Chương 117
Thị trấn bị lãng quên
Đây là một thị trấn nhỏ vô danh.
Không phải là nó thực sự không có tên, chỉ là mọi người đã quên mất rồi.
Có tà thần đã giáng lâm xuống nơi đây.
May mắn thay, tà thần này không phải là con của Typhon, cũng không phải đồng minh của Typhon, mà là một thần mới. Nó không làm gì cả, chỉ vì bị trăng máu đánh thức nên ra ngoài nhìn vài cái, thấy mọi chuyện đều ổn liền quay về ngủ.
Nhưng thảm họa mà nó mang đến thật tàn khốc, một nửa thị trấn đã biến thành đống đổ nát, chỉ có một phần mười số người sống sót. Tinh thần của họ đang trong trạng thái mơ hồ, vẻ mặt của họ bàng hoàng, họ đang lẩm bẩm tên của Chúa. Người ngồi trên đống đổ nát, người khác lang thang trên đường phố. Họ không thể nhớ tên của chính mình, không thể nhớ người thân và bạn bè của mình, đầu óc trống rỗng, chỉ mơ hồ nhớ được vài đoạn ngắn, và chỉ có thể tìm kiếm người và khung cảnh quen thuộc như những bóng ma.
Thế nhưng, thị trấn đã thay đổi đến mức không còn ra hình dạng gì nữa.
Johnson đi trên đường phố của thị trấn bị lãng quên, quần áo và vẻ ngoài bắt mắt của y không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai. Không phải người thường làm ngơ hóa thân của tà thần. Mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy Johnson, nhưng bộ não của họ không thể suy nghĩ mạch lạc được, chỉ có thể đờ đẫn “quét” qua khung cảnh trước mặt, sau đó đờ đẫn di chuyển đến nơi khác, tiếp tục vừa lẩm bẩm vừa lang thang.
Johnson đi thẳng về phía một khách sạn.
Đó là một tòa nhà khá hoàn chỉnh, một người đàn ông đang ngồi trên bậc thềm phía trước khách sạn, trên đầu gối anh là một chiếc ba lô du lịch lớn, anh đang lật giở một quyển bút ký bụi bặm.
Có lẽ vì Johnson dừng lại trước mặt nên người đàn ông mới từ từ ngẩng đầu lên.
“Xin chào?”
“…”
Johnson nhìn Juan với khuôn mặt đầy bụi và máu, không khỏi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với con người? Y chỉ thay một bộ quần áo khác, khó nhận ra đến vậy sao? Hans phải tháo kính ra, Cindy thì suy nghĩ mất cả phút, Juan thì quên hẳn luôn?
Johnson giẫm mạnh bước chân, âm thanh của giày da bóng truyền thẳng vào tai Juan.
“Khuôn mặt của anh… trông rất quen, và đôi giày này, tôi dường như đã gặp ở đâu đó trước đây.” Juan nói với vẻ mặt mơ màng.
Đúng vậy, hóa thân của tà thần trước mặt anh đã thay đổi hết mọi bộ phận, trừ giày và mặt.
“…Sự việc là như thế này, tôi ngồi ở cửa khách sạn suy nghĩ rất lâu, nhưng tôi không nhận ra nơi này là ở đâu.” Juan ôm đầu đau khổ nói: “Tôi mở nhật ký ra, phát hiện ra kế hoạch của mình là ngồi xe lửa đến Ý, sau đó trên đường gặp phải trăng máu, người trên xe phát điên, tôi cảm thấy nơi có đám đông người tụ tập quá nguy hiểm nên xuống xe đi bộ về phía trước.”
Johnson gật đầu, hóa ra không phải là bệnh thay quần áo thì không nhận ra người.
“Sau đó thì sao?”
