Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 46

Trong phòng bao, trò chơi vẫn đang tiếp tục.

Khương Bảo Lê chăm chú nhìn chằm chằm vào miệng chai thủy tinh trên bàn, thấy nó hơi lệch về phía cô, nhưng cuối cùng lại chỉ trúng một cô gái mặc váy siêu ngắn ngồi bên cạnh cô.

Người đàn ông ngồi đối diện cô gái ấy nở nụ cười không mấy tốt lành, đưa tay vào hộp rút ra một tờ giấy, lớn tiếng đọc —

“Chọn tùy ý một người trong phòng, ngồi lên đùi người đó trong 30 giây.”

“Cái gì vậy, Đường Tống, anh cố tình chơi em đúng không? Rõ ràng lúc chỉ trúng Tư Độ chỉ là câu hỏi thôi, tới lượt em lại bậy bạ thế này, em không tin, em muốn xem tờ giấy!” Cô gái đứng bật dậy phản bác.

Đường Tống đưa giấy cho cô ta: “Tự xem đi, ai cũng biết anh là người tuân thủ luật chơi nhất rồi mà.”

Cô gái nhận lấy, quả nhiên trên giấy đúng là hình phạt ngồi lên đùi người bất kỳ trong 30 giây.

Cô hừ một tiếng, cười khổ: “Xui thật đấy.”

Nói xong, ánh mắt cô nhìn thẳng về phía cuối bàn trà, nơi Tư Độ đang lười biếng tựa người một cách tùy ý.

Người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai nhất trong phòng.

Cũng là người giàu nhất cả cảng thành này.

Khương Bảo Lê lập tức đứng bật dậy, cười tươi rói nói: “Chị chọn em đi! Đùi em siêu mềm luôn đó!”

Cô vừa nói dứt câu thì đã bị Tư Độ nắm lấy cổ tay, kéo về bên cạnh mình.

Lực tay không nhẹ khiến Khương Bảo Lê loạng choạng ngã vào lòng anh.

Đầu gối cô chạm vào đùi anh.

Tư thế có chút lúng túng, cô vội vàng muốn dịch sang một bên, nhưng Tư Độ lại dùng một tay giữ lấy bờ vai gầy của cô, giọng trầm thấp: “Ngoan chút.”

“Em là con gái mà…”

“Trai gái gì cũng không được.”

“…”

Có lầm không vậy, cô đang chắn thay cho anh mà!

Anh khó chịu cái gì chứ?

Tư Độ kéo Khương Bảo Lê ngồi sát bên cạnh mình, để tránh cô không ngoan lại chạy đi “giao lưu” với đám người kia.

Cô gái kia thấy không thể đụng vào Tư Độ, đành chọn Đường Tống đối diện.

Đường Tống cười toe toét, vỗ đùi mình.

Khi cô ngồi lên, anh còn cố tình rung chân một cách khoa trương.

Cô gái hét lên một tiếng, nhưng cũng phối hợp theo rất nhiệt tình, cố ý phát ra tiếng động từng đợt như đang “lên sóng”.

Lên bổng xuống trầm, khiến người ta nghe mà đầu óc lại bắt đầu mơ màng.

Khương Bảo Lê giả vờ cười theo mọi người, nhưng tai cô đã bắt đầu nóng bừng.

Dù bình thường tỏ ra như tay chơi lão luyện, thực ra cô là người “trong trắng” nhất ở đây – trừ Tư Độ ra.

Thật ngại chết mất.

Cô quay mặt đi, cố tình không nhìn về phía đó.

Tư Độ liếc cô một cái, khi thấy Đường Tống sắp phản ứng thật, thì lạnh giọng cắt ngang:

“Ba mươi giây hết rồi, muốn chơi tiếp thì qua phòng bên cạnh.”

Tiếng cười ồn ào trong phòng lập tức tắt ngúm, không khí trở nên im ắng.

Cô gái vội vàng nhảy khỏi đùi Đường Tống, chỉnh lại váy áo.

