Chương 12
Đưa lên tận cửa
Trong căn nhà tối tăm và lạnh lẽo, cơn mưa lớn đang cọ rửa lớp kính.
Không khí nặng nề. Đứng trong làn nước ngập đến đầu gối, bác sĩ Abel cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Ánh đèn pin bộc lộ nỗi sợ hãi bên trong ông ta, vì chùm sáng cứ lắc lư từ bên này sang bên kia.
John: “…”
Bác sĩ Abel cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đột nhiên nhìn thấy bóng của Johnson phản chiếu trên mặt nước có phần kỳ lạ.
Cái bóng rất tối, tối một cách bất thường, như thể nó có thể hấp thụ toàn bộ ánh sáng xung quanh. Đây không phải là bóng người bình thường được phản chiếu dưới ánh sáng, mà là thứ gì đó trái ngược các định lý khoa học. Nếu nhìn thẳng vào cái bóng, sẽ thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong bóng đen, giống như một cơn lốc vô hình.
“Đừng nhìn!”
Lời nhắc nhở của John đã chậm một bước, vẻ mặt bác sĩ vặn vẹo và sợ hãi.
Tõm.
Chiếc đèn pin rơi xuống nước, bác sĩ Abel lảo đảo, ôm đầu tựa vào lan can cầu thang.
John chạy tới thì thấy đôi mắt bác sĩ trợn trắng, miệng lẩm bẩm không ngừng, dường như còn muốn đập đầu vào tường.
John chỉ có thể đè ông ta xuống đất, ngay lúc anh đang cân nhắc có nên đánh bác sĩ bất tỉnh hay không, ông ta đã co giật hai lần và ngất đi.
Đầu John đầy mồ hôi, anh chật vật đứng dậy, tức giận nhìn Johnson. Trực tiếp hạ gục cộng sự của anh, vậy có nghĩa là gì?
Trong tình huống này, Johnson cảm thấy cần phải giải thích: “Ta không làm gì cả, điều ảnh hưởng tới ông ta là nỗi sợ hãi trong lòng, vị bác sĩ này không phải là người thích hợp để tiếp xúc với sự kiện huyền bí.”
“Bởi vì ngươi giết mục sư Cornell rồi đột nhiên xuất hiện ở đây, sao ông ấy có thể không sợ hãi?” John nghĩ đến mục sư, lửa giận trong lòng càng thêm mạnh mẽ. Một nhiệm vụ rất đơn giản lại trở thành như ngày hôm nay, sao không tức giận cho được?
Johnson dừng lại vài giây, như thể đang quan sát cảm xúc của John… hóa ra cơn giận có thể thay thế nỗi sợ hãi, chống lại tác hại từ tồn tại huyền bí.
Y bình tĩnh nói: “Ta chỉ trả lại cho mục sư Cornell cho số phận mà lão đáng phải nhận được.”
“Số phận gì?” John không khỏi nhíu mày.
Tuy thám tử không tin vào khoa học một cách chắc chắn như bác sĩ, nhưng anh cũng rất phản cảm với những lời lẽ ma quái. Trong quá trình điều tra, John đã chứng kiến rất nhiều trường hợp như vậy, có người đến gặp thầy bói, dùng quả cầu pha lê để tìm người và đồ thất lạc trước, sau khi không có kết quả, họ chuyển sang thám tử, làm chậm trễ thời gian tìm kiếm tốt nhất.
Số phận là một từ khiến người ta nghe mà buồn nôn.
“Ngài muốn nói với tôi rằng số phận của mục sư Cornell là sẽ chết trong một vụ tai nạn và phát điên?” John mỉa mai hỏi.
“Không, chính lão là người đã chọn cách chết, vào năm mươi năm trước, ngày lão tìm thấy con tàu ma…” Ánh mắt Johnson rất xa xăm, y nhẹ nhàng nói: “Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân.”
Đây là lần thứ hai Johnson nói câu này. Lần trước chính là ám chỉ thám tử phải truy tìm quá khứ của thị trấn Đá Ngầm Đen và manh mối về vật tế.