“Tôi không nhớ nữa.” Juan nhét sổ tay vào ba lô, cười méo xệch: “Bao gồm cả việc làm thế nào tôi đến được đây, thị trấn tên là gì, chuyện gì đã xảy ra ở đây… Người dân trong thị trấn thật kỳ lạ, họ không thể giúp được tôi, có lẽ tôi nên đến đồn cảnh sát. Mà quên, anh là ai? Có lẽ tôi từng gặp anh, anh có biết tôi không?”
Johnson: “…”
Đây là lần đầu tiên y gặp phải tình trạng thám tử mất trí nhớ. Thông thường, sau khi sự kiện huyền bí kết thúc, những người bình thường còn sống sót đều mất trí nhớ, thám tử thì nhớ tất cả. Nếu không thì cấp độ ý chí cao của họ chỉ để trưng bày thôi sao? Ánh sáng rực rỡ chỉ để làm chói mắt là vô ích sao? Tà thần ảnh hưởng đến thị trấn này không mạnh lắm kia mà…
Khoan đã! Johnson nhớ ra rồi, thám tử Juan này ấy mà, hơi đặc biệt. Là một viên ngọc biết phát sáng, anh lại cứ nhấp nháy liên tục, rất không ổn định. Hiểu rồi, chỉ là do xui xẻo nên mất trí nhớ. Johnson nhìn Juan đang chuẩn bị phiêu lưu trong thị trấn đổ nát, lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
“Tên của anh là Juan.”
“Tôi nhớ điều này. Tôi cũng biết rằng tôi là kỹ sư trắc địa, chuyên vẽ bản đồ khảo sát địa chất và thám hiểm thực địa, đã từng làm việc cho chính phủ Jamaica, nhưng có lẽ tôi đã phạm sai lầm, ba tháng trước tôi đã mất công việc này.” Juan ngập ngừng hỏi Johnson: “Xin lỗi, chúng ta đã gặp nhau ở đâu?”
Thấy ánh mắt nghi ngờ và cảnh giác của Juan, Johnson cảm thấy sự việc bắt đầu trở nên thú vị.
Đúng vậy, người dân trong cả thị trấn đều trong tình trạng ý thức mơ màng, ngơ ngác đi loanh quanh, chỉ có thám tử khác họ thôi. Sau khi Juan vượt qua giai đoạn “ngạc nhiên” ban đầu, không phải đã đến lúc anh phải nghi ngờ thân phận của Johnson sao? Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng thị trấn tan hoang cũng đủ để minh họa cho sự khủng khiếp của thảm họa này, Johnson lại ăn mặc như người mẫu tạp chí thời trang đang chờ chụp ảnh trong studio, không không, khí chất của y giống một quý tộc giàu có mà thất đức hơn, phân tích dưới góc độ phim ảnh và tiểu thuyết phiêu lưu thì rõ ràng là một nhân vật phản diện đúng nghĩa, chỉ thiếu mỗi dòng chữ “Tôi là kẻ xấu” trên mặt.
Juan tràn đầy nghi ngờ về danh tính của Johnson. Đặc biệt là khi Johnson có thể gọi tên anh ngay khi vừa gặp mặt.
“Chúng ta đã gặp nhau ở biển Caribe.” Johnson trả lời.
Y khéo léo tránh thời gian và địa điểm. Bởi vì nói đúng ra, họ gặp nhau tại Thủ phủ của Cướp biển Port Royal vào năm 1692, nhưng sự thật này nghe như lời của kẻ điên rồ.
“Vậy sao?” Juan lặng lẽ kiểm tra vũ khí.
Johnson nhìn thoáng qua đã nhận ra động thái nhỏ của anh, y chẳng để bụng chút nào, nhất quyết đi theo Juan vì muốn tham gia vào cuộc phiêu lưu “tìm lại ký ức” này. Trò chơi thám tử được giao đến tận nhà rồi, cớ gì không chơi?
“Anh không bị mất trí nhớ à?”
“Ta vừa đến thị trấn này.”
“Vậy sao, tình hình bên ngoài ra sao? Ở đây không liên lạc được.” Juan nhấc điện thoại ở quầy lễ tân khách sạn lên, nhưng không có âm thanh gì.
Có lẽ đường dây điện thoại bị đứt mất rồi, Juan lại bật radio lên, chỉ có tạp âm. Anh thử quay thêm vài lần nữa thì đột nhiên thu được một kênh có âm thanh mơ hồ. Thật không may, đó là tiếng Ý, Juan vất vả để phân biệt ý nghĩa trong đó.
“Mặt trăng, tai họa… bạo động…”
Johnson lắng nghe vài giây rồi chậm rãi nói: “Nó nói rằng cuộc bạo loạn đã kết thúc, bầu trời cũng như thông tin liên lạc đã trở lại bình thường, kêu gọi những kẻ côn đồ có vũ trang trở về nhà nếu không chúng sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.”
“Anh biết tiếng Ý à?”
“Bạn của ta thích opera.”
“Tôi đoán người bạn này chắc chắn không phải là tôi. Đợi đã, chúng ta là bạn bè à?”
“Không phải.”
“…” Juan chớp mắt. Johnson trả lời nhanh quá, nhanh đến nỗi anh không biết nên bày tỏ thái độ gì. “Vậy chúng ta là người xa lạ? Hay kẻ thù?”
“Không, ta thuê anh làm việc, anh đã giúp ta giải quyết một vấn đề khó khăn.”
Johnson không biết việc Juan mất trí nhớ là tạm thời hay vĩnh viễn. Dù sao thì y cũng thấy sự việc rất thú vị, y quyết định rằng mình sẽ không nói ra sự thật mà phải để Juan tự mình điều tra. Hiện tượng trăng máu đã được giải quyết, nền văn minh của loài kiến trên trái đất không có nguy cơ bị tiêu diệt, sân chơi đã được cứu! Thị trấn bị lãng quên này trong mắt Johnson chỉ là một địa điểm phiêu lưu mới lạ, thậm chí cả thám tử cũng có sẵn tại chỗ rồi.
Trực giác của Juan cứ gào thét liên hồi, anh cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Johnson, nhưng tiềm thức mách bảo anh rằng có thể tin tưởng đối phương, miễn là đừng đến quá gần. Tiềm thức này chứa đầy những mâu thuẫn và phi logic. Vì vậy anh lựa chọn ngậm miệng không hỏi, mà là âm thầm cảnh giác.
Juan tìm thấy đồn cảnh sát trong đống đổ nát, không may là nó đã bị hư hại nặng nề, thậm chí chẳng thể dọn dẹp ra được một mảnh đất hoàn chỉnh, xác chết vẫn còn chất thành đống bên dưới. Anh chỉ có thể quay lại lựa chọn thứ hai, tìm kiếm tòa soạn báo.
Tòa soạn báo sẽ lưu trữ những tờ báo cũ không ai dùng đến, không chỉ có thể biết tên của thị trấn, mà còn có thể biết vị trí địa lý của nó, và cách đến các thành phố lân cận. Đôi khi chúng ta cũng có thể tìm ra nguyên nhân gây ra thảm họa ở đây, suy cho cùng, nhiều thảm họa đã có dấu hiệu cảnh báo trước khi xảy ra.
“Ta nghĩ anh nên đi ga xe lửa.” Johnson đề nghị.
Việc có những bất đồng khi chơi trò chơi thám tử là điều bình thường!
“Thị trấn này không có xe lửa đi qua, tôi đã phải đi bộ tới đây, nhà ga có thể ở thị trấn phía trước.” Juan nhìn Johnson với vẻ mặt kỳ quái hơn trước: “Làm sao anh đến được đây?”
Johnson: “…”
Tà thần không sử dụng phương tiện giao thông, thuyền là đồ chơi, không dùng khi phải di chuyển.
“Anh nói vậy, ta mới nhận ra… à, ta không nhớ.”Johnson đột nhiên phát hiện ra rằng mất trí nhớ là một lý do hoàn hảo.
Đáng tiếc, biểu cảm của Johnson không đạt tiêu chuẩn, y thậm chí không thể mô phỏng được vẻ mặt hoảng sợ thất thố. Ánh mắt và vẻ mặt của Juan tràn đầy sự hoài nghi.
Lúc này họ đi vòng quanh phố, thấy một người đàn ông đang đứng trên đống đổ nát của nhà thờ. Bộ trang phục của hắn thậm chí còn khoa trương hơn Johnson, giống như một diễn viên bước ra từ sân khấu kịch hay màn ảnh rộng, hơn nữa hắn còn đeo một chiếc mặt nạ Venice đắt tiền và lộng lẫy. Điều kỳ lạ hơn nữa là hắn đang đứng trên một cây thánh giá, mà trông cây thánh giá đó như được nhặt tạm từ đống đổ nát và c*m v** giữa gạch ngói vụn…
Juan tỏ ra bối rối, anh không hiểu tại sao người đàn ông này lại làm như vậy.
Johnson cũng nhìn thấy Gymir, y cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng tâm trí y vẫn đang dừng lại trên câu hỏi tại sao Gymir lại đến muộn. Trạm trước đó là nước Anh, y đi giải cứu Cindy, Gymir đi tìm John. Nhưng Johnson đã kết thúc hành trình đến Anh, vội tới tìm Juan ở Ý, chơi trò thám hiểm thị trấn đổ nát hồi lâu rồi, sao giờ Gymir mới đến? John có gặp rắc rối không? Loại rắc rối rất khó giải quyết?
Johnson còn đang suy nghĩ, Gymir đã bỏ qua luôn thám tử đang vác ba lô du lịch, từ từ bước xuống cây thánh giá, đi vòng ra phía sau Juan, đưa tay ra và nói với Johnson: “Xin chào, trông em thật quen, ta có quen em không?”
Johnson: “…”
Chuyện gì đã xảy ra thế? Đừng đùa chứ, vừa mới chia tay hai giờ trước, lúc đó y đã mặc bộ đồ này rồi! Hơn nữa, tà thần có nhận biết đồng loại bằng quần áo đâu.
“Khi nhìn thấy em, ta cảm nhận được một niềm vui từ tận đáy lòng, nó giống như ánh nắng chiếu vào chúng ta lúc này vậy.”
“…”
Johnson và Juan đồng thời ngẩng đầu, nhìn ánh sáng chiếu xuyên qua giữa những đám mây.
Thành thật mà nói, ngay cả từ góc độ con người, chùm ánh sáng mặt trời chia thành từng dải phía trên tàn tích bụi bặm này trông quả thật đẹp mắt. Dù là một gã vô gia cư ăn mặc rách rưới đứng bên dưới, chỉ cần đôi mắt có vẻ tang thương hơn một chút, vẻ mặt trống rỗng hơn một chút là có thể trở nên rất thần thánh.
Chứ đừng nói là Johnson.
Im lặng một lúc, Johnson đơ mặt hỏi: “John đã nói gì với anh?”
“John là ai?” Gymir dùng tay ấn chiếc mặt nạ, nghiêm túc nói: “Đây chẳng phải là thị trấn bị lãng quên sao? Chúng ta đã quên đi quá khứ, chỉ còn lại cảm giác quen thuộc với nhau.”
Hắn khẽ cười, trong giọng nói của hắn có một sức mạnh quyến rũ lạ thường.
Vẻ mặt của Juan trống rỗng. Anh ngơ ngác đứng trên đường, khi định thần lại thì phát hiện mặt trời đã sắp lặn.
Người đàn ông đeo mặt nạ và Johnson đã đi đâu mất rồi.
“…”
Juan lấy cuốn sổ tay trong túi ra, giận dữ viết lại những gì đã trải qua trong ngày, anh còn phải tiếp tục tìm kiếm manh mối, điều tra những gì đã xảy ra ở đây.
—
Người dịch: Gymir lại nhập vai rồi.