Đa Diện - Hollythealien

Chương 4.6

Chiếc hang dài hun hút khiến tôi cảm tưởng như chúng tôi sẽ không bao giờ chạm đến được vạch đích. Tôi không biết thứ gì đang chờ phía trước nhưng ánh sáng ảm đạm của những ngọn đuốc khiến tôi có phần sởn da gà. Matthew vẫn bình tâm nhìn về phía trước, không một chút hoang mang. Tôi nghĩ về những điều chúng tôi đã nói, về gia đình có phần mờ mịt và cách chúng tôi làm quen nhau. Đây hẳn là đôi bạn kì cục nhất từng xuất hiện trên hành tinh này, nếu có thể gọi là bạn.

Matthew đột ngột dừng bước. Không cần ai lên tiếng, chúng tôi ngay lập tức tựa lưng vào nhau. Một ám khí kì lạ khiến chúng tôi sởn da gà.

"Cái quái gì thế?" Tôi hỏi.

"Cậu đoán xem."

Một vệt khói đen từ xa bay đến. Nó lượn quanh hai đứa vài vòng và dừng lại trước mặt tôi. Nó không là gì ngoài một đám khói mù mịt đen ngòm, nhưng tôi lại cảm thấy như nó đang muốn nói với tôi điều gì đó.

"Này, cậu đang làm gì thế?"

Giọng nói của Marcus khiến tôi giật mình. Thế nhưng, điều làm tôi giật mình hơn nữa là tôi đang đứng cạnh mép của một vực thẳm dường như không có đáy.

"Lại đây đi, tránh xa vực ra!" Marcus lớn giọng hơn và lo lắng chạy về phía tôi. "Nó sẽ kéo cậu theo đấy!"

"Nó là ai?"

Ngay khi tôi vừa dứt lời, thứ gì đó nắm lấy cổ chân tôi và kéo tôi thẳng xuống.

"Rose!" Cậu hét lớn và lao đến mép vực, vội đập mình xuống và với tay xuống, tóm lấy tay tôi. Marcus dùng hết sức nắm chặt lấy tay tôi, tay còn lại bấu chặt vào mỏm đá.

"Tôi đếm đến ba, cậu đưa tay kia cho tôi nhé!" Cậu nói, mặt hơi nhăn nhó. "Tôi sẽ kéo cậu lên!"

"Được!" Tôi đáp. Kì thực, tôi không muốn cậu mạo hiểm mạng sống để cứu tôi nhưng nhìn cậu ta không có vẻ sẽ bỏ việc cứu tôi dễ dàng đến vậy.

"Cố lên nhé. Nào, một, hai, ba!" Tôi đưa tay còn lại lên nắm lấy bàn tay băng bó của cậu, Marcus khó nhọc kéo tôi lên khỏi mỏm đá. Đằng sau những lớp băng đang bị tuột ra, tôi thấy một vết gì đó khá kì lạ, dường như không phải vết thương hay máu đông. Ngay khi hai đầu gối của tôi chạm xuống nền đá, tôi thấy thứ gì đó đằng sau Marcus.

"Chạy..."

Chưa kịp nói gì thêm, thứ đó hất thẳng chúng tôi xuống vực thẳm. Marcus vội ôm chặt lấy tôi trong khi chúng tôi rơi xuống, và tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo. Tiếp đó, tôi đã ở phòng thí nghiệm của bố ở CDC, Marcus thì quên sạch những gì đã xảy ra ở đó.

"Rosie, đây là Marcus. Cậu bé sẽ là người bạn thật sự duy nhất của con."

Tôi để ý, Marcus từng bị thương ở tay, nhưng giờ đây vết thương đã biến mất hoàn toàn. Tôi không biết liệu tôi đã mất ý thức đủ lâu để tay cậu lành lặn hay có điều gì khác đã xảy ra. Nhưng tôi biết rằng, tôi sẽ không để chuyện gì tồi tệ xảy ra với cậu.

"Chị?" Addy đã tỉnh lại.

"Có còn đau chỗ nào không?" Tôi hỏi.

"Chị!" Con bé ôm chặt lấy tôi và bắt đầu khóc. Dù có chút lưỡng lự nhưng tôi cũng ôm con bé, tay xoa xoa lưng giúp con bé bình tĩnh lại.

