Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

Chương 19

Tôi lôi số bi của Phong ra đếm, những năm qua, mỗi khi rảnh rỗi tôi lại làm việc này. Còn viên bi “dị dạng” trong veo mà cậu ấy tặng riêng, tôi đặt trong chiếc hộp đựng huân chương của ông.

“Chun, cháu lại tha mấy viên bi ra làm gì?”

Ông gõ cửa phòng tôi rồi đẩy vào lấy cuốn từ điển tiếng Việt.

“Dạ? Có chuyện gì vậy ông nội?”

“Chả có chuyện gì hết, thằng cu Vũ thế nào? Nó còn thích cháu nữa không?”

Tôi đã cố không nghĩ tới chuyện đó mà ông đột nhiên nhắc tới, hơn nữa ông mới gặp cậu ấy duy nhất một lần.

“Ông… ông hỏi gì kì cục thế, Vũ… Vũ… Sao ông hỏi cháu về Vũ, cháu biết sao được?”

“Thì nó hay hay nên ông hỏi không được hả?”

“Phong cũng hay hay sao ông không hỏi. Mà thôi cháu làm bài tiếp đây.”

Tôi với lấy cuốn sách trên cao đưa ông rồi bới bài tập ra để làm, chỉ chờ ông đi sẽ lại lôi bi ra ngắm nghía.

“Con bé này kì cục, ra đấm lưng cho ông.”

Tôi gấp vở, lấy lọ cao đem ra bóp vai giúp ông. Mới đấm được hai phút mắt ông đã lim dim buồn ngủ.

Sáng hôm sau đi học, Vũ đã đứng ở đầu ngõ bằng xe đạp, vẻ mặt còn ngái ngủ. Cậu ấy đứng đây để làm gì, tiện đường qua chăng?

Vũ vòng xe đi cùng tôi luôn. Cả hai đứa chẳng nói câu gì, chỉ lăm lăm đạp xe. Đi được một đoạn, chúng tôi trông thấy Phong chở một em bé tầm bốn, năm tuổi. Có thể cậu ấy đưa em trai đi học. Trông em cậu ấy tôi lại nhớ ngày xưa.

“Mày cho đứa nào đi nhà trẻ đấy?”

Thấy tôi dừng lại Vũ cũng dừng ngay trước cổng trường mầm non, gọi với Phong.

Phong nhận ra hai đứa tôi, cậu ấy cười nhẹ, đưa tay ôm gáy, ngay lập tức bị cậu bé kéo vạt áo, chỉ ra hàng quà vặt.

“Anh Phong mua cho Lâm cái chong chóng kia đi.”

Trông hai anh em cậu ấy cứ hay hay thế nào, mà cậu bé tên Lâm, hay Lâm Anh vậy?

“Con trai chơi chong chóng làm gì?”

Vũ nói xen vào.

“Ứ ừ, anh không mua con Nhím nó cắn em đau lắm.”

Trời ạ, thì ra em của Phong bị một đứa con gái bắt nạt. Ngược lại hoàn toàn với anh trai, bắt nạt cả xóm.

Nhìn mặt của tôi Phong nói:

“Những ai tên Lâm Anh đều bị bắt nạt thì phải!”

Thế rồi cậu ấy bảo tôi và Vũ đi trước, trong khi đó Phong mua chong chóng cho Lâm Anh bốn tuổi và dắt em vào lớp. Đương nhiên tôi không đi rồi.

Sau đó ba đứa cùng đi học, tôi đi giữa.

“Em cậu tên giống tớ quá ha, vậy là Trịnh Quốc Lâm Anh?”

“Trịnh Nguyễn Lâm Anh.”

À, em cậu ấy có mang hai họ.

“Bố tớ đặt vậy để nó bắt nạt lại tớ, nhưng chắc không được.”

Vì câu nói ấy mà tôi cười tít cả mắt, Phong cũng cười, vẫn là nụ cười tỏa nắng.

“Mày có đứa em gái cơ mà? Chứ cái nhà hôm trước tao vào chơi đâu phải ở khu này?”

