Dạ Chi Thương

Chương 25

“Hòa rồi à? Sớm đã bảo ngươi đừng nghĩ nhiều, ngươi khóc chẳng khác nào lệ nhân a. Ai ~” Lão Tam quở trách ta.

“Ngươi cút đi, đừng có mà nói hưu nói vượn!” Ta rống giận.

“Ta biết ta rất xin lỗi các ngươi, đã lỡ vào không đúng thời điểm, ngươi cũng không cần bày bộ dạng hung ác đó ra a, làm ta sợ muốn chết.” Lão Tam ai oán đem đồ ăn để trên bàn cho ta, ngửi được mùi đồ ăn, bụng thấy đói đói, nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên trở nên vô lực, bày bộ dạng không có cốt khí.

“Ăn đi, bị thương mà còn giả bộ tức giận cái gì.” Lão Tam buồn cười nhìn ta.

Ta hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng nữa mà nhào vào ăn, bỗng nhiên cảm giác được có ánh mắt đang nhìn, “A…… Dạ, ngươi ăn không? A…… Ha ha……” Ta thật mất mặt nha, trong lòng thoải mái hơn, nên chỉnh trang bộ dạng lại, ngượng ngùng nhìn Dạ.

“Buổi tối sẽ mua đồ ăn ngon cho em, mất mặt quá.” Dạ nhẹ nhàng hôn lên trán ta một cái, ta lén nhìn lão Tam, lão đang đứng ở ngoài ban công, ngắm quang cảnh.

Tới chiều, Dạ nói muốn ra ngoài mua đồ ăn cho ta, ta thấy chán quá, nên ngồi dậy đi lại một chút, lúc sờ vào cây nạng trên đầu giường, ta bỗng nhiên nhớ tới Bá chủ. Hắn đã giúp ta rất nhiều, ta còn chưa trả ơn hắn. Ta tính bản thân tốt lên rồi, sẽ đem tiền trả lại cho hắn, cùng hắn nói rõ ràng.

Ta giãy dụa đứng lên, kỳ thật chân cũng không bị thương gì nặng lắm, cục thạch cao vốn bó ở cẳng trên, đi thử vài bước, không cảm thấy đau. Sáng ngày hôm sau, ta nhờ Dạ đưa ta tới một chổ.

“Giáo sư Cổ, thầy khỏe không.” Ta đứng cạnh giường giáo sư nói.

“Ngươi……” Giáo sư Cổ dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn ta. Vợ giáo sư Cổ ngồi ngay bên cạnh, đại khái thấy thái độ kỳ quái của chồng, nên cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta.

“Giáo sư Cổ, thầy không cần nhìn ta như vậy, ta chỉ đến thăm hỏi, thuận tiện nói rõ, chuyện đó, không phải ta nói.” Lúc đi tới đây là Dạ đở ta vào, vì y không muốn ta xài đồ của Bá chủ. Nhưng lại sợ ta mệt, nên kéo cái ghế gần đó cho ta ngồi.

“Đây là học trò của anh?” Vợ giáo sư Cổ hỏi hắn.

“Giáo sư Cổ, thầy bị thương, ta cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng ta chỉ có thể nói, thầy rất không bình tĩnh suy nghĩ, thầy có thể ngẫm lại, công khai chuyện của thầy với ta có lợi ích gì.” Người trong phòng bệnh không nhiều, ta lại dùng thanh âm không lớn để nói chuyện, nên không lo sẽ có người khác nghe được.

“Ngươi gọi người đến đối phó ta?” Thanh âm của giáo sư Cổ không lớn, nhưng là âm điệu có chút vặn vẹo.

“Như thế nào có khả năng, người đối phó thầy là người ta biết, bất quá ta không bảo hắn làm như vậy, hắn làm cái gì ta quản không được. Nhưng, nếu thầy không truy cứu, hẳn hắn cũng không gây thêm chuyện gì nữa đâu.”

“Đây xem như là cảnh cáo cùng uy hiếp ta?” Giáo sư Cổ trừng mắt nhìn ta.

