Dưới sự giúp đỡ của người thủy thủ, Khương Bảo Lê miễn cưỡng mặc bộ đồ lặn.
Nhìn ánh mắt của Tư Độ, cô chỉ hận không thể lột da xẻ thịt anh ra.
Thủy thủ nọ nói một tràng tiếng Anh với Khương Bảo Lê, giải thích một loạt các cử chỉ giao tiếp cơ bản dưới nước, nhưng Khương Bảo Lê không nghe lọt tai chữ nào.
Tư Độ nhìn ra tâm lý phản nghịch của cô nên khoát tay, bảo thủy thủ tránh ra: “Nếu cô không học nghiêm túc, gặp tai nạn dưới nước…”
“Vậy thì tôi có chết cũng không tha cho anh đâu! Tôi sẽ đến tìm anh mỗi đêm!” Khương Bảo Lê tức giận ngắt lời.
Tư Độ bật cười.
Nụ cười của anh mang một vẻ đẹp khó tả, như đóa hoa bỉ ngạn đỏ thẫm đang nở rộ.
“Được thôi, tôi đợi cô.”
Vì cô không chịu học nên Tư Độ cũng lười dạy, anh mặc bộ đồ lặn, đeo bình oxy rồi nhảy xuống nước.
Sợi dây trên người Khương Bảo Lê nối với Tư Độ, bây giờ anh đã xuống nước rồi, dù cô có sợ đến mấy thì cũng phải cắn răng nhảy xuống theo.
Khương Bảo Lê vừa xuống nước đã căng thẳng, tay chân luống cuống chìm nổi trong nước, hoàn toàn không biết phải làm gì.
May mắn thay, thiết bị lặn trên người cô là loại tiên tiến nhất, áp suất và oxy đều rất đầy đủ.
Tư Độ đã lặn xuống vùng nước sâu, sợi dây kéo căng, anh quay đầu nhìn thấy Khương Bảo Lê như một con cá chết, cứ trôi dạt lung tung trong nước.
Hiển nhiên… cô đã căng thẳng đến cứng đờ cả người.
Khi ở cùng Thẩm Dục Lâu, Khương Bảo Lê còn không sợ cả cái chết, vậy mà lúc ở cùng Tư Độ, cô lại nhút nhát như con mèo đang bị kinh sợ, lúc nào cũng trong tư thế đề phòng.
Tư Độ lạnh lùng liếc nhìn cô vài giây, cuối cùng vẫn bơi trở lại.
Khương Bảo Lê sợ chết khiếp, dù bình oxy đầy đủ nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó thở, cô nắm chặt sợi dây, các khớp ngón tay căng đến mức trắng bệch.
Tư Độ bơi trở lại rồi nắm chặt lấy cổ tay của cô, sau đó… anh kéo cô xuống sâu hơn.
Khương Bảo Lê biết vùng vẫy cũng vô ích nên chỉ có thể đi theo người nọ, dẫu gì đây cũng là cơ hội sống duy nhất.
Cô điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Rồi cả hai từ từ bơi về phía bóng tối sâu thẳm nhất.
Dần dần, ánh sáng xung quanh yếu đi rõ rệt, xung quanh bắt đầu tối đen như mực.
Bên tai cô chỉ còn tiếng tim đập, thình thịch, thình thịch.
May mắn thay, Tư Độ vẫn luôn nắm chặt tay cô, chưa từng buông ra.
Dù lực tay của anh mạnh đến mức gần như nghiền nát xương cô, cô vẫn cảm thấy khá an tâm.
Qua kính lặn mờ ảo, Khương Bảo Lê nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tư Độ.
Anh hơi nhíu mày, ánh mắt có vẻ mất kiên nhẫn.
Càng xuống sâu, Khương Bảo Lê cảm thấy tim mình đập càng nhanh.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tư Độ, sợ rằng chỉ cần chớp mắt thì anh sẽ biến mất.