Vũ xen vào làm nụ cười của chúng tôi tắt gấm bởi chất giọng khô cứng, cục mịch.

“Ừ, có cả em gái,… nhà có điều kiện.”

Đó không biết có phải câu nói đùa không, nhưng Phong vội vàng hối chúng tôi đi học nhanh cho kịp giờ.

Bánh xe của hai cậu ấy to hơn nên tôi phải đạp nhanh hơn 1,5 lần, đạp thì cứ đạp, còn quay hay không là việc của chiếc xe.

“Tuột xích rồi!”

Cả hai đồng thanh. Còn mười lăm phút nữa vào lớp, trong mười lăm phút đó tôi không thể tìm được quán sửa xe và kịp tới trường được.

“Giờ chúng ta gửi tạm xe của cậu vào một quán nước, đến trưa về sửa, lên xe tớ đèo.”

Đó được xem như giải pháp hay nhất lúc này, tuy nhiên ngồi sau yên xe con trai cứ ngài ngại sao ấy.

“KHÔNG!” - Vũ phản đối lời Phong tức khắc.

“Thế mày tính sao? Xe của mày đâu có yên sau.”

Vũ nhìn chiếc xe địa hình của mình, mặt nhăn nhó.

“Thôi, tớ tự đem đi sửa được, các cậu đi học nhanh kẻo không kịp.”

“KHÔNG!”

Kiểu gì cũng không chịu, Vũ chống xe của tôi rồi gỡ hộp xích ra, vì là xe mini nên việc tra lại xích không hề dễ dàng. Tay cậu ấy bị dính luyn, đen xì mấy đầu ngón tay.

“Mày có thể lấy xe tao và đèo Lâm Anh.”

Mặt Vũ ngắn lại đến tôi cũng phải ôm bụng cười. Nhưng tôi cười phần lớn vì câu nói của Phong, cậu ấy rõ ràng định nói trước khi Vũ nhúng tay vào chiếc xe. Bây giờ Phong không còn lém lỉnh như ngày xưa nữa, nhưng cậu ấy vẫn còn tinh nghịch lắm.

Vũ nhìn tôi rồi nhìn đồng hồ trên tay Phong. Cậu ấy đem xe của tôi đi gửi và đổi xe cho Phong. Dù đã từng ngồi sau xe Vũ nhưng tôi vẫn ngượng ngùng, để đến lần thúc giục thứ ba mới leo lên.

Thực ra còn một trường hợp thứ ba nữa là tôi đạp xe của Vũ nhưng chắc không có chuyện đó vì cái yên xe quá cao.

Vũ nói cậu ấy sẽ không để tôi đi học muộn. Nhưng thực tế cho thấy điều ngược lại, dẫu đã phóng như bay tới trường. Cánh cổng trường đã đóng, bác bảo vệ nhìn chúng tôi cười:

“Về ngủ tiếp thôi!”

Hai tiết Toán, hai tiết Lý, một tiết Anh, toàn nhưng môn cần học, tôi về ngủ tiếp làm sao được.

“Thôi xong, kiểu gì giáo viên chủ nhiệm cũng gọi cho gia đình.”

Vũ chống tay mạng sườn thở dốc, hai chúng tôi còn ngồi chung bàn, tự ý nghỉ học không giấy xin phép, chắc chắn phải viết bản kiểm điểm. Còn Phong, nội quy lớp cậu ấy hắc xì dầu nhất trường. Hichic.

“Trèo tường hay bùng?”

Cả hai nhìn sang tôi.

“Tất… tất nhiên là vào trường rồi.”

*

Tôi nuốt nguyên ngụm không khí vào họng khi nhìn thấy bức tường hoành tráng rào quanh trường, lớp bê tông cao mét tám chứ chẳng ít, còn thêm hàng song sắt nhô lên bên trên. Vũ dặn tôi buộc tà áo hai bên hông và sẽ có người đỡ nên không phải lo. Nhưng không lo thì chẳng phải tôi.

