Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Carston ẩn mình giữa rừng núi trùng điệp, mây mù lượn lờ, cây cối xanh um tươi tốt.
Kiến trúc mang phong cách Trung Hoa cổ điển, nhưng khắp nơi đều toát lên vẻ xa hoa tột đỉnh.
Suối nước nóng lộ thiên nằm ẩn sâu trong núi rừng, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Thậm chí còn có cả một thác nước nóng, sương mù mờ ảo hòa quyện.
Nơi đây là trang viên suối nước nóng xa hoa nhất ở Hồng Kông, thường xuyên đón tiếp những thương nhân giàu có, quyền thế lui tới. Còn người bình thường… thì đến ngưỡng cửa cũng không thể bước vào.
“Thưa ngài, làm ơn xuất trình giấy tờ tuỳ thân của hai vị.”
“Thưa ngài…”
Lúc làm thủ tục nhận phòng tại quầy lễ tân, Thẩm Dục Lâu tình cờ nhìn thấy Khương Bảo Lê và Tư Độ bước vào.
Anh ta sững người, nhân viên phải gọi mấy lần mới hoàn hồn lại, đưa giấy tờ tuỳ thân của mình và Kiều Mộc Ân cho lễ tân.
Khi nhân viên đang làm thủ tục, ánh mắt của Thẩm Dục Lâu lại không kìm được mà nhìn về phía hai người họ.
Khương Bảo Lê mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tóc dài xõa tự nhiên, không đi giày cao gót mà mang một đôi giầy thể thao trắng.
Cô thậm chí không trang điểm, nhưng gương mặt xinh đẹp thanh thuần ấy vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Tư Độ đứng bên cạnh cô, mặc áo hoodie đơn giản, đeo túi của cô bằng một bên vai.
Nhìn thì giống như hai sinh viên đại học bình thường.
Nhưng trong từng cử chỉ, lại toát lên khí chất điềm tĩnh của người ở vị trí cao.
Kiều Mộc Ân đứng cạnh Thẩm Dục Lâu, cũng nhìn thấy hai người họ.
Nghĩ đến chuyện bị từ chối hôn ước trước đây, trong lòng dâng lên cảm giác không cam tâm và ghen tị mãnh liệt.
Cô ta cố ý tiến gần, khoác tay Thẩm Dục Lâu, giọng ngọt ngào: “Dục Lâu, chúng ta đi thôi, đừng để lỡ thời gian.”
Thẩm Dục Lâu hơi khó chịu vì hành động thân mật bất ngờ của cô ta, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ khẽ gật đầu.
Sau khi kiểm tra trên máy tính, nhân viên lễ tân áy náy nói với họ:
“Xin lỗi ngài Thẩm, phòng tổng thống đã hết rồi, bây giờ chỉ còn phòng đôi và phòng giường lớn thôi ạ.”
“Sao lại hết rồi?”
“Căn phòng tổng thống ngài đặt trước đã bị một vị khách VIP đặt mất rồi, thật sự xin lỗi.”
Loại khu nghỉ dưỡng cao cấp xa hoa thế này vốn nổi tiếng là phân biệt đối xử theo thân phận khách hàng.
Dù có đặt phòng trước, nếu có khách hàng thân phận cao quý hơn muốn đến, thì phòng tốt nhất chắc chắn sẽ ưu tiên cho VIP.
Nghe nói hội viên năm của Carston có mức phí lên đến hàng chục triệu…
Khách thường thì chẳng có quyền đòi hỏi gì, vì sau lưng khu nghỉ dưỡng này còn có thế lực lớn hơn chống lưng, không thể dễ dàng đắc tội. Đành phải nuốt uất ức vào lòng.
Thẩm Dục Lâu quay lại hỏi ý Kiều Mộc Ân: “Em thấy sao?”
Kiều Mộc Ân cũng rất khó chịu trong lòng. Ban đầu họ đặt là phòng tốt nhất, mà giờ phòng tổng thống lại không còn.
Ở chung một phòng với anh, cũng có hơi…
Nhưng nghĩ lại, liên hôn giữa nhà họ Kiều và họ Thẩm về cơ bản đã là chuyện chắc chắn, đến cả ba cô cũng rất ưng Thẩm Dục Lâu…
Cô đương nhiên càng thích anh ta hơn.
Tuy vẻ ngoài có kém Tư Độ một chút, nhưng Thẩm Dục Lâu lại mang khí chất thư sinh nho nhã.
Nhan sắc không phải là quan trọng nhất, điều mấu chốt là anh ta dịu dàng, chu đáo, lại thấu hiểu lòng người, cái gì cũng biết.