Tư Độ có vẻ rất quen thuộc với mọi thứ dưới này, anh đưa cô tới một hang động, sau đó họ bơi vào sâu bên trong.
Hang động này giống như một đường hầm, sau khi ra khỏi đó, đáy biển vốn tối đen lại đột nhiên sáng lên như huỳnh quang.
Giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, trong nháy mắt rơi xuống đáy biển.
Khương Bảo Lê nhìn thấy những đàn sứa phát quang bơi lượn xung quanh.
Cơ thể trong suốt màu trắng của chúng phát ra ánh sáng màu xanh lam huyền ảo.
Nhờ ánh sáng của những con sứa này mà Khương Bảo Lê có thể nhìn thấy những rạn san hô rực rỡ sắc màu.
Vô số loài cá mà cô không biết tên đang bơi lượn giữa chúng.
Thậm chí cô còn nhìn thấy những con tôm hùm lớn có hoa văn lốm đốm mà trước đây cô chỉ thấy được trong video của các vlogger.
Khương Bảo Lê mở to mắt, quên cả thở.
Từ trước đến nay, cô chỉ cảm thấy sợ hãi với đại dương mênh mông, nào ngờ trong vùng biển sâu đáng sợ này lại ẩn chứa khung cảnh đẹp như mơ.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì không thể biết được nơi đây đẹp đến nhường này!
Tư Độ vẫn nắm chặt tay cô.
Cô ngước mắt tìm anh, nào ngờ anh cũng đang nhìn cô.
Dường như đôi mắt sau kính lặn không còn lạnh lùng như khi trước nữa.
Lúc cả hai chạm mắt nhau, Tư Độ là người đầu tiên nhìn sang hướng khác.
Khương Bảo Lê lấy chiếc máy ảnh mà người thủy thủ kia đã nhét vào tay cô lúc trước, cô muốn chụp lại tất cả những điều tuyệt vời này.
Tiếc là cô không biết cách sử dụng loại máy ảnh chống nước cao cấp này, nên cứ loay hoay mãi chẳng xong.
Tư Độ hơi mất kiên nhẫn, anh nhận lấy máy ảnh rồi giúp cô bật máy, sau đó ra hiệu vị trí nút chụp.
Khương Bảo Lê cầm máy ảnh, hướng về phía mặt Tư Độ rồi chụp một tấm.
Tư Độ vô tức đưa tay lên che mặt, nhưng đã muộn rồi, Khương Bảo Lê sợ anh giật mất máy ảnh nên quay người muốn bơi đi.
Nào ngờ người nọ lại chơi kéo dây, thế là cô bị kéo trở lại, đâm sầm vào lòng Tư Độ.
Lúc này, một con sứa phát quang bơi đến rất gần họ.
Ánh sáng xanh lam huyền ảo phản chiếu trên kính lặn của Tư Độ, khiến đường nét lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên Khương Bảo Lê cảm thấy người con trai này, dường như…
Không đáng ghét đến thế.
Hai người ở dưới đáy biển rất lâu, cho đến khi bình oxy sắp hết thì Tư Độ mới kéo cô lên mặt nước.
Nhưng cả hai không trở về theo đường cũ.
Tư Độ dẫn cô đi một con đường khác, đến khi nổi lên mặt nước, cô mới nhận ra đây là một hồ nước trên đảo.
Hồ nước được cây xanh bao quanh, tiếng chim hót líu lo không ngớt.
Xa xa còn có một thác nước lớn tự nhiên, sương mù trắng xóa bốc lên.
Người giúp việc đã đợi sẵn trên bờ, giúp cả hai cởi đồ lặn rồi mặc áo choàng tắm.
Có bác sĩ chuyên môn kiểm tra nhịp tim và huyết áp cho họ, đảm bảo chuyến lặn này không có sai sót nào.