“Nhưng… tớ…”

Bức tường ấy còn cao hơn cả Phong và Vũ thì họ leo lên bằng cách nào.

“Hay thôi mình xin bác bảo vệ, tớ sẽ năn nỉ bác vì xe bị hỏng.”

“Thế thôi chúng ta cúp học.”

Có nghĩa là, thay vì tôi đi xin chi bằng đi về luôn. Bác bảo vệ trường tôi vui tính không ai bằng và nguyên tắc chẳng ai hơn.

“Không được, nghỉ học… cả ba đứa sẽ bị ăn đòn…”

Tôi nào dám quên lần bị bố đánh đòn vì bỏ học, lằn đỏ cả hai mông, Phong còn phải nằm sấp suốt cả tuần.

Phong “hây a” một cái đã được nửa người lên trên bức tường, rồi hai chân và “bụp” cậu ấy đã hạ cánh an toàn.

Ba cái cặp bị Vũ quăng sang đều được Phong đỡ lấy.

“Không, tớ không lên được đâu, tớ không làm được, tớ sợ lắm…”

“Thế đi về hả?”

“Không, tớ phải học…”

Tôi sợ hãi đến chảy nước mắt, Vũ bảo chỉ cần nắm chặt cái song sắt và cậu ấy sẽ đùn giúp lên nhưng tôi không muốn.

“Đừng chạm vào người tớ!”

Không biết tôi đã dùng giày đạp mấy phát vào người Vũ mới leo lên được bức tường. Vũ lặng im không nói, chỉ dùng tay phủi sạch bụi. Vất vả là vậy mới được nửa đường, còn việc leo xuống? Hichic.

“Một là Lâm Anh trượt xuống tớ sẽ đỡ, hai là cậu cứ ở trên đấy.”

Phong nói vậy tôi còn sự lựa chọn ư?

“Khỏi đi mày!”

Vũ trèo lên một cách dễ dàng và nhảy xuống nhẹ nhàng. Sau đó bắt tôi phải nắm tay mình để kéo xuống. Tôi ngã vào người cậu ấy nhưng vì quá sợ nên thà để bị ôm còn hơn buông.

Nhờ đó chúng tôi lẻn vào lớp học dễ dàng. Điều đó khiến tôi nhớ lại vụ con dao kè cổ và Vũ xuất hiện trong làn nước mắt của tôi.

“Cảm ơn Vũ!”

“…”

Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt ngơ ngơ của Vũ, trông mới buồn cười làm sao.

“Cảm ơn cái gì? Sao phải cảm ơn? Tao làm bất cứ việc gì đều có lý do."

Tôi không biết lý do ấy là gì nhưng Vũ không định nói gì nữa, vội vàng lôi đồ trong cặp ra.

“Xong. Cầm nhầm cặp thằng Phong rồi.”

Hic, bó tay với hai cậu này, hai cái cặp có giống hệt nhau thì đồ của Vũ nhẹ hều, được hai quyển vở là chứ mấy, còn của Phong đầy sách vở nhầm thế nào được.

Vũ lôi chiếc điện thoại có bọc viền xanh lá cây ra, rồi còn gì trong cặp cũng lôi hết, quả thực cặp của Phong chỉ một màu đen xì, giống hệt của Vũ, và cũng mỏng tèo, có duy nhất một quyển vở ghi “Các môn”, lẫn là phải.

“Sao bạn lục cặp cậu ấy?”

“Bạn thân đến cái quần siêu nhân còn mặc chung việc gì phải lăn tăn?!”

Tôi nói không lại được Vũ, cậu ấy còn mở điện thoại của Phong, màn hình nền không ai khác Diệp Lệ Quyên. Bạn ấy chu môi nhìn đáng yêu vô cùng, nhưng tôi cảm thấy không vui, vì như tôi cảm nhận, bằng sự nhạy cảm của một đứa con gái, Lệ Quyên thích Vũ, không phải Phong.

Ngoài ra còn có ba cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Hải Yến. Yến vẫn quan tâm đến Phong như xưa.

