Chương 112
Trái đất chân chính
Johnson không biết mặt trăng thay đổi màu sắc dữ dội đến mức nào, y cũng không quan tâm đến điều đó.
Một vụ nổ lớn xảy ra sau khi dòng năng lượng va chạm, giống như khi nước biển cực lạnh gặp dung nham cực nóng. Vụ nổ xảy ra ở nhiều cấp độ cùng lúc, làm rung chuyển không gian một cách dữ dội. May mắn đây là hành tinh “chết”, không có dung nham sâu dưới lòng đất trào lên tham gia cuộc vui, nếu không mặt trăng có lẽ sẽ phải đổi màu lần nữa.
Johnson đứng ở trung tâm của chấn động lại một lần nữa rơi vào trạng thái trì trệ. Y nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của thần Mặt trời, tiếng gầm của Typhon, và cái cảm giác lạnh băng dịu dàng… từ Gymir.
Sau khi hấp thu được sự hỗ trợ đến từ mọi mặt này, dần dần khôi phục lại, Johnson phát hiện trình độ sức mạnh của mình đã bị cưỡng ép tăng lên. Một vài vật chất vô hình mơ hồ và hỗn loạn cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thực sự của chúng.
Thời gian, không gian, cùng với… ngọn lửa ánh sáng của Tonatiuh. Chúng không hoàn toàn hòa vào làm một, mà chứa đầy những vết nứt không đồng đều. Thần cổ xưa tung ra những đòn tấn công tạo thành nhiều vết nứt lớn hơn, rồi lại cố gắng hết sức để không rơi vào vết nứt, giống như việc nhảy qua nhảy lại bên trên đầm lầy không đáy, trong khi cố gắng đá ngã đối thủ.
Sức mạnh của Tonatiuh tương tự như một vũng lầy mới, nó không chỉ có thể bảo vệ sự ổn định của bản thân khỏi bất kỳ ngoại lực nào can thiệp vào, mà còn chủ động nuốt chửng những kẻ xâm nhập. Chức năng che chắn của Typhon và thần Rắn lông vũ là để “mở” ra một con đường có thể đi qua, không chỉ đảm bảo Gymir không bị cắn nuốt, con đường này còn “đưa” các sức mạnh của các vũng lầy bên ngoài vào một cách hiệu quả, nhằm cố gắng làm tan rã ngọn lửa ánh sáng của Tonatiuh từ bên trong.
Ngọn lửa ánh sáng rực rỡ biến thành một quả cầu tròn vặn xoắn không đều. Có nhiều vết nứt gớm ghiếc ở giữa. Những vết nứt cũ đang dần được sửa chữa, còn Gymir đang chăm chú xé ra những vết nứt mới.
Johnson trước đó chỉ có thể kéo Typhon ra làm lá chắn. Lúc này đã “nhìn rõ” những thay đổi bên trong, y đột nhiên nhân lúc cả Gymir và Tonatiuh đều không chú ý, ra tay với một vết nứt khác sắp lành. Lực không mạnh lắm, nhưng vết nứt bị xé ra đó lại tình cờ nối tiếp với vết nứt bên cạnh. Khoảnh khắc hai vết nứt nối liền nhau, phần nằm giữa sụp đổ. Dao động không gian tăng mạnh hơn, vùng không gian sụp đổ nuốt chửng luôn một phần nhỏ của ngọn lửa ánh sáng.
Thần Mặt trời lập tức chú ý đến Johnson, vị thần mới yếu ớt vẫn luôn ẩn náu trong cái bóng. Trên thực tế, Tonatiuh đã biết Cochro có ý đồ gì ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy cặp đồng minh này. Chẳng qua là muốn phá bỏ giao ước của người khác chứ gì? Nó rất khinh thường, còn cho rằng thật buồn cười, không phá hoại được thì gọi nó ra ăn thịt người ta? Tonatiuh không mấy bận tâm đến hành vi giới thiệu đồ ăn này, nhưng nó chê hai đồng loại này không ngon. Vì những đặc tính mạnh mẽ nên dù khó ăn đến đâu, nó cũng phải nuốt vào.
“…Có lẽ tao nên hỏi Cochro đi đâu rồi.” Giọng nói của thần Mặt trời gây ra một làn sóng dao động của ngọn lửa ánh sáng, gọt phăng đi mất một lớp mây mù trên người Kukulkan.
Kukulkan tức gần chết, Cochro tấn công Gymir thì mắc mớ gì tới nó chứ? Vì sợ Tonatiuh, Kukulkan thậm chí còn ẩn náu trên mặt trăng, ngay khi nghe tin thần Mặt trời có thể quay lại là nó lập tức tỉnh ngủ, cảnh giác đề phòng thế rồi mà họa vẫn từ trên trời ập xuống. “Ký hiệu đồ ăn” của Cochro rõ ràng là nhằm vào Gymir mà?
“Cochro chết rồi.” Gymir đáp.
“Cái gì?” Kẻ hét lên lại là thần Rắn lông vũ.
Johnson nhớ ra Typhon từng nói Kukulkan đã biến mất khỏi cõi mộng, sau đó không làm sao liên lạc được với nó nữa, quả thật nó không hề biết việc Cochro bị Bướm Xám ăn mất rồi. Khó mà giải thích việc này nhỉ, một thần cổ xưa bị thần mới ăn thịt… thần mới còn chạy trốn ra ngoài vũ trụ… Chuyện vô lý thế này lại không có bằng chứng, thần Mặt trời đời nào chịu tin. Mà không, sao phải giải thích? Đang đánh đấm túi bụi rồi, còn quan tâm Cochro chết hay sống với Tonatiuh nghĩ cái gì để làm gì chứ? Cứ tiếp tục phá các vết nứt là đủ.
Gymir trao đổi với Johnson trong tâm trí, hắn nhẹ nhàng chạm vào quả cầu dây leo, như đang kiểm tra tình trạng của Johnson, lo lắng liệu việc y ở phía sau phá vết nứt có gây quá tải, làm tổn thương bản thể hay không. Lúc đầu, dây leo mặc kệ Gymir, nhưng sau đó cảm thấy phiền quá, nhân cơ hội này để đánh thần Mặt trời không tốt sao?
“Em không sao.”
“…” Cuối cùng Gymir cũng thôi lo lắng.
Johnson cân nhắc, nói: “Cochro đã đúng một điều, thần Mặt trời là sự tồn tại đáng sợ mà nếu gặp nó, hầu hết tà thần sẽ kinh hoàng khi nhận ra sức mạnh của chính mình là quá thấp kém.”
Cochro lên kế hoạch “đánh thức” Tonatiuh để “dạy dỗ” Gymir và Johnson, lời đe dọa này thực ra là có tác dụng, nhưng đáng tiếc là hiệu quả đã bị “trì hoãn”. Bây giờ có Typhon, có cả Kukulkan.
Nhắc mới nhớ, tiếng hét của Kukulkan có lớn quá không nhỉ?
Johnson vô thức ngẩng đầu lên. Y bị tiếng ồn quấy rầy, đến nỗi sợi tơ của cái bóng vừa phá vết nứt phải run rẩy mấy lần.
Sau khi quan sát, Johnson nghi ngờ tiếng kêu của thần Rắn lông vũ là một hình thức tấn công. Sóng âm sở hữu sức mạnh xuyên thấu khiến cho các vết nứt trên nhiều cấp độ tồn tại của sức mạnh xuất hiện những hoa văn gợn sóng. Đặc biệt là khi thần Rắn lông vũ trong truyền thuyết của con người luôn xuất hiện kèm theo sấm sét và mưa lớn, ngăn chặn ánh nắng gắt kinh khủng, xoa dịu cái nóng như thiêu như đốt của trái đất…
Nghĩ theo hướng này thì cách y và Gymir “sử dụng” đồng đội là rất chính xác. Đánh không lại thần Mặt trời có lẽ vì thần Rắn lông vũ la hét còn chưa đủ lớn? Đúng vậy, cơn giông không đủ mạnh.
Johnson: “Em cảm thấy Kukulkan hơi ngốc.”
Gymir đột nhiên nghe được câu này, trong lòng bối rối, nhưng hắn vẫn đáp lại trong ý thức: “Nghĩa là sao?”
“Mặt trăng không phải là nơi thích hợp để nó phát huy sức mạnh.”
Ngọn lửa ánh sáng của Tonatiuh vẫn duy trì sức mạnh đáng sợ trên hành tinh chết chóc không có không khí này, thần Rắn lông vũ thì sao? Kukulkan cần một hành tinh đầy bão tố. Sao Mộc không được, nó quá giống mặt trời, nhưng sao Thổ trông có vẻ được.
Gymir nói: “Chúng ta không nên đi quá xa trái đất.”
“Sao cơ?” Johnson không thể hiểu câu nói này.
“Nhìn lại đi, bây giờ chắc em có thể nhìn thấy rồi.”
Johnson cuối cùng cũng tìm được trong khoảng trống một cơ hội để quay lại nhìn hành tinh xanh kia.
Không, đó không phải là một hành tinh.
Trong vũ trụ tối đen như mực, vị trí của trái đất trông hệt như một cái hố lớn bỗng nhiên lõm xuống, một hang động bí ẩn nhìn không thấy đáy.
Nó thậm chí không phải là một hình cầu.
Đó là một không gian kỳ lạ bị kéo dài và xoắn lại bởi sức mạnh vô hình.
Một cái hố như vậy xuất hiện mà không hề báo trước giữa vũ trụ bao la, và dù nhìn từ góc độ nào cũng chỉ có thể nhìn thấy lối vào, không thể nhìn thấy lòng hố ở phía dưới.
Mặt trăng nằm ở rìa của cái hố sụt này, đứng ở đây có thể thấy rõ sức mạnh của muôn màu muôn vẻ và các vật chất vô hình khác nhau ào ạt vút qua mặt trăng chảy vào trong hố, hình thành hàng loạt thác nước ngoạn mục, còn mặt trăng… như tảng đá khổng lồ phía trên thác nước, có vẻ lung lay sắp đổ.
Johnson choáng váng trước góc nhìn của thần cổ xưa này.
“Đây là cái gì?”
“Bản chất của trái đất, nguyên nhân khiến em và ta ra đời.”
Có rất nhiều hành tinh trong vũ trụ nhưng rất ít trong số đó có sự sống. Càng có ít hành tinh có thể sinh ra tà thần. Một vài tà thần ra đời ngay trong không gian không thể miêu tả, bất kể thời gian hay không gian đều không thể định vị họ, họ là những tồn tại hoàn toàn thoát ly khỏi trật tự, cũng không thể được các dạng sống hữu hình mô tả hoặc tưởng tượng ra.
Ngoài ra còn có vài tà thần như Gymir và Johnson, sinh ra trên hành tinh tưởng chừng như không bắt mắt này. Họ sẽ “thân thiện” hơn một chút, gần “trật tự” hơn một chút, đồng thời con người cũng có thể miêu tả hình dạng của họ thành một thứ gì đó gần gũi với thế giới thực. Cái gọi là không bắt mắt này, chỉ là đối với những loài có cấp độ sinh mệnh không đủ cao.
Johnson chưa bao giờ rời khỏi trái đất. Nếu y sẵn lòng đứng trong không gian tối tăm này để quan sát trái đất thật lâu, ngay cả khi không có góc nhìn của thần cổ xưa, thì theo thời gian, dần dần y cũng nhận thấy điều gì đó không ổn, ví dụ có rất nhiều sức mạnh hỗn loạn xung quanh rìa trái đất, nhiều hơn mức độ bình thường. Chỉ tiếc là vừa bước ra đã phải tìm kiếm Kukulkan, ngay sau đó thì thần Mặt trời xuất hiện, quấy rầy cảm quan và ý thức của Johnson một cách nghiêm trọng.
Trong khoảnh khắc này, Johnson đã hiểu ra rất nhiều điều. Có nhiều điều trước đây y từng nghi ngờ, nhưng vì chúng quá thường gặp nên chưa suy nghĩ sâu sắc.
Tại sao tà thần không phải làm gì cả, chỉ cần ngủ thôi cũng tăng sức mạnh. Tại sao có vài nơi trên trái đất lại rất “thoải mái”, thích hợp làm hang ổ của tà thần, có lẽ vì chúng là điểm mà “thác nước” trút xuống?
Tại sao Typhon đã không hoạt động nhiều năm nhưng vẫn có bản đồ địa hình rõ ràng của hành tinh này… Mặc dù thần cổ xưa đã có hang ổ êm ấm của riêng mình nhưng Typhon vẫn có lòng tiếp tục đi tìm đồng minh mới, sinh ra những đứa con mới, vậy thì phải luôn chú ý đến “bản đồ bất động sản phiên bản trái đất”.
Và tại sao tà thần lại phải đứng trước hai sự lựa chọn, ở lại trái đất hoặc đi đến nơi sâu thẳm trong vũ trụ. Hóa ra nơi sinh ra họ này là một ốc đảo trong sa mạc thần kỳ. Trước khi thực sự có thể thoát ra khỏi sa mạc này, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm những ốc đảo khác và lang thang trong đó. Bên ngoài sa mạc vũ trụ mới là nơi mà mọi tà thần đều khao khát. Nhưng hầu hết tà thần đều không làm được, thử nghĩ xem trên trái đất – nơi sinh họ này – đã đầy rẫy những nguy hiểm, có khả năng bị đồng loại g**t ch*t và nuốt chửng, thì sao nơi sâu thẳm trong vũ trụ là một ngoại lệ được?
Cochro đuổi theo đòi lập giao ước với Gymir, gã muốn hợp nhất thành một vị thần mới, không chỉ vì khao khát sức mạnh mà còn hy vọng bỏ qua hành trình lang thang lâu dài và vô vọng này. Gã không muốn nằm ở trái đất chờ một ngày nào đó trưởng thành, cũng không muốn tiếp tục lang thang ở nơi sâu thẳm trong vũ trụ, chỉ muốn một bước chạm tới bầu trời.
“Thảo nào mà trước kia Cochro từng để mắt tới Tonatiuh, nhưng sau đó lại từ bỏ thần Mặt trời.” Johnson chợt nhận ra.
Khi Cochro bước vào vũ trụ, nhận thấy Tonatiuh mạnh mẽ hóa ra cũng chỉ có vậy, vẫn chưa thể đạt được đẳng cấp sức mạnh mình mong muốn, thế là gã thay đổi mục tiêu.
“Thảo nào mọi người lại nói Cochro quá tham lam.”
Johnson nghĩ ra rất nhiều chi tiết, cũng biết rằng nếu trước đây Gymir có giải thích cho mình, thì dù nói bao nhiêu đi nữa cũng không rõ ràng bằng việc đứng đây “nhìn” tận mắt.
“Ta cứ tưởng vài năm nữa, mười mấy năm nữa mới có ngày này.” Giọng Gymir đầy oán hận.
Hắn thực sự muốn đưa Johnson xuống đáy biển tiếp tục ngủ!
Thêm một lần dung hợp nữa là đủ rồi, hắn có rất nhiều điều để nói với Johnson, ngồi nhàn nhã trên mặt trăng để ngắm khung cảnh này không tốt hơn sao? Chắc chắn không phải là để Johnson vừa giúp đỡ vừa nói chuyện trong trận chiến với thần Mặt trời.
Không có bầu không khí gì hết!
Hắn uổng công đọc rất nhiều sách của con người, còn học hỏi kế hoạch từng bước để quay lại thời kỳ yêu say đắm từ John nữa chứ… thứ tự thời gian bị xáo trộn cả rồi!