Dạ Chi Sát

Chương 36

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, để mọi người có thể từ từ thưởng thức những cảnh đẹp nổi tiếng của thành phố nhờ có học viện Bối Sa Tạp Lợi đạt ở đây mà nổi tiếng, sau đó thì dừng lại trước cổng học viện.

“Y Nặc, chúng ta vào học viện trước, chờ khi nào các ngươi thông qua kiểm tra nhập học, nhất định phải tới tìm ta đấy!” Phù Tắc Nhi đỏ mặt, lưu luyến không rời từ biệt với người trong lòng.

“Ha ha, bộ dáng này của Phù Tắc chỉ dành khi nào Y Nặc xuất hiện mới có may mắn nhìn thấy. Nè, ngươi dự tính khi nào thì cưới nàng vào cửa đây?” Khoát tay lên vai Y Nặc, Mạc Lưu trêu ghẹo nói.

“Đừng quên năm nay ta mới mười sáu, còn Phù Tắc Nhi mới mười bốn thôi, Mạc Lưu.” Biết rõ là Mạc Lưu hay nói đùa, vậy nhưng Y Nặc vẫn nghiêm chỉnh trả lời hắn.

“Hừ, người không cần nghiêm túc như vậy chứ? Về điểm này ngươi và A Địch Tư đều không đáng yêu như nhau!” Mạc Lưu lắc đầu, búng ngón tay lên trán Y Nặc, kế tiếp lại mỉm cười bước chân vào học viện, “Chúng ta sẽ ở trong đấy chờ các ngươi, đừng muộn quá!”

“Ừ!” A Địch Tư đơn giản nhất, chỉ nói đúng một chữ.

“Lão ca, sao ngươi không nói cho ta biết còn phải kiểm tra nữa?” Mỗ Nặc kêu khổ, có trời mới biết cậu sợ nhất là mấy bài thi.

“Có gì đâu, dù kiểm tra hay không, chúng ta đều phải ở Bối Sa Tạp Lợi học tập nửa năm.” Y Nặc an ủi đệ đệ nhà mình.

Nhưng chuyện Y Nặc không nói cho Mỗ Nặc biết chính là, nếu kiểm tra thất bại, chờ nửa năm sau về nhà nhất định sẽ bị cha mẹ xử phạt. Y Nặc không muốn tạo thành gánh nặng tâm lý cho đệ đệ ngốc nhà mình, miễn cho cậu thông qua kiểm tra cũng biến thành không thông qua.

“Tuyệt Sát, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không, năng lực của ngươi mạnh như vậy, nhất định có thể dễ dàng thông qua.” Mỗ Nặc kích động xúi giục Tuyệt Sát, về phần mấy hôm trước cùng y xung đột, trí nhớ của cậu tựa hồ đã lựa chọn lãng quên.

“Đúng vậy Tuyệt Sát, ngươi cũng đi cùng đi!” Y Nặc tiếp lời, “Hay là ngươi có chuyện gì cần làm?”

“Đây là nơi… có thể trở nên mạnh mẽ hơn?”

Nếu là học viện, ắt hẳn là nơi học tập. Y không biết nơi đây có thích hợp với y hay không, mở miệng cũng chỉ là tùy tiện hỏi. Đối với khái niệm học viện, Tuyệt Sát chỉ dừng lại trong mức độ trường tư của kiếp trước, cho nên khi y nhìn thế giới này, là cỡ nào vô tri…

“Đương nhiên!” Y Nặc tràn đầy tự tin trả lời, “Ma pháp sư lẫn ma vũ giả mạnh nhất trong lục địa Naga này, đều xuất thân từ Bối Sa Tạp Lợi.”

“Vậy sao?” Tuyệt Sát biết năng lực ở thế giới này là dựa vào ma lực làm cơ sở, tuy rằng y có nội lực, thế nhưng…

Y nhớ lại lúc y mới sinh ra, Lam Đức từng nói cơ thể y không có ma lực dao động, một khi đã như vậy thì có thể học được gì từ Bối Sa Tạp Lợi chứ?

