Dạ Chi Sát

Chương 57

Lúc chạng vạng, khi Tuyệt Sát rời khỏi bờ sông, ôm cục cưng quay lại thôn trang thì trăng đã bắt đầu mọc lên. Đi tới nhà cục cưng, giao nó cho cặp phụ mẫu vô trách nhiệm kia, kế tiếp y liền xoay người bỏ đi.

“Tuyệt Sát, phải đi rồi sao?” Nam nhân cất tiếng hỏi khi Tuyệt Sát đã ra đến cửa.

“Ừ!” Y không hề bất ngờ vì nam nhân biết y có phương pháp rời đi. Người trong thôn trang này tuy rằng nhìn qua ai cũng rất bình thường mờ nhạt, kì thực đều là những người sáng suốt nhất.

“Khối băng rốt cuộc phải đi rồi! Vậy cục cưng không phải sẽ khóc tới chết ư!?” Nhìn Tuyệt Sát bỏ đi, nữ nhân ôm cục cưng, buồn rầu nhìn nam nhân.

“Không còn cách nào khác, dù sao y cũng không thuộc về nơi đây, chúng ta không có lý do giữ y lại.” Nam nhân một tay ôm lấy vợ mình, một tay trêu đùa cục cưng.

“Vậy… cha đứa nhỏ, chúng ta có cần đi đưa tiễn khối băng không? Xem như cho cục cưng gặp y lần cuối cùng.” Nữ nhân tựa hồ đang suy nghĩ cho con mình, nhưng trong lòng nam nhân hiểu được, là chính nàng muốn gặp Tuyệt Sát để nói lời từ biệt.

“Cũng được, để cục cưng nhìn thấy Tuyệt Sát rời đi, nó sẽ biết đây là do y lựa chọn. Còn tốt hơn sau này nó phát hiện y biến mất, cho rằng chúng ta giấu y, lại kêu khóc ầm ĩ với chúng ta.” Lý do của nam nhân có vẻ có sức thuyết phục hơn.

“Ân, ba ba, cục cưng muốn ba ba!” Cục cưng căn bản không biết ba ba của nó sắp bỏ đi, chỉ nghe cha mẹ nói muốn dẫn nó đi tìm Tuyệt Sát, liền hưng phấn bừng bừng.

Rời khỏi nhà cục cưng, Tuyệt Sát cũng không đi xa lắm, khi cánh cửa đóng lại phía sau, y liền đứng giữa ngã tư đường rút ra thanh chủy thủ, vẽ một đường trong lòng bàn tay trái, sau đó bắt đầu ngâm tụng chú ngữ.

Sở dĩ y hạ quyết tâm dùng thanh chủy thủ để phát động ‘truyền tống trận’ rời khỏi thôn trang, chính là vì y phát hiện trái tim mình đã bắt đầu dao động, do thôn trang quá mức an bình này, cùng với cái gọi là đứa con cùng huyết thống.

Cuộc sống an nhàn quá độ sẽ khiến người ta sa ngã, mất đi ý chí chiến đấu, quên đi thù hận… Tuy rằng ba năm nay không có một giây nào y quên đi mối căm thù dành cho Lam Đức, cũng không quên nâng cao sức mạnh vốn có, nhưng y vẫn phát hiện chính mình đang từng chút từng chút một bị thôn trang này đồng hóa. Mặc dù chỉ là sự thay đổi nhỏ nhặt không đáng kể, thế nhưng vẫn khiến y cảm nhận được nguy cơ.

Thôn trang này không có máu tanh hắc ám y quen thuộc, đồng thời lại khiến y dần tiếp nhận ánh sáng y từng căm ghét. Thói quen như vậy… thật sự khiến y hoảng sợ!

Còn có tên tiểu quỷ kia nữa.

Tình thân, một loại tình cảm ấm áp trong đủ số cảm xúc con người. Hôm nay khi Tuyệt Sát ôm cục cưng vào lòng, cảm giác quái dị kia chẳng hề khiến y khó chịu, nhưng chính vì không chán ghét, nên y mới cần phải chán ghét.

Sát thủ không cần tình cảm, bởi vì tình cảm sẽ khiến cho trái tim lãnh khốc xuất hiện một khe hở, mà khe hở kia mặc dù nhỏ đến đâu đi chăng nữa, một ngày nào đó cũng sẽ trở thành vết thương trí mạng.

Cho nên, y quyết định phải đem chút tình cảm vừa nảy mầm kia diệt trừ tận gốc. Thế nhưng, bảo y chính tay sát hại một sinh vật nhỏ bé như vậy, y không phải không đành lòng mà chỉ đơn giản là khinh thường, cho nên y chỉ còn cách rời đi.

Thời điểm một nhà ba người của cục cưng đi đến bên cạnh Tuyệt Sát, câu chú ngữ của y đã gần như hoàn tất, cho nên y cũng không để ý tới bọn họ lắm, bởi vì y lập tức sẽ cùng bọn họ vĩnh việt.