"Không ai có thể đụng vào em nữa đâu, chị hứa đấy." Tôi nói. "Em hãy ở lại đây. Vết thương của em đã lành rồi. Đồ cần thiết chị đã để lại đây cho em, có đủ đồ ăn trong một tháng. Alert là bạn của chị, anh ấy sẽ ở đây để bảo vệ em."

"Chị lại đi đâu thế? Ở lại đi!"

"Đây sẽ là lần cuối, chị hứa. Sau lần này, chị em mình sẽ ở cạnh nhau mãi mãi luôn nhé." Tôi nói.

"Chị hứa đấy! Không giữ lời hứa là không được đâu!" Con bé kiên quyết.

"Rồi, quyết định vậy nhé." Tôi đáp và hôn lên trán con bé.

Tôi nghĩ đến tất cả những lần tôi đã cố gắng hắt hủi con bé ra khỏi cuộc đời của tôi, cùng theo đó là những cố gắng của con bé để được ở gần tôi, bất chấp sự cứng đầu này. Tôi muốn được gặp con bé nhiều hơn, được làm cùng với Addy nhiều điều. Tôi muốn giúp con bé nuôi chú chim mà mẹ đã vứt vào thùng rác, có thể là nuôi giấu ở nơi nào đó và hai chị em chúng tôi có thể đến thăm chú chim hàng ngày. Rồi có thể tôi sẽ đưa con bé đến trường, doạ nạt bất cứ đứa trẻ nào dám đụng tới con bé. Có thể tôi sẽ chẳng còn có cơ hội được làm điều gì với con bé nữa. Tất cả chỉ vì tôi quá sợ hãi việc gắn bó với một ai đó, một ý nghĩ thật hèn hạ.

Tôi rời khỏi chỗ Addy và mở cửa đi ra ngoài nhà, đôi bàn chân như đeo thêm hai cục tạ.

Alert tựa vào lan can hiên nhà, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở.

"Điếu cuối không?" Anh hỏi, chìa bao thuốc ra.

"Em đâu có biết hút." Tôi đáp. "Nhưng em biết làm trò này."

Nói rồi, tôi cầm một điều thuốc lên và đưa lên miệng. Đầu điếu thuốc tự cháy và nhanh chóng khiến cả điếu thuốc biến thành tro bụi. Một làn khói đen từ trong miệng tôi xộc ra theo tàn thuốc và bao phủ cả ngôi nhà.

"Kĩ thuật tốt nhưng hình như hơi nhiều khói." Alert nhận xét rồi im lặng một hồi. "Chúc em và mọi người bình an."

"Anh cũng vậy. Giúp em bảo vệ Addy nhé."

"Cứ tin ở anh." Nói rồi, anh rút từ trong ba lô ra một tập giấy và đưa nó cho tôi.

"Hades nhờ Addy đưa em cái này. Nó không có độc gì đâu, nhưng dù sao cũng hãy cẩn thận."

"Cám ơn anh, về tất cả mọi chuyện." Tôi đáp và từ biệt anh.

"Này nhóc!" Anh gọi với. Tôi liền quay lại nhìn anh.

"Sao đấy?" Tôi hỏi.

"Cám ơn em. Em đã làm rất tốt."

Tôi tự hỏi, sau câu nói đó là bao nhiêu sự căm hận dành cho tôi về cái chết của Violet.

"Không. Cám ơn anh, và em xin lỗi."

"Anh muốn em biết rằng đó không phải là lỗi của em. Là của bọn chúng." Anh khẳng định chắc nịch, không chút hoài nghi trong đôi mắt.

Lòng nhân từ ấy, tôi không biết đáp lại bằng cách nào, và tôi cũng không nghĩ tôi xứng đáng.

Tôi đút tay vào túi áo khoác và đi ra xe. Cắm chìa vào ổ, vặn chìa, tôi đặt tay lên vô lăng và ngẫm nghĩ. Đây có thể sẽ là lần cuối tôi gặp Addy.

Tôi hít lấy một hơi dài và mở quyển tập Alert vừa đưa cho.

Trung Tâm Kiểm Soát Và Phòng Ngừa Dịch Bệnh
Phòng Thí Nghiệm Jenner

BÁO CÁO THÍ NGHIỆM SỐ 13

Bác sĩ chịu trách nhiệm: Christian Jenner
Đối tượng thí nghiệm: Rosalia Jenner
Đối tượng kết nối: Matthew Christophe
Vật thể liên quan: Vật Thể Đen 003


(...)

(Còn tiếp)

Bình Luận (0)
Comment