Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

Chương 10

Tôi chống cằm nhìn đống sách vở. Cho đến khi giáo viên cho cả lớp ngồi, tôi vẫn nằm khoanh tay nhìn người bên cạnh. Nước mắt ứa ra từ lúc nào. Cái nỗi buồn của tôi khó diễn tả, nó hiện lên trong hình ảnh vất vả của bố mẹ, hay những lời hỏi han ân cần của ông bà về trường lớp mới, và biết bao nỗ lực ngày đêm của tôi.

Nếu có cậu ấy ngồi cạnh lúc này, tôi sẽ nắm chặt vạt áo để bàn tay mình nằm gọn trong nắm tay của cậu ấy. Kí ức luôn được phủ lên mình lớp trang sức huyễn hoặc mà tôi cứ đinh ninh rằng nó vô cùng hoàn hảo.

Lúc này mắt tôi mở thao láo nhìn Vũ, và cậu ta đang nhìn lại bằng vẻ khó chịu. Song, tôi mải miết đi tìm hình ảnh của Phong năm nào.

Bỗng cuốn từ điển Anh Việt rơi ngay vào đầu không kịp đỡ. Tôi bỏ nó ra khỏi đầu và cất lại trong cặp. Dù bị u một cục chẳng làm tôi bận tâm ai là người thả.

“Lâm Anh B, giặt giúp cái giẻ.”

Tôi ngồi dậy, đã ra chơi rồi ư, cái giẻ vừa mới giặt tiết trước, bẩn nhanh vậy. Tôi không giành thời gian thắc mắc, lên bảng cầm giẻ mang đi giặt.

Vừa vào tới nhà vệ sinh, tay tôi bị giữ chặt bởi một bàn tay rắn chắc, lưng bị đẩy tiến về phía trước.

“Các cậu làm gì thế?”

Tôi đang bị ép buộc đi đâu đó.

“Đứa con gái nào lớp 11B3 cũng được tham quan nhà vệ sinh nam hết.”

“KHÔNG… KHÔNG… BUÔNG TỚ RA! TỚ KHÔNG MUỐN…UỐN!!!!”       

Giãy giụa đến tuột cả giầy nhưng cánh tay ghì mạnh lấy vai đẩy người tôi đi vẫn không buông tha. Vào tới cửa phòng, tôi dùng mười đầu ngón tay bám chặt tường. Người nào đó đang ngỡ chúng ra trong tiếng cười hả hê.

“TỚ XIN CÁC CẬU ĐẤY, TỚ KHÔNG VÀO ĐÂ...UUU!!!”   

Năm ngón tay bị trượt ra, rồi là mời ngón. Lũ con trai đã kéo tôi vào sâu bên trong. Tôi chỉ biết nhắm nghiền mắt, gào lên trong sợ hãi.

“Thôi, trêu nữa nó són ra quần bây giờ.”

Nhờ câu nói từ ngoài vọng vào của ai đó, tôi được tha, chạy một mạch về chỗ ngồi. May chưa nhìn thấy gì.

Chưa dừng lại ở đó, giờ ra chơi tiết sau, lớp trưởng nhờ mua giùm cây bút bi. Ban đầu tôi còn vẻ hoài nghi nhưng ở căng tin đông người, ai làm gì được tôi chứ, nghĩ vậy nên không từ chối. Có thể việc vào nhà vệ sinh nam là thủ tục gia nhập chăng?

“Mua hộ chai Sting đỏ.”

“Ừm.”

“Cả Poca vị sườn nướng nữa.”

“Ừm.”

Tôi đi mua và xách về chia cho từng yêu cầu, sau đó trở về chỗ ôn bài.

“Á Á Á.”

Tôi hét toáng, nhảy dựng lên ghế. Tụi con trai phía trên chạy nhào xuống.

“Có chuyện gì vậy?”

Nhưng tôi vội vàng coi không có gì, ôm cái kinh khủng đó vào lòng.

Sau đó Vũ đi vào, tôi đành nhét trong cặp. Nhét trực tiếp luôn, không bọc giấy báo gì hết.

Tôi nghe có tiếng cười xung quanh mà cố làm thinh.

“Tớ… vừa giẫm chân lên ghế... chỗ bạn ngồi. Bạn đợi tớ kiếm cái khăn lau.”

Tôi lúng túng.

“Khỏi.”

Vũ lấy giấy ướt và giấy ăn từ một cô bạn bên trên.

“Lâm Anh B, bạn lại bị con người này bắt nạt gì hả?”

Chưa rõ đầu cua tai nheo, Lệ Quyên từ ngoài chạy vào, tay đứng chống hông trước mặt Vũ.

“Phiền phức!”

Vũ định bỏ ra ngoài nhưng cô bạn bước chắn ngang. Tôi thì chỉ mong cậu ấy ra khỏi chỗ sớm phút nào hay phút ấy.

“Lâm Anh B, bạn nói đi, tên này đã làm gì bạn?”

“Không, cậu ấy chẳng làm gì tớ cả!”

“Bạn cứ phải e dè hắn là sao?”

Vẻ mặt của Vũ cho thấy cậu ta rất muốn xốc nách Lệ Quyên thả xuống hồ, nhưng Lệ Quyên biết bơi mà.

“Thôi thôi, sắp vào tiết rồi, Vũ chẳng làm gì tớ cả. Tớ thích thì hét lên thôi. Hờ.”

“Nghe thấy chưa?”

Vũ dùng ngón tay cốc nhẹ vào đầu Lệ Quyên. Theo tôi đoán câu chuyện sẽ như thế này, Vũ là đầu gấu, Quyên là hiệp nữ. Bất bình trước những hành động ngang ngược của cậu ta, Quyên đã thay những đứa nhút nhát, sợ chết như tôi đấu tranh. Sau đó họ thành một đôi khi Vũ thay đổi tính nết, dịu dàng hơn, kết thúc viên mãn. Trong ngày cưới của họ tôi được mời đến dự với tư cách… chất xúc tác.

Nhưng điều đó không liên quan đến thứ có trong cặp tôi. Có người nào đã nhân lúc tôi ra mua đồ thả vào. Người đó chơi ác quá.

Tôi chủ động lau ghế cho Vũ khi Lệ Quyên về chỗ, suốt giờ học chỉ chăm chăm mong Vũ không tự tiện lục cặp lấy cuốn từ điển. Bọn trong lớp thi thoảng vẫn quay xuống nhìn tôi vẻ khoải chí lắm.

Giờ ra chơi, Vũ ngồi lì một chỗ. Đã vậy tụi con trai còn kéo xuống chơi với cậu ấy.

“Chúng mày về chỗ đi, tao muốn ngủ.” – Nói vậy nhưng Vũ chẳng có biểu hiện gì sẽ đi ngủ cả.

“…”

Tôi muốn nói với Vũ khi chỉ còn hai đứa nhưng không dám cất lên lời.

“Có chuyện gì?!”

Ơ sao cậu ấy biết tôi muốn nói gì nhỉ, mặt tôi biểu cảm tốt vậy ư?

“À… ờ… thì… hôm nay không thấy bạn ra ngoài chơi?”

Thủ tiêu thứ đó không nên có con trai ngồi cạnh.

“Mày thích quản tao à?”

“Ơ không… không.”

Tôi sợ cái ánh mắt cậu ta khủng khiếp, như có lửa trong đó và đốt nỗi sợ hãi của tôi lên cực điểm.

“Ê, cho mượn cuốn từ điển.”

Minh Thu ngồi trên quay xuống hỏi mượn đồ khiến tôi giật mình.

“Không… hôm nay tớ… không… mang.”

Tôi ấp úng. Cả lớp đều có kim từ điển trừ tôi, có lẽ sách điện tử của bạn ấy bị hỏng nhưng tôi không thể cho mượn được. Tôi không muốn mở cặp trước mặt Vũ vì thế hai tay ôm khư khư lấy cái ba lô.

“Hôm nào có giờ Anh bạn đều mang đi, tôi không tin hôm nay bạn để ở nhà, đưa cặp cho tôi kiểm tra.”

Minh Thu quay hẳn người xuống giằng cặp của tôi.

“Tớ nói không mang mà!”

“Bịch!”

Tất tần tật đồ đạc trong cặp văng ra, quyển từ điển, sách vở, tiền lẻ, bút viết, và cái đó đập vào tường rồi rơi xuống dưới lực ném của Vũ. Cậu ấy đã giật cặp tôi ném thẳng vào tường.

“Đứa nào làm trò này?”

“…”

Tôi chẳng nghĩ được gì ngoài việc vội vàng nhặt nhạnh những thứ rơi ra, xấu hổ tới cùng cực. Ngay trước mặt hai mươi mấy cậu con trai là thứ đồ vật của con gái tụi tôi khi đến ngày. Nó bị nhuốm màu đỏ.

“TAO HỎI ĐỨA NÀO NHÉT CÁI KIA VÀO CẶP NÓ!”

Tôi lấy cổ tay lau nước mắt, lặng lẽ giật giấy để vo tròn thứ đó lại. Lệ Quyên chạy xuống nhặt giúp.

“Đây là son môi, bạn nào làm thì tự giác nhận trước khi tôi gọi giám thị. Tôi biết trong lớp những ai dùng loại son này.”

Tôi gom mọi thứ lại, giật nó từ tay Quyên, nhét hết vào cặp, về chỗ ngồi.

“Mày bị ngơ mà nhét cái thứ đó vào cặp? Không phải của mày mày ngại cái gì? LÔI RA TAO XỬ!”

Vũ bóp chặt bắp tay tôi ra lệnh.

“Quá đáng!”- tôi ngước mắt lên nhìn cậu ta đúng một giây rồi cụp xuống, khiến nước mắt hàng nối hàng rơi lã chã.

Tôi trách Vũ. Tôi cũng có e thẹn, xấu hổ, tự trọng của một đứa con gái chứ.

“Ngu xuẩn!” - Vũ bỏ đi, cậu ta bỏ luôn tiết cuối.

Lệ Quyên vẫn còn cay cú thay và muốn tìm kẻ chủ mưu nhưng bị tôi gạt đi. Hay ho gì mà làm to chuyện.

Tan học, tôi vơ đồ dùng của Vũ nhét vào cặp. Chắc rồi cậu ta sẽ quay lại lấy.

“Để tôi cầm cặp cho Vũ.”

Tôi đưa cho Quyên, lầm lũi đi về.
Bình Luận (0)
Comment