“Ba ba!” Sự thờ ơ của Tuyệt Sát, cục cưng đương nhiên không cảm thấy. Vừa nhìn thấy thân ảnh của ba ba mà nó thích nhất, nó liền giãy khỏi vòng tay mẫu thân, mở rộng đôi cánh bay về phía Tuyệt Sát.

Không biết là cố ý hay vô tình, ngay khi Tuyệt Sát hoàn thành câu chú ngữ, cục cưng cũng nhào thẳng vào lòng y. Còn Tuyệt Sát thì sao?

Y thật không ngờ tới, cục cưng sẽ làm ra hành động như vậy, nét mặt hiện rõ vẻ không thể tin cùng tức giận. Không cách nào thay đổi, ‘truyền tống trận’ vốn chỉ để một mình y rời đi, nay lại mang cả cục cưng theo.

“Ừm… Cha đứa nhỏ, nếu em không nhìn lầm, con chúng ta hình như đi cùng Tuyệt Sát rồi!” Nhìn về hướng Tuyệt Sát và cục cưng biến mất, nữ nhân dùng khuỷu tay chọt chọt nam nhân, ngây ngốc mở miệng.

“Đúng vậy, mẹ đứa nhỏ, em không có nhìn lầm, anh cũng thấy mà.” Nam nhân ôn hòa nhìn nữ nhân.

“À, vậy cha đứa nhỏ nè, anh nói khối băng có chăm sóc tốt cho con chúng ta không?” Nữ nhân hỏi, bất quá nàng dường như cũng không thật sự lo lắng khi con mình biến mất.

“Có Tuyệt Sát bên cạnh, cục cưng sẽ không gặp chuyện gì lớn đâu, Tuyệt Sát cũng là một đứa trẻ tốt mà!” Nam nhân vẫn giữ nét mặt nhu tình.

“Thế… cha đứa nhỏ, nếu cục cưng đã bỏ trốn theo Tuyệt Sát, chúng ta sinh thêm đứa khác được không!?” Nghĩ đến việc sắp sửa có thêm một cục cưng đáng yêu, đôi mắt nữ nhân sáng hẳn lên.

“Chỉ cần em thích, thêm mấy đứa cũng không thành vấn đề.” Nam nhân cưng chiều hôn lên mái tóc nữ nhân, mỉm cười đáp.

Ai… Có một đôi phụ mẫu như vậy, cuộc đời cục cưng thật không hiểu là may mắn hay bất hạnh? Nhưng có một người khẳng định là bất hạnh. Đó chính là đệ nhất sát thủ đại nhân của chúng ta, Tuyệt Sát!

Vì người sắp bị động vật nhỏ siêu cấp phiền toái bám theo, xin gởi lời chào mặc niệm! Hơn nữa, phiền toái của y dường như không chỉ có một người.

“Ba ba! Ô… Không nhìn thấy ba ba, ba ba!” Giữa đám đông nhộn nhịp trên đường phố, cục cưng nho nhỏ nộn nộn, từng giọt nước mắt trong suốt tuôn rơi từ đôi mắt đen tuyền, phe phẩy đôi cánh trắng đen trên lưng, cứ bay lượn khắp nơi như đang tìm kiếm thứ gì.

Vẻ ngoài đáng yêu của cục cưng, cộng thêm những giọt nước mắt thương tâm, chẳng biết khiến bao nhiêu thiếu nữ khởi phát tình thương của mẹ, trong lòng các nàng thầm đem kẻ đầu sỏ có hành vi dã man bỏ rơi cục cưng khiến nó khóc lóc ra lăng trì mấy chục lần. Nếu không phải vì cục cưng cứ bay bay giữa không trung nên các nàng không với tới được, sợ là mấy thiếu nữ đã khởi phát tình thương của mẹ này, nhất định sẽ ôm cục cưng đáng yêu vào lòng, tận tình yêu thương.

“Ba ba… Ô… Ba ba!” Nước mắt rơi xuống không ngừng, không tìm thấy thân ảnh ba ba, cục cưng càng khóc hăng say hơn.

“Ý, có mùi hương của ba ba!” Cục cưng đột nhiên nín khóc, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng xuống đám người, khiến ai nấy không khỏi trầm trồ thán phục.

“Ba ba!” Còn chưa nhìn rõ hình dáng người nọ, cục cưng đã bay thẳng vào lòng hắn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt y phục hắn, cọ cọ cái đầu đen tuyền vào ngực hắn. Cũng may người nọ thân thể đủ cường tráng, bằng không đột nhiên bị cục cưng đâm sầm vào, sợ là sẽ té lăn quay trên mặt đất.

“Ba ba, ba ba!” Vẫn bình thản cau mày nhìn kỹ lại cục cưng trong lòng mình, Lam Đức lộ ra nét mặt chấn động hiếm thấy.

Lôi Địch Á và Tây Gia Lữ đứng hai bên Lam Đức vốn đã chuẩn bị sẵn tư thế công kích,sau khi nhìn thấy cục cưng cũng ngơ ngác sững sờ, tựa như không ngờ có kẻ có tốc độ nhanh như vậy, càng không ngờ kẻ đó dĩ nhiên là đứa bé mới ba, bốn tuổi.