Lúc này, Khương Bảo Lê mới thực sự cảm nhận được giới hạn của chuyến du lịch xa xỉ mà Thẩm Dục Lâu nói đến…
Những phong cảnh mà họ nhìn thấy hôm nay, rất nhiều người cả đời cũng không thể nhìn thấy, thậm chí không thể tưởng tượng ra được.
Trên đường về bằng xe địa hình, Tư Độ nói với cô: “Cô vừa nhìn thấy sứa dưới đáy biển rồi đúng không?”
Khương Bảo Lê hồi tưởng lại những con sứa phát sáng dưới đáy biển rồi gật đầu đáp: “Chúng đẹp quá.”
“Đó là sứa bất tử, tên tiếng Anh là Turritopsis dohrnii.” Tư Độ có vẻ rất hứng thú khi giải thích cho cô mấy điều này, “Từ đó có thể chiết xuất ra metalloproteinase đặc trưng của sứa, có thể giúp phục hồi da. Nếu tiến triển thuận lợi thì qua mùa hè này sẽ có buổi họp báo ra mắt sản phẩm.”
Khương Bảo Lê hơi nhíu mày, không biết tại sao Tư Độ lại nói với mình những điều này.
Cô nghe không hiểu nên chẳng mấy hứng thú.
“Là loại thuốc mà lần trước tôi bôi sao?”
“Ừ.” Tư Độ sợ cô không hiểu nên dùng những lời dễ hiểu nhất để giải thích cho cô, “Khi sứa bất tử gặp môi trường khắc nghiệt, chúng sẽ thoái hóa về dạng ấu trùng, đợi đến khi môi trường thích hợp sẽ tái sinh. Đây là lý thuyết cơ bản của loại thuốc mới.”
“Vậy, loại thuốc này là do anh phát minh ra sao?” Khương Bảo Lê tò mò đưa ra câu hỏi.
“Tôi cung cấp cơ sở lý thuyết, giải quyết các vấn đề kỹ thuật.”
Khương Bảo Lê nhìn khuôn mặt tuấn tú không biểu cảm của anh rồi lâm vào hoài nghi, có phải người này đang cố ý khoe khoang trước mặt mình hay không?
Cơ mà… có vẻ không giống lắm.
Cô chẳng hiểu tại sao anh lại nói với mình những điều này.
Tên mọt sách này không có bạn bè sao?!
Thôi vậy, lười đoán quá.
Khương Bảo Lê cười giả lả, thuận nước đẩy thuyền khen một câu: “Wow, đàn anh Tư Độ giỏi quá đi!”
Tư Độ liếc nhìn cô, nhìn nụ cười giả tạo lấy lệ của cô, ánh mắt anh lạnh đi.
“Muốn bị tôi ném xuống nước cho cá mập ăn à?”
Khương Bảo Lê lập tức thu lại nụ cười rồi quay đầu đi, cô không thèm để ý đến anh nữa.
Đúng là tính khí thất thường, thật khó hầu hạ.
…
Đến buổi chiều, Thẩm Dục Lâu lên đảo.
Sau khi tới nơi, “cảnh đẹp” đầu tiên anh ta nhìn thấy là cảnh Khương Bảo Lê đang nhặt vỏ sò trên biển.
Cô mặc một chiếc váy lụa hai dây màu trắng sữa, khi cô cúi xuống nhặt vỏ sò, vạt váy hơi nhấc lên, lộ ra một đoạn chân trắng nõn.
Làn da như thành bên trong của vỏ sò được sóng biển mài giũa, ánh lên màu hồng phấn mượt mà.
Đây không phải chiếc váy anh ta mua cho cô, cũng không phải là cách ăn mặc quen thuộc của cô.
Thẩm Dục Lâu cảm thấy Khương Bảo Lê trước mắt thật xa lạ, sự xa lạ này khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh ta không bao giờ thích đồ đạc của mình bị người khác chạm vào.