Ngay cả nhóm nhạc Hàn mà cô thích hay kiến thức về mỹ phẩm, Thẩm Dục Lâu đều nắm rõ như lòng bàn tay…
Anh ta theo đuổi cô rất đàng hoàng, không hề giấu giếm, luôn thể hiện rõ ràng.
Kiều Mộc Ân không thể kháng cự được kiểu tình cảm công khai thẳng thắn ấy… đặc biệt là sau khi chuyện hôn ước tan vỡ, cô ta trở thành trò cười của mọi người, thì Thẩm Dục Lâu lại như một “hiệp sĩ” đến giải cứu cô ta khỏi vũng lầy.
“Vậy thì phòng đôi cũng được, không sao đâu.” – Cô ta ngại ngùng nói.
Nhân viên lễ tân làm thủ tục nhận phòng cho họ, rồi đưa cho họ vòng tay vào khu suối nước nóng:
“À đúng rồi, về phần suối nước nóng, hai vị chỉ có thể sử dụng khu Phương Thúy Viện thôi ạ. Còn khu Ẩn Trúc Viện phía sau núi đã bị khách khác bao trọn, không thể vào được đâu ạ.”
Thẩm Dục Lâu hơi cau mày, còn chưa kịp hỏi gì thì Tư Độ và Khương Bảo Lê đã bước tới quầy lễ tân.
Một vị quản lý mặc vest chỉnh tề đã đứng chờ từ lâu.
Họ thậm chí không cần làm thủ tục xuất trình giấy tờ, vị quản lý lập tức dẫn theo một nhóm nhân viên ra đón, trên mặt là nụ cười niềm nở hết mực:
“Tổng giám đốc Tư, thật vinh hạnh khi được đón tiếp ngài! Phòng tổng thống mà ngài đặt chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, ga giường và các vật dụng đều đã được thay mới toàn bộ, hy vọng ngài sẽ có khoảng thời gian thoải mái và hài lòng khi nghỉ lại tại khách sạn của chúng tôi.”
Khương Bảo Lê tròn mắt kinh ngạc.
Cũng coi như được mở mang tầm mắt.
Còn Tư Độ thì có vẻ đã quá quen với điều này.
Anh chỉ khẽ gật đầu, xem như đáp lại.
Người quản lý lại nhiệt tình bổ sung: “Chúng tôi cũng đã chuẩn bị cho hai người suối nước nóng riêng tư tại Ẩn Trúc Viện ở phía sau núi. Ẩn Trúc Viện là khu vực suối nước nóng tốt nhất của chúng tôi, có hàng trăm bể tắm, sẽ không có bất kỳ vị khách nào làm phiền hai người tắm suối, và tất cả camera cũng đã được tháo bỏ.”
Khương Bảo Lê: …
Có hơi quá đáng không vậy!
Một người phục vụ cung kính nhận chiếc vali từ tay Khương Bảo Lê, dẫn họ đi về phía thang máy.
Từ xa, Thẩm Dục Lâu nhìn theo bóng lưng của Tư Độ.
Giữa anh ta và anh, quả thực có một vực sâu ngăn cách rộng lớn.
Nhưng sớm muộn gì, anh ta cũng sẽ vượt qua.
…
Người phục vụ dẫn Khương Bảo Lê và Tư Độ đến phòng tổng thống.
Mở cửa ra, có thể nhìn thấy ngay qua cửa kính phía ngoài là những dãy núi xanh biếc trùng điệp, mây mù bao phủ.
Ánh nắng chiếu xuyên qua kính rọi vào, sáng ấm.
Phòng tổng thống có tổng cộng ba phòng, mỗi phòng đều có tầm nhìn núi non tuyệt đẹp, như đưa cả khu rừng vào không gian riêng tư.
Khương Bảo Lê chọn căn phòng mình thích, định kéo vali vào, bỗng phát hiện vali biến mất.
Ngẩn người một chút, quay đầu nhìn lại, Tư Độ đang xách vali của cô, thẳng tiến vào phòng mình.
“Này…” Khương Bảo Lê nhanh chóng bước tới, “Anh lấy vali em làm gì vậy?”
“Hiện tại chúng ta vẫn là quan hệ tình nhân, Bảo Bảo.” Tư Độ nói như chuyện đương nhiên, “Chúng ta nên ngủ cùng nhau.”
Trước đây khi hai người không có hiềm khích, Tư Độ rất ít khi gọi cô là “Bảo Bảo”, cảm thấy ngượng.
Nhưng giờ đây lại gọi một cách thân mật.