Khương Bảo Lê nhân cơ hội dịch sang chỗ khác, định quay lại chỗ ngồi ban đầu.

Lại bị Tư Độ nhanh tay túm cổ áo kéo lại, đè giọng nói: “Đừng có nhúc nhích.”

Anh biết đám bạn này chắc chắn sẽ giở trò, để cô bên cạnh mình thì an toàn hơn.

Vòng kế tiếp, nhân viên phục vụ tiếp tục xoay chai rượu.

Lần này, miệng chai dừng lại ngay trước mặt Khương Bảo Lê.

Hàn Lạc nhịn cười, đẩy hộp rút thăm sang cho người đàn ông đối diện cô: “Nè, cậu rút đi.”

Người đàn ông liếc nhìn Tư Độ đầy áy náy, rồi như làm nhiệm vụ, rút nhanh một tờ và đọc to nội dung trên giấy:

“Dùng son, vẽ một dấu môi lên cổ của bất kỳ người nào trong phòng, yêu cầu dấu môi trùng khớp hoàn toàn với hình dáng môi thật của người chơi.”

Câu nói vừa dứt, không khí trong phòng lập tức sôi trào.

Khương Bảo Lê tất nhiên là không ngán, từ trong túi xách lấy ra một cây son đen ống của TF, ánh mắt quét một vòng, cười hỏi:

“Ai tình nguyện nào?”

Thế nhưng, dưới ánh mắt áp lực nặng nề và lạnh lẽo của Tư Độ, tất cả đàn ông trong phòng đều âm thầm quay mặt đi, giả vờ ho, giả vờ uống rượu, nhìn điện thoại…

Có người còn quay hẳn lưng lại, đột nhiên thấy tranh tường vô cùng hấp dẫn…

“Không ai à? Vậy em chỉ đành chơi trò đếm để chọn vậy nha!”

“Khỏi đếm nữa, này.” Hàn Lạc nói, “Độ gia ngồi gần em nhất, em vẽ lên cậu ấy là được rồi.”

​​Khương Bảo Lê liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ung dung bên cạnh: “Cũng phải để Độ gia đồng ý đã chứ.”  

Mọi người đổ dồn ánh mắt về Tư Độ.  

Tư Độ biết Khương Bảo Lê đã uống chút rượu, đang cao hứng.  

Không muốn phá hỏng hứng của cô, những ngón tay dài thon thả từ từ… cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.  

Cổ trắng ngần, xương quai xanh đẹp đẽ lần lượt lộ ra. Dưới ánh đèn cầu hồng mờ ảo, làn da lạnh trắng của anh… vô cùng quyến rũ.  

Anh ngửa đầu nhẹ, đường nét từ cằm đến cổ kéo dài gợi cảm.  

Yết hầu lăn nhẹ, không nói lời nào.  

Đám đàn ông xung quanh gần như phát điên!  

Bình thường quen thấy Tư Độ lạnh lùng ngạo mạn, giờ thấy anh chủ động “động dục”, đúng là…  

Kỳ quan thế giới.  

Quan trọng là, khoảnh khắc này của anh, đừng nói đàn bà, đàn ông cũng không chịu nổi!  

Khương Bảo Lê thấy anh thật sự chịu chơi, cũng hơi bất ngờ, cầm thỏi son tiến lại gần.  

Ngón út chạm vào dưới xương quai xanh, có thể cảm nhận được làn da nóng bỏng và nhịp thở nhẹ của anh.  

Hàn Lạc thấy cô chơi thật thà quá, cầm son đi tô, liền nhắc nhở:  

“Phải giống y như hình dáng môi em nhé! Nếu vẽ không giống dù chỉ chút xíu, hai người đều phải uống rượu đấy!”  

Nói xong, anh ta bảo nhân viên rót đầy sáu ly rượu vang đỏ, “Mỗi người ba ly, thua thì uống cạn.”  