Khi còn nhỏ, nếu người làm chạm vào đồ chơi của anh ta thì anh ta sẽ vứt đi ngay lập tức.
Thẩm Dục Lâu không muốn quấy rầy Khương Bảo Lê nên đi thẳng đến trang viên dưới sự dẫn dắt của quản gia, anh ta định đến thăm chủ nhân của hòn đảo này.
Cuối hành lang dài là phòng làm việc của Tư Độ.
Trước khi vào phòng, Thẩm Dục Lâu chỉnh lại bộ vest và sửa sang lại cà vạt.
So với bộ vest chỉnh tề của anh ta, Tư Độ lại tùy ý, thoải mái hơn nhiều.
Anh vừa tựa lưng vào ghế sofa vừa đọc sách, trên người là chiếc áo sơ mi lanh kiểu thoải mái, tay áo xắn lên một cách tùy hứng.
Khi Thẩm Dục Lâu bước vào phòng, Tư Độ mới ung dung ngẩng đầu lên, anh gõ nhẹ vào tay vịn ghế sofa.
“Tổng Giám đốc Thẩm, lâu rồi không gặp.”
“Nhờ phúc của đàn anh Tư Độ, tôi không còn là Tổng Giám đốc Thẩm nữa rồi.”
Anh ta vừa mở miệng, Tư Độ đã cảm nhận được sự sắc bén trong từng câu chữ, còn đâu vẻ thận trọng, cố gắng lấy lòng anh như trước đây nữa chứ?
Có chuẩn bị mới đến đây à?
Tư Độ không phải người thích vòng vo, anh khép sách lại, nói thẳng: “Thẩm Dục Lâu, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Thẩm Dục Lâu mở máy tính bảng trong tay rồi đưa cho Tư Độ xem: “Muốn mời anh xem cái này thôi.”
Trong điện thoại là hành lang của du thuyền “Sao Sáng Dưới Biển Sâu”, Khương Bảo Lê hoảng loạn chạy ra khỏi phòng tổng thống, tay cầm chiếc váy xộc xệch.
Một lát sau, Tư Độ cũng bước ra khỏi phòng rồi đi thẳng về phía thang máy đối diện.
Đoạn video chỉ dài năm phút ngắn ngủi, cũng không có cảnh tượng khêu gợi đặc biệt nào, chỉ là hình ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ bước ra khỏi phòng mà thôi.
Nhưng… cũng đủ để người ta liên tưởng đến chuyện nào đó rồi.
Tư Độ buông đôi chân dài đang bắt chéo rồi người hơi nghiêng về phía trước: “Thẩm Dục Lâu, cậu đang uy hiếp tôi à?”
Chỉ vài chữ ngắn gọn với giọng điệu thật bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự nguy hiểm sâu thẳm.
“Không.” Thẩm Dục Lâu đưa máy tính bảng đến trước mặt Tư Độ: “Đàn anh Tư Độ, anh cứ xem nó như một món quà đi.”
“Quà?”
“Đúng vậy, đây là một món quà. Nếu anh vui lòng nhận thì tôi sẽ có một món quà lớn hơn tặng cho anh.”
Phòng làm việc rơi vào khoảng lặng, chỉ có tiếng sóng biển vọng vào qua cửa sổ sát đất.
“Hôm nay cậu đến đây chỉ để tặng quà cho tôi sao?” Tư Độ hỏi.
“Đương nhiên, cũng để cảm ơn anh đã cứu Lê Bảo nhà tôi.”
Thẩm Dục Lâu nhìn cô gái đang nhặt vỏ sò trên bãi biển.
Cô mặc chiếc váy trắng, hệt như thiếu nữ bước ra từ bức tranh sơn dầu cổ điển, sự ngây thơ chưa được mài giũa chính là sức hấp dẫn chết người đối với cánh đàn ông.
