Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 41

Khương Bảo Lê nghĩ Tư Độ học cái gì cũng nhanh, đầu óc thông minh thì tứ chi chắc cũng linh hoạt, lại thích bơi lội, bóng rổ, thường xuyên vận động.  

Thế mà môn xe đạp đơn giản thế này, tập hơn một tiếng vẫn đạp loạng choạng, dễ ngã.  

Thật kỳ lạ.  

Cô đã phải giữ yên phía sau xe cho anh lần thứ n.  

“Lạ thật, anh đánh bóng rổ giỏi thế, cầu thủ chuyên nghiệp còn bị anh dìm hàng, sao học xe đạp lại khó khăn thế không biết.”

Đương nhiên là muốn lấy mạng cô.

Tư Độ chống một chân xuống đất, tay giữ cầm lái, nhàn nhạt nói: “Không giống nhau.”

“Chỗ nào không giống?”

Anh đón ánh hoàng hôn, đuôi mắt hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Bóng rổ là tự tôi học, còn xe đạp là cô dạy.”

“Vậy ra là vấn đề của người thầy là em đây!” Khương Bảo Lê buông tay đang giữ yên xe sau của anh ra, tức giận nói, “Anh tự tập đi! Không dạy nữa!”

Tư Độ nắm lấy vạt áo cô.

Tuy không dùng nhiều sức, nhưng vẫn giữ cô lại không cho đi.

“…Dạy lại lần nữa đi.” Anh cười nói, có chút mè nheo.

Khương Bảo Lê bực bội đỡ lại yên xe cho anh, đột nhiên, thiếu niên loạng choạng tay lái, cả người lẫn xe nghiêng về phía cô.

Khương Bảo Lê vội vàng chống tay vào lưng anh, giữ anh thăng bằng, không yên tâm nói:

“Anh giữ vững đấy.”

“Ừ.”

Từ xa, quản gia Triệu lộ ra nụ cười mãn nguyện của người lớn tuổi.

Ngọt ngào chết mất.

Chậc chậc chậc, ngày mai kết hôn cho rồi.

Luyện tập thêm hai mươi phút, Tư Độ quay đầu lại nói với cô: “Buông tay ra.”

“Vậy em buông nhé.”

“Đợi một chút, vẫn đừng buông.”

“…”

Khương Bảo Lê nhịn cười, nhìn bàn tay anh nắm chặt tay lái, các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

Thật khó tin là chưa từng có ai dạy anh đi xe đạp.

Lần đầu tiên, cô nảy sinh một chút hứng thú với quá khứ của anh.

Luyện tập thêm nửa tiếng, Tư Độ cuối cùng cũng có thể đạp xe vững vàng quanh sân. Chú chó chăn cừu Đức đuổi theo chiếc xe đạp nhảy nhót xung quanh anh, vui vẻ vô cùng.

Khương Bảo Lê mệt lả, dứt khoát chống hai tay ngồi lên yên sau xe anh, để anh chở cô đi dạo, thuận tiện lúc nào anh mất thăng bằng thì cô có thể nhảy xuống đỡ anh.

Ánh hoàng hôn nhuộm lên làn da trắng lạnh của anh, khiến vành tai anh ửng hồng.

Quản gia Triệu không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, gửi vào nhóm chat 【Đội đặc nhiệm Sơn Nguyệt Lư】:

“Thật tốt quá.”

“Ngọt chết mất, có dám cho thêm chút đường nữa không.”

“Ngày mai tổ chức hôn lễ rồi! Tiền lương tháng này của tôi chính là tiền mừng!”

“Lần đầu tiên thấy thiếu gia thả lỏng như vậy.”

“Có chút muốn khóc.”

Buổi tối, hai người nướng thịt trong sân.

Không phải bếp than thông thường mà là một bếp nướng đá cuội rất đặc biệt.

Dùng nhiệt độ cao của những viên đá cuội nung đỏ để nướng thịt, thậm chí còn không có khói dầu.

Gan ngỗng, thịt cổ heo Iberico, chân cua hoàng đế, thịt ba chỉ heo đen, tôm Bắc Cực… có đầu bếp chuyên nghiệp đứng bên cạnh nướng giúp họ, nướng xong sẽ gắp thức ăn vào đĩa.

Khương Bảo Lê đói bụng không chịu nổi, ăn thịt một cách ngon lành.

 Tư Độ lại thấy đầu bếp nướng thịt có chút vướng mắt, bảo anh ta xuống: “Ở đây không cần anh.”

Đầu bếp lịch sự cúi đầu rồi lui xuống.

Khương Bảo Lê chớp mắt nhìn đĩa thịt sống đã được sơ chế.

Sao lại đuổi đầu bếp đi?

Có người giúp nướng không phải tốt hơn sao?

“Anh đuổi người ta đi rồi, ai nướng?” Cô hỏi.

“Cô không có tay à?”

​​“Không đời nào nhé, em giữ xe cho anh suốt hai tiếng đồng hồ, tay mỏi muốn chết.” Khương Bảo Lê khoa trương ra hiệu, “Giơ lên cũng không nổi nữa.”

Tư Độ không tranh cãi gì với cô, chỉ lặng lẽ lấy khay thịt sống bỏ vào lò nướng.

Mấy lần dầu mỡ văng cả lên tay.

Cô thật không hiểu nổi logic suy nghĩ của tên này, cứ phải đợi người ta đi rồi mới chịu tự mình làm việc, khổ quá cũng chẳng than một lời.

Khương Bảo Lê cầm ly rượu sake trên bàn nếm thử, lập tức nhăn mày lại.

Hương vị nhạt nhẽo hơi chát, cô không thích lắm, chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống.

Đối diện, Tư Độ cầm ly sake kiểu cổ điển, tay khẽ vuốt vành ly, ánh mắt lạnh lùng tao nhã nhìn cô.

Rõ ràng là không hài lòng vì cô chỉ uống có một ngụm.

“Uống không quen à?”

“Em không thích mùi vị của sake lắm, cảm thấy rượu vang vẫn ngon hơn.”

Tư Độ không nói gì, chỉ giơ tay ra hiệu một cái.

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông mặc vest bước tới, trong tay bưng một hộp quà rượu vang cao cấp bản sưu tập.

Ánh mắt của Khương Bảo Lê – hội trưởng hội yêu cái đẹp – lập tức bị thu hút bởi gương mặt điển trai của người đàn ông đó.

Chỉ thấy anh ta đeo găng tay trắng, thành thục mở nút chai, rót rượu vào bình decanter.

Cô không nhịn được nhìn thêm vài cái, tò mò hỏi: “Sao trước giờ chưa từng thấy anh vậy?”

Người đàn ông lễ phép trả lời: “Tôi là chuyên gia phục vụ rượu, bình thường ít khi xuất hiện.”

Trong lòng cô thầm trầm trồ.

Nhà giàu quả thật khác biệt, đến việc mở rượu cũng có người riêng phục vụ.

Rượu vang sau khi được decanting* bắt đầu tỏa hương trái cây nồng nàn quyến rũ.

(*decanting:  thường được dùng để chỉ quá trình rót rượu từ chai sang bình, nhằm loại bỏ cặn trong rượu và để rượu “thở,” giúp tăng hương vị. Việc này thường áp dụng cho rượu vang hoặc các loại rượu mạnh.)

Tư Độ thấy Khương Bảo Lê cứ nhìn chằm chằm vào người phục vụ rượu, liền liếc mắt sắc bén qua đó.

Người phục vụ chuồn nhanh như chó chạy trốn.

“Nếm thử đi.” Tư Độ nói.

Khương Bảo Lê cầm ly rượu nhấp một ngụm.

Hương vị đậm đà, dư vị trái cây kéo dài.

“Ngon thật đó!”

Ngon hơn bất kỳ loại rượu nào cô từng uống, khiến cô không nhịn được tò mò hỏi: “Dám hỏi một câu, chai rượu này bao nhiêu tiền vậy?”

“Không đắt lắm.” Tư Độ nói nhẹ như không, “Hai triệu.”

“Phụt.” Khương Bảo Lê suýt phun ra.

Anh liếc nhìn cô, cố nhịn cười: “Sao, không thích à?”

Thích, cô thích chết đi được ấy chứ!

Khương Bảo Lê không kìm được lại làm một ngụm to, trong đầu bắt đầu tính xem mình vừa uống hết bao nhiêu chục vạn rồi.

Cô sống trong nhà họ Thẩm hơn mười năm, từng thấy Thẩm Chân Chân mua túi hiệu đồng hồ hiệu không chớp mắt, tưởng như vậy là sống trong giới nhà giàu rồi.

Nhưng giờ mới nhận ra, mình còn chưa chạm tới rìa của cái gọi là giới hào môn thật sự.

Khó trách Thẩm Dục từng nói với cô, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.

Cuộc sống ở đỉnh cao, là điều mà trí tưởng tượng hạn hẹp của họ không thể chạm tới.

Nguyên cả chai rượu vang ấy, Khương Bảo Lê uống hết một mình, má bắt đầu ửng hồng, đầu óc cũng lơ mơ.

Cô ngả người lên ghế trúc, ngồi một cách thoải mái, cười ngốc nghếch:

“Tư Độ, cuộc sống của anh thật xa hoa quá đi, ghen tị ghê, có tiền rồi thì chắc không còn phiền não gì nữa đâu nhỉ?”

Tư Độ không trả lời câu đó, chỉ thản nhiên nhìn cô.

Ngón tay vẫn cầm ly sake, nhưng ánh mắt lại trở nên sâu thẳm hơn.

“Anh có phiền não à?” Cô lại hỏi.

“Không gọi là phiền não.” Tư Độ đặt ly xuống, cạch một tiếng vang lên dưới đáy ly.

“Chỉ là những ký ức thỉnh thoảng nhớ lại sẽ thấy ghê tởm, không sao quên được.”

“Là… chuyện gì vậy?” Cô tròn xoe mắt nhìn anh, tò mò vô cùng.

“Đợi đến ngày cô chết, tôi sẽ nói cho cô biết.”

“……”

Khương Bảo Lê bĩu môi: “Em không chết trước anh đâu, yên tâm đi!”

Thấy anh không nói gì, chỉ im lặng ăn, Khương Bảo Lê lại hỏi: “Anh có… từng thích ai chưa?”

Tư Độ ngước mắt nhìn cô, ánh mắt rất bình tĩnh: “Thích kiểu nào?”

“Chính là, kiểu thích muốn giữ mãi người ấy bên cạnh”

Tư Độ không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cô: “Em có không?”

“Từng có.”

Nghĩ đến người đó, lòng Khương Bảo Lê lại trào dâng một nỗi chua xót khó tả.

Cô cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

Mái tóc dính vào gò má trắng nõn, hơi men say ửng hồng trên má khiến đôi mắt cô càng thêm quyến rũ.

“Em nói rồi, đến lượt anh.”

Đôi mắt sâu thẳm của Tư Độ nhìn chằm chằm vào cô, khẽ nói: “Tôi cũng có.”

“Hả? Là ai vậy?” Khương Bảo Lê lập tức lại hứng thú.

Tư Độ hơi nghiêng người tới gần cô.

Hơi thở anh lạnh lẽo, mang theo mùi gỗ mun quen thuộc.

Khương Bảo Lê ngơ ngác nhìn anh dần tới gần, tim đập nhanh hơn, vô thức lùi về sau.

Tư Độ đưa tay vuốt sợi tóc dính trên má cô xuống.

“Không liên quan đến cô.” Anh nói từng chữ một, nói xong, đẩy mặt cô ra, ngồi trở lại ghế trúc.

Chỉ còn lại Khương Bảo Lê ngơ ngác, tim đập thình thịch.

Không hổ là rượu hai triệu tệ một chai, ngon thật!

Khương Bảo Lê uống nhiều rượu nên nói rất nhiều.

Cô kể cho Tư Độ nghe chuyện hồi nhỏ của mình, kể về việc làm thế nào sau khi thủy triều rút đi ra bờ biển bắt sâu cát, giá sâu cát rất đắt, bắt được một cân là cô có thể sống được một thời gian dài.

Vừa nói, cô lại nói đến chuyện hồi nhỏ bị bắt nạt, cô khóc lóc sụt sùi, rất thương xót cho bản thân lúc nhỏ.

“Nếu bây giờ em xuyên không về lúc nhỏ, em sẽ chặt hết tay bọn người xấu đó! Lúc đó ngày nào cũng sống trong lo sợ, sợ hãi lắm…”

Tư Độ khẽ giơ tay, ra hiệu cho người phục vụ rượu mang đi nửa chai rượu vang đỏ còn lại trên bàn.

Khương Bảo Lê thấy vậy, vội vàng ôm lấy chai rượu: “Em còn chưa uống xong mà!”

“Cô say rồi.” Thị Tư Độ bình tĩnh nói.

“Em phải uống hết nó, nếu không thì lỗ mất.”

“Lỗ gì chứ, trong hầm rượu dưới đất còn rất nhiều loại rượu vang đỏ như vậy, cả đời cô cũng uống không hết.”

 Tư Độ bảo người đàn ông mang ly và chai rượu đi, không cho cô uống thêm nữa.

