sáng!” Mấy chữ cuối đột nhiên hạ thấp âm độ, khiến toàn thân Bá Lợi như bị áp suất thấp bao trùm.

“Tộc trưởng, nếu Tiểu Sát Sát sau khi lớn lên mới bị mù, Bá Lợi ta chắc chắc có thể chữ khỏi cho y. Chính là Tiểu Sát Sát bị mù bẩm sinh, hơn nữa thời gian qua lâu như vậy, hy vọng chữa khỏi càng thêm xa vời!” Bá Lợi thành thật nói, hắn cũng rất muốn giúp Tuyệt Sát thấy lại ánh sáng, nhưng đó vốn là điều không thể cưỡng cầu.

“Hừ! Nhàm chán!” Tuyệt Sát cười khẩy châm chọc, không rõ bọn họ khẩn trương làm cái gì, cứ như người không nhìn thấy chính là bọn họ. Muốn làm cho ai xem hả?

Tên nam nhân kia rốt cuộc có mục đích gì!? Tuyệt Sát vô cùng phiền chán, trong suy nghĩ của y, tất cả những việc Lam Đức làm đều là có mục đích riêng. Hắn không phải là coi trọng năng lực khác với bọn họ của y chứ? Nếu không, một nam nhân luôn luôn lãnh khốc, sao có thể quan tâm ân cần đối với một người căm thù hắn rõ ràng như vậy.

Bởi vì cùng chung huyết thống, bởi vì cốt nhục thân tình? Này sao có thể! Một kẻ có thể đem đứa bé sơ sinh cùng người phụ nữ mới sinh ném vào rừng sâu nguy hiểm, làm sao có tình cảm được! Y không thể tin, loại tình cảm này chính y cũng không có, mà nam nhân kia cùng y đều là một loại người như nhau – lạnh lùng vô tâm.

“Các ngươi, không cần, xen vào việc của người khác. Nó…” Tuyệt Sát vỗ nhẹ lên mắt mình, “–Chỉ để bài trí, không có, tác dụng, có hay không, đều giống nhau.”

Đây là kết luận của Tuyệt Sát ở kiếp trước sau khi bị người ta hạ độc mù mắt, nhìn không thấy liền không bị hình dáng bên ngoài của sự vật mê hoặc. Đôi mắt mất đi ánh sáng, chỉ càng khiến Tuyệt Sát hiểu rõ một điều, tuyệt đối không nên đánh giá thấp bất cứ ai, nếu không ngươi sẽ phải trả một cái giá rất đắt!

“Sa Sa!”

Bích Ti bi thương nhìn Tuyệt Sát. Đôi mắt y chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng, nàng nằm mơ cũng mơ đến một ngày, đôi mắt y tìm được ánh sáng, nhưng thật không ngờ rằng y đối với việc này lại không chút nào để ý.

Nàng biết Tuyệt Sát trời sinh lạnh lùng, đối với bất cứ kẻ nào bất cứ chuyện gì đều không hứng thú. Ngay đến chính nàng, nếu không mang thai mười tháng mới sinh ra y, sợ rằng y cũng đã sớm xa chạy cao bay. Chính là nàng trăm triệu lần không tưởng nổi, Tuyệt Sát thế nhưng ngay chính bản thân mình cũng không quan tâm.

Tâm can đau đớn, Bích Ti vô cùng tự trách bản thân, cảm thấy bởi vì có một mẫu thân vô dụng như nàng, mới có thể biến y thành ra như bây giờ.

“Bá Lợi, mặc kệ dùng cách nào mặc kệ mất bao nhiêu thời gian, ngươi đều phải làm cho đôi mắt của Sát nhìn thấy ánh sáng.” Lam Đức kiên quyết ra lệnh, một ngày không được thì một tháng, một năm, thậm chí mười năm, hắn không tin là không tìm ra phương pháp.