“Giáo sư Cổ, ta không phải kẻ thù của thầy.” Ta thành khẩn nhìn hắn. Dạ nâng tay khoát lên vai ta, ta giơ tay đặt lên tay y. Giáo sư Cổ nhìn nhìn Dạ, lại nhìn nhìn ta, lại quay đầu nhìn vợ hắn.

“Khi anh bị thương, em mới phát hiện, kỳ thật cảm tình nhiều năm như vậy, cũng chưa từng biến mất.” Vợ giáo sư Cổ nhìn hắn nói, hắn nắm tay vợ, cái gì cũng không nói, chỉ thở dài một tiếng.

Ta không nói gì nữa, kéo Dạ rời đi. Có lẽ, đối với giáo sư Cổ mà nói thật đúng với câu Tái ông mất ngựa.

Từ bệnh viện đi ra, ta thở dài một tiếng, Dạ giúp ta gọi taxi, nói đưa ta đi ăn.

“Uy, notebook của anh chưa bị em làm hư chứ?” Y đột nhiên hỏi ta.

“Cái gì? Notebook kia là của ngươi?” Khó trách bên trong có sẳn chương trình game.

“Vô nghĩa, trừ anh ra còn có ai dám đem notebook của mình cho người khác mượn, là anh bảo Thiên Thiên đưa cho lão Tam, cho em chơi đỡ buồn, biết em bị thương, anh vội muốn chết, bất quá cũng không thể thất bại trong gang tấc, anh đành chịu đựng, khó chịu vô cùng.”

Nghe y nói như vậy, ta cảm thấy ấm lòng. Bất quá, lão Tam chết tiệt kia, biết rõ notebook là của Dạ, vậy mà lúc đưa cho ta cũng không nói, còn hại ta khóc tới xấu cả mặt, cái đồ xấu xa này.

Sau khi ăn uống no đủ bước ra từ tiệm cơm, dạ dày của ta căng muốn chết, Dạ nói ta nâng cái bụng phình ra như vầy, thật giống bộ dạng bà xã mang thai, ta bị thương không thể đánh người, nhưng đá y một cái thì vẫn có thể, liền tung chân đá một cước, làm Dạ đau đến chảy nước mắt, dù vậy y vẫn không thể buông tay không thể chạy trốn, thực khiến ta vui vẻ chết được.

“Muốn đi chơi game không? Nhiều ngày không lên rồi, không biết mọi người trong game có chạy đi đâu hết không.” Dạ đề nghị.

“Ừm, tìm một tiệm net được được đâu đây vào đi, chơi một lát rồi gọi xe chở về trường.”

“Không sao, gọi cho lão Tam, tối nay em qua chổ anh.”

“Ngươi cái đồ sắc lang.” Ta lườm y một cái.

“Ai, em sao lại không thuần khiết như vậy a? Mới nói đi về nhà anh thôi đã nghĩ sai lệch như thế, chẳng lẽ…… Em khẩn trương muốn cho anh?” Dạ tiến tới nói vào lỗ tai ta.

Khí thổi vào tai âm ấp làm ta ngứa ngáy, ta lười cùng y đấu võ mồm, liền thúc giục y đi kiếm quán net.

Ở quanh tiệm cơm tìm một quán net, kỳ thật không nói ra nhưng xem như chúng ta cũng ăn ý, vì dù tạm thời không nghĩ tới Bá chủ, nhưng nếu hẳn có trên game, khẳng định là đang ở Hồng thụ lâm chờ ta.

Đăng nhập vào trò chơi, Đào tử onl, ta vui vẻ réo hắn, kết quả hắn nói, Truy mệnh đang bồi hắn làm nhiệm vụ Baby rồng con. Baby rồng con là sủng vật trong game, một con khủng long nho nhỏ, thực đáng yêu, nuôi lớn có thể dùng làm vật cưỡi, rất uy phong, tốc độ di động cũng rất nhanh.

Nhiệm vụ Baby rồng con cấp 35 đã có thể tiếp nhận, bất quá trong quá trình làm phải đánh quái, mà người cấp 35 thì không đánh lại quái. Các nhân vật có cấp bậc cao hơn lại toàn đi lo thăng cấp, không có người tình nguyện tốn thời gian làm nhiệm vụ này, cho nên hiện tại ta còn không biết có kẻ vẫn chịu khó dắt bé rồng đi tản bộ a.