Vũ tải hình một bạn nữ sinh từ trên mạng vào máy Phong và cười thầm.

“Bạn làm gì thế?”

“Trêu đểu nó với con Quyên.”

Nếu là ngày trước, để bắt Phong phải nghe theo, tụi thằng Phú sẽ dùng tôi làm điều kiện. Còn giờ, không phải tôi nữa rồi,…

Không buồn theo dõi Vũ nữa, vừa hết giờ ra chơi tôi lấy cớ đi giặt giẻ vì chắc chắn Phong sẽ qua lấy đồ, rồi sẽ gặp Lệ Quyên. Dường như những kỉ niệm ngốc xít không chỉ còn của riêng tôi và Phong nữa.

“Chun quần!”

Ai dùng từ chun quần ở đây để gọi chứ? Tôi ngó quanh dãy hành lang rộng.

Trước mặt tôi là một bạn nữ tóc ngắn cũn cỡn, người mỏng như con trai. Tôi đứng ớ người ra.

“Mai Mít chứ còn đứa nào nữa!”

Trời ơi, vui không thể tả, tôi học cùng trường với cả con Mai Mít.

“Tớ… ôm cậu được chứ?”

“Thoải mái đê!”

Chưa để tôi chạy đến, nó đã ôm trầm trước. So với Phong và Yến, thì Mai Mít là đứa duy nhất tôi được thể hiện nỗi nhớ y chang mong muốn.

“AAAA, tao nhớ mày chết mất.”

Nó áp hai bàn tay vào mặt tôi và nhìn một thôi một hồi:

“Hồi xưa mày tròn tròn, mập mập, giờ bị tiêu chảy thâm niên hay sao eo ót thế?!”

Hichic, nó nói bô bô khiến con trai lớp 11B14 ngó ra nhìn khiến tôi chỉ muốn rúc xuống đất. Nhưng nó nói cũng đúng, giờ mỗi bữa tôi chỉ ăn được hai bát cơm chứ không như hồi bé mẹ cho cái gì cũng chén sạch.

“Mày học lớp B3 hả? Gặp bọn thằng Phong, con Yến chưa?”

“Có gặp rồi! Lớp mày đây hả?”

“Ờ. Cả lớp được vài đứa con gái. Trưa về nhà tao ăn cơm nhá!”

Dẫu nhiều năm không gặp nhưng tôi không hề có khoảng cách trước Mai Mít.

“Tao không dặn mẹ mà đi qua trưa để cả nhà chờ cơm đâu có được. Hay mày qua nhà tao?”

“Thời buổi này có đứa không dùng điện thoại à?”

Không phải tôi không dùng, mà dùng chung với bà, vì không muốn làm phiền bà nội nên tôi chẳng lưu số nhiều người, chủ yếu dùng để báo thức nên đi học chẳng cần mang theo.

“Thế ra mày là đứa yêu cái thằng cao to trắng như con lợn sữa ấy hả?”

Hic, con lợn sữa, Vũ mà nghe thấy những lời này chắc sẽ ném Mai Mít của tôi xuống hồ mất.

“Nghe nói nó đầu gấu, bị bố mẹ cho về đây cách ly với đám bạn hư hỏng mà tao thấy nó có quậy gì đâu? Bọn lớp mười thích lắm, suốt ngày “anh Vũ, anh Vũ!”. Nó cứ vào căng tin là cả lũ con gái vào mua.”

“Ừm.”

“Thế ra mày yêu nó thật hả? Chúng nó bảo mày cướp người yêu của con Yến và con Quyên, phải không?”

“Trời đất, tao với Vũ chỉ là bạn cùng bàn. Lần trước tao bị mấy người trường khác bắt, Vũ cứu nên các bạn suy diễn chứ làm gì có chuyện gì.”

“Ờ, tao cũng không tin. Ngày xưa mày đần đần, lớn lên thì vẫn vậy, sao khôn lên được. Haha, hay mày giới thiệu tao cho thằng Vũ.”