Khương Bảo Lê khô cổ họng, vô thức kéo kéo cổ áo váy xuống, lộ ra cảnh xuân tươi đẹp.

Ánh mắt Tư Độ hơi run lên, sau đó dời đi, giọng nói lạnh lùng:

“Không còn sớm nữa, về phòng ngủ đi.”

“Ngủ đây ngủ đây.” Khương Bảo Lê đứng dậy, “Muốn nói chuyện với anh, cả buổi không nói được một câu, chán chẳng buồn nói.”

Khi đi ngang qua anh, bước chân cô có chút loạng choạng, Tư Độ vô thức đưa tay đỡ cô một chút.

Lòng bàn tay nóng rực.

Khương Bảo Lê toàn thân mềm nhũn không còn sức lực, dựa vào lòng anh không chịu đứng dậy.

“Khương Bảo Lê!”

“Chóng mặt quá, chóng mặt quá, say rồi.”

Tư Độ hoàn toàn không phân biệt được, cô nhóc này rốt cuộc là say thật hay giả vờ…

Anh ôm eo cô, bế ngang cô lên, sải bước về biệt thự.

Ra khỏi thang máy, anh đặt cô trở lại giường.

Cô gái nhỏ toàn thân mềm nhũn như bùn.

Tư Độ đứng bên giường, cụp mắt nhìn cô.

Gò má cô ửng hồng sau cơn say, đôi mắt khép hờ, hàng mi khẽ run.

Mái tóc dài rối tung trên tấm ga giường màu sẫm, đôi môi anh đào hơi hé mở, theo nhịp thở, ngực cô khẽ phập phồng.

Trong lòng Tư Độ có chút bực bội, có chút nóng nảy.

Vế sau nhiều hơn.

Đang định xoay người rời đi, vạt áo lại bị cô nắm chặt.

Cô gái nhỏ dùng hết sức kéo hắn: “Đừng đi… em sợ ma…”  

Tư Độ khom người, từ từ áp sát cô: “Sợ ma, không sợ tôi?”  

Khương Bảo Lê không trả lời, chỉ ngửa mặt lên, ánh mắt mơ hồ nhìn anh.  

Đôi môi hé mở như lời mời gọi.  

Tư Độ ngửi thấy hương son phấn trong hơi thở cô, mùi hoa hồng.  

Anh nắm chặt cổ tay cô, ghì lên đỉ.nh đầu rồi đè cả người xuống.  

Môi anh gần như chạm vào cô, hơi thở hỗn loạn đan xen.  

Khương Bảo Lê run rẩy, có chút căng thẳng, nhưng không né tránh.  

Ánh mắt Tư Độ càng thêm tối sầm, ngay khi đôi môi sắc lạnh sắp chạm vào cô, Khương Bảo Lê bỗng lẩm bẩm: “Đồ khốn…”  

Động tác anh đột ngột dừng lại.  

Giọng cô rất nhẹ, như tiếng thì thầm vô thức.  

Nhưng như gáo nước lạnh dội xuống, trong chớp mắt dập tắt ngọn lửa trong lòng anh.  

Anh biết, câu “đồ khốn” này, đại khái không phải nói với anh.  

Trong lòng cô, vẫn đang nghĩ về một người khác.  

Ngón tay anh siết chặt, khiến Khương Bảo Lê đau đớn, bắt đầu giãy giụa.  

Anh không buông cô ra.  

Thật sự muốn bóp cổ cô.  

Rõ ràng biết, rõ ràng biết cô đến chỉ vì nhiệm vụ…  

Chỉ có anh ngu ngốc, lần này đến lần khác mắc bẫy.  

Tư Độ đứng dậy, chỉnh tề sửa lại cổ áo, hơi thở dần ổn định.  

Nhìn người con gái đang ngọ nguậy trên giường, yến tiệc cận kề.  

Anh vẫn nhịn được…

Tư Độ kéo chăn, vứt đại lên người cô rồi quay đi đóng sầm cửa.  

Một mình ra ban công, sau một điếu thuốc, tâm trạng lắng xuống, anh gọi một cuộc điện thoại.

“Điều tra giúp tôi tiểu sử Khương Bảo Lê, đảo Ngư Dân, những kẻ đã bắt nạt cô ấy hồi nhỏ, nếu còn sống tốt…”  

Khóe mắt người đàn ông run nhẹ, “Tất cả, xử lý sạch sẽ.”

Bình Luận (0)
Comment