Dạ Chi Sát

Chương 46

Đêm, trước lúc Tuyệt Sát chuẩn bị rời đi, y bước vào phòng Mỗ Nặc, đứng trước mặt người đang say ngủ. Không phải từ biệt cũng không phải lưu luyến, chính là muốn ở cạnh cái người khiến y cảm thấy vạn phần kì quái khó hiểu thêm chút nữa.

Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, Tuyệt Sát cũng chưa từng gặp một người như Mỗ Nặc, không hề kiêng kị mà tỏ ra thân thiết với một người xa lạ như y. Đối với tính cách của bản thân, Tuyệt Sát không phải không biết, y là người lãnh đạm vô tình đến mức người ta không dám lại gần.

Mỗ Nặc không giống Bích Ti, có ơn sinh dưỡng với y, cũng không mạnh mẽ như Lam Đức, khiến y không cách nào đối phó. Với một kẻ như Mỗ Nặc, chỉ cần y muốn liền có thể dễ dàng cướp đi sinh mạng của cậu. Hơn nữa y cũng phát hiện, sự nguy hiểm của y Mỗ Nặc không phải hoàn toàn không hay biết. Nhưng nếu đã vậy, tại sao Mỗ Nặc còn thích gần gũi với y?

“Mỗ Nặc – Ô Sắt – Hải Nhân Tư đúng không?” Y nói khẽ, “Tuyệt Sát ta xem như ghi nhớ ngươi!”

Những lời này của y xem như đã chấp nhận Mỗ Nặc, mặc dù có lẽ chưa thể tính là bằng hữu, nhưng ít ra sự tồn tại cũng khác biệt so với mọi người.

Mỗ Nặc, là người thứ hai Tuyệt Sát thừa nhận. Người thứ nhất là Bạch Y, cộng sự lúc y còn là sát thủ, cũng là người thay thế cho đôi mắt của y từ lúc y bị mù. Nàng là người rất ôn nhu, giúp y lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của con người, mặc dù y chưa từng nói cho Bạch Y biết, sự tồn tại của nàng trong lòng y là hết sức đặc biệt.

“Ước định với ngươi ta sẽ tuân thủ.” Bước ra khỏi phòng Mỗ Nặc, Tuyệt Sát nhìn Y Nặc đang đứng phía sau rõ ràng mới thở phào nhẹ nhõm, không thèm quay đầu lại bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng Tuyệt Sát, Y Nặc quay đầu nhìn đệ đệ nhà mình đang ngủ say trên giường, căn bản không hay biết việc gì mới xảy ra, vừa nghĩ tới vì Mỗ Nặc mà cậu hao tổn không biết bao nhiêu công sức, lại nhịn không được muốn nổi nóng.

“Tinh linh bóng đêm mang đến ảo ảnh, bóng đè bao trùm giấc mơ!” Thi triển chút ma pháp nhỏ vô hại lên đệ đệ nhà mình, Y Nặc vỗ vỗ tay, nhẹ nhàng trở về phòng dỗ giấc ngủ, “Ngủ ngon! Chúc ngươi đêm nay có giấc mơ đẹp, đệ đệ của ta!”

Y Nặc rời đi chưa được bao lâu, Mỗ Nặc vốn dĩ đang có giấc ngủ ngọt ngào đột nhiên nhíu mày, hai tay gắt gao níu chặt tấm khăn trải giường, mồ hôi lạnh tuôn ra ào ạt trên trán, nét mặt thống khổ, “Lão ca… Cứu mạng… Bánh mì lớn quá… bị đè chết mất thôi… Đau quá… đau quá à…”

——

Nam tử thân hình gầy yếu nét mặt vội vàng chạy như băng trên đường lớn, xuyên qua đám đông nhộn nhịp, ngay khi sắp lướt qua thiếu niên mặc y phục đen, dưới chân nam tử tựa hồ vấp phải thứ gì, thân thể bỗng nhiên mất cân bằng, ngã nhào lên vai thiếu niên.

“…A! Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Nam tử nhanh chóng đứng thẳng lên, bắt gặp dải băng màu đen trên mắt trái thiếu niên, hơi chút ngây người, lập tức giải thích cho hành vi va chạm của mình.