Đáng tiếc là John không muốn biết về mối quan hệ trong quá khứ giữa mục sư Cornell và con tàu ma. Không ai trả phí để anh điều tra sự thật!
Còn về phần bức thư có chữ ký của mục sư Cornell, John đã quyết định tự mình làm giả nó. Không cần biết mục sư là người tốt hay người xấu, những gì lão làm lúc đó đều không liên quan gì đến John. Anh chỉ cần giải quyết sớm và về nhà sớm!
John khiêng bác sĩ Abel lên, đặt ông ta trên một chiếc giường ở tầng hai.
Khi trở lại tầng một, John đã bình tĩnh lại, anh xác nhận tình hình hiện tại với Johnson:
“Nguyên nhân đánh thức thần Biển lần này là do tàu buôn lậu tham gia vào cuộc giao tranh quy mô lớn trên hoang đảo tên là Foresier? Giờ đây người trên đảo đều đã chết, thần Biển thức giấc và hướng sự chú ý về thị trấn Đá Ngầm Đen. Theo nội dung bút ký của mục sư già, chỉ cần vật tế có dính máu được dâng lên thì thần Biển sẽ không dọn sạch toàn bộ đàn tế?”
“Đúng vậy.”
“Những người mất tích trong thị trấn là do tiếp xúc với ngài hay do tham gia vào vụ buôn lậu?” Câu hỏi của John rất sắc bén.
Nữ tu đó rõ ràng không phải là kẻ buôn lậu, nếu không mục sư Cornell chắc chắn đã cảm nhận được “nguy cơ”. Mục sư đã già, tê liệt trước sự “an toàn” của thị trấn Đá Ngầm Đen, nhưng lão không ngu. Nếu lão để ý tới hành vi của bọn buôn lậu, lại biết Foresier là nơi nào… e rằng lão sẽ lập tức thu dọn đồ đạc bỏ chạy khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen, tìm nơi ẩn náu an toàn tiếp theo.
“…Có nhiều nguyên nhân. Ngoài việc tiếp xúc với sự kiện huyền bí, tổ tiên của nữ tu chính là người còn sống sót sau thảm họa thị trấn Đá Ngầm Đen, và vẫn sống ở đây. Chắc hẳn thuyền viên tàu Gió Tây đã từng đến đảo đó, tham gia cuộc chiến của bọn buôn lậu lúc trước.”
Sau khi nghe Johnson giải thích, John thở phào nhẹ nhõm. Chắc chắn không phải nói dối, hai hành khách của tàu Gió Tây đã được cứu, và vẫn còn sống.
Ngay cả huyền bí học cũng đề cao tính logic, đó là điều tốt. Thám tử sợ nhất là những kẻ điên giết người bừa bãi, John sợ hành vi của thần Biển là phi logic. Lỡ như thần Biển tự nhiên nổi cơn, sau khi nuốt hết vật tế vẫn chưa hài lòng, trực tiếp quét sạch toàn bộ thị trấn Đá Ngầm Đen thì sao?
“Nếu tôi đoán không lầm, thị trưởng sẽ giấu hàng buôn lậu trong những nhà kho bỏ hoang, còn những thứ đắt tiền thì cất trong phòng bí mật hoặc dưới hầm nhà ông ta.” John vào lại phòng bí mật, tìm tòi một cách cẩn thận.
“Ta đã đến tầng hầm của ngôi nhà này, không có những thứ đó.”
Johnson vừa nói xong liền nghe thấy tiếng máy móc lạch cạch, John mở bức tường cạnh phòng bí mật.
Johnson trầm mặc trong nửa phút, sau đó hỏi: “Làm sao phát hiện ra được?”
“Diện tích căn nhà không phù hợp với diện tích thực được sử dụng, tầng hai dài hơn dưới này một đoạn, nghĩa là khu vực bị ẩn giấu, cho nên trong phòng bí mật này nhất định phải có một cánh cửa thứ hai.” John phát hiện đèn pin đã bị ngâm nước, không thể sử dụng được, nên anh đành phải mò mẫm di chuyển một thùng hàng ra ngoài trong bóng tối.