“Tôi chăm sóc Khương Bảo Lê từ nhỏ nên cưng chiều cô ấy lắm. Bởi vậy, có nhiều người nói giữa tôi và cô ấy có gì đó. Nhưng thực tế thì tôi chỉ xem cô ấy như em gái, chưa bao giờ chạm vào cô ấy, cô ấy cũng không hẹn hò với người nào khác, hoàn toàn trong sạch.”
“Cậu cố ý đến đây chỉ để nói với tôi những lời nhàm chán này sao?” Tư Độ nhướng cằm, giọng điệu vẫn bình thản như thường.
“Có lẽ tôi không hiểu chuyện đời, những năm qua, dù cô ấy có bày tỏ với tôi thế nào, tôi vẫn không có cảm giác gì.” Thẩm Dục Lâu vừa chỉnh lại cổ tay áo vừa cười, “Cô ấy cũng biết, trong lòng tôi, sự nghiệp là thứ quan trọng nhất. Đàn anh Tư Độ, Y tế Nhân Thụy là tâm huyết của tôi, vì nó, tôi có thể bỏ qua tất cả.”
Nói đến đây là quá đủ rồi.
Tư Độ nhìn màn hình máy tính trên bàn, hình ảnh dừng lại ở cảnh cô gái cầm váy, chật vật chạy ra khỏi phòng.
Cô gái trong hình chính là “món quà” mà Thẩm Dục Lâu tặng cho anh.
Nhưng Tư Độ đâu phải người dễ dàng bị người khác tính kế và nắm thóp như vậy?
Nghĩ đến tình cảm sâu đậm của Khương Bảo Lê dành cho Thẩm Dục Lâu, Tư Độ chợt thấy rất hứng thú, nếu cô gái kia biết mình bị bán đứng như vậy thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Càng nghĩ càng thấy thú vị.
Tư Độ cầm ly rượu whisky trên bàn lên, chất lỏng màu vàng cam khẽ lay động trong ly: “Vì sự nghiệp, cậu có thể bỏ qua tất cả ư?”
“Đúng vậy.”
Đương nhiên Tư Độ biết, đối với Thẩm Dục Lâu – đứa con riêng sống nhờ người khác nhiều năm qua – phụ nữ không phải là điều quan trọng nhất.
“Quỳ xuống, chứng minh cho tôi xem.”
Lời này vừa nói ra, Thẩm Dục Lâu siết chặt tay trên đầu gối, các khớp ngón tay trắng bệch.
Tư Độ nở nụ cười tà ác như quỷ Tu La.
“Dùng lòng tự trọng của cậu, đổi lấy tiền đồ với tôi. Chơi được thì chơi, không chơi được thì cút.”
Thẩm Dục Lâu đứng dậy rồi bước đến trước mặt Tư Độ, chẳng hề do dự mà quỳ xuống.
Lưng anh ta vẫn thẳng tắp, chỉ có quần tây bị nhăn ở đầu gối.
Tư Độ nâng cằm Thẩm Dục Lâu lên, muốn tìm thấy sự nhục nhã, không cam tâm hay tức giận trong đáy mắt người nọ…
Nhưng chẳng có gì cả.
Chỉ có tham vọng đang cháy hừng hực mà thôi.
Quả nhiên, Thẩm Dục Lâu là kẻ có thể vứt bỏ cả lòng tự trọng để leo lên đ.ỉnh cao. Còn phụ nữ ấy à? Anh ta càng không để vào mắt.
“Tôi nhận món quà này của cậu rồi, dự án của Y Tế Nhân Thụy vẫn do cậu phụ trách.”
Nắm đấm siết chặt của Thẩm Dục Lâu đột nhiên buông lỏng.
…
Và lúc này, xuyên qua ô cửa sổ sát đất, cô gái đang nhặt vỏ sò bên bờ biển cũng nhìn thấy cảnh Thẩm Dục Lâu quỳ gối chịu nhục trong phòng.
Những chiếc vỏ sò màu mật ong trong tay cô chợt rơi đầy đất.