“Thế nào Tuyệt Sát, có đi không?” Mỗ Nặc thúc giục.

“…Được!” Suy nghĩ một hồi, cuối cùng y vẫn đồng ý.

Đúng vậy, y không thể luyện tập ma pháp, nhưng biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Tuyệt Sát cảm thấy, nếu hiểu rõ ma lực là cái gì, rồi ma pháp là cái gì, như vậy tương lai khi đấu với Lam Đức sẽ có thêm chút phần thắng.

Về phần ma vũ, y không biết là còn có điều gì bí mật nữa. Lúc ở Khải Tư Lan bảo, sau nhiều lần luận võ cùng Tây Gia Lữ, y đã nhận ra ma lực do ma vũ giả vận dụng cũng tương đương với nội lực do y vận dụng. Những chiêu thức ma vũ giả sử dụng, y cũng có thể dùng nội lực sử dụng.

“A~~ Thật tốt quá! Lão ca, Tuyệt Sát đồng ý rồi, đồng ý rồi kìa!” Nhận được đáp án mong muốn, Mỗ Nặc nhảy dựng lên ôm lấy ca ca nhà mình.

“Ta đâu có bị điếc, ngươi không cần lặp lại mấy lần như thế.” Y Nặc nhăn mày, kéo đệ đệ nhà mình như con gấu không đuôi đang quấn chặt lấy cậu ra, “Được rồi, đi báo danh thôi!”

“Ừ, đi thôi!” Mỗ Nặc gật đầu như giã tỏi, nhanh chóng đuổi theo ca ca nhà mình.

Tuyệt Sát không lên tiếng, cũng đi theo Y Nặc, chính là mới đi được nửa đường thì bỗng nhiên ngừng bước. Thấy thế, huynh đệ hai người lập tức chạy tới bên cạnh y.

“Sao vậy, Tuyệt Sát!? Không phải là ngươi muốn đổi ý chứ?” Mỗ Nặc khẩn trương nhìn y chăm chú, cẩn thận mở miệng hỏi, rất sợ y sẽ gật đầu nói phải.

“Không.”

“Thế thì có chuyện gì?” Nghe y trả lời, Mỗ Nặc bớt lo không ít, nhưng cũng càng thêm khó hiểu.

“Ta không có tiền.” Tuyệt Sát hợp tình hợp lý trả lời.

Tuy rằng y hiểu biết rất ít về thế giới này, nhưng có một chuyện y vẫn hiểu rõ, chính là thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền.

Đạo lý này, mặc kệ ở nơi đâu cũng đều thông dụng. Y không tin học viện Bối Sa Tạp Lợi này sẽ có thái độ vì dân phục vụ vô điều kiện.

“Ngươi đang lo lắng chuyện này ư!? Không sao đâu, học phí ta giúp ngươi đóng!” Mỗ Nặc vỗ vỗ ngực, hào sảng nói.

Tiền thôi mà, chuyện nhỏ, cậu một chút cũng không lo lắng. Cậu chỉ sợ rằng Tuyệt Sát không cần tiền của cậu, y dường như là kiểu người có lòng tự trọng rất cao.

“Tốt thôi! Nhưng ta sẽ không hoàn trả đâu!”

Tuyệt Sát lập tức đồng ý không cần do dự, khiến cho Mỗ Nặc vốn tưởng đâu phải tốn nước miếng một phen mới có thể bắt y gật đầu bị choáng váng.

“A…” Mỗ Nặc ngơ ngác há miệng, nửa ngày nói không nên lời. Mấy câu thoái thác chuẩn bị sẵn còn chưa kịp thốt ra, kết quả lại phải nuốt ngược vào trong bụng, hại cậu thiếu chút nữa bị chính nước bọt của mình sặc chết.

Không chỉ Mỗ Nặc, nghe Tuyệt Sát trả lời, biểu tình Y Nặc cũng trở nên ngây ngốc, bởi vì sự dứt khoát của y mà kinh ngạc, rất lâu không lấy lại được tinh thần.

“Đi thôi!” Vấn đề giải quyết xong, ngay cả bước chân y cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Ừ!”

“Được!”

Nghe Tuyệt Sát gọi, hai huynh đệ lúc này mới hoàn hồn, thấy y đã đi xa liền vội vàng đuổi theo.

……

Dễ dàng thông qua kiểm tra, đương nhiên là chỉ với Tuyệt Sát mà thôi, riêng phần hai huynh đệ kia… Cứ nhìn nét mặt không chút biểu tình của y khi nói cuộc kiểm tra này rất đơn giản, Mỗ Nặc thật chỉ muốn tìm khối đậu hũ mà đâm đầu chết cho rồi!! Mà Y Nặc dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc nghe Tuyệt Sát trả lời, mặt mày cũng trở nên bí xị.

Kiểm tra xong, đương nhiên là đóng học phí, nhưng chỉ đóng cho một mình Tuyệt Sát. Ai biểu trong ba người bọn họ, chỉ có y là nhập học bình thường.

Bất qua nhờ hai huynh đệ mạnh mẽ kiên trì, Tuyệt Sát không vào kí túc xá cho học sinh ở, mà đến ở cùng bọn họ. Thế nhưng ngay cả như vậy, tâm tình Mỗ Nặc vẫn hết sức hết sức buồn rầu, bởi vì cậu biết được những người nhập học bình thường như Tuyệt Sát sẽ có chương trình học không giống cậu. Có nghĩa là, hai người bọn họ không thể học chung với y.

“Ta không chịu đâu! Ta muốn đi học chung với Tuyệt Sát, ta muốn đi học chung!” Mỗ Nặc y như đứa con nít ba tuổi, lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm, khiến cho Y Nặc đứng một bên nhìn không khỏi đầu đầy hắc tuyến.

Liếc nhìn Tuyệt Sát mặt không chút thay đổi, lại liếc sang đệ đệ nhà mình cũng cùng độ tuổi với y, Y Nặc xấu hổ vô cùng.

“Tuyệt Sát, Tuyệt Sát, cùng nhau, cùng nhau, đi học, đi học…”

“Câm miệng!” Y rốt cuộc nhịn không được nữa, gầm lên.

“…”

“Vâng, ta câm miệng, câm miệng!” Mỗ Nặc che miệng, lui nhanh về phía góc tường, tựa người vào vách mà đổ mồ hôi lạnh.

Sau khi che miệng không được bao lâu, Mỗ Nặc mới hé mắt ra nhìn thanh chủy thủ đang dựng thẳng trên sàn nhà mới không lâu trước đó vừa nhắm về phía cậu, bên cạnh thanh chủy thủ vẫn còn lưu lại vài sợi tóc.

“Ực ực!” Đây là thanh âm Mỗ Nặc nuốt nước bọt xuống cổ họng.

Nếu, nếu thanh chủy thủ kia lệch về phía trước vài cm… Vừa nghĩ như vậy, mồ hôi lạnh của Mỗ Nặc càng thêm tuôn ra ào ạt, bàn tay vốn đang che miệng lập tức chuyển qua lỗ tai, xác định nó vẫn còn nguyên trên đầu, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuyệt Sát, Tuyệt Sát y… không nhìn thấy nha! Nếu bàn tay y hơi run một chút, như vậy hiện tại trên mặt đất không phải mấy sợi tóc, mà chính là lỗ tai của cậu! Càng nghĩ, Mỗ Nặc càng thấy khiếp sợ.

“Ta, ta về phòng ngủ… Ngủ ngon…” Gấp gáp bỏ lại một câu, Mỗ Nặc chạy như bay về phòng mình.

“Ngủ?” Nhìn mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn xuống bên ngoài cửa sổ, Y Nặc ngàn vạn lần cảm khái: “Tuyệt Sát, đệ đệ ngốc nhà ta xin làm phiền ngươi dạy dỗ nhiều hơn!”

Cậu vạn phần chờ mong cộng thêm cảm kích cúi mình trước Tuyệt Sát, theo đúng góc chín mươi độ tiêu chuẩn.

——

“Ý, Tuyệt Sát, ngươi còn chưa ngủ sao? Đã trễ thế này rồi!” Mỗ Nặc nửa đêm thấy khát rời giường tìm nước uống, bắt gặp y đang đứng ngoài ban công phòng khách, kinh ngạc hỏi.

Sở dĩ cậu không cho rằng y cũng giống cậu đi tìm nước uống, là bởi vì trên người y còn mặc trang phục ban ngày, rất rõ ràng là chưa đi ngủ.

“Ừ!” Vốn hay phớt lờ Mỗ Nặc, Tuyệt Sát ừ một tiếng xem như trả lời.

“À… Tuyệt Sát, có phải cơ thể ngươi không thoải mái không? Nhìn ngươi mấy hôm nay dường như không có chút tinh thần nào cả.” Bước ra ngoài ban công, Mỗ Nặc lo lắng hỏi.

Mỗ Nặc biết bản thân cậu hơi ngốc nghếch, nhưng cho dù như vậy thì cậu vẫn nhận ra, mấy ngày ở Bối Sa Tạp Lợi, tinh thần Tuyệt Sát càng ngày càng kém hơn. Có lẽ trước đây y đã không khỏe rồi, nhưng y che giấu rất tốt, chính là hiện tại không thể che giấu thêm nữa, thần sắc tiều tụy đến mức người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

“Ta không sao.” Không hề nghĩ ngợi, Tuyệt Sát trực tiếp phản bác.

Tỏ ra yếu ớt so với kẻ còn yếu hơn mình, lòng tự tôn của y không cho phép. Thế nhưng trong lòng y cũng hiểu rõ… Chết tiệt! Ngay cả Mỗ Nặc cũng nhận ra, thật sự tới cực hạn rồi sao?

“Nhưng mà, Tuyệt Sát…” Mỗ Nặc không rõ tại sao Tuyệt Sát lại cố tỏ ra mạnh mẽ. Rõ ràng… rõ ràng đã yếu ớt đến mức che giấu không được, chẳng lẽ cậu không đáng tin đến thế?

“Đã nói ta không sao, không cần xen vào việc của người khác!” Tuyệt Sát quát lên, bước trở vào phòng, không thèm để ý tới Mỗ Nặc.

“Tuyệt Sát, chúng ta không phải là bằng hữu sao?” Đối diện với cánh cửa phòng đóng chặt, Mỗ Nặc biểu tình cô đơn, có một cảm giác rằng y sẽ không bao giờ bước ra nữa.

Đứng đó một hồi lâu, cậu vừa cười khổ vừa quay về phòng mình, quên luôn cả chuyện cậu ra đây là để tìm nước uống

……

“Chết tiệt!” Ngã xuống giường, gương mặt Tuyệt Sát không che giấu được mệt mỏi cùng phẫn nộ cực đoan, “Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, Tuyệt Sát ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta thề! Khiến ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, chết tiệt…”

Y nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, nếu ngay lúc này Lam Đức xuất hiện trước mặt y, y thật không dám đảm bảo bản thân y có thể hay không không quan tâm đến chênh lệch thực lực, xông lên phía trước cho hắn một đao.

“Đáng ghét! Không thể không tìm ra biện pháp, không thế tiếp tục như vậy nữa! Thật sự là rất mệt mỏi, rất muốn ngủ!” Căm giận nói, thế nhưng đôi mắt như bóng đêm của y vẫn mở to, bên trong tựa hồ lóe lên tia bất đắc dĩ lẫn không cam lòng.

Đêm! Lại một đêm trôi qua, thế nhưng Tuyệt Sát không biết y còn có thể chịu đựng bao nhiêu đêm như vậy nữa? Thật sự sắp không chịu nổi, nếu không phải ý chí kiên cường, sợ là y đã buông tay chấp nhận, xuôi theo cực độ khát vọng của cơ thể.
Bình Luận (0)
Comment