Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 60

Địa điểm hạ cánh cuối cùng là trong rừng, họ bị treo trên một cái cây không cao lắm, cách mặt đất khoảng hai ba mét.

Gió thổi, bóng cây lay động.

Đầu Khương Bảo Lê ong ong choáng váng, không biết mình đang ở đâu.

Tư Độ rút dao găm ra, cắt đứt dây thừng, thế là cả hai cùng rơi xuống.

Cô còn chưa kịp hét lên thì thân thể đã đâm sầm vào lồng ng.ực rắn chắc của anh.

Tư Độ đáp lưng xuống đất, bảo vệ cô ở bên trên.

May mà mặt đất toàn lá cây dày và đất mềm, giảm bớt cảm giác va chạm khi rơi xuống, nhưng Tư Độ chịu sức nặng của hai người nên lưng vẫn đau nhói.

Anh nhíu mày.

Khương Bảo Lê được Tư Độ ôm trọn trong lòng nên không thấy đau.

Cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tứ chi cứng đờ, chỉ biết ngây người ngồi trên mặt đất.

Cô cứ tưởng rằng lần này… mình tiêu đời rồi.

Nỗi sợ hãi như móng vuốt ma quỷ vô hình bóp chặt cổ họng cô, khiến việc hít thở cũng trở nên khó khăn đến lạ thường.

Ngón tay cô nắm chặt lấy vạt áo của Tư Độ, khớp xương trắng bệch.

Thật sự rất sợ, sợ lắm… cô không muốn chết. Dù hồi nhỏ có đói rét, khó khăn như vậy thì cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động từ bỏ mạng sống.

Dì Lưu nói rằng cô đã sống sót một cách thần kỳ trên làng chài đó, dù tỷ lệ sống sót gần như là con số không

Tư Độ khua tay trước mắt cô để xác nhận cô có còn ý thức hay không.

Giây tiếp theo, nỗi tức giận trong lòng Khương Bảo Lê như ngọn lửa bùng nổ, bộc phát tức thì.

Cô giơ tay lên, hung hăng tát một cái ‘bốp’!

Tiếng vang giòn giã càng thêm rõ ràng trong rừng.

Mặt Tư Độ nghiêng sang một bên, anh bị cô tát đến choáng váng.

Lòng bàn tay Khương Bảo Lê đau rát, nhưng cô không rảnh quan tâm, ngọn lửa giận dữ trong lồng ng.ực như sắp thiêu đốt cả cơ thể cô.

Tư Độ còn chưa kịp phản ứng thì lại bị một cái tát nữa.

Động tác vừa nhanh vừa mạnh, như muốn trút hết mọi sợ hãi, tức giận ra ngoài.

Cô tát anh mấy cái liền, đến mức Tư Độ phải bật cười.

Cười đến mức điên cuồng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô.

“Bảo Bảo, tay tê không?”

“Đổi tay khác mà đánh, bằng không anh sẽ đau lòng đấy.”

“…”

Cmn, còn đánh cho anh ta sướng nữa!

Đúng là một kẻ điên!

Khương Bảo Lê trừng mắt nhìn anh, tức chết đi được.

Cô lười nói nhảm với anh, đứng dậy rồi lảo đảo lùi lại mấy bước.

Dù có thích người này đến đâu thì giờ phút này trong mắt cô, anh cũng là một kẻ vô cùng đáng ghét.

Suýt chút nữa là anh đã hại chết cô!

Anh không muốn sống, cũng không muốn cô được sống!

Người mà Khương Bảo Lê yêu nhất luôn luôn là chính mình.

Cho nên hành vi của Tư Độ hoàn toàn chạm phải giới hạn của cô.

Không thể tha thứ, không cách nào tha thứ được…

Những lời nguyền rủa bị dồn nén trong lồng ng.ực… thật sự không thể nói ra một chữ nào.

Cô nhìn anh với ánh mắt đầy căm ghét.

Một lát sau, Khương Bảo Lê ép bản thân bình tĩnh lại: “Tư Độ, dự án Sứa bất tử, anh thích cho ai thì cho! Bốn mươi triệu mà Thẩm Dục Lâu hứa với tôi, tôi cũng không cần nữa.”

“Những lời trái lòng mà tôi đã nói đã làm tổn thương anh, tôi nợ anh một lời xin lỗi. Nhưng vừa rồi anh suýt hại chết tôi, tôi nghĩ… tôi cũng không cần nói nữa.”

