Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 8

Hai ngày sau, Thẩm Dục Lâu nhận được phản hồi từ công ty Công nghệ sinh học Mosen.

Sau quá trình sàng lọc, hiện tại có bốn công ty dược phẩm có năng lực tổng hợp mạnh, có thể cạnh tranh để giành quyền bán độc quyền công nghệ kháng enzyme sinh học.

Bốn công ty này được coi là những công ty tốt nhất trong số những công ty tốt, chọn ai cũng được, thế nên kết quả sẽ phụ thuộc vào việc Tư Độ có hài lòng hay không.

Đương nhiên quy trình vẫn phải được thực hiện, vòng đấu thầu cuối cùng có sự tham gia của bốn bên, nhân viên của công ty Mosen sẽ thông báo cho anh thời gian và địa điểm.

Không phải ở công ty hay khách sạn nào đó, mà là tại hội quán Trường Dạ – hội quán cao cấp nhất Hồng Kông.

Nơi đây chỉ dành cho hội viên, mà muốn trở thành hội viên thì phải chứng minh tài sản.

Khương Bảo Lê rất lo lắng khi nghe Thẩm Dục Lâu nói sẽ đến hội quán Trường Dạ để tham dự cuộc hẹn.

“Công ty nghiêm chỉnh nào lại hẹn đấu thầu ở hội quán chứ?”

Trong phòng thay đồ, cô gái vừa lẩm bẩm vừa thắt cà vạt giúp Thẩm Dục Lâu, cô kéo dây lên siết chặt cổ anh.

“Anh Dục Lâu, không đi có được không?”

“Tất nhiên là không.” Thẩm Dục Lâu chỉnh lại cổ áo, “Mosen có công nghệ kháng enzyme sinh học tiên tiến, chỉ cần giành được thì đây chắc chắn sẽ là một vụ làm ăn có lời.”

“Tư Độ là một tên bi.ến th.ái khủng khiếp, ai biết anh ta sẽ nghĩ ra trò gì để trêu chọc người khác.” Khương Bảo Lê bĩu môi không vui, “Biết đâu anh ta sẽ bắt mọi người thò đầu vào miệng của mấy con chó do anh ta nuôi thì sao?”

Thẩm Dục Lâu bật cười véo má cô: “Trí tưởng tượng phong phú đấy.”

“Không phải là tưởng tượng, mà là sự thật. Ai mà không biết anh ta là một tên khốn chứ?”

“Tối hôm đó, cậu ta đã làm gì em?” Thẩm Dục Lâu đột nhiên quay lại hỏi cô.

“Anh ta thả chó đuổi em!” Khương Bảo Lê vội vàng tố cáo, “Ba con chó! Rất hung dữ! Em sợ chết đi được.”

“Đuổi kịp không?”

Khương Bảo Lê tự hào kể: “May là em chạy nhanh!”

Thẩm Dục Lâu nhìn vẻ mặt sống động của cô, khẽ cười: “Vậy nên, em không sợ cậu ta.”

“Không sợ chút nào.”

“Lần này đi cùng anh, bảo vệ anh nhé?”

“Tất nhiên rồi.”

Khương Bảo Lê cảm thấy đây là điều quá đỗi bình thường.

Bất cứ lúc nào, cô cũng sẽ đứng bên cạnh Thẩm Dục Lâu.

Bất cứ nguy hiểm nào, cô cũng sẽ chắn trước mặt anh không chút do dự.

Khương Bảo Lê cùng Thẩm Dục Lâu đến hội quán Trường Dạ.

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục lịch sự dẫn Thẩm Dục Lâu đi qua hành lang được chạm khắc tinh xảo. Nơi đây rất yên tĩnh, mỗi phòng đều cách xa nhau, còn có thiết bị cách âm hiệu quả nên ngoài hành lang gần như không nghe thấy tiếng động gì.

Đến cuối hành lang là phòng lớn nhất, nhân viên phục vụ lịch sự cất tiếng: “Đây là phòng Hoa Hồng, anh Tư đang đợi anh ở trong phòng.”

Nói xong, người nọ mở cửa ra cho họ.

Khương Bảo Lê theo Thẩm Dục Lâu tiến vào trong.

Thẩm mỹ của căn phòng không có gì đặc biệt, chính giữa là một chiếc đèn chùm pha lê trong suốt khổng lồ, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống tạo thành vô số đốm sáng rực rỡ, phản chiếu lên mặt tường.

Chính giữa bàn trà bằng gỗ đỏ là các loại rượu ngoại cao cấp.