“Vâng!” Bá Lợi chỉ có duy nhất một câu trả lời, hay phải nói rằng Lam Đức không cho hắn lựa chọn. Hắn có thể có thời gian vô hạn để tìm ra phương pháp trị liệu, nhưng tuyệt đối không cho phép hắn từ bỏ.

Cặp mắt kia không nhìn thấy! Cặp mắt kia như thế nào có thể không nhìn thấy ánh sáng! Trong khoảnh mắt lướt qua đôi con ngươi cự tuyệt ánh sáng, Lam Đức bỗng dưng chấp nhất đến lạ kỳ.

Trong mắt y không có hắn, không nhìn thấy hắn, Lam Đức có ảo giác như bị Tuyệt Sát cố ý bỏ qua, khiến hắn sâu sắc không cam lòng. Nhưng ngoại trừ không cam lòng, trong đầu hắn lại đồng thời nảy sinh một ý nghĩ khác. Từ trước đến giờ, hắn chỉ từng nghe qua danh từ ‘chờ mong’ nhưng lại không hiểu ý nghĩa của nó. Hiện tại, điều khiến hắn chờ mong chính là nếu một ngày nào đó Tuyệt Sát tìm được ánh sáng, người đầu tiên lọt vào đáy mắt y chính là hắn.

——

Ngồi trên chiếc ghế dựa tinh xảo, Tuyệt Sát cầm trên tay bộ sách do Lam Đức sai người chế tạo riêng. Mỗi một trang giấy đều giống như phù điêu, cho dù không nhìn thấy thì dùng tay chạm vào cũng có thể đọc được.

Hiện giờ, y đang ở một nơi y không muốn ghé đến nhất — phòng ngủ của Lam Đức. Mặc dù không nhìn thấy, y cũng có thể đoán ra căn phòng này tuyệt đối xa hoa đến đáng sợ. Vừa ngồi đây, y vừa không khỏi âm thầm đắn đo, tại sao y lại ở đây chứ?

“Đến rồi à, Sát?” Từ thư phòng bước ra, Lam Đức ngồi xuống đối diện y, mở ra quyển sách trên mặt bàn, “Hôm nay chúng ta tiếp tục học tác phẩm hôm qua.”

“Ừ.” Lạnh lùng đáp ứng, Tuyệt Sát mở quyển sách đặc chế trong tay ra, ngón tay chạm nhẹ lên văn tự trên trang giấy.

Tuyệt Sát đã đến chỗ Lam Đức học gần một tháng. Dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình, y đem văn tự của lục địa Naga khắc sâu trong đầu, ánh mắt nhìn không thấy thì dùng ngón tay thay thế. Cho dù rất khó khăn, nhưng y vẫn dùng tốc độ mà người thường không có khả năng, cơ hồ học hết tất cả văn tự.

Năng lực tiếp nhận của y rất mạnh, ngay cả Lam Đức cũng thấy kinh ngạc. Mà sau khi hiểu được văn tự, năng lực biểu đạt ngôn ngữ của y cũng cải thiện đáng kể.

Sự tình tại sao lại biến thành như vậy? Ta như thế nào lại ngồi chung dưới một hái hiên cùng nam nhân kia? Lấy tay đọc chữ, lỗ tai nghe Lam Đức giảng giải, Tuyệt Sát hồi tưởng lại ngày hôm đó…

“Đã nói, các ngươi ít, lo chuyện bao đồng.” Tuyệt Sát nổi giận.

Những người này xem y như không tồn tại hay sao? Thế nhưng cứ đơn phương quyết định, y có cho phép không hả?

“Sát, chẳng lẽ ngươi không muốn thấy lại ánh sáng ư?” Ngữ khí Lam Đức cũng có chút lãnh đạm, không phải vì tâm ý của chính mình bị cự tuyệt, mà bởi vì Tuyệt Sát không quan tâm bản thân.

“Không cần thiết.” Không phải không muốn gặp lại ánh sáng mặt trời, mà là không cần… Trong lòng Tuyệt Sát, thế giới tươi sáng cùng hắc ám không có gì khác nhau, đều là nhàm chán không thú vị.