“Có gì khó đâu.” Khương Bảo Lê rất tự tin vào tay nghề, “Ai chẳng biết tô son, trình độ của em có thể làm beauty blogger luôn ấy chứ.”  

Nhưng không ngờ, Tư Độ đột nhiên nắm lấy cổ tay cô:  

“Tôi không tin tay nghề của cô. Nếu thua, uống luôn phần của tôi.”  

“Em sẽ không thua đâu!”  

Cô xoay nắp son, tưởng tượng hình dáng đôi môi mình, chuẩn bị vẽ lên cổ anh.  

Thình lình, Tư Độ đưa tay, kẹp hàm cô ngửa lên.  

Khương Bảo Lê bị ép ngửa mặt, nhìn anh giật lấy thỏi son, từ từ vặn ra một đoạn màu đỏ.  

Anh chậm rãi thoa son lên môi Khương Bảo Lê.  

Cô có thể cảm nhận được lớp da chai sần trên đầu ngón tay anh.  

Rất nóng, hơi đau.  

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, định đẩy anh ra, nhưng Tư Độ kẹp chặt hàm không buông, thì thầm: “Đừng động.”  

Sau khi tô son xong, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái càng thêm quyến rũ dưới màu son đỏ thẫm.  

Anh kéo gần khuôn mặt khiến người ta xem hoài không chán vào sát mình, giọng trầm khàn:  

“Dùng bút vẽ, không bằng dùng môi in.”  

Khương Bảo Lê mở to mắt, chợt hiểu ra.  

Thì ra trò chơi này chơi như vậy!  

Cô còn ngốc nghếch tưởng thật sự dùng son vẽ lên người anh!  

Đám đàn ông xung quanh đã bắt đầu đập bàn cổ vũ.  

Khương Bảo Lê cảm thấy tai mình nóng bừng, hơi… ngại ngùng.  

Tư Độ buông cô, ngả ra ghế sofa, giọng điệu khinh bỉ khiêu khích:  

“Chỉ vậy đã không dám rồi, còn muốn chơi trò khác với tôi?”  

Khương Bảo Lê vốn tính hiếu thắng, bị anh chọc tức, liền túm lấy cổ áo xé toạc:  

“Ai bảo em không dám!”  

Đám con trai thấy vậy càng hò hét lớn hơn: “Chị Bảo Lê, cho cậu ta biết tay, đừng để cậu ta ngạo mạn nữa!”  

Khương Bảo Lê cúi người, áp sát xương quai xanh anh.  

Khi đôi môi chạm vào da thịt, cả hai đều run lên.  

Cô nghe thấy nhịp tim anh.  

Vốn chỉ là chơi đùa.  

Thật sự, chỉ là chơi đùa thôi.  

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Khương Bảo Lê chợt nghĩ đến cơn bão dữ dội trong chương III của bản nhạc “Rose”.

Không hiểu vì sao, tim cô cũng đập nhanh hơn!

Trong lúc hoảng loạn muốn rút lui, Tư Độ đột nhiên giữ chặt gáy cô, ấn cô xuống.

Anh trầm giọng nói bên tai cô:

“Tôi thích… mạnh hơn một chút.”

Khương Bảo Lê nghiến răng, dùng sức in một dấu hôn nóng bỏng dưới xương quai xanh của anh.

Đỏ tươi, vô cùng quyến rũ.

Tư Độ thong thả cài lại cúc áo, che đi dấu hôn, giống như cất giấu một bảo vật bí mật.

Những ván trò chơi tiếp theo, Khương Bảo Lê và Tư Độ đều có chút mất hứng.

Mỗi người một tâm sự, mặc kệ những người xung quanh trêu chọc thế nào, họ cũng không có tâm trạng tham gia.

Theo kế hoạch ban đầu, Khương Bảo Lê định chuốc say Tư Độ, sau đó thuận lợi chiếm lấy anh.