Thà rằng Mai Mít úp cái sọt vào mặt tôi còn hơn nói vậy. Mặt tôi tiu nghỉu.

“Tao đùa thôi chứ tao thích thằng Phong cơ.”

“Hả, mày cũng mê Phong á?”

Tôi giật mình nhìn Mai Mít.

“Cũng? Ý mày là cũng giống như mày?”

Tôi vừa nói cái gì vậy?

“Không không, tao thấy bọn lớp tao khen về Phong nhiều lắm. Chứ bao lâu rồi mới gặp, tao…”

“Thời gian chẳng nói lên điều gì. Lộ rồi nhá, mày thích thằng Phong, hồi xưa mày đã thích nó rồi mà không dám nhận.”

“Không, mày nói linh tinh. Hồi đó còn bé biết cái gì chứ. Đừng có suy luận lung tung.”

Tôi vội vàng lấp liếm.

“Thôi đi ăn kem, tao mời.”

Tôi đi theo Mai Mít ra căng tin trường, nó mua hai que kem gấu.

“Ăn tao xem mày còn cắn bằng răng hàm nữa không?”

Nó nhìn tôi bằng vẻ mặt nhăn nhở, cái răng khểnh không lẫn đi đâu được, Mai Mít của tôi. Tôi vờ như không nhớ, cắn bằng răng cửa, khi vừa chạm vào miếng kem, răng tôi buốt lạnh, co rúm người. Tất cả tại nó mà còn nhe răng cười. Nhưng tôi thích lắm, hai đứa cứ đứng nhìn nhau cười thế là hạnh phúc lắm rồi.

“Thế giờ mày có chơi với thằng Phong không?”

“… Cứ xa cách thế nào ấy, cả Yến nữa.”

Tôi chỉ muốn quay ngược thời gian trở về những năm tháng tuổi thơ.

“Ờ, tao với thằng Phong hồi nó mới về nước cũng thân lắm, giờ thì không chơi nữa. Cứ nhìn thấy mặt nó là tao ghét.”

Mai ăn hết cây kem còn gặm nát que, nhìn nó đi khuệnh khạng như thằng con trai. Trông cứ buồn buồn.

“Sao thế? Phong làm gì để mày không thích? Có xích mích ư?”

“Thôi, khi khác tao kể, sắp vào lớp rồi.”

Cái buồn của Mai lan sang tôi, hồi bé chúng tôi chơi vô tư với nhau là thế, nói cắt xít thì mười phút sau làm hòa, có thể ghét nhau được bao giờ.

Tôi đi vào lớp vừa kịp giờ trống đánh. Vũ trông thấy vẻ mặt ỉu xìu dò hỏi cho bằng được:

“Mặt mày như cái bánh mỳ mốc. Ai? Đứa nào dám bắt nạt mày?”

Vũ nói tôi mới để ý, dạo này chẳng ai nhờ tôi đi mua đồ, phô-tô tài liệu hay trực nhật nữa, thi thoảng các bạn còn kéo tôi vào những câu chuyện phiếm khi quay xuống nói chuyện cùng Vũ.

“Cuối tuần này lớp mình đi dã ngoại trên núi, có cắm trại, mày về xin phép bố mẹ đi, sáng năm giờ tao qua rủ.”

“Ừ, tớ sẽ xin gia đình.”

Nói vậy nhưng tôi không thực sự thích đi lắm, tôi vốn chưa hòa đồng với các bạn, ngoài Vũ ra thì chẳng chơi với ai cả.

Chính vì thế khi đệ trình với bố mẹ, tôi đã nói:

“Lớp con tổ chức đi du lịch, hai ngày một đêm, đóng gần triệu, con hay bị dị ứng phấn hoa không nên đi ông bà, bố mẹ nhỉ?!”

“Ờ, với số tiền đó cả nhà ta ăn tẹt.”

Ông gắp miếng cá khô cho tôi và nói. Còn bà, bố mẹ không nói gì tức là họ đồng ý.

Tôi thấy rất vui vì điều đó.