“Ba ba! Cục cưng tìm ba ba lâu lắm rồi…” Từ trong ngực Lam Đức ló ra, cục cưng hưng phấn vươn tay, tựa hồ muốn hắn ôm một cái, thế nhưng khi nhìn đến gương mặt hắn, cục cưng lại ngẩn người, sau đó lộ ra biểu tình sắp khóc tới nơi.

“Không, không phải ba ba!” Tựa như cún con ngửi ngửi cơ thể Lam Đức, cục cưng mở rộng đôi cánh, bay ra khỏi người hắn.

“Có mùi hương của ba ba, nhưng mà, nhưng mà không phải ba ba! Ba ba, ba ba đâu rồi? Oa… Ba ba! Cục cưng muốn ba ba! Oa…” Phát hiện đã nhận sai người, cục cưng rốt cuộc nhịn không được òa khóc, thanh âm khủng bố mạnh mẽ như chấn động toàn bộ màng nhĩ của người đi đường.

Cục cưng chỉ nghĩ đến việc nó nhận lầm người, chả có lòng dạ nào tự hỏi tại sao trên thân thể người kia lại có mùi hương của ba ba, đương nhiên cũng không phát hiện được, trên cổ tay trái của hắn đang thắt một dải băng màu bạc.

“Nè, tiểu quỷ, ngươi ồn quá, đừng khóc nữa!” Bị tiếng khóc kinh người của cục cưng làm cho ầm ĩ không chịu nổi, Lôi Địch Á cũng quên mất nó chỉ là trẻ con, rống lớn về phía nó.

“…” Hành động của Lôi Địch Á dường như có đôi chút tác dụng, cục cưng quả nhiên nín khóc, chớp chớp đôi mắt to đỏ hồng nhìn hắn, tiếp theo…

“Oa… Ba ba, ba ba ở đâu? Có người xấu ăn hiếp cục cưng, ba ba! Oa…” Giờ thì hay rồi, cục cưng bị dọa sợ càng khóc dữ dội hơn.

“Ngoan! Cục cưng đừng khóc, thúc thúc dẫn ngươi đi tìm ba ba được không?” Ngoài dự đoán của mọi người, Lam Đức bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cục cưng đang bay lơ lững giữa không trung, ôn nhu dỗ dành nó. Hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn, tựa hồ cũng không bị ma âm của cục cưng quấy nhiễu.

Thế nhưng, vẻ dịu dàng hắn biểu lộ lúc này lại khiến cho Tây Gia Lữ và Lôi Địch Á đứng bên cạnh muốn nổ cả mắt kính, dù bọn họ không đeo mắt kính. Bất quá, khiếp sợ là có thật… Phải biết rằng bộ dáng ôn nhu như vậy của Lam Đức, bọn họ đã ba năm chưa từng thấy, cho dù là ôn nhu giả dối cũng không. Suốt ba năm này, Lam Đức tựa như tượng gỗ hình người, tâm tình cơ hồ không có chút nào dao động.

Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ hình dáng cục cưng, hai người liền khôi phục bình tĩnh; cũng khó trách Lam Đức lại có hành động thế này, bởi vì cục cưng ngoại trừ tóc đen mắt đen, ngay cả bộ dáng sinh động kia cũng chính là phiên bản thu nhỏ của thiếu gia. Nhìn cục cưng, bọn họ liền có thể tưởng tượng ra bộ dáng thiếu gia lúc ở độ tuổi này.

“Thật sao? Ngươi sẽ giúp cục cưng tìm ba ba?” Nghe Lam Đức nói, cục cưng cố nhịn khóc, hai mắt ửng hồng nhìn thẳng vào hắn, nức nở hỏi. –Hoàn toàn bày ra khí thế nếu hắn dám nói không một tiếng, nó liền òa lên khóc ngay.

“Đương nhiên, thúc thúc nhất định giúp ngươi tìm được ba ba!” Lam Đức mỉm cười ôn nhu. Thông qua cục cưng, hắn dường như thấy được phiên bản thu nhỏ của người nọ, tuy biết rằng cục cưng không phải y.

Thế nhưng, đối mặt với cục cưng giống y hệt người yêu đã mất tích ba năm, hắn thật sự không muốn nhìn thấy nước mắt của nó, bởi vì Sát của hắn chưa bao giờ rơi lệ.

“Ân!!” Cục cưng dùng sức gật đầu. Nhận được lời cam đoan của hắn, lúc này nó mới nín khóc mỉm cười: “Trên người ngươi có mùi hương của ba ba, cục cưng tin tưởng ngươi!”

Nhìn nụ cười xán lạn của cục cưng, Lam Đức không khỏi nghĩ đến, Sát của hắn đến khi nào mới có thể tươi cười với hắn như vậy, Sát của hắn đến khi nào mới có thể trở lại bên cạnh hắn?

Bình Luận (0)
Comment