Nhìn phản ứng của Tư Độ đối với những lần dò xét trêu chọc vừa rồi, anh không chỉ đáp lại mà còn phản công.

Ít nhất, cơ thể anh đã không còn bài xích cô nữa.

“Làm” trước yêu sau, Khương Bảo Lê cảm thấy rất ổn.

Thậm chí, chính cô cũng không nhận ra, nhiệm vụ của Thẩm Dục Lâu và hai mươi triệu kia, thật ra không đủ hấp dẫn cô làm chuyện này.

Bởi vì trái tim của Tư Độ, cao ngạo đến vậy.

Ban đầu, cô không nghĩ mình có khả năng thành công.

Nhưng khoảng thời gian ở bên nhau này, Khương Bảo Lê có thể cảm nhận được, cô đang từng bước bóc tách lớp vỏ tàn nhẫn lạnh lùng của Tư Độ, khám phá mặt sâu kín nhất của anh.

Bên trong rốt cuộc là cảnh tượng hoa lệ, hay chỉ là một vùng hoang tàn đổ nát.

Một động lực khó tả nào đó, khiến cô không nhịn được muốn bước vào, tìm hiểu cho rõ.

Cô theo kế hoạch đã định, chuốc rượu Tư Độ.

Tư Độ nhận hết, đều uống.

Nhưng anh cũng không bỏ qua Khương Bảo Lê, anh  uống một ly, cô nhất định phải cạn nửa ly.

Khương Bảo Lê chẳng sợ gì, tửu lượng của Tư Độ còn chẳng bằng Thẩm Dục Lâu.

Cô tùy tiện cũng có thể chuốc say bọn họ.

Quả nhiên, không lâu sau, Tư Độ đã say.

Nhưng cũng không say hẳn, vẫn phải giữ lại một chút tỉnh táo.

Khương Bảo Lê gọi điện cho tài xế đến, đưa Tư Độ đi.

Hàn Lạc nhìn Khương Bảo Lê đỡ Tư Độ đi ra ngoài, cảm thấy thật khó tin.

Bông hồng nhỏ mà Thẩm Dục Lâu nuôi dưỡng, thật sự đã nở rộ trên vùng đất băng giá cằn cỗi này rồi sao?

Trong xe, Khương Bảo Lê hạ một nửa cửa sổ, để gió đêm mát lạnh lùa vào, cho thoáng khí một chút.

Hai má Tư Độ ửng hồng, dựa vào vai cô.

Cả người trông bớt đi vẻ băng giá thường ngày, thêm chút ý vị thân mật.

Khương Bảo Lê vẫn sợ anh giả vờ, sợ anh lại đang chơi trò gì đó tồi tệ với cô.

Dù sao, người như anh, vĩnh viễn muốn nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, tuyệt đối không cho phép đại não một khắc lơ đãng, giao cơ thể mình cho người khác.

Anh luôn cảnh giác, không tin tưởng ai cả.

Cho nên, tài xế Hoàng thấy Tư Độ say rượu, cũng vô cùng ngạc nhiên.

Ông làm việc dưới trướng Tư Độ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh say bao giờ.

Cái mùi rượu nồng nặc này, thật là khác thường.

“Thiếu gia tửu lượng kém lắm, cậu ấy không sao chứ?” chú Hoàng lo lắng hỏi.

“Đi đến hiệu thuốc, mua chút thuốc giải rượu.” Khương Bảo Lê cũng sợ anh xảy ra chuyện.

Người có chức năng gan giải rượu kém, dễ bị ngộ độc rượu.

Cô biết cảm giác phải vào viện vì rượu là thế nào, khó chịu vô cùng, tuy là bị cái tên bi.ến thái chết tiệt này hại vào, nhưng Khương Bảo Lê cũng không muốn trả thù anh nữa.

Anh đã cứu cô nhiều lần như vậy.

Chiếc Maybach dừng trước hiệu thuốc ở trung tâm thành phốc. Khương Bảo Lê xuống xe bước vào cửa hàng.  

Nhân viên đang cúi đầu chơi điện thoại, nghe tiếng chuông mới lười nhác ngẩng lên liếc cô: “Cần gì?”  

“Cần thuốc giải rượu.”  

Nhân viên đi đến kệ hàng, lấy chai glucose đưa cho cô: “Cái này hiệu quả nhất.”  

“Cảm ơn.”  

Trở lại xe, Khương Bảo Lê mở nắp glucose, đưa đến miệng Tư Độ: “Mở miệng ra, uống chút đi.”  

Kỳ lạ thay, Tư Độ hoàn toàn không kháng cự, ngoan ngoãn mở miệng ngậm ống hút, yết hầu lăn nhẹ nuốt hết nửa chai.  

Đôi mắt đẹp của anh khép hờ, cả người yên lặng khác thường.  

Khương Bảo Lê hơi bất ngờ, người đàn ông lạnh lùng như băng thường ngày giờ lại ngoan ngoãn như một chú mèo lớn bị thương.  

Dựa vào cô, để mặc cô sắp đặt.  

Không chống cự, không cay độc, cũng không giả vờ.  

“Chú Hoàng, phiền chú chạy chậm chút.”  

“Được.”  

Khương Bảo Lê dặn dò Tư Độ: “Nếu anh muốn nôn, nhất định phải nói nhé.”  

“Ừm.” Giọng anh trầm đục.  

Ngoan quá đi!  

Khương Bảo Lê không nhịn được hỏi: “Anh còn nhận ra em không?”  

Anh liếc nhìn cô: “Khương Bảo Lê.”  

Ánh mắt cũng không phải kiểu soi mói thường ngày, Khương Bảo Lê khó mà diễn tả ánh mắt hiện tại của anh, giống như… con mèo hoang cô từng nuôi hồi đi học vậy.  

Khi đánh nhau với mèo hoang, nó hung dữ vô cùng.  

Nhưng mỗi lần Khương Bảo Lê cho nó ăn, ánh mắt nó lại hiền lành ngoan ngoãn, còn lăn ra khoe bụng cho cô vuốt nữa!  

Thấy anh còn tỉnh táo, cô lại hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”  

Tư Độ nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này, rồi giơ tay lên: “Tay, hơi tê.”  

Say rượu là vậy đó, lần Khương Bảo Lê nhập viện, đâu chỉ tay tê, ngoài não ra toàn thân đều tê liệt.  

Cô thử nắm lấy bàn tay anh.  

Thấy anh không đẩy ra, liền xoa mu bàn tay, thấy anh không rút lại, được đằng chân lân đằng đầu, nắm chặt tay anh.  

Lòng bàn tay, đầu ngón tay, đều lạnh ngắt.  

Khương Bảo Lê ôm trọn bàn tay anh, hà hơi, xoa xoa, giúp tay nhanh ấm lên.  

Anh nhẹ nhàng nắm lại tay cô, như một phản xạ vô thức.  

Khương Bảo Lê thấy tim mình chùng xuống.  

Thật sự… ngoan quá đi!  

Về đến nhà, quản gia Triệu chạy ra đỡ, giúp Khương Bảo Lê dìu Tư Độ lên phòng tầng ba.  

Khương Bảo Lê định nhờ quản gia giúp anh tắm rửa, ai ngờ anh ta vẫy tay cáo lui ngay: “Hôm nay tôi nghỉ, đi hẹn hò đây! Bye bye nha!”  

Nói xong, nhanh như chớp biến mất.  

Khương Bảo Lê bất lực, nhìn người đàn ông trên ghế.  

Biểu cảm vẫn lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng.  

Cô không chắc hỏi: “Tư Độ, em giúp anh tắm được không?”  

Trạng thái chó ngoan của Tư Độ vẫn chưa biến mất, gật đầu, ánh mắt đầy phụ thuộc nhìn cô –  

“Được.”

Bình Luận (0)
Comment