Truy mệnh cùng Đào tử mà làm nhiệm vụ cái gì chứ, chính là mượn danh nhiệm vụ đi hẹn hò thì có. Ta muốn tới quậy, ta gọi Dạ cùng ta đi nhận nhiệm vụ, sau đó chạy đến địa phương làm nhiệm vụ bắt hai kẻ thông dâm. Quả nhiên bị ta bắt trúng, hai người kìa làm nhiệm vụ gì chứ, rõ ràng là ngồi ở địa phương đánh quái nói chuyện phiếm. Bất quá nơi này tuyệt đối không đẹp, Truy mệnh không phải cực phẩm, thật sự rất ủy khuất Đào tử.

“Ha ha, Mặc mặc, sao các ngươi cũng tới đây.” Đào từ nhìn thấy ta, đứng lên lấy đao chém ta.

“Ta tới bắt gian a Đào tử, ngươi vứt bỏ ta……555555” Ta làm động tác than khóc.

“Nga, ngươi mang theo gian phu tới bắt gian sao Mặc mặc?” Quả đào đi qua chém Dạ.

“Này…… Đào tử? Truy mệnh?” Dạ vẫn còn mờ mịt, tới lúc này vẫn chưa nắm được tình hình, ta cười trộm.

“Khụ……” Bạn học Truy mệnh tỏ vẻ muốn chúng ta chú ý tới.

“Khụ cái P ngươi a, ta nói ngươi đúng là không có khí chất? Mang Đào tử nhà ta tới cái chổ quỷ quái này hẹn hò sao?” Ta làm một bộ dạng phủ nhận.

“Uy! Cái gì mà Đào tử của em a?” Dạ đáp lại làm ta phát rầu thêm.

“Đúng vậy, chân mệnh thiên tử của ngươi ở đây, đừng có mà tranh Đào tử của ta.”

Chúng ta ở đó ghẹo qua chọc lại, Danh đều vì đánh loạn mà chuyển hết sang màu tím, bỗng nhiên toàn thân ta run lên, máu tuột mất một nửa, ta hoảng hồn, nhanh chóng tự bơm máu chính mình, hướng bốn phía nhìn qua.

Ở cách không xa có hai Vu sư của Đằng long, địa phương chúng ta làm nhiệm vụ là nơi Vu sư thích dùng để luyện cấp. Hai Vu sư kia tiếp tục công kích ta, ta nhanh chóng chạy ngược hướng với bọn họ, Đào tử cũng giúp ta thêm máu, một bên dùng thuật thôi miên đối với bọn chúng. Dạ cùng Truy mệnh chạy tới đánh, Truy mệnh đối chúng dùng kỹ năng hôn mê, Dạ thì phóng tới chém một nhát vào lưng, có kị sĩ phòng cao công kích cao, còn có 2 giáo chủ, đối phó hai Vu sư thực dễ dàng, không biết dũng khí của chúng lớn tới đâu mà lại giở trò đánh lén.

Hai Vu sư bị giết, còn nằm trên mặt đất chưa chịu trở về thành, đánh ra một đoạn chữ trắng mắng chúng ta, có một người còn nói: “Tên Mặc mặc này không phải tình nhân của lão đại sao, lão đại không có ở đây liền vụng trộm?”

“Đúng vậy, người ta mị lực như thế, bằng không sao có thể câu dẫn nhiều kẻ ngu như thế?”

“Một thằng con trai, thích ăn cơm mềm*, còn tìm nam thiếp, thật tiện a.”

“Đúng vậy, thực khai a, bị đàn ông làm thích lắm sao?”

“Thứ dòng họ rác rưởi nhà các ngươi, các ngươi dùng mông nói chuyện à?” Ta còn chưa kịp tức, Đào tử đã nổi quạu trước.

*Chỉ mấy em ẻo lả, ko thích cứng rắn mà chỉ… ây

Bình Luận (0)
Comment