Đây là loại thùng phuy kín, bên ngoài còn bọc một lớp giấy dầu, rất chắc chắn. Qua ánh sáng yếu ớt bên ngoài ngôi nhà, John nhìn thấy vết máu khô trên chiếc hộp. Rõ ràng nguồn gốc lô hàng này không “sạch”.
John định tìm thứ gì đó để cạy mở thùng ra kiểm tra thì bị Johnson ngăn lại.
“Là dầu cá voi , ta nghe thấy được.”
John: “…”
Không phải bình thường thì nói là “ngửi thấy” sao? Dù thật ra thì cũng chẳng thể ngửi được, vì dầu cá voi được đóng gói trong lọ kín, bảo quản tốt, cái mũi nào có thể ngửi được?
Nhưng nói “nghe thấy”, cái này…
Cảm giác rùng rợn trong cơn ác mộng lại ập đến. Những tiếng r*n r* đau đớn đó giống như những tiếng kêu phát ra từ sâu dưới lòng đất, lặp đi lặp lại, vang vọng không ngừng.
John lắc đầu, cố thoát khỏi ảo giác thính giác.
Cố lên, chỉ cần rời khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen thì mọi vận rủi sẽ tan biến!
“Chuyển tất cả những thứ này ra ngoài?”
John đếm số thùng, tổng cộng có bảy thùng. Nước bên ngoài sâu đến nỗi việc dời đống hàng này từ đây tới bến tàu trở thành là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lúc này, Johnson đứng ở cửa rốt cục cũng hành động, dường như y vẫy tay một cái, một chiếc thuyền nhỏ đột nhiên nổi lên từ mặt nước. Một chiếc thuyền được đóng thô sơ. Nó được làm từ ván gỗ và đồ nội thất cũ, có hình dạng hơi kỳ lạ.
“Nếu không muốn phát điên, ta đề nghị anh đừng nghiên cứu làm sao để những thứ này hợp lại thành một chiếc thuyền mà không bị vỡ vụn.” Johnson kịp thời nhắc nhở.
Giọng điệu của y nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng luôn khiến người nghe tê cả da đầu.
Kiểu người có thể toát ra “mùi nguy hiểm” từ khoảng cách rất xa như thế này, nếu gặp trên đường phố Luân Đôn, có lẽ John sẽ đút tay vào túi, siết chặt lấy súng và đi đường vòng thật xa.
Một kẻ nguy hiểm đủ để khiến bạn sẵn sàng nhường ra cả con đường, và trèo lên mái nhà để trốn tránh.
John không hiểu tại sao những người như mục sư Cornell lại gọi thứ kiến thức mô tả và nghiên cứu những sự tồn tại này là “huyền bí học”, không phải nên gọi “nguy hiểm học” hay “sinh tồn học” sao?
John giữ im lặng, chuyển hàng.
Trên thuyền chất bảy thùng hàng, chiếc thuyền kỳ quái hơi chìm xuống, nhưng vẫn vững vàng nổi trên mặt nước.
“Đưa chúng ra bờ biển bằng thuyền, chúng sẽ tự động trôi đến Đá ngầm quái quỷ, hãy nhớ phải là trước khi trăng bạc mọc lên lần nữa. Anh cũng có thể không đi, để người khác thế chỗ, nhưng dù có trốn đi đâu cũng vô ích, một khi đàn tế đóng lại, tất cả mọi người sẽ bị thần Biển theo dõi.”
Johnson nói xong liền biến mất.
John: “…” Bị thần Biển theo dõi là gì? Nghe có vẻ không được ổn lắm.
Tất nhiên John không muốn mạo hiểm, nhưng ở đây chẳng có ai khác cả.
Bác sĩ vẫn còn hôn mê, cảnh sát trưởng Alson không tin anh chút nào, hơn nữa bây giờ quay lại tìm cảnh sát trưởng và chủ quán rượu thì rất mất thời gian.