“Giữa chúng ta… đến đây là kết thúc.”

Nói xong, Khương Bảo Lê quay người rời đi.

Tư Độ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của cô.

Anh chưa từng biết, nỗi đau về tinh thần lại có thể liên lụy đến nỗi đau về thể xác.

Trái tim như bị ai đó khoét đi một mảnh.

Nỗi đau đó lan từ lồng ng.ực đến tứ chi, như thể mỗi một dây thần kinh trong người đều đang nhảy múa.

Mà ý thức duy nhất trong đầu… chính là không muốn cô rời đi.

Không muốn…

Anh có chết cũng phải chết cùng cô.

Đã sống… sao có thể để cô rời đi được?

“Khương Bảo Lê.” Tư Độ trầm giọng gọi cô lại.

Giọng nói đó như sợi dây đàn vĩ cầm đang căng ra, “Anh không cho em đi, em sẽ không đi được!”

Khương Bảo Lê không quay đầu lại mà giơ ngón giữa lên thật cao.

Trời bắt đầu mưa phùn, thời tiết trên núi thay đổi thất thường, sương mù bốc lên.

May mà Khương Bảo Lê đã ra khỏi rừng, bên đường núi quanh co, cô mua một chiếc ô của một người phụ nữ đang cõng con.

Cô cầm ô đi dọc con đường xuống núi, vừa đi vừa chặn xe.

Đường núi quanh co khúc khuỷu như không có điểm cuối, mưa rơi trên mặt ô, phát ra tiếng lộp độp dày đặc.

Không lâu sau, bên tai vang lên tiếng động cơ trầm thấp của chiếc Maybach triệu đô.

Chiếc xe đen dần giảm tốc độ bên cạnh cô.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tà ác và âm u của Tư Độ.

Anh ngồi trong xe, thản nhiên nói: “Lên xe.”

Nhưng Khương Bảo Lê đã quyết ý đoạn tuyệt với anh rồi. Tất nhiên cô sẽ không trơ trẽn đến mức trèo lên xe của anh.

Cô không để ý đến anh mà đi nhanh về phía trước.

“Đường xuống núi còn dài, trừ khi em muốn đi bộ cả đêm trên đường núi.”

Khương Bảo Lê vẫn không để ý đến anh, thậm chí còn không thèm nhìn anh lấy một lần.

“Trời đang mưa, lên xe, anh chở em về thành phố.”

Cô vẫn tự mình đi về phía trước.

Sự kiên nhẫn của Tư Độ cũng có hạn. Đã như vậy, anh đóng cửa sổ xe lại.

Chiếc Maybach gầm rú một tiếng rồi lao nhanh xuống núi, bỏ xa cô.

Tài xế Hoàng nhìn Tư Độ qua gương chiếu hậu: “Cậu chủ…”

“Anh cũng muốn xuống đi bộ cùng cô ấy sao?”

Người nọ vội vàng ngậm miệng.

Chiếc Maybach chạy với tốc độ cực nhanh, mà tài xế Hoàng lại là lính đặc chủng xuất ngũ, kỹ thuật lái xe siêu hạng, phóng như bay trên đường núi, chỉ nửa tiếng đã ra khỏi núi.

Tuy nhiên, từ trong núi vọng ra một tiếng nổ lớn ầm ầm.

Dù ngồi trong xe, cửa sổ xe đóng kín, tiếng nổ này vẫn rất rõ ràng, thậm chí đường xá cũng rung chuyển ầm ầm.

Tài xế Hoàng rất có kinh nghiệm, vội vàng dừng xe bên đường.

E rằng đã xảy ra động đất!

Mà rất nhiều dân làng địa phương đã tập trung bên đường, người thì cõng rau, người thì dắt con nhỏ…

Tài xế Hoàng tiến lên hỏi thăm nhiều người, sau đó quay lại ghế lái, nói với Tư Độ: “Cậu chủ, dân làng nói vừa xảy ra động đất, hình như trên núi có sạt lở đất, đất đá đổ xuống nhiều, nghe mấy tài xế quay về nói có rất nhiều xe bị vùi lấp.”

Tim Tư Độ thắt lại, anh quay đầu nhìn con đường núi vừa đi qua rồi trầm giọng ra lệnh: “Xuống xe.”

“Được! Tránh một chút, nhỡ lát nữa còn dư chấn, chúng ta tìm chỗ…”

Tài xế Hoàng còn chưa nói hết câu, Tư Độ đã kéo anh ta ra khỏi ghế lái rồi tự mình ngồi vào.

