Cảnh sát Hawaii đã vào cuộc, bên kia chắc sẽ im ắng một thời gian.
Dù sao thì sát thủ đầu tiên cũng đã bỏ mạng, dù có thế lực lớn đến đâu, cũng không thể cứ thế phái sát thủ đến nữa.
Sau khi giải quyết xong những việc còn lại ở đó, một tuần sau, Tư Độ và Khương Bảo Lê về nước.
Vụ Tư Độ bị bắn ở Hawaii đương nhiên đã lan về Hong Kong ngay lập tức, thế nên vừa xuống máy bay, vô số phóng viên truyền thông Hong Kong đã ùa tới, dựng máy quay phim, chụp ảnh anh tới tấp khi anh bước ra khỏi sảnh đến.
Khương Bảo Lê không ngờ tới điều này, đối diện với ống kính, cô có chút ngơ ngác.
Ánh đèn flash trắng xóa nháy liên tục vào mắt cô, nghe những câu hỏi nhao nhao của các phóng viên, hỏi cô và Tư Độ có công khai chuyện tình cảm không, hỏi họ quen nhau khi nào, hỏi về quan hệ của cô với nhà họ Thẩm, thậm chí còn hỏi về quan hệ của cô với Thẩm Dục Lâu…
Bao trùm tứ phía, ồn ào náo nhiệt.
Đột nhiên, một chiếc mũ lưỡi trai còn ấm hơi người chụp lên đầu cô.
Ngay sau đó, Tư Độ dùng thân mình che chắn cho cô, kéo cô đi theo lối đi do vệ sĩ mở đường, thẳng đến chiếc Maybach màu đen đang đậu ở làn xe riêng.
Ngồi vào xe, mọi ồn ào đều bị cánh cửa xe cách ly, nhưng ánh đèn flash của ống kính vẫn nháy không ngừng vào cửa kính đen kịt.
Tim Khương Bảo Lê đập loạn xạ, căng thẳng đến mức toàn thân bủn rủn.
Tư Độ nghiêng đầu hỏi cô: “Sợ cái này sao?”
“Có chút không quen.”
Đột nhiên từ một người vô danh trở thành tâm điểm chú ý của dư luận.
Tư Độ nhìn ra đám đông đang chen chúc bên ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc máy quay đen ngòm đang giơ lên, giống như từng đôi mắt đang rình mò –
“Bọn họ muốn biết về cuộc sống của tôi, tình cảm của tôi… muốn biết tôi bị thương nặng đến mức nào, khi nào thì chết.”
“Mà bọn họ với tôi… chẳng có ân oán gì.”
Nghĩ lại, độ hot của anh rất cao.
Người giàu nhất Hồng Kông, lại là thiên tài trẻ tuổi, khi còn trẻ đã thừa kế một tập đoàn lớn như vậy…
Phóng viên truyền thông thích nhất là moi móc những chuyện giật gân của những người như anh.
Độ hot, sánh ngang với minh tinh lưu lượng rồi.
Chắc anh đã quen với những cảnh tượng như thế này từ lâu rồi.
Nhưng Khương Bảo Lê là người bình thường, nhất thời muốn thích ứng với độ hot này, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Về đến nhà, Tư Độ lập tức gọi quản gia Triệu vào thư phòng –
“Những phóng viên đó, sau này đừng để bọn họ xuất hiện trước mặt Khương Bảo Lê, làm phiền cuộc sống của cô ấy.”
Quản gia Triệu có chút ngạc nhiên, bởi vì Tư Độ đối với những đám “ruồi nhặng” đeo bám này, từ lâu đã quen rồi.
“Dù anh dùng cách nào, cũng phải dọn dẹp bọn chúng cho sạch sẽ.” Tư Độ trầm giọng nói, “Nếu còn có kẻ nào không biết điều dám theo dõi hay chụp lén… cứ để họ thử xem.”
Câu cuối cùng, đầy ẩn ý đe dọa.
Quản gia Triệu lòng dạ run rẩy, gật đầu: “Tôi biết phải làm thế nào rồi.”
…
Xung quanh Tư Độ, số lượng vệ sĩ tăng lên đáng kể. Ngoài chú Hoàng, cựu đặc công đã giải ngũ đang làm tài xế cho anh, còn có vài người khác ẩn mình trong đám đông.