Trước khi vầng trăng bạc lại mọc lên, chiếc thuyền chở vật tế nhuốm máu này phải được đẩy xuống biển. Chắc là để qua mặt thần Biển, cho nó nằm đó ăn vật tế, sau đó thấy trong đàn tế không còn gì đáng ăn, nên không thèm dậy nữa.
John tìm thấy một cây gậy cricket, dùng nó làm mái chèo để chèo thuyền về phía bờ biển.
***
John đến khu vực gần bến tàu thì phát hiện nơi đó đã bị ngập hoàn toàn, chỉ còn nóc nhà nhô lên khỏi mặt nước như những tảng đá ngầm.
Càng đi xa, màu nước càng trở nên kỳ lạ. Không có cát bùn đục ngầu, mà có màu xanh lam đậm, thăm thẳm và êm đềm.
John đang định nhảy khỏi thuyền thì bất ngờ cảm thấy con thuyền quái dị rung chuyển dữ dội và biến mất không dấu vết, bỏ lại anh và đống thùng dưới nước.
John nhìn quanh, quả nhiên đã tìm thấy một chiếc thuyền đánh cá ở vị trí ban đầu là bến tàu. Mấy cái thùng nổi trong nước, không quá khó để di chuyển. Và John mơ hồ cảm thấy có một lực nào đó kéo đống thùng về phía biển, xem ra Johnson không hề nói dối anh, vật tế sẽ bị thần Biển kéo đi.
John vất vả chất bảy thùng hàng lên thuyền, cởi dây cột thuyền đánh cá.
Đầu tiên chiếc thuyền đánh cá từ từ trôi ngược ra sau theo dòng nước, sau khi trôi dạt một lúc, nó vô cớ “bay” đi, lướt trên mặt biển như một mũi tên nhọn rồi biến mất trong màn mưa.
Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh trong giây lát, mọi âm thanh đều biến mất.
Ngay khi John nghĩ đó là ảo ảnh, tai anh lại một lần nữa bắt được âm thanh của sóng biển, mưa và sự va chạm của đồ vật.
Điểm khác biệt duy nhất là mây đen trên bầu trời dường như đã tan đi một chút, một tia sáng chiếu xuống mặt biển.
Cơn mưa lớn bắt đầu tạnh dần. Nước biển rút đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, để lộ những đường phố, nhà cửa vốn đã bị ngập trong nước.
Mặt John tái nhợt, không có vẻ vui mừng, trực giác cảnh báo trong đầu anh đang điên cuồng gào thét. Anh quay người chạy về hướng nhà thờ, vì địa hình ở đó tương đối cao… Anh chạy bằng tốc độ nhanh nhất có thể trong đời, chỉ trong nửa phút, phổi anh như muốn nổ tung và hai chân rảo bước điên cuồng.
Một âm thanh ầm ầm đáng sợ truyền đến từ phía sau, khi John quay lại, anh chỉ kịp nhìn thấy một bức tường trắng khủng khiếp.
Đó là một con sóng khổng lồ cao hơn tất cả những ngôi nhà trong thị trấn.
Sóng thần đang đến.
John không còn sức để chống cự, dễ dàng bị sóng biển cuốn trôi. Anh nghe thấy nhiều âm thanh khủng khiếp trộn lẫn với nhau, tiếng r*n r* trong tuyệt vọng.
Nhấp nhô lên xuống, ý thức bị vứt bỏ, không hề đau đớn và tuyệt vọng, bởi mọi thứ diễn ra quá nhanh.
***
“Khục khục.”
John nằm trên mặt đất, gắng sức nôn ra nước biển. Anh miễn cưỡng mở mắt ra thì chợt nhìn thấy một tảng đá ngầm khổng lồ hiện ra trước mặt.
Xung quanh anh là người nằm lung tung, John nhìn thấy bác sĩ Abel, lão Jack và cảnh sát trưởng Alson. Tất cả trông như những con cá mắc cạn, bị đóng băng trong nhiều tư thế vùng vẫy và chiến đấu khác nhau. Cảnh tượng này rất kỳ quái, bởi vì có người mở to mắt, vẻ mặt sợ hãi.