*                                                 

Các bạn đã đóng tiền cho lớp phó kiêm thủ quỹ Lệ Quyên, chuyến đi lần này không phải do cô giáo chủ nhiệm mà cô dạy Hóa và thầy Lý đảm nhiệm. Hai thầy cô rất ủng hộ tình yêu tuổi học trò nên cho phép các bạn rủ nửa còn lại đi cùng. Tôi thấy Minh Thu hỏi Quyên có gạ ông xã của mình đi không?, và bạn ấy gật đầu.

“Sao chưa có mày trong danh sách?”

“À, tớ không đi được rồi.”

“Sao không?”

“Tớ không được đi qua ngày.”

Tôi lấy đại một lí do vì trông Vũ có vẻ nghiêm trọng.

“Có giáo viên quản lý còn lo gì?”

“Mới lại nhà tớ cuối tuần này có việc.”

“Việc gì?”

Tôi không thể ngồi cùng các bạn nữ và tán ngẫu về những bộ phim thần tượng trong khi tôi thường hay cùng chị Thủy Anh đến nhà anh Sơn Anh xem phim kinh dị. Các bạn trong lớp thuộc về thế giới khác tôi hoàn toàn, hoặc có thể nói rằng tôi là cá thể biệt lập.

“Để tao bảo thằng lớp trưởng và con lớp phó đến tận nhà xin giúp mày.”

Tôi biết Vũ muốn hướng cá thể nhỏ bé này tới tập thể nhưng quả thực tôi không muốn. Với tôi chỉ cần lượn lờ phố phường cùng Mai Mít, hoặc nghe bọn lớp cũ kể chuyện thôi.

“Họp… họp mặt gia đình.”

Tôi nói đại loại như vậy.

“Ờ, hôm đó tao sẽ đến nhà mày.”

“Cái gì? Bạn đến có việc gì? Nhà tớ bàn chuyện riêng mà! Bạn còn đi du lịch với lớp nữa, đừng đến, không cần phải đến.”

“Tao có việc bận, không đi với lớp nữa.”

“…”

Không biết Vũ bận gì, nhưng hy vọng cậu ấy sẽ không vì tôi mà hủy chuyến đi chơi thú vị.

“Tao đến chào hỏi gia đình tương lai.”

Vũ lại nói nhảm rồi. Hichic, cậu ấy còn muốn châm chọc tôi đến bao giờ nữa? Tốt nhất không nên nói thêm gì.

*

Mẹ bảo gặp Phong ở chợ, cậu ấy đi chợ chiều mua xúc xích và thức ăn cho em cùng cả nhà. Tôi đang tưởng tượng Phong sẽ nói gì khi mua cá, có mặc cả như bà nội tôi, hoặc chọn từng quả cà chua cực kỳ kỹ lưỡng như mẹ. Rồi mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng việc so cô con gái mười bảy tuổi chưa biết lên thực đơn cho gia đình với thằng con trai mười bảy tuổi tinh thông cuộc đời.

“Thứ bảy trường con được nghỉ, mẹ đã rủ nó vào nhà mình ăn cơm.”

“Thật á ạ?”

Tôi mừng rơn hét lên. Cậu ấy không đi núi với Lệ Quyên mà đến nhà mình, thích quá.

“Nhưng nó bảo đi du lịch.”

“Thế ạ.”

Giọng tôi yếu xìu tức khắc, suýt nữa lấy nhầm chai mắm đổ vào chảo rán trứng.

“Nhưng chắc nó sẽ đến vì nhớ ông bà nội của con.”

“Thật không mẹ?”

“Ừ, sau khi mẹ bảo rủ cả Mai Mít nữa.”

Dù không phải lí do vì mình nhưng tôi vẫn vui bởi Phong sẽ đến. Tôi sẽ lôi sẵn cuốn album để khoe với hai người bạn cũ, tiện đây sẽ tra hỏi bằng được vấn đề giữa Phong và Mai Mít là gì.
Bình Luận (0)
Comment