Tuy nhiên, để đảm bảo nhu cầu hẹn hò của anh với Khương Bảo Lê không bị cô phát hiện, họ cũng hoạt động rất kín đáo.
Hôm sau, Khương Bảo Lê đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, lén lút quay lại trường. Kỳ lạ là suốt đường đi, cô không gặp bất kỳ tay săn ảnh hay kẻ theo dõi nào.
Dù vậy, không khí trong trường lại vô cùng kỳ lạ.
Đâu đâu cũng có tiếng xì xào sau lưng, bất kể Bảo Lê đi đến đâu, cô đều cảm nhận được những ánh mắt khác thường từ mọi phía.
Không chỉ vậy, buổi trưa, chương trình phát thanh giữa ngày vốn thường chỉ phát nhạc, đọc văn hoặc phỏng vấn các nghệ sĩ…
Hôm nay, chủ đề bàn luận lại xoay quanh chuyện “tiểu tam cố tình chen ngang” vào mối quan hệ của người khác.
Trên diễn đàn trường, người ta không ngại ngùng nữa, xuất hiện hàng loạt bài viết thẳng thừng gọi Bảo Lê là “đồ tiểu tan bẩn thỉu”.
Buổi trưa, Trần Gia gọi điện cho Bảo Lê, báo rằng trong nhóm chat của trường có người đang chiêu mộ “thủy quân*”:
“Đăng bài chỉ trích cậu, 500 tệ một bài. Bình luận chửi cậu, 100 tệ một comment. Tớ đã thử kết bạn với một người, phát hiện ra họ thậm chí còn soạn sẵn cả nội dung và ảnh, chỉ cần dùng tài khoản cá nhân đăng lên là có tiền.”
(*thuỷ quân: người muốn kiếm thêm thu nhập.)
Đằng sau chuyện này, chắc chắn có người chủ mưu.
Bảo Lê mơ hồ… đoán được ai là kẻ đứng sau.
Sau sự kiện ở Zenith Club lần trước, người đó chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Mình thật sự không biết gì cả” rồi biến mất một cách hoàn hảo.
Nhưng Bảo Lê không tin cô ta thật sự vô tội.
Buổi trưa, khi Bảo Lê đến căng-tin ăn cơm, cô nghe thấy một nhóm nữ sinh đứng phía sau thì thầm:
“Nhìn kìa, chính là cô ta.”
“Đồ tiểu tam, ghê tởm thật.”
“Rõ biết Tư Độ đã có vị hôn thê rồi, còn cố chen vào, đúng là không biết xấu hổ.”
…
Bảo Lê nhịn cả buổi sáng, giờ không thể chịu nổi nữa, liền quăng dao nĩa, bước thẳng đến chỗ mấy cô gái kia.
Những nữ sinh này biết tính khí nóng nảy của cô, vụ ẩu đả với Thư Hân Đồng trước đó đã khiến cô nổi tiếng.
Họ không dám đối đầu trực tiếp, vội vàng cầm khay định bỏ đi.
Bảo Lê chặn đường họ lại: “Nói xấu sau lưng có gì hay đâu, sao không nói thẳng vào mặt tôi đi?”
“Mày là tiểu tam, có gì sai?” Một cô gái bạo dạn đáp trả.
“Tôi là tiểu tam, chứng cứ đâu?”
“Tư Độ là vị hôn phu của Kiều Mộc Ân, ai chả biết. Cướp người yêu của người khác còn dám hỏi?” Cô gái liếc cô một cái đầy khinh bỉ.
Bảo Lê lạnh giọng chất vấn: “Chuyện hôn ước đã được công bố chưa?”
“Dù chưa công bố, nhưng… nhưng ai cũng biết! Mộc Ân còn tự nhận rồi.”
“Vậy à? Tôi thì không biết.”
“Mày… vô lý!”
Bảo Lê nhìn sang một cô gái khác, nói: “Tôi nhớ cô, ba tháng trước, cô từng theo đuổi Tư Độ mà? Ở sân bóng rổ vừa mang nước vừa tỏ tình giữa đám đông… Sao giờ chỉ trích người khác lại quên mất chuyện của mình rồi?”