John bò về phía trước vài bước, nhìn thấy vài người dân thị trấn mà anh không nhận ra, cho đến khi bắt gặp một người phụ nữ mặc quần áo nữ tu và cầm một cây thánh giá. Nữ tu cuộn tròn người, chỉ có mặt hướng lên trên.
“Tỉnh dậy đi.” John cố gắng đánh thức cô dậy.
Nữ tu không phản ứng, nhưng vẫn còn sống, còn thở.
Cạnh đó, nửa người bên trái của thuyền trưởng tàu Gió Tây chôn dưới bùn đen, trông như một con cá bị phơi khô.
John vô cùng kinh hãi, vì trước mặt anh có những xác chết như thế này, cháy đen và teo tóp.
Đây là nơi nào?
Thị trấn Đá Ngầm Đen đều bị tiêu diệt?
Sóng thần tàn phá thị trấn Đá Ngầm Đen? Nhưng họ vẫn sống sót?
Vậy có được tính là sống sót không?
Lòng John đầy nghi ngờ, anh bất ngờ nghe thấy tiếng đá vụn lăn xuống.
John lập tức nhắm mắt lại, không hề tò mò chút nào, anh quyết tâm không nhìn tảng đá ngầm khổng lồ kia.
“… Phù… Soạt… Soạt soạt…”
Những âm thanh kỳ lạ văng vẳng bên tai, đầu óc John choáng váng rồi nhói đau, anh cố chịu đựng cảm giác khó chịu, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau đó John cảm thấy có gì đó đang theo dõi mình.
Cảm giác toàn thân run rẩy và không thể cử động vì sợ hãi đã đến!
Đây là ánh mắt của thần Biển?
John cảm giác như mình đột nhiên lơ lửng trên không, một lực vô hình kéo anh từ mặt đất lên không trung, sau đó tất cả những thứ anh giấu trong túi đều loạt soạt lăn ra.
Bút ký của mục sư Cornell, một tập thư được niêm phong của mục sư, một tấm ảnh của mục sư Cornell…
John nhắm mắt lại, anh không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy đầu mình sắp vỡ ra, sau đó bất tỉnh.
Bộp.
John ngã thẳng xuống cát như một cái bao tải.
Bức ảnh từ từ bay lên, sau đó một cảnh tượng hư ảo xuất hiện.
Những đường màu bạc phác thảo căn phòng của mục sư Cornell… Mục sư già hoảng hồn khi nhìn thấy sương trắng trên tường và trần nhà, cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông đội mũ chóp, mặc áo choàng xuất hiện ở cửa, tay cầm tấm ảnh đó.
Trong toàn bộ khung cảnh hư ảo chỉ có bức ảnh này là thật.
Mục sư già kinh hãi ngã xuống. Người đàn ông ném bức ảnh xuống mặt đất đã đóng băng rồi quay người rời đi, cái bóng và vòng xoáy đen tối sau lưng đan xen thành một cảnh tượng mờ ảo, đôi mắt xanh lam nhạt thờ ơ nhìn về căn phòng lần cuối cùng.
Ảo ảnh biến mất.
“…”
Đá ngầm quái quỷ im lặng.
Không biết qua bao lâu, sức mạnh huyền bí còn sót lại trong bức ảnh lại được kích hoạt.
Ảo ảnh hình thành từ những đường màu bạc xuất hiện lần thứ hai, chiếu lại.
Sau đó là lần thứ ba.
Lần thứ tư…
——————–
Tác giả nói thế này:
Được rồi tôi thừa nhận tôi đang viết cảnh xem mắt kệch cỡm.
Độc giả: Cái này mà cô gọi là xem mắt?
Tác giả: Mang theo hình ảnh, chiếu một đoạn video ngắn, được người khác giới thiệu, vậy sao không phải là xem mắt?
John: Còn logic thì sao? Logic thì sao?