Sau đó anh đạp chân ga, chiếc Maybach quay ngoặt một vòng trên đường núi với tốc độ cực cao, sau đó lao nhanh về phía con đường núi có đất đá đang đổ xuống.

Tài xế Hoàng: …

Xe phía trước càng ngày càng nhiều, vì bùn đá nên bị chặn thành một hàng dài.

Chiếc Maybach cũng bị kẹt trên đường, không thể nhúc nhích.

Tư Độ nóng lòng như lửa đốt, anh không có thời gian để nghĩ nhiều, thế là anh xuống xe rồi chạy về phía đoạn đường sạt lở phía trước.

Mưa trên núi càng ngày càng lớn, nước bùn trôi xuống theo đường núi .

Trong không khí tràn ngập mùi đất tanh nồng.

Tư Độ bước đi loạng choạng trong bùn lầy.

Nước mưa nhỏ giọt theo đuôi tóc, làm ướt quần áo của anh.

Những tài xế bên cạnh cũng sợ hãi nói về sự nguy hiểm vừa rồi.

“Đột nhiên bùn đá trên trời đổ xuống, vùi lấp rất nhiều xe!”

“Suýt chút nữa, suýt chút nữa là tôi mất mạng rồi!”

“Nguy hiểm quá!”

Thái dương Tư Độ giật giật, môi mỏng căng chặt.

Cô ấy không muốn chết.

Người đáng chết phải là anh!

Cảnh sát giao thông và lính cứu hỏa còn chưa đến, những người dân nhiệt tình ngăn anh lại.

“Không thể đi tiếp được nữa! Phía trước có bùn đá! Rất nguy hiểm.”

Nhưng sao họ có thể ngăn được Tư Độ chứ? Tư Độ làm ngơ, giơ tay đẩy đám đông ra rồi chạy về phía con đường bị bùn đá vùi lấp.

Tiếng tim đập của anh vang lên ầm ầm bên tai như tiếng trống.

Phía trước là hiện trường vụ tai nạn, bùn đá nuốt chửng cả con đường núi, đá vụn và bùn đất chất đống như núi.

Những chiếc xe đi ngang qua đỗ xiêu vẹo bên đường.

Có chiếc còn bị đá lớn đập xuống làm biến dạng nóc xe, có chiếc bị đẩy đến mép vực, lung lay sắp đổ, thậm chí có nhiều chiếc bị đẩy thẳng xuống vực sâu.

Dưới lớp bùn đá có không ít xe bị vùi lấp.

Hiện trường hỗn loạn vô cùng.

Lúc này không thể lớn tiếng gọi tên, bằng không có thể gây ra thêm nhiều vụ sạt lở đất.

Tư Độ đứng trên đống đổ nát, anh run rẩy lấy điện thoại ra, gọi số của Khương Bảo Lê.

Lời nhắc thoại lạnh lùng: Điện thoại của đối phương tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau.

Tim anh đập như trống.

“Nghe điện thoại đi… mau nghe điện thoại đi…”

Nhưng đáp lại anh ta vẫn chỉ là tiếng máy bận lạnh lùng.

Tư Độ tiến thoái lưỡng nan, đứng trên đống đổ nát, cảm nhận cơn đau bị tuyệt vọng nuốt chửng…

Khương Bảo Lê cảm thấy số mình đỏ thật, đại nạn không chết, ắt có phúc lớn!

Tư Độ rời đi không lâu, cô đã chặn được một chiếc xe khách nát bét xuống núi bên đường, trên xe vừa vặn còn một chỗ ngồi.

Trong xe chật ních dân làng mang nấm dại tùng nhung xuống núi bán, ồn ào náo nhiệt vô cùng, những người phụ nữ trò chuyện bằng tiếng địa phương, còn tài xế thì hút thuốc, thong thả lái xe.

Xe lắc lư chạy được nửa tiếng, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên.

Đoạn đường phía trước bị sạt lở đất.

Cô tận mắt nhìn thấy những chiếc xe cách đó chưa đầy mười mét bị bùn, cát và đá vụn vùi lấp…

Sự chấn động trong lòng lúc đó… không thể diễn tả bằng lời.

Trong xe lập tức nổ tung, có người hét lên bảo tài xế mau lùi xe.

Nhưng dòng xe phía sau đã dồn lên, căn bản không thể quay đầu được.