Thiếu niên không phải ngang ngược, làm như không bận tâm vụ đụng chạm này, cũng không để ý lời xin lỗi của nam tử, lướt qua nam tử rời đi. Thấy thiếu niên không làm khó mình, nam tử cũng xoay người bước đi, thân ảnh trong đám đông náo nhiệt rất nhanh biến mất.

Trong con hẻm nhỏ yên lặng không một bóng người, một nam tử gương mặt đắc y xoay tròn túi tiền trong tay, nam tử này dĩ nhiên chính là người vừa chạy trên đường lớn khi nãy.

“Ha ha ha!” Nam tử đang cười vang, đột nhiên nụ cười đông cứng lại, nét mặt vốn dương dương tự đắc cũng trở nên khó coi. Đứng trước mặt hắn chính là người không có khả năng xuất hiện tại đây – thiếu niên với con mắt trái quấn dải băng màu đen.

“Đưa túi tiền cho ta.” Đưa tay về phía nam tử, thiếu niên áo đen một câu dư thừa cũng không nói thêm.

“Tiểu huynh đệ, có phải ngươi lầm lẫn gì không!? Túi tiền của ngươi sao lại ở chỗ ta?” Cuống quýt giấu túi tiền, nam tử cười mỉa nói.

Nghe nam tử trả lời qua loa, thiếu niên áo đen cũng không tức giận, mặt không đổi sắc im lặng rút kiếm ra, vung xuống trước mặt nam tử. Chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, khối đá dưới chân nam tử trong nháy mắt vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Ừng ực… Nam tử khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt hết nhìn tảng đá nát vụn dưới chân lại quay sang nhìn thiếu niên áo đen.

“Trả… trả lại cho ngươi!” Nam tử ném túi tiền như ném củ khoai lang nóng bỏng tay về phía Tuyệt Sát, rồi quay đầu bỏ chạy trối chết, tựa như có mãnh thú đang đuổi theo phía sau.

“Tuyệt Sát!” Nam tử chạy đi không được bao lâu, một cô gái khác đã xuất hiện trong hẻm nhỏ, “Sao ngươi lại chạy đến đây? Chúng ta đều đang chờ một mình ngươi đó!”

Cô gái này tên là Quất Mật, đôi mắt xanh biếc sáng ngời tựa ngọc bích, mái tóc nâu ngắn trên lỗ tai càng thêm tươi mát, thân người cao hơn Tuyệt Sát vài phần, toàn thân mặc trang phục màu xám bạc càng tôn thêm vóc dáng, bên hông đeo thanh kiếm dài, hành vi cử chỉ không giống những cô gái bình thường.

“Hừ!” Xoay người nhặt lấy túi tiền bị nam tử ném xuống đất, Tuyệt Sát đi theo Quất Mật.

“Đội trưởng, tìm được Tuyệt Sát rồi, có thể xuất phát.” Dẫn y vào cửa thành, Quất Mật từ xa xa đã hét to lên với đoàn người đang đứng chờ.

“Chậm quá, đi thôi!” Đội trưởng Kì Tư tóc đỏ ra lệnh một tiếng, đoàn viên Nguyệt Vịnh dong binh đoàn gồm bảy người tính luôn Tuyệt Sát, hộ tống vật phẩm được người ta ủy thác lần này, rời khỏi thành thị xa lạ.

Tuyệt Sát gia nhập Nguyệt Vịnh dong binh đoàn chưa được nửa tháng, nhưng y rời khỏi học viện Bối Sa Tạp Lợi đã ba tháng. Tuy nhiên, y cũng không hẳn là một thành viên trong dong binh đoàn, nguyên nhân là vì mấy đoàn viên khác chưa hoàn toàn tin tưởng một người tự nhiên xuất hiện, hơn nữa chính y cũng không thật lòng muốn gia nhập. Trước mắt, hai bên tựa hồ chỉ xem đây như mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

Cuộc gặp gỡ với Nguyệt Vịnh dong binh đoàn chỉ là ngẫu nhiên, mà dong binh đoàn thuần túy chỉ xem trọng năng lực của y. Khi ấy dong binh đoàn nhận ủy thác tiêu diệt ma thú sống trong núi, lại không ngờ tin tình báo sai lầm, số lượng ma thú sống trong núi nhiều hơn dự tính, dựa theo năng lực của dong binh đoàn không thể chắc chắn toàn mạng trở ra.

Đúng lúc này thì Tuyệt Sát xuất hiện, giúp đỡ dong binh đoàn hoàn thành ủy thác, sau đó trở thành đoàn viên tạm thời, rồi cứ thế đi cùng dong binh đoàn cho tới nay.

Về phần Tuyệt Sát, thứ y nhìn trúng chính là tài sản của dong binh đoàn. Thời điểm đó, y vừa vặn đã xài hết tiền, rơi vào tình trạng tiền khô cháy túi, dong binh đoàn xuất hiện vừa lúc giải quyết tình cảnh khốn khó của y, cho nên y liền quyết định tạm thời đồng hành cùng bọn họ, chờ đến khi kiếm đủ tiền sẽ rời đi.

Ngoại trừ làm sát thủ giết người, y thật sự không biết dùng cách nào để mưu sinh. Thế nhưng dựa theo tình hình hiện tại, bắt y theo nghề cũ là không khả thi, thử nghĩ xem ai sẽ ủy thác một kẻ chưa có tiếng tăm gì, hơn nữa còn là một thiếu niên đi ám sát người nào đó? Nếu cứ đợi ngày tạo dựng nên danh tiếng sát thủ, Tuyệt Sát sợ rằng y đã sớm chết đói bên đường rồi.

Trước cửa phủ của thành chủ Nam Đặc Thành, sáu người Tuyệt Sát đứng chờ bên ngoài trong lúc đội trưởng Kì Tư mang vật phẩm được ủy thác lần này giao vào phủ. Chỉ cần đem hàng hóa an toàn nguyên vẹn giao cho người ủy thác thì nhiệm vụ lần này của bọn họ xem như hoàn thành, chỉ còn chờ nhận tiền thù lao.

“Các ngươi biết lần ủy thác này chúng ta vận chuyển thứ gì không?” Tra Nhĩ Đạt cơ bắp hỏi.

Tra Nhĩ Đạt cơ bắp, tên xứng với người, toàn thân rắn chắc khỏe mạnh, cũng may diện mạo hắn khá phúc hậu, cho dù cơ thể cao to cường tráng cũng không khiến người ta cảm thấy sợ.

“Hình như là nguyên liệu nấu ăn trân quý linh tinh, lúc đối phương giao hàng cho đội trưởng, ta mơ hồ nghe nói vậy.” Người lên tiếng là một cô gái khác.

Thiến Thiến Kì khác hẳn với Quất Mật, mái tóc tím xoăn dài đến tận thắt lưng được nàng buộc cao lên, phủ khắp hai bên vai, dáng người nhỏ nhắn hoạt bát, chỉ cao đến vai Tuyệt Sát. Nàng mặc váy ngắn màu hồng nhạt bằng tơ tằm viền hoa, phối hợp cùng giày ngắn màu cam, trong tay cầm ma trượng ngắn tinh xảo, mười phần ra dáng thiếu nữ.

“Hừ, nguyên liệu nấu ăn gì mà trân quý đến mức phải nhờ người đặc biệt hộ tống, hơn nữa còn phải chạy tới một thành thị xa xôi để mua.” La Khoa bề ngoài có chút tuấn tú nhưng lại khiến người ta có cảm giác đầy quỷ quyệt gian xảo, tràn ngập khinh thường nói.

“Theo tin tình báo, thành chủ Nam Đặc Thành dường như chuẩn bị tiếp đón đại nhân vật nào đó!” Đa Cáp chủ yếu phụ trách tình báo đẩy đẩy cặp mắt kính viền vàng trên sống mũi, dùng ngữ khí khôn khéo khác hẳn bề ngoài nhã nhặn trả lời.

“Hừ, hóa ra là vuốt mông ngựa! Cũng khó trách, tên quý tộc này…” Trong lời nói của La Khoa tràn ngập bất kính châm chọc.

“Ngươi đó, không cần ghen tức như vậy, ai bảo bọn họ là quý tộc?” Đa Cáp làm bộ trách mắng La Khoa, nhưng thật ra cũng đầy châm biếm.

Cuộc đối thoại bất mãn này không thể tiếp tục, bởi vì đội trưởng Kì Tư đột nhiên xuất hiện.
Bình Luận (0)
Comment