Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 124

Chương 124

Vào hang

Núi Arabika.

Bầu trời đầy sao, màn đêm tĩnh lặng.

Juan quấn chăn ngủ ngon lành trong lều.

Telegin trở mình, trợn mắt nhìn trợ lý của mình, không hiểu tại sao Juan vẫn có thể ngủ được. Gió lạnh thổi qua ào ào, lều vải hơi lọt gió, Telegin không nhịn được hắt hơi.

Đây đã là ngày thứ bảy họ bị đưa đến doanh trại, mọi việc đang trở nên tồi tệ. Tất nhiên không phải là đãi ngộ của họ, mà là “tiến độ nhiệm vụ”.

Trong doanh trại tích trữ rất nhiều vũ khí hỏa lực hạng nặng, một cái rãnh rất sâu đã được đào, có thể thấy đội ngũ này đã chuẩn bị rất tốt để chiến đấu với “quái vật”, đáng tiếc là kế hoạch dụ quái vật tự rời khỏi hang đã hoàn toàn đi vào bế tắc. Điện đài ma quái đã không xuất hiện trong suốt bảy ngày qua. Giáo sư Telegin nhìn thấy binh lính tiến sâu vào núi, ném bom khói và có thể cả khí độc vào hang động, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

Núi Arabika là một ngọn núi được hình thành từ đá vôi, xung quanh núi có rất nhiều hang động lớn nhỏ được hình thành do nước chảy xói mòn. Nhìn bề ngoài, những hang động này tưởng chừng như không nối liền nhưng khi ném bom khói vào, cả nửa đỉnh núi đều bị khói bao phủ. Điều này là do hệ thống nước ngầm bên dưới, con người không thể đi qua những khe hở giữa các khối đá, nhưng khói sẽ không bị chặn lại. May mắn ở chỗ con quái vật ẩn nấp trong hang rất lớn (dựa trên phân tích tiếng gầm), nếu không thì chỉ chặn một cái lỗ cũng vô ích. Nếu nơi ẩn náu của quái vật chuyển từ