“Tao… tao…” Cô gái đỏ mặt, ấp úng không nói nên lời.
“Cô đúng là từng theo đuổi Tư Độ, không chỉ một mình cô đâu. Như mọi người đều biết, hôn ước chưa được công bố, Tư Độ là người độc thân, ai cũng có quyền theo đuổi.” Bảo Lê lạnh lùng liếc nhìn họ, “Vậy nên tôi và anh ấy đến với nhau, có vấn đề gì sao?”
Mấy cô gái bị cô chất vấn đến mức không thể đáp lại, chỉ biết im lặng.
Bảo Lê không muốn lãng phí thời gian với họ, quay người định rời đi, nhưng lại chạm mặt Kiều Mộc Ân.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi hai người họ chạm trán, để xem một trận chiến nảy lửa.
Đôi mắt Kiều Mộc Ân lạnh như băng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, thản nhiên hỏi cô—
“Khương Bảo Lê, lâu rồi không gặp nha. Từ sau đêm ở Zenith Club, mình thật sự rất lo cho cậu đó! Đám đàn ông đó đã làm vậy với cậu, cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu không ít tổn thương nhỉ? Vết thương lành chưa vậy?”
Nghe thì như quan tâm, nhưng thực chất…
Ý đe dọa tràn ngập.
Khương Bảo Lê bước tới trước mặt Kiều Mộc Ân, nói thẳng:
“Không nặng lắm. Nếu cô vẫn thấy chưa hả giận, có thể lên kế hoạch cho một vụ Zenith Club lần hai. Tôi khóc thì xem như tôi thua, nhưng tôi nhất định sẽ khiến cô phải khóc. Không tin, thì cứ thử xem.”
Đối phó với giả vờ ngây thơ, cách tốt nhất là chơi thẳng mặt.
Sắc mặt Kiều Mộc Ân lập tức thay đổi, ánh mắt đầy căm hận,
Nhưng không dám nói thêm lời nào.
Tâm lý có thể sụp đổ, nhưng hình tượng thì không được phép.
Cả ngày hôm đó, tâm trạng Khương Bảo Lê đều nặng nề, u uất.
Cô cố gắng không để tâm đến những lời đồn thổi,
Nhưng ai mà thực sự có thể làm ngơ trước những lời lẽ bẩn thỉu, tổn thương chính mình cơ chứ?
Hai giờ chiều, Trần Gia nhắn tin cho cô, nói rằng diễn đàn đã sập luôn rồi, không ai đăng nhập vào được, toàn báo lỗi 404.
Không cần đoán, Khương Bảo Lê cũng biết là ai làm chuyện này.
Cô cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là xong.
Không ngờ ba giờ chiều, Tư Độ mở họp báo, tuyên bố hủy bỏ hôn ước với tập đoàn Kiều thị.
“Đó chỉ là sự đồng ý qua lời nói giữa chú tôi – Tư Mạc Thành và ba mẹ Kiều gia. Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng đồng ý.”
“Tư Mạc Thành là một người trưởng bối rất cố chấp, từ nhỏ đến lớn, ông ta ép tôi làm rất nhiều chuyện tôi không muốn.”
“Chuyện hôn nhân, tôi nghĩ, tôi nên có quyền quyết định.”
Trước ống kính, Tư Độ mỉm cười ấm áp như gió xuân, vô cùng thân thiện và dễ chiếm cảm tình từ khán giả, anh biết rõ nên biểu cảm thế nào để dẫn dắt dư luận.
Vài lời ngắn gọn đã giúp anh chiếm được thế thượng phong về đạo đức, khán giả cũng bắt đầu thấy thương cảm cho anh…
Buổi họp báo bất ngờ này chẳng hề ảnh hưởng đến tập đoàn Tư thị, ngược lại còn khiến cổ phiếu tập đoàn Kiều thị lao dốc không phanh.
Trước đó, Kiều thị tung tin về mối hôn sự nên đã thu hút được không ít lòng tin từ nhà đầu tư. Giờ họp báo công bố hủy bỏ, nhà đầu tư liền điên cuồng bán tháo cổ phiếu.
Chỉ trong một buổi chiều, giá trị thị trường bốc hơi 2 tỷ tệ.
Chiều hôm đó, Kiều Mộc Ân không đến lớp, trốn trong ký túc xá khóc.
Buổi họp báo như tát thẳng vào mặt cô ta một cú đau điếng. Dù hiện tại cô đã “thay lòng đổi dạ”, nhưng vẫn cảm thấy mất mặt.
Mất mặt đến cực điểm.
Ba cô biết chính cô là người đứng sau việc thuê thủy quân bôi nhọ Khương Bảo Lê, vừa gọi điện là mắng cô tơi bời:
“Mày ngu hết chỗ nói!
Bỏ tiền thuê đám thủy quân đi chửi người ta thì ngoài việc hả giận tạm thời ra, còn được cái gì?
Giờ hay rồi, người ta chỉ cần một buổi họp báo là làm sáng tỏ mọi chuyện, còn công ty thì mất 2 tỷ tệ!
Tất cả là do mày gây ra!”
Còn Khương Bảo Lê, thật ra cũng không ngờ Tư Độ sẽ làm đến mức này vì cô.
Mục tiêu của cô… chỉ là khiến anh từ bỏ hôn sự.
Hai nhà Kiều – Tư trở mặt, thì nhà Thẩm sẽ có cơ hội lớn để giành được dự án Sứa bất tử.
Nhưng cô không ngờ mọi thứ lại xảy ra nhanh đến vậy.
Mối quan hệ giữa họ còn chưa đến một tuần.
Tối đó, Tư Độ hẹn Khương Bảo Lê đến phòng nhạc.
Cô đến đúng giờ, vừa đi dọc hành lang đã nghe thấy bản nhạc khiến linh hồn cô run rẩy —
“Rose.”
Sự da diết, bịn rịn trong bản nhạc, khi được chơi bằng piano lại bớt đi phần bi thương, mà thêm vào đó là rất nhiều yêu thương sâu lắng.
Khương Bảo Lê từng nghe qua vô số phiên bản trên mạng, với nhiều loại nhạc cụ, đủ kiểu phối khí và cảm xúc.
Nhưng bản piano này, là gần nhất với bản gốc.
Cô thậm chí không nghi ngờ gì, rằng chính D là người đang chơi bản nhạc ấy.
Khương Bảo Lê bước nhanh hơn, lần theo âm thanh đến cuối hành lang, đứng bên cửa sổ sát đất của phòng nhạc, cuối cùng cũng thấy người đang chơi đàn.
Là Tư Độ.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính trải dài trên sàn, anh mặc chiếc áo phông trắng giản dị, gương mặt nghiêng về phía cô với đường nét sắc sảo và cuốn hút.
Trong khoảnh khắc ấy, giai điệu của “Rose”hiện hữu rõ ràng, như hòa quyện vào linh hồn anh.
Khương Bảo Lê cảm thấy… anh giống như một thiên thần không vướng bụi trần.
Khi bản nhạc kết thúc, Tư Độ đặt tay lên phím đàn, ngẩng đầu nhìn về phía cô từ xa.
Bảo Lê vội vỗ tay, không tiếc lời khen ngợi:
“Suýt nữa tưởng là tác giả chính thức đang chơi luôn! Hay quá!”
“Lại đây.”
Cô vâng lời bước đến, ngồi xuống cạnh anh.
“Nếu muốn học piano, tôi có thể dạy em.”
“Em thích violin hơn.”
Bảo Lê đến đây không phải để bàn luận về âm nhạc, càng không phải để học đàn.
“Em muốn hỏi anh, tại sao lại tổ chức họp báo?”
“Để làm rõ một số tin đồn.” Tư Độ trả lời thẳng thắn, “Chuyện hôn ước giữa Tư gia và Kiều gia đã được đồn đại quá lâu, khá phiền phức.”
“Ồ, em tưởng là vì em.”
“Là vì em.”
Bảo Lê ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen thăm thẳm, đôi môi mỏng như dao cắt:
“Chú hai của tôi và Kiều gia vốn thân thiết, ông ấy cũng là người tích cực thúc đẩy hôn ước này.”
“Vậy sao anh còn…”
“Nhưng anh không phải Thẩm Dục Lâu, tôi không cân nhắc thiệt hơn.”
Ngón tay Tư Độ lướt trên phím đàn, từng nốt nhạc vui tươi của “Rose” vang lên:
“Đã hứa làm bạn trai em, thì tôi là của em. Cả thân xác lẫn tâm hồn, đều thuộc về em.”
Những lời này, cùng với “Rose” – bản nhạc cô yêu thích, như một con sóng đánh vào tảng đá, khiến Bảo Lê bối rối không biết phản ứng thế nào.
Cô chưa từng gặp tình huống này.
Luôn là cô chủ động, tỏ tình trước, tán tỉnh anh trước, yêu anh trước, quen với việc bị anh từ chối hết lần này đến lần khác.
Nhưng khi Tư Độ bắt đầu nghiêm túc, Bảo Lê đột nhiên cảm thấy… hoang mang.
Nhiệm vụ đã thành công.
Đáng lẽ cô nên rút lui ngay lúc này.
Nhưng cô nhận ra mình không thể dễ dàng đứng dậy bỏ đi.
Cô không muốn rời xa anh.
Tình yêu thầm kín nhưng chân thành của anh có thể làm tan chảy cả tảng băng cứng nhất trên đỉnh núi.
Đó là hơi ấm Bảo Lê khao khát nhất…
Cô không thể lập tức rút lui.
Thấy cô im lặng, Tư Độ lại nói:
“Em không phải muốn gặp D sao? Tháng sau sinh nhật em, tôi sẽ mời anh ấy đến đệm nhạc cho em, được không?”
“Sao anh biết sinh nhật em?”
“Làm sao tôi có thể không biết sinh nhật bạn gái mình.”
“Vậy… anh thật sự quen D?” Cô ngạc nhiên.
“Em thích, thì tôi sẽ đi làm quen.”
Lòng cô dâng trào cảm xúc, nén nỗi buồn vô cớ, nói:
“Em thấy anh ấy tính cách khá trầm, có lẽ giống anh, chưa chắc sẽ đến đâu.”
“Chỉ cần em muốn gặp, anh ấy sẽ đến.”
“Thôi, đừng ép anh ấy.”
“Có vẻ em đối với anh ấy còn tốt hơn cả tôi.”
Đột nhiên, giọng anh có chút ghen, quay sang nhìn cô thì phát hiện nước mắt cô đã chảy đầy mặt.
Tư Độ nhíu mày, dùng mu bàn tay lau má cô.
Nước mắt… nóng hổi.
“Tôi… chỉ đang bàn với em thôi, không ép anh ấy đâu, khóc gì vậy.”
Giọng anh rõ ràng có chút bối rối, không màng đến chuyện mình kén chọn nữa, dùng tay áo lau nước mắt cho cô.
Ngay lập tức, Bảo Lê chủ động nghiêng người, hôn lên môi anh.
Trong khoảnh khắc này, cô chắc chắn rằng mình thật sự rất yêu anh.
Rất yêu, rất yêu.
…
Cô không để ý rằng trong túi, điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ.
Ngay khi buổi họp báo kết thúc, Thẩm Dục Lâu lập tức đến trường tìm cô.
Gọi không được, anh đành đợi ở tòa nhà giảng đường, thấy cô bước ra, vội vã đi vào tòa nhà nghệ thuật.
Anh đi theo, muốn nói chuyện với cô về việc Tư Độ hủy hôn ước.
Nhiệm vụ đã thành công…
Nếu cô muốn rời xa Tư Độ ngay lập tức, anh phải tìm cách khuyên cô suy nghĩ kỹ.
Dù Tư gia và Kiều gia không còn hôn ước, nhưng dự án sứa bất tử vẫn chưa lấy được, cô không thể lập tức rời xa Tư Độ.
Nếu không, Tư Độ tức giận, sẽ trút hết lên đầu Thẩm gia.
Thẩm Dục Lâu tưởng rằng cô đang nóng lòng muốn thoát khỏi tên bi.ến th.ái đó.
Điện thoại không ai nghe, anh quay đầu, nhìn thấy qua cửa kính, trong phòng nhạc, cô chủ động hôn anh.
Ánh nắng như tấm lọc mùa xuân tươi mới, đẹp đến mức… như trong mơ.
Bàn tay cầm điện thoại của Thẩm Dục Lâu đột nhiên siết chặt.