Khương Bảo Lê luôn cảm thấy anh không có ý tốt.
Tư Độ đặt vali của cô vào phòng mình, quay người nói: “Vào xem đi, nếu có chỗ nào không hài lòng, bảo họ thay đổi.”
Khương Bảo Lê liếc nhìn một vòng, chỉ nói với anh: “Em không hài lòng với việc trong phòng có một tên bi.ến th.ái luôn muốn lấy mạng em, có thể bảo anh ta đi không?”
Tư Độ: “Không được.”
“…”
Vậy còn nói cái gì nữa.
“Tư Độ, dù là quan hệ tình nhân, anh cũng nói sẽ theo chủ nghĩa Plato với em mà? Sao phải ngủ chung một phòng?”
“Plato không có nghĩa là không thể ngủ chung một giường.”
Khương Bảo Lê dựa vào tủ, nũng nịu nói: “Nhưng ngủ chung một giường, em sẽ muốn làm, không thì không ngủ được.”
“Lần trước, ai là người vừa khóc vừa kêu đau bảo dừng lại?” Tư Độ ngẩng cằm, khinh miệt nói, “Em đừng lúc nào cũng chỉ nói mà không làm.”
“…”
Không thể nói chuyện được nữa!
Cô đổi chủ đề, hỏi: “Tư Độ, có phải anh đã biết trước mối quan hệ bí mật giữa Kiều Mộc Ân và Thẩm Dục Lâu? Cố tình dẫn em đến xem chuyện này?”
Tư Độ lại tỏ vẻ vô tội: “Anh là một thằng đàn ông thẳng tính suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, sao có thể biết trước được họ đã lén lút với nhau?”
Khương Bảo Lê không tin.
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.
…
Hàn Lạc biết được Tư Độ dẫn Khương Bảo Lê đi tắm suối nước nóng, cũng lấy lý do vụ xả súng ở Hawaii lần trước có tiến triển mới, đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Carton.
Khương Bảo Lê nghi ngờ anh ta chỉ chạy đến để trục lợi thẻ VIP suối nước nóng của Tư Độ, nhưng vẫn tò mò áp sát cửa nghe lén một lúc.
Nghe thấy Hàn Lạc nói, hiện tại anh ta nghi ngờ kẻ chủ mưu đứng sau vụ xả súng thuê người ám sát, có thể là đại ca ở Hồng Kông – Đàm Ngự Sơn.
Vị đại ca này, đương nhiên là nổi như cồn, ai cũng biết, lĩnh vực kinh doanh của hắn trải dài từ thẩm mỹ, trang sức, giải trí… gần như có thể sánh ngang với gia tộc Tư.
Khương Bảo Lê mơ hồ nhớ ra, trước đây từng nghe Hàn Lạc nhắc đến, dự án sứa bất tử đe dọa ngành thẩm mỹ của Đàm Ngự Sơn, hắn muốn mua lại dự án này, nhưng dường như bị Tư Độ từ chối.
Tư Độ hỏi Hàn Lạc: “Chỉ là nghi ngờ, không có chứng cứ?”
“Đại ca cỡ đó ra tay, sao có thể để lại chứng cứ, nhưng cậu rõ ràng từ chối lời mời hợp tác của hắn, vị đại ca này rất bất mãn với cậu đấy.”
Ánh mắt Tư Độ nhàn nhạt, không chút cảm xúc: “Vị này… không con cái, không gì phải kiêng kỵ, ra tay luôn tàn độc.”
“Vậy nên mới từ một đàn em nhỏ bé những năm tám mươi, leo lên được vị trí như ngày hôm nay.”
Hàn Lạc nói, “Nghe nói hắn từng kết hôn, vợ hắn là một đại mỹ nhân nổi tiếng khắp Hong Kong thời đó, đẹp đến mê hồn, nhưng hai mươi năm trước, khi băng đảng đối đầu nhau, vợ hắn bị đối thủ ném xuống biển…”
Tư Độ lại hỏi: “Có con không?”
“Nghe nói có một đứa con gái, vừa hơn ba tuổi đã bị người ta dìm xuống biển, thảm lắm. Bao nhiêu năm rồi, nghe nói vẫn chưa thể vượt qua, bây giờ không kết hôn, cũng không có con cái.”
“Không có điểm yếu, vậy thì khó đối phó rồi.” Tư Độ cầm trên tay một miếng ngọc tỳ hưu, nhìn Hàn Lạc: “Điều tra xem, người này bình thường giao du với những ai.”
“Ừ.”
Khương Bảo Lê hoàn toàn không hứng thú với chuyện công việc của họ, nói với Tư Độ: “Em xuống ngâm suối nước nóng đây.”
“Tìm người dẫn em đến khu Ẩn Trúc Viện bên kia.” Tư Độ nhắc nhở, “Không ai làm phiền.”
“Ồ.”
Khương Bảo Lê đến phòng thay đồ, tùy tay chọn một bộ đồ bơi màu xanh nhạt, viền ren ở vạt áo, dây quai đeo cổ khoe trọn xương quai xanh tuyệt đẹp của cô, vừa thanh mát vừa đáng yêu.
Cô khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng, đi đôi dép xốp mềm mại, chậm rãi xuống lầu.
Khu suối nước nóng ẩn sâu trong rừng trúc.
Gió núi lành lạnh, thổi lá trúc xào xạc.
Bên bờ suối nước nóng điểm xuyết vài chiếc đèn lồng vàng nhạt, ánh sáng ấm áp chiếu trên mặt nước, lấp lánh.
Trong không khí thoang thoảng mùi lưu huỳnh nhè nhẹ.
Trời tối rồi, khu Ẩn Trúc Viện bên kia tối om, Khương Bảo Lê có chút không dám qua, liền ở khu Phương Thúy Viện đông người, tùy ý tìm một cái ao nhỏ yên tĩnh, cởi áo choàng tắm, bước vào làn nước ấm áp.
A, thật thoải mái!
Khương Bảo Lê nhắm mắt lại, mặc cho hơi nước nóng bốc hơi lên làn da trắng nõn của cô, dần dần ửng hồng.
Vừa ngồi xuống không lâu, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn.
Thẩm Dục Lâu bước tới.
Anh ta chỉ mặc một chiếc quần short đen, cơ bụng sáu múi tuyệt đẹp liếc mắt đã thấy cuốn hút.
Làn da anh ta vốn dĩ còn trắng hơn cả con gái, trong bóng đêm, dưới ánh trăng, càng thêm vẻ trắng lạnh.
Anh ta nhìn thấy Khương Bảo Lê, đi thẳng về phía cô.
“Tư Độ không đi cùng em sao?” Anh ta thận trọng nhìn quanh.
“Đang bàn công việc.” Khương Bảo Lê cười nói, “Kiều Mộc Ân không ở cùng anh sao?”
“Cô ấy đang trang điểm.” Thẩm Dục Lâu cứng nhắc nói.
“Chúng ta hai người, giống như vụng trộm không?” Cô cố ý hạ thấp giọng, vẻ mặt tinh nghịch đáng yêu.
Vô cùng kiều diễm quyến rũ.
Vẻ mặt Thẩm Dục Lâu lại rất nghiêm túc, khẽ thở dài, ngồi xuống bên bờ —
“Lê Bảo, anh muốn giải thích với em. Anh và Kiều Mộc Ân, không phải là mối quan hệ yêu đương như em nghĩ.
Anh không thật lòng với cô ấy, nhưng anh cần kết hôn với cô ấy. Đây là yêu cầu của ba anh, kết hôn với nhà họ Kiều, anh sẽ có một hậu phương vững chắc, sau này quản lý y tế Nhân Thụy sẽ tự tin hơn. Em có thể hiểu không?”
Một tràng lời nói, được anh ta nói ra một cách thẳng thắn và chân thành như vậy.
Khương Bảo Lê không biết nên khen anh ta hay nên mắng anh ta nữa.
Vẻ mặt của anh ta, quá mẹ nó chân thành.
“Được thôi, tốt lắm, đây là một mối hôn sự không tệ.” Cô châm biếm nói.
“Lê Bảo.” Thẩm Dục Lâu nghiêm túc nói, “Lời hứa trước đây với em, sẽ không thay đổi. Đợi anh leo lên được, sự nghiệp vững chắc rồi, anh vẫn sẽ ở bên em.”
Khương Bảo Lê khẽ hừ một tiếng.
Thật ra, khi vừa nhìn thấy Thẩm Dục Lâu và Kiều Mộc Ân đi cùng nhau, trong lòng Khương Bảo Lê… quả thật có chút khó chịu.
Nhưng cảm giác đó, phần nhiều là sự kinh ngạc.
Cô thật sự không ngờ rằng, khi cô đang “công lược” Tư Độ, thì Thẩm Dục Lâu lại cũng đang “công lược” Kiều Mộc Ân.
Nhưng nghĩ kỹ một chút thì cũng dễ hiểu…
Tại sao lại không chứ?
Kiều Mộc Ân bị huỷ hôn, chắc chắn sẽ lập tức tìm một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối để vớt vát thể diện.
Thẩm Dục Lâu là một lựa chọn quá tuyệt vời – người mà Khương Bảo Lê từng yêu suốt bao năm trời.
Cả đảo Hồng Kông đều biết, cô theo đuổi anh ta nhưng không thành.
Giờ Kiều Mộc Ân lại theo đuổi được rồi, chẳng phải là một cái tát nảy lửa vào mặt cô sao?
Khương Bảo Lê cảm thấy buồn nôn không phải vì Thẩm Dục Lâu theo đuổi Kiều Mộc Ân.
Mà là vì anh ta rõ ràng đã quyết định liên hôn với cô ta, thế mà còn quay lại nói với cô mấy lời “ước định”, nào là “sau này sẽ ở bên nhau”…
Thật là buồn nôn hết chỗ nói.
“Thẩm Dục Lâu, thật sự đấy, coi như em xin anh, đừng nói mấy lời như vậy nữa.” – Khương Bảo Lê lạnh nhạt nói – “Sau này chúng ta chỉ nên giữ quan hệ hợp tác, nếu không em sẽ thấy rất… chướng mắt.”
Từ một người từng được yêu thương điên cuồng, giờ đây lại nói với anh ta rằng – anh ta khiến cô chướng mắt.
Thẩm Dục Lâu có cảm giác như không khí trong lồng ng.ực mình bị rút cạn.
Ít nhất, những lời anh ta nói vừa rồi, đều là thật lòng.
Anh ta thật sự muốn cùng cô sống hết quãng đời còn lại.
Khi đã có trong tay tất cả, người mà anh ta muốn chia sẻ nhất… chỉ có cô.
Nhưng Khương Bảo Lê… có vẻ thật sự không còn yêu anh ta nữa rồi.
Thẩm Dục Lâu như mất hồn.
Đúng lúc ấy, Kiều Mộc Ân – đã trang điểm xong, thay xong bộ đồ bơi gợi cảm – từ xa nhìn thấy Khương Bảo Lê và Thẩm Dục Lâu đang trò chuyện.
Thẩm Dục Lâu đứng bên bờ, Khương Bảo Lê ở dưới nước, hai người giữ khoảng cách an toàn.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn thấy khó chịu.
Chỉ cần thấy hai người họ xuất hiện chung khung hình, sự ghen tị trong cô ta lại như con rắn độc thè lưỡi, từ từ gặm nhấm trái tim cô ta.
Cô ta bước nhanh tới, khoác tay Thẩm Dục Lâu, giọng nũng nịu: “Dục Lâu, anh đang nói chuyện gì với Khương Bảo Lê thế?”
Giọng thì dịu dàng, nhưng ánh mắt lại đầy thách thức nhìn về phía Khương Bảo Lê.
Thẩm Dục Lâu còn chưa kịp trả lời, Khương Bảo Lê đã dịu dàng vô tội mà đáp trước—
“Tôi chỉ đang trò chuyện với anh trai một chút thôi, hỏi xem anh trai đã theo đuổi Mộc Ân như thế nào ấy mà. Tôi thật sự rất vui vì hai người ở bên nhau.”
“Anh à, nhất định phải đối xử tốt với Kiều Mộc Ân đấy nhé. Dù gì chuyện nhà họ Kiều bị huỷ hôn cũng làm náo loạn cả lên, em cũng thấy áy náy lắm. Giao anh cho nhà họ Kiều, xem như giúp em trả nợ vậy.”
Câu nào cũng ngọt như trà, khiến Kiều Mộc Ân tức đến bốc khói đầu.
Khương Bảo Lê bước lên khỏi nước, mặc áo choàng tắm, buộc chặt dây.
Khi đi ngang qua Thẩm Dục Lâu, đầu ngón tay trắng mịn như ngọc của cô nhẹ nhàng lướt qua ngực anh như lông vũ, ánh mắt lướt qua như có như không: “Em đi đây, anh trai.”
Kiều Mộc Ân thực sự không thể giữ nổi vẻ thanh tao thục nữ nữa, định bước lên túm lấy cô, muốn nhấn đầu cô xuống nước cho tỉnh ra một chút.
Thẩm Dục Lâu lập tức thoát khỏi trạng thái mất hồn, nắm lấy tay Kiều Mộc Ân, ngăn cô lại: “Ân Ân, chúng ta đi ngâm suối nước nóng thôi.”
Ánh mắt anh ta lúc này dịu dàng đến lạ thường.
Như thể… cả thế giới này, anh ta chỉ còn nhìn thấy mỗi mình cô ta.