Tư Độ tự mình đến đảo nhỏ có làng chài kia một chuyến.
Hòn đảo nằm ở phía đông nam thành phố cảng, chỉ có thể đến bằng thuyền. Đảo không lớn, mọi nhà đều làm nghề đánh cá, không khí ngập tràn mùi mặn chát và tanh hôi.
Càng đào sâu vào thân thế của Khương Bảo Lê, anh càng thấy đau lòng.
Cô đã phải chịu nhiều khổ cực từ nhỏ.
Tư Độ tìm thấy những bức ảnh thời thơ ấu của Khương Bảo Lê tại nhà cũ của thím Lưu. Những bức ảnh đã phai màu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cô bé tóc buộc bím lệch, nở nụ cười ngây thơ.
Đầu tóc bù xù, má thì bẩn thỉu, khác xa với Khương Bảo Lê rực rỡ của hiện tại.
Nhưng điều duy nhất không thay đổi… là cô vẫn rất thích cười, hệt như như xưa.
Chẳng mấy chốc, Tư Độ đã tìm ra manh mối, anh lại đi Thái Lan và Ấn Độ vài chuyến.
Gần như có thể khẳng định, cô chính là con gái của Đàm Ngự Sơn.
Áp lực… đột nhiên tăng cao.
Trong thương trường, anh bắt đầu cố tình tránh đối đầu trực tiếp với Đàm Ngự Sơn, hành động quá rõ ràng, đến cả CEO Hàn Lạc của anh cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Hàn Lạc muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành, liền rủ anh đi bắn cung.
Nhưng miệng Tư Độ rất kín, chẳng hỏi ra được gì.
Chiếc đai lưng màu đen nâng đỡ vòng eo thon gọn, dây cung kéo đến cằm, căng cứng.
“Xoẹt” một tiếng, mũi tên đâm thẳng vào tâm bia.
“Chuyện gì vậy? Chỉ cần đạo luật quản lý chế phẩm sinh học được thông qua, ngành công nghiệp làm đẹp của Đàm Ngự Sơn sẽ chết hàng loạt, chúng ta có thể mở sâm banh ăn mừng rồi, sao đến lúc sắp thông qua lại… hủy bỏ?”
Tư Độ không trả lời, vẫn tiếp tục kéo cung bắn tên.
Thân thế của Khương Bảo Lê không đơn giản, Đàm Ngự Sơn có nhiều kẻ thù, lúc này giữ bí mật, có lẽ cũng là để đảm bảo an toàn cho Khương Bảo Lê.
Vì vậy, anh càng không dám tiết lộ bất cứ điều gì.
“Nhìn xa trông rộng.” Anh lại rút một mũi tên, “Cần gì phải so đo với một ông già sắp xuống lỗ?”
“Không phải…” Hàn Lạc cười khẩy, “Cậu bắt nạt người già ít lắm sao? Nghe nói tối hôm đó trên cầu vượt biển, suýt nữa đã đẩy xe của người ta xuống biển, giờ lại ở đây tỏ ra kính trọng người già, đang diễn cái quái gì vậy?”
Tư Độ cực kỳ khó chịu, anh bèn tặng cho anh ta một ánh mắt sắc lẹm.
“Sao, không được nói động chạm đến cậu hả?”
Hàn Lạc liều mạng hét lên: “Bây giờ cậu muốn hòa giải với ông ta thì cũng đã muộn rồi, hai người đã như nước với lửa, đến mức muốn lấy mạng nhau rồi, đừng quên, lần trước ở Hawaii ông ta đã đối xử với cậu thế nào, lần này, cậu cũng suýt nữa lấy mạng ông ta đấy. Cậu không có đường lui đâu, con đường duy nhất là cứng rắn đến cùng.”
Lời vừa dứt, dây cung vang lên.
Mũi tên lướt qua tai Hàn Lạc, đâm thẳng vào tường phía sau.
Hàn Lạc đứng cứng đờ, người như mất hồn.
“Ồn ào quá.”
Anh ta lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào, nhìn bóng lưng Tư Độ bỏ đi với vẻ khó chịu, lẩm bẩm:
“Chết tiệt! Uống nhầm thuốc rồi hả? Sao mà nóng nảy thế?”
“Không được thỏa mãn à?”
……
Buổi diễn cuối cùng tại Thượng Hải kết thúc, chuyến lưu diễn cá nhân trong nước của Khương Bảo Lê cũng chính thức khép lại một cách hoàn hảo.
Cô đứng giữa sân khấu, cúi người thật sâu về phía khán giả.
Tiếng vỗ tay như sấm rền.
Dù ánh đèn chói chang, nhưng cô vẫn nhìn thấy Tư Độ trong đám đông hỗn loạn.
Anh đeo khẩu trang màu đen, lặng lẽ đứng ở hàng ghế cuối cùng của lối đi.
Như một cái bóng không thể thoát khỏi.
Sau khi tẩy trang, Khương Bảo Lê từ chối bữa tiệc ăn mừng của đoàn, xách váy chạy ra ngoài như chim non trở về tổ.
Người quản lý đoàn gọi cô, cô không quay đầu lại, chỉ vẫy tay: “Bạn trai tôi đến rồi!”
Cô chạy ra khỏi phòng hòa nhạc, từ xa đã nhìn thấy người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường.
Áo khoác đen, bờ vai thẳng tắp, tay xách vali, rõ ràng anh vừa xuống máy bay.
Khương Bảo Lê thấy mũi cay cay, cô lao vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.
Tham lam cọ cọ vào anh…
Nhớ anh quá.
Tư Độ bị cô đẩy lùi nửa bước, sau đó, siết chặt vòng tay.
Khi trạng thái chó con sắp bị kích hoạt, Khương Bảo Lê lại bất mãn đẩy anh ra, ngẩng đầu trừng mắt: “Đi một chuyến là mất tăm cả hai tháng, anh đi làm gì vậy?”
“Dạo này công việc hơi bận, dự án Sứa bất tử sắp ra mắt… hay nói đúng hơn là phiên bản thay thế – dự án đom đóm biển cũng thế , dạo này ở phòng thí nghiệm theo dõi dữ liệu cuối cùng.”
“Dự án đom đóm biển?”
“Ừ, công nghệ mới, ổn định hơn protein sứa bất tử, mà chi phí lại thấp hơn.” Tư Độ nghiêm túc giải thích.
Nói một đống thuật ngữ chuyên môn liên quan đến công việc, Khương Bảo Lê nghe mà như lạc vào mây.
Nhưng trọng điểm hoàn toàn không phải là cái này!
Cô không phải là cô bạn gái hiền thục, cũng không chấp nhận cái chiêu bận công việc của anh: “Có bận đến thế không? Lúc mới yêu nhau, không phải ngày nào anh cũng đến tìm em, ngay cả giờ nghỉ trưa cũng lẻn ra khỏi phòng thí nghiệm để gặp em à? Bây giờ thì tốt rồi, yêu nhau chưa được nửa năm, tình cảm phai nhạt, chán rồi chứ gì? Một hai tháng không gặp mặt cũng có là gì đâu!”
Tư Độ bị cô xối xả một trận, anh thấy hơi choáng váng, cũng hơi oan ức: “Dạo này em đi lưu diễn khắp nơi, anh cũng vừa từ nước ngoài về…”
Dù có lạnh lùng với người khác đến đâu thì đối với Khương Bảo Lê, Tư Độ luôn ở trạng thái vẫy đuôi.
“Ồ! Em đi lưu diễn, nên vé máy bay đắt lắm sao? Gặp mặt một lần khó lắm hả? Máy bay riêng không đổ xăng được ư? Tháng trước em diễn ở Thâm Quyến, gần thế mà anh cũng không đến… Nên người ta mới nói, không yêu thì đi có nửa tiếng cũng thấy xa mà.”
Phong cách làm nũng của Khương Bảo Lê chưa bao giờ thay đổi, cô chọc vào ngực anh, nói xối xả, “Anh vừa nói phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm, giờ lại đổi ý, bảo phải ra nước ngoài, vậy rốt cuộc anh ở đâu? Anh lừa em, Tư Độ, anh bắt đầu lừa em rồi.”
Ban đầu chỉ là muốn chọc tức anh, nhưng xem ra anh không có ý định tiếp tục giải thích rốt cuộc đang bận gì.
Khương Bảo Lê thực sự hơi tức giận rồi.
Không giải thích tức là không có gì để giải thích!
Khương Bảo Lê càng nghĩ càng tức, tức đến mắt cay xè.
Cô cảm thấy Tư Độ đã phai nhạt tình cảm với cô.
Tủi thân quá, cô thấy trời sắp sập đến nơi rồi..
Cô đẩy Tư Độ ra rồi vẫy một chiếc taxi bên đường, không quay đầu lại mà bước vào trong.
Nhìn qua cửa kính, Tư Độ đang đuổi theo cô, anh đứng bên đường… trông đáng thương như một chú chó bị bỏ rơi.
Anh không đáng thương chút nào.
Khương Bảo Lê bĩu môi, lạnh lùng quay đầu đi.
Là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh.
Bạn trai hai tháng không gặp mặt, khác gì đã chết chứ!
Hai tháng này Khương Bảo Lê nhớ anh đến đau lòng, tuần trước diễn xong, nhìn xuống khán giả mà chẳng thấy anh đâu, cảm giác đó khó chịu vô cùng.
Vừa tan diễn, cô lập tức đặt vé máy bay về cảng gần nhất.
Lúc gọi điện thoại qua, cô mới biết người ta đang đi công tác ngoại tỉnh rất vui vẻ.
Khương Bảo Lê cũng không hiểu nổi, anh là một chàng trai thích ngâm mình trong phòng thí nghiệm, trước đây anh từng nói với cô, anh rất ghét giao tiếp thương mại.
Phần lớn công việc thương mại đều giao cho CEO Hàn Lạc của tập đoàn, vậy thì có chuyện kinh doanh lớn gì mà phải để anh tự mình đi công tác?
Cô hỏi anh đang ở đâu, đổi vé máy bay cũng còn kịp, chỉ cần không phải là nơi như Los Angeles Mỹ thì gặp mặt một lần cũng được nếu chỉ di chuyển nội trong một ngày.
Nhưng Tư Độ lại nói lấp lửng, anh bảo cô đừng vất vả, đợi anh xong việc sẽ về gặp cô, không muốn cô phải chạy đi chạy lại.
Cúp máy xong, lòng Khương Bảo Lê chua xót vô ngần.
Một khi bắt đầu nghĩ lung tung thì không thể nào thu lại được…
Không yêu nữa, thực sự không yêu nữa, hóa ra thời hạn tình yêu chỉ có ba tháng ngắn ngủi thôi
Những lời thề sống chết kia… đều là giả cả…
Tình yêu của anh như ngọn lửa cháy trong chốc lát, tro tàn rơi xuống, chỉ cần gió thổi qua thì chẳng còn lại gì,
Khương Bảo Lê quyết định không quan tâm anh nữa, mãi mãi không quan tâm anh nữa.
Một mình trong phòng, chưa đầy nửa tiếng mà cô đã tưởng tượng ra cảnh anh đi công tác tán tỉnh với trợ lý nữ.
Cho đến khi Tư Độ gõ cửa phòng cô, Khương Bảo Lê tức giận mở cửa, trừng mắt nhìn anh: “Anh còn gì để biện minh nữa không?”
Tư Độ chống một tay ngăn cô đóng cửa: “Có.”
Khương Bảo Lê khoanh tay, ngẩng cằm, ánh mắt cháy bỏng nhìn anh: “Cho anh mười giây, nhanh biện minh đi! Thuyết phục em đi.”
Tư Độ không nói nhiều mà vươn tay ôm eo cô, kéo cô vào phòng rồi đóng cửa lại, sau đó, anh đẩy cô vào tường.
Anh nâng cằm cô lên rồi cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn của anh vừa hung hãn vừa vội vàng, như muốn bù đắp hai tháng trống vắng.
Lưỡi anh tách mở răng cô ra, xâm chiếm như đánh trận, tay kia lướt xuống vòng eo thon, nắm mông cô nâng lên.
Khương Bảo Lê bị anh hôn đến mềm nhũn, chỉ biết nắm chặt áo sơ mi trước ngực anh.
“Vậy hai tháng này, rốt cuộc anh bận gì vậy?” Khương Bảo Lê nhìn thẳng vào mắt anh, thở gấp.
Ngón tay cô vẫn chống lên ngực anh, như sẵn sàng đẩy anh ra.
Tư Độ không trả lời mà lấy một viên ngọc bích hoàng đế từ trong túi ra.
Viên ngọc trong suốt, nước ngọc cực kỳ tốt, toàn thân sáng bóng.
Trên đó khảm sợi vàng mảnh, khắc ngày tháng năm sinh và tên tiếng Anh của Khương Bảo Lê –
4.1, My sweet Berry.
Khương Bảo Lê sững sờ, cô cầm lấy, lướt tay trên ngày tháng năm sinh, không thể tin nổi: “Trời! Sao anh có thể lấy được nó? Viên đá này em đã bán từ lâu, lúc đó còn không có cơm ăn nên em bán cho một người buôn bán trên bến tàu, ông ta cho em năm nghìn.”
Tư Độ khẽ cười khẩy: “Năm nghìn tệ, em cũng biết định giá thật đấy, loại ngọc phỉ thúy đế vương xanh này quý hơn vàng, đem bán đấu giá cũng đủ cho em ăn chơi ba đời không hết.”
“Lúc đó em không biết, chỉ muốn có cái ăn thôi.” Khương Bảo Lê cầm lấy viên ngọc, xem xét thật kỹ.
Tư Độ nghĩ thầm, nếu lúc đó cô bán cho người thực sự hiểu giá trị, hoặc nhà đấu giá, có lẽ Đàm Ngự Sơn đã tìm được cô từ lâu.
“Khi ấy em bán cho người đàn ông buôn bán trên tàu, ông ta cũng không biết giá trị của nó nên bán đi với giá hai vạn, qua tay nhiều người, cuối cùng một thương nhân Ấn Độ đã mua lại viên ngọc, ông ta cất nó trong nhà, không lấy nó ra ngoài bao giờ nên rất khó tìm, anh đi qua mấy nước Đông Nam Á suốt hai tháng trời, tuần trước mới tìm lại được đấy.”
Khương Bảo Lê mở to mắt nhìn anh.
Tư Độ không biểu lộ gì, nhưng từng câu từng chữ đều là tấm chân tình.
Vậy hai tháng này anh bận đi khắp thế giới tìm viên đá cho cô ư?
“Nhưng mà… anh tìm nó làm gì vậy?”
“Nó là của em, là thứ duy nhất ba mẹ để lại cho em. Nếu tìm lại, có lẽ một ngày nào đó sẽ giúp em tìm được ba mẹ ruột.”
“Em chưa từng nghĩ đến việc tìm ba mẹ ruột.” Khương Bảo Lê bình thản đáp, “Họ đã bỏ rơi em rồi, tìm họ làm gì?”
“Dù sao họ cũng là người thân nhất của em.” Tư Độ ôm lấy mặt cô, bắt cô quay lại, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên má cô.
“Còn tốt hơn là em nhận giặc làm anh.”
“Hóa ra là vì Thẩm Dục Lâu.” Khương Bảo Lê bực bội nói, “Sau chuyện đám cưới đó, em đã quyết định đoạn tuyệt với anh ta rồi, anh còn ghen vô cớ gì nữa.”
“Ghen, anh ta có tư cách gì để anh ghen?”
“Thật sao.” Cô nghiêng đầu, tinh nghịch nhìn anh, “Không ghen thật à?”
“Không ghen chút nào, anh ta không xứng.” Anh đẩy đầu cô ra, sau đó đeo sợi dây đen của viên ngọc lên cổ Khương Bảo Lê.
Viên ngọc bích hoàng đế này đã giải tỏa hiểu lầm nhỏ giữa hai người.
Tối đó, Tư Độ đưa Khương Bảo Lê đi ăn một bữa hải sản thịnh soạn.
Nhà hàng ngoài trời bên biển với ánh chiều dịu dàng.
Ngoài cửa kính, sóng vỗ rì rào vào bờ.
Tư Độ kiên nhẫn bóc thịt càng cua, chấm nước gừng rồi đưa cho cô.
Khương Bảo Lê nghiêng đầu tránh đi.
“Không ăn?”
Khi anh định rút tay về, cô đột nhiên há miệng, cắn cả thịt lẫn ngón tay anh.
Cô nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay anh, sau đó mút mút rồi mới buông ra.
Nhìn thấy sắc mặt Tư Độ hơi biến đổi, Khương Bảo Lê rất hài lòng, cô cười tươi ngắm nhìn vẻ khó chịu của anh.
Sau khi về phòng tắm rửa xong, Khương Bảo Lê mặc chiếc váy ngủ mỏng manh gợi cảm, nằm sấp trên giường, đặt vé máy bay về Hồng Kông cùng anh vào ngày hôm sau.
Nhưng rõ ràng Tư Độ có tâm sự, anh hỏi cô có muốn đi du lịch hay không, thời gian này anh có thể đi cùng cô.
Có vẻ như… anh không muốn cô về Hồng Kông lắm.
“Không được, em phải về tập nhạc mới rồi.”
“Bé yêu, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Anh nói đi.”
“Nếu một ngày nào đó, em tìm được ba mẹ ruột, mà ba mẹ em lại không thích anh… em sẽ chọn ba mẹ, hay là chọn anh?” Anh nằm sấp trước mặt cô, đôi mắt chó con nhìn cô đăm đăm.
“……”
Câu hỏi này giống như câu hỏi mẹ anh và cô cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai, thật vô lý hết sức.
“Sẽ không có chuyện đó đâu.”
“Nếu có thì sao?” Tư Độ không buông tha, nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, “Em chọn thế nào?”
“Tất nhiên em sẽ chọn anh.” Khương Bảo Lê trả lời không chút do dự, “Sao em lại phải chọn một người hoàn toàn xa lạ với em cơ chứ.”
Tư Độ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm trạng vẫn không hoàn toàn thả lỏng.
Anh đè tay cô lên đỉnh đầu, sau đó đè cả người lên cô: “Nếu một ngày nào đó, ba ruột của em tìm đến, nói với em rằng ông ấy là ba em, thì em chỉ cần trả lời ông ấy một câu.”
“Ừ?” Cô ngây ngô nhìn anh.
Tư Độ nắm lấy cằm cô, giọng nói trầm xuống: “Em chỉ có một Daddy, đó là anh.”
“?”