“Sát!” Lam Đức rống giận, hắn thực sự phẫn nộ rồi, bởi vì Tuyệt Sát không quan tâm bản thân như thế.

Trong dĩ vãng, phàm là người chọc giận hắn, tất cả đều bị trừng phạt nghiêm khắc. Thế nhưng lúc này đối diện với Tuyệt Sát, hắn lại có cảm giác vô lực tận cùng.

Dù là với kẻ nào đi nữa, chỉ cần hắn muốn liền có thể bắt người ta hàng phục. Nhưng đối mặt với song hắc thiếu niên này, hắn mới nhận ra mình không thể nào xuống tay.

“Quên đi, các ngươi thích, cứ tùy tiện.” Tuyệt Sát bất ngờ thỏa hiệp.

Hừ! Các ngươi thích tự tìm phiền toái thì mặc xác các người, sớm biết có từ chối thế nào cũng vô dụng, chi bằng buông tha từ đầu, miễn cho hắn không biết lại đem đến rắc rối gì.

Tuyệt Sát không sợ phiền toái không có nghĩa là y thích tự tìm phiền toái. Trực giác nói cho y biết, nếu không thỏa hiệp, sợ rằng còn mệt hơn. Hơn nữa, mẫu thân… càng khiến y phiền hơn! Còn bảy năm nữa thôi, qua bảy năm y liên không liên quan đến nàng, ơn sinh dưỡng Tuyệt Sát ta dùng thời gian bảy năm để hoàn trả, xem như trọn vẹn.

“Thật tốt quá!” Bích Ti òa khóc vì sung sướng, nước mắt không ngừng rơi, “Nại Nại! Sa Sa, Sa Sa nó…” Cầm lấy tay Nại Nại, nàng kích động nói không nên lời.

“Đúng vậy, thật tốt quá Bích Ti.” Nại Nại có thể hiểu được tâm tình của Bích Ti, chính là… Nhìn trộm Lam Đức, nàng không biết vì sao tộc trưởng lại quan tâm Tiểu Sát như vậy, là vì năng lực của Tiểu Sát ư?

Nàng rất nghi hoặc, bởi vì ngoại trừ lý do này, nàng nghĩ không ra tại sao Lam Đức lại chú ý Tuyệt Sát như thế? Thật sự là vì lý do đó!? Không thể đơn giản như vậy được, năng lực của y không đủ Lam Đức như thế, bởi vì hắn thật sự quá cường đại.

“Sát, bắt đầu từ bây giờ ngươi không cần đi học.” Nếu đã biết Tuyệt Sát không nhìn thấy, Lam Đức tự nhiên không có khả năng để y đi học như người thường, như vậy ngược lại chỉ làm mai một tài năng của y.

–Chưa từng hiểu rõ trí tuệ của Tuyệt Sát, thế nhưng Lam Đức có thể chắc chắn như vậy, quả nhiên sự thật chứng minh hắn không hề nhìn lầm.

“Hừ!” Tuyệt Sát đáp ứng không chút cảm kích.

“Sau này ta tự mình dạy ngươi.”

Lam Đức nói tiếp, rốt cuộc khiến Tuyệt Sát phản ứng.

“Không cần.” Tuyệt Sát theo bản năng lớn tiếng cự tuyệt.

Đùa cái gì chứ? Kêu y ở cùng một chỗ với nam nhân kia… Y sợ chính mình sẽ nhịn không được mà xuống tay với hắn.

“Ngươi không có sự lựa chọn khác.” Tuyệt Sát phản đối là nằm trong dự liệu của Lam Đức, nhưng thấy y bày ra vẻ mặt phản cảm rõ ràng như vậy, trong lòng hắn vẫn khó chịu vô cùng, “Hoặc ngươi tình nguyện cứ thế này, cả đời làm tên thất học?”

“Ta nói, không cần.” Tuy không hiểu thất học là ý gì, nhưng Tuyệt Sát vẫn đoán chắc đó nhất định không phải từ ngữ tốt đẹp. Chính là so với nó, y lại càng không nguyện ý đối mặt với nam nhân kia.

“Sa Sa, con đáp ứng với Lam Đức đi.” Bích Ti ngồi xổm xuống trước mặt Tuyệt Sát, nắm tay y, “Mẫu thân xưa nay vẫn luôn tự trách, không thể để cho Sa Sa nhận được sự giáo dục tốt. Hiện tại có cơ hội, mẫu thân hi vọng con có thể nắm bắt!”

“Mẫu thân!” Tuyệt Sát bực bội, tuy rằng trên mặt không biểu hiện ra.

Y không phải không muốn nhận được sự giáo dục tốt, nhưng điều kiện tiên quyết chính là người dạy y không phải nam nhân kia!

“Sa Sa, mẫu thân cầu xin con, chỉ một lần này thôi, một lần cuối cùng, con đáp ứng mẫu thân được không? Sau này bất luận con quyết định chuyện gì, mẫu thân cũng không can thiệp nữa, được không?” Bích Ti đau khổ cầu xin.

Tám năm nay, bởi vì Tuyệt Sát nên nàng mới có thể chống chọi được với đau ốm tra tấn mà sống sót. Là Tuyệt Sát vẫn luôn chống đỡ nàng bước đi, thế nhưng chính nàng lại không có khả năng làm cho y bất cứ thứ gì, khiến cho nàng vô cùng áy náy. Đối với đứa con duy nhất của mình, nàng chỉ hi vọng y đạt được thành tựu, hi vọng y đạt được những điều tốt nhất.

Ở đại lục Naga này, Lam Đức chẳng những là người có năng lực mạnh nhất, về mặt trí tuệ hắn cũng là không ai bì kịp. Nàng tin rằng nếu được hắn dạy dỗ, Tuyệt Sát nhất định sẽ trở nên nổi bật.

“Mẫu thân, người…”

Tuyệt Sát rất muốn một ngụm cự tuyệt, nhưng đối mặt với Bích Ti, y vẫn là không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm.

“Một lần, cuối cùng, mẫu thân. Con, một lần, cuối cùng, nghe lời người.” Sau khi nói hết ra, trong lòng y lập tức rõ ràng.

Thật sự là một lần cuối cùng. Sau lần này, ân tình y thiếu nàng đều trả hết. Mai sau, nàng chính là mẫu thân, một nữ nhân tên mẫu thân, ngoài ra không còn gì khác. Mười lăm tuổi, khi thời gian vừa đến, giữa y và nàng sẽ chẳng còn tình nghĩa gì.

“Sa Sa!” Bích Ti vô cùng cao hứng, nhưng đồng thời cũng có chút bi thương mơ hồ, dường như có thứ gì đó sẽ không trở về được nữa. Nhìn đến vẻ mặt kiên quyết của Tuyệt Sát, nàng đột nhiên cảm thấy, tựa hồ chính tay mình đã phá hủy một điều quan trọng.

Tuyệt Sát ta sẽ không để bất cứ ai nhìn thấu, thậm chí có ý đồ thay đổi quyết định của ta, bước vào thế giới của ta, cho dù là vì muốn tốt cho ta đi nữa. Vậy nên, là tự tay người đã chặt đứt mối liên hệ cuối cùng giữa chúng ta, mẫu thân!

Lắng nghe Lam Đức cẩn thận giảng giải, Tuyệt Sát gợi lên một nụ cười nhạt lạnh lùng tàn khốc…

Nhìn thấy y cười, Lam Đức tựa hồ có thể cảm nhận được bên dưới nụ cười ấy đang che giấu ý tứ hàm xúc, khóe miệng cũng đồng thời gợi lên tia tà mị gian xảo.
Bình Luận (0)
Comment