Trong phòng có ba người đàn ông mặc vest, một người còn trẻ tuổi và hai người trung niên, hiển nhiên Thẩm Dục Lâu nhận ra họ…

Lần lượt là CEO của công ty Sinh vật Lam Bác, tổng giám đốc của Dược phẩm Hằng Khang và Dược phẩm Duyệt Thái, trước đây họ đã từng giao dịch với nhau trên thương trường.

Xuyên qua những chiếc ly pha lê được chạm khắc một cách tinh xảo, Khương Bảo Lê nhìn thấy Tư Độ đang ngồi ở cuối bàn dài.

Anh ung dung dựa vào ghế sofa, ánh đèn chiếu vào đôi mắt xinh đẹp nhưng đầy lười biếng, từ góc nhìn của Khương Bảo Lê, cô có thể trông thấy khung hàm nổi bật, sắc nét và đẹp đẽ của anh.

So với những CEO và Tổng giám đốc xung quanh, rõ ràng trang phục của Tư Độ thoải mái và tự nhiên hơn nhiều, rất đậm chất thanh niên.

Dẫu vậy, phong thái mạnh mẽ và trầm ổn của anh khiến người nào cũng phải nể phục, chẳng ai dám nghĩ anh chỉ là một cậu thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.

Thẩm Dục Lâu bước vào chào hỏi Tư Độ. Tư Độ cũng cười nhẹ với anh ta, sau đó ánh mắt anh dừng lại trên người Khương Bảo Lê.

Nụ cười mang theo vẻ tà ác đến đáng sợ.

Không chỉ Tư Độ mà những vị Tổng giám đốc xung quanh cũng khó lòng rời mắt khi trông thấy Khương Bảo Lê.

Hôm nay Khương Bảo Lê mặc một chiếc váy bó sát màu xám đậm, khoe trọn chiếc eo thon và những đường cong quyến rũ, tuy gợi cảm nhưng không phô trương, lại mang đậm không khí của hội quán.

Thẩm mỹ của Thẩm Dục Lâu rất tốt, những chiếc váy anh mua cho cô luôn thể hiện được vẻ đẹp kiêu sa của cô một cách thật tinh tế.

Mấy vị Tổng Giám đốc cùng nhau khen ngợi Thẩm Dục Lâu, còn khen Khương Bảo Lê xinh đẹp nữa.

Nhưng Thẩm Dục Lâu không đáp lại nhiều, anh ta chỉ lịch sự trả lời vài câu mà thôi.

Tư Độ cũng không nói nhiều, anh vừa bắt chéo chân vừa cười nói: “Hôm nay mọi người đến đây để cạnh tranh quyền bán độc quyền sản phẩm công nghệ kháng enzyme sinh học. Chắc mọi người cũng rõ mục đích tôi mời mọi người tới nơi này rồi, nên tôi sẽ không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu trò chơi luôn nhé.”

Nghe thấy lời này, Khương Bảo Lê giật thót tim.

Cô biết anh thích trêu chọc người khác, thích nhìn người khác phải khổ sở, không biết bây giờ anh sẽ bắt mọi người chơi trò bi.ến th.ái và kinh tởm nào đây?

Lúc này, mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục đẩy cửa bước vào.

Có nhân viên đặt một chiếc ly thủy tinh khổng lồ lên bàn trà.

Không, chính xác hơn là một chiếc bể thủy tinh, vì kích thước của nó có thể chứa được cả một quả bóng rổ.

Mấy nhân viên phục vụ khác thì đặt từng chai rượu XO lên bàn trà, còn một người đứng trước bàn, bắt đầu xào bài rồi từ tốn giải thích:

“Luật chơi rất đơn giản, phân thắng bại bằng cách chơi bài. Người thua sẽ phải uống rượu, người cuối cùng còn lại trên bàn là người chiến thắng.”

Trò chơi này có vẻ khá dễ chịu, ít nhất là không phải nhìn thấy mấy con chó dữ tợn của anh.

Nhưng Khương Bảo Lê lại thấy lòng nặng trĩu, cô liếc nhìn Thẩm Dục Lâu, anh ta chỉ ngồi im, không hề đưa ra ý kiến phản đối.

Thẩm Dục Lâu bị dị ứng với rượu nên không uống được một giọt nào. Nghe nói Tư Độ cũng ít khi uống rượu, trong mấy buổi tiệc rượu, không ai dám ép anh uống, mà anh cũng không bao giờ say.

Cứ tưởng… Tư Độ sẽ không chơi mấy trò liên quan đến rượu chứ.

Khương Bảo Lê lập tức lên tiếng: “Tôi uống thay sếp tôi được không?”

Trong giới ai cũng biết việc Thẩm Dục Lâu dị ứng với rượu, bất cứ buổi tiệc làm ăn nào anh ta cũng không uống rượu.

Khương Bảo Lê đi theo Thẩm Dục Lâu với thân phận cấp dưới chứ không phải là em gái, cấp dưới uống rượu thay lãnh đạo cũng là chuyện thường tình.

Tư Độ nhìn Khương Bảo Lê rồi khẽ nhấc ngón tay dài, ra hiệu đồng ý.

Mấy vị Tổng Giám đốc xung quanh nhìn nhau, ai cũng hối hận đến xanh ruột vì hôm nay không mang thêm người theo.

Họ đều biết Tư Độ không uống rượu, vốn tưởng đây chỉ là buổi tiệc trò chuyện vui vẻ, ai có thể làm anh vui và hài lòng thì người đó sẽ giành được quyền bán độc quyền.

Không ngờ cách khiến anh vui lại là cách như thế này..

Nhìn những chai rượu ngoại chất đầy trên bàn, mấy vị Tổng Giám đốc nuốt nước bọt, hôm nay chắc chắn sẽ say mèm.

Cũng may họ tự tin rằng tửu lượng của mình hơn hẳn Khương Bảo Lê, nên ai cũng loại cô ấy ra khỏi cuộc đua ngay từ đầu.

Trò chơi bắt đầu, nhân viên phục vụ thuần thục chia bài.

Khương Bảo Lê không giỏi chơi bài nên đành để Thẩm Dục Lâu tham gia trò chơi.

Rõ ràng mấy vị Tổng Giám đốc này cũng không giỏi lắm, vì ít nhiều gì họ cũng thua vài lượt.

Oái ăm thay, trò chơi bài thử thách cả trí tuệ và trí nhớ này lại vô tình rơi đúng vào sở trường của Thẩm Dục Lâu, người có năng khiếu toán học vượt trội xưa nay.

Cũng vì vậy mà những ván sau đó, mấy vị Tổng Giám đốc phải uống khá nhiều rượu.

Thẩm Dục Lâu chưa thua một ván nào, thế nên Khương Bảo Lê chưa phải chịu phạt, sau bảy tám ván, mấy vị Tổng Giám đốc gần như đã say mèm.

Khương Bảo Lê nhìn Thẩm Dục Lâu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Anh ta bình tĩnh ngồi bên ghế sofa, ngón tay thon dài cầm những lá bài, ánh đèn hắt lên khuôn mặt thanh tú của anh ta.

Bất cứ trò chơi nào liên quan đến trí tuệ thì Thẩm Dục Lâu sẽ không bao giờ thua.

Đột nhiên Tư Độ liếc nhìn Khương Bảo Lê.

Cô gái nhỏ không rời mắt khỏi Thẩm Dục Lâu, ánh mắt ngưỡng mộ và khao khát ấy không thể nào che giấu được.

Tư Độ đang mân mê chiếc ly thủy tinh trong tay, đột nhiên anh cảm thấy khó chịu vô cùng, thế là anh đặt chiếc ly xuống bàn thật mạnh rồi cất giọng nói uể oải:

“Chán rồi, đổi trò khác đi.”

Nhân viên phục vụ suy nghĩ một chút rồi đặt lại luật chơi: “Một lần phân thắng bại, tất cả đổ rượu vào cùng lúc, người dừng tay cuối cùng phải uống, uống hết thì thắng, không uống hết thì bị loại, những người còn lại tiếp tục.”

Cùng lúc đổ rượu vào bể thủy tinh, không có thứ tự trước sau, cũng chẳng một ai có lợi thế hơn.

Muốn chơi đòn tâm lý đây mà.

Thẩm Dục Lâu cầm lấy chai rượu XO, mấy vị Tổng Giám đốc khác cũng lục tục làm theo, khi nghe khẩu lệnh của nhân viên phục vụ, tất cả bọn họ đồng loạt đổ rượu vào bể.

Chất lỏng màu vàng từ từ chảy xuống, ai cũng cố ý đổ ít nhất có thể, đồng thời quan sát trạng thái say của đối thủ.

CEO của Sinh vật Lam Bác là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vừa nãy chơi bài anh ta thua nhiều nhất nên phải uống nhiều nhất. Bây giờ nhìn chất lỏng màu vàng trong bể càng lúc càng nhiều, anh ta sợ rằng nếu còn uống tiếp thì mình sẽ chết mất. 

Thế là anh ta đầu hàng trước, giọng nói đầy bất lực: “Ván này, tôi xin rút lui.”

Hai người còn lại nhìn nhau, trong mắt ai cũng ánh lên vẻ do dự, còn Thẩm Dục Lâu vẫn bình thản tiếp tục đổ rượu vào bể, đôi mắt màu nâu sẫm mang theo sự quyết liệt, như thể  không giành được ván này thì sẽ không chịu thua.

Vị Tổng Giám đốc trẻ tuổi kia cũng đã uống khá nhiều, anh ta nhìn thấu quyết tâm của Thẩm Dục Lâu, biết mình không có hy vọng thắng nên cũng dừng tay.

“Chúc anh Thẩm làm ăn phát đạt.”

Cuối cùng, chỉ còn một ông bác khoảng năm mươi tuổi và Thẩm Dục Lâu cạnh tranh với nhau.

Ông ta Thẩm Dục Lâu chắc chắn sẽ all in (tất tay) ván này.

Chỉ cần hạ gục Thẩm Dục Lâu thì tất nhiên hai người còn lại sẽ không thắng được ông ta.

Thế là ông ta đổ rượu vào bể một cách điên cuồng, mực nước ngày càng cao, cũng đã vượt quá giới hạn mà ông ta có thể uống.

Cô gái kia yếu ớt như thế, chắc chắn không uống hết được cả bể rượu này.

Ông ta không khỏi nhìn Thẩm Dục Lâu, ánh mắt tham lam như thú săn mồi của anh ta  khiến ông ta càng tự tin với quyết định của mình.

“Chưa đủ.” Người đàn ông thầm nghĩ, “Thẩm Dục Lâu sẽ không dừng tay, vậy thì thêm một chút nữa, thêm một chút nữa cho cô ta…”

Ngay khi chất lỏng trong bể thủy tinh sắp tràn ra, Thẩm Dục Lâu đột nhiên…

Dừng tay.

Người đàn ông nọ cũng vội vàng dừng tay, tiếc là… chậm hơn nửa nhịp.

“Cái này…”

Không phải là all in sao! Sao… sao lại dừng tay???

Ông ta kinh ngạc nhìn Thẩm Dục Lâu, Thẩm Dục Lâu nhún vai, lịch sự mỉm cười: “Xin mời.”

Lúc này ông ta mới nhận ra, mình bị tên nhóc này lừa rồi!

Nó làm ra vẻ all in là để lừa mình!

Cả bể rượu màu hổ phách này không một ai có thể uống hết được. Ông ta hối hận không thôi, nhưng đã quá muộn rồi. 

Rượu trong ly quá nhiều, ông ta không muốn uống nên định lật lọng. 

Mắt ông ta láo liên, “Tổng Giám đốc Tư, tôi và chú của cậu, Tư Mạc Thành ấy, là bạn cũ nhiều năm, chắc cậu biết tôi chứ? Hai nhà chúng ta sắp kết thông gia, hẳn là chú của cậu đã nói với cậu rồi, tôi muốn con gái tôi là Kiều Mộc Ân kết hôn với cậu… Thế…” Ông ta lộ ra nụ cười gượng gạo, “Rượu này… tôi thực sự không uống nổi, cậu cho tôi chút mặt mũi, để tôi rút lui nhé.”

Tư Độ chậm rãi cất tiếng: “Ồ, ra là chú Kiều?”

“Đúng vậy, đúng vậy, trước đây chúng ta ít tiếp xúc, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

Mấy vị Tổng Giám đốc ngồi đây nhìn nhau. Đã thành thông gia rồi, còn đấu cái gì nữa chứ.

Họ đồng loạt nhìn về phía Thẩm Dục Lâu, kể cả Khương Bảo Lê cũng vô thức liếc nhìn anh.

Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của mấy vị Tổng Giám đốc, Khương Bảo Lê chỉ hơi ngạc nhiên vì không ngờ Kiều Mộc Ân lại có hôn ước với Tư Độ.

Thế thì Thẩm Dục Lâu có thể giành được dự án này không?

Thẩm Dục Lâu nghe thấy tin này nhưng chẳng thể hiện rõ cảm xúc nào, chỉ ngồi mân mê chiếc ly thủy tinh rỗng.

Vốn dĩ anh ta là người chưa bao giờ để lộ cảm xúc, nên Khương Bảo Lê chẳng thể biết được anh ta đang nghĩ cái gì.

Nhưng có thể chắc chắn một điều, tin này này không phải là chuyện tốt dành cho bọn họ.

Trong ánh mắt đầy mong đợi của ba Kiều Mộc Ân, Tư Độ ung dung rót cho mình một ly rượu rồi đáp: “Tôi và Mộc Ân là bạn học, trước đây từng làm việc chung trong Hội sinh viên, chú Kiều có thể nuôi dạy được cô con gái ưu tú như vậy, chắc chắn phải có chỗ hơn người.”

“Đâu có đâu có…”

Người đàn ông tưởng mình đã thoát nạn, định nói vài câu xã giao để lấp li.ếm, không ngờ Tư Độ lại nâng ly lên, giọng nói đột nhiên thay đổi hẳn.

“Ly rượu này là tôi mời ba vợ tương lai nên ông nhất định phải uống. Một là để chúc mừng chúng ta kết thông gia thuận lợi. Hai là, dự án khu giải trí ở phía Tây do công ty của ông và chú tôi hợp tác phát triển năm ngoái, hiện tại đã do tôi tiếp quản. Ông cũng hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, đúng không.”

Người đàn ông ngẩn ra vài giây, sau đó lập tức câm nín.

Ai ở đây cũng nhận ra sự uy hiếp trong câu nói đầy ẩn ý đó. Đúng là ép buộc trắng trợn mà!

Thường nghe người ta nói vị Tổng Giám đốc họ Tư này ác độc tàn nhẫn lắm, nhưng không ngờ anh lại vô tình đến mức ngay cả ba vợ tương lai mà cũng không để vào mắt.

Khương Bảo Lê không khỏi nhìn về phía Thẩm Dục Lâu thêm lần nữa.

Trong mắt anh ta lộ ra chút hứng thú, dường như anh ta đang tính toán về mối quan hệ giữa họ, cũng như cuộc hôn nhân của hai gia đình kia.

“Tổng Giám đốc Tư, tôi kính cậu!” Cha Kiều Mộc Ân đành nở nụ cười gượng gạo rồi nâng ly lên, uống chưa đến một phần năm đã ngã xuống đất.

Say đến bất tỉnh.

Ba người còn lại tiếp tục trò chơi.

Nhân viên phục vụ đi thay một bể thủy tinh mới.

Sau màn kịch vừa rồi, lần này, hai đối thủ cạnh tranh biết rõ không thể đấu lại Thẩm Dục Lâu, mà họ cũng đâu cần phải gây thù chuốc oán. Chi bằng bán cho Thẩm Dục Lâu một ân tình, sau này còn có cơ hội hợp tác, thế là họ dừng tay.

Thẩm Dục Lâu là người dừng tay cuối cùng.

Theo luật chơi, Khương Bảo Lê phải uống.

Tuy nhiên, lần này lượng rượu trong bể thủy tinh cộng lại còn chưa đến 200 ml.

Khương Bảo Lê nhìn Thẩm Dục Lâu, ra hiệu bằng ánh mắt để anh ta yên tâm.

Thẩm Dục Lâu đã cố gắng giành được lượng rượu ít nhất cho cô rồi, uống hết chỗ này chắc không sao đâu.

Hai vị tổng giám đốc còn lại buông xuôi, ngồi ủ rũ trên ghế sofa.

Không còn hy vọng nữa… Ván này, Thẩm Dục Lâu thắng chắc.

Ngay khi Khương Bảo Lê định nâng ly uống rượu thì đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo ấn lên chiếc ly, ngón tay tuy gầy nhưng rất có lực.

Khương Bảo Lê ngước lên nhìn, Tư Độ thong thả mở chai rượu bằng một tay, sau đó đổ vào chiếc ly lớn của cô không chút thương tiếc.

Một chai, rồi lại một chai.

Khương Bảo Lê vội vàng hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?!”

“Tôi thấy chán quá.” Tư Độ ngân dài giọng, “Hãy khiến cho trò chơi thú vị hơn đi.”

“Anh chơi kiểu này thì còn thi thố gì nữa? Việc này hoàn toàn không công bằng!”

Tư Đà cười một cách khó hiểu: “Cô nghĩ đây là trò chơi công bằng sao?”

“…”

Phải, anh là người đứng ra tổ chức cuộc thi này, ai cũng có chuyện cần nhờ cậy anh mà.

Quy tắc do anh đặt ra, anh muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy…

Trong mắt anh, họ chẳng là gì cả.

Khương Bảo Lê siết chặt tay, người cô khẽ run, ánh mắt nhìn anh như thể muốn phun ra độc.

Sao lại có người đáng ghét đến thế!

Vậy mà Tư Độ lại cảm thấy khá thích thú khi bị cô nhìn với ánh mắt đầy hận thù như vậy, kho.ái cảm tự ngược như trào dâng trong lòng.

Anh ném chai rượu đi rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Dục Lâu, khóe miệng nhếch lên: “Có muốn dùng mấy chai rượu mạnh này để tưới cho đóa hồng nhỏ của cậu không? Choose.”

 
Bình Luận (0)
Comment