Tài xế dứt khoát mở cửa xe, bảo hành khách xuống xe chạy ngược lại, tìm chỗ an toàn trốn.

Trong một ngày, hai lần suýt chết, Khương Bảo Lê cảm thấy thần kinh của mình gần như tê liệt.

Cô vô thức chạy ngược lại theo đám đông, xe trên đường càng lúc càng nhiều.

Trong hỗn loạn, cô nghe thấy một người phụ nữ ôm đứa con đang khóc nức nở, không ngừng hỏi những người đi ngang qua có nhìn thấy chồng cô ấy hay không.

“Anh ấy rất béo, bị tật, có ai nhìn thấy anh ấy không? Anh có nhìn thấy không…”

Khoảnh khắc đó, bước chân Khương Bảo Lê vô thức chậm lại.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía đoạn đường bùn đá.

Phạm vi sạt lở dường như không nhìn thấy điểm cuối, hỗn loạn như ngày tận thế.

Tư Độ sẽ không…

Sẽ không đâu, kẻ ác xưa nay sống ngàn năm, mệnh anh cứng như vậy, không dễ chết thế đâu.

Nghe Tư Độ kể, anh bị mẹ suýt giế.t ch.ết mấy lần khi còn nhỏ cơ mà.

Nhưng anh vẫn sống sót đấy thôi, chắc chắn sẽ không sao đâu.

Tuy nghĩ vậy nhưng Khương Bảo Lê vẫn dừng bước, quay đầu nhìn xung quanh…

Nếu… anh chết thì sao?

Trong đầu cô hiện lên những cảnh tượng mà mình đã trải qua với Tư Độ trong khoảng thời gian này… Nếu quên đi những hành vi đáng sợ vừa rồi thì Khương Bảo Lê rất thích anh.

Nếu anh chết…

Khương Bảo Lê nghiến răng, quay người chạy nhanh về phía hiện trường vụ tai nạn.

Đến tối, đội cứu hỏa và cảnh sát giao thông đều đã đến, những người dân có mặt cũng được sơ tán khẩn cấp.

Khương Bảo Lê không tìm thấy Tư Độ, cô đã tìm rất lâu nhưng mất liên lạc, điện thoại cũng không gọi được, lịch sử cuộc gọi trong điện thoại đã đến hàng trăm lần, mà chẳng lần nào bắt máy.

Nhiều người mắc kẹt được bố trí ở sân trường tiểu học Hy Vọng của ngôi làng gần nhất, ai cũng có lều để ở, Khương Bảo Lê cũng được cảnh sát giao thông sơ tán đến đây.

Công tác cứu hộ vẫn đang diễn ra một cách căng thẳng, Khương Bảo Lê muốn đến hiện trường tìm người mấy lần, nhưng lần nào cũng bị cảnh sát cứu hỏa ngăn lại.

Trái tim cô dần dần chìm xuống.

Cô đứng bên hành lang trường tiểu học, trên mạng nhện dưới mái hiên đọng những giọt nước, tơ nhện lung lay sắp rơi.

Giọt mưa rơi xuống theo mái hiên… tí tách.

Cô đứng dưới mái hiên lắng nghe tiếng mưa cả đêm.

Số người tị nạn càng lúc càng đông, tiếng ồn ào bên tai càng ngày càng lớn.

Mà đầu óc cô… cũng càng lúc càng choáng váng.

Đợt người bị mắc kẹt mới nhất được xe buýt chở đến, Khương Bảo Lê vội chạy ra sân trường, tìm kiếm trong những gương mặt xa lạ.

Đúng lúc đụng phải Tư Độ cũng vừa xuống xe đã lao vào đám đông tìm kiếm.

Anh thở hổn hển.

Lúc này đây, anh chẳng quan tâm đến chứng sạch sẽ của mình nữa, trông anh rất bẩn, bẩn lắm…

Trên mặt và trên người anh toàn là đất, tay cũng vậy, anh như xác chết bò ra từ bùn đất, kẽ móng tay toàn là bùn, trong bùn lẫn cả máu.

Tóc anh ướt sũng dính trên trán, cả người chật vật đến cùng cực.

Giây phút ấy, Khương Bảo Lê cứ ngỡ mình đang mơ.

Tư Độ bước về phía cô, giọng nói khàn đặc.

Mắt anh đỏ ngầu: “Bảo Bảo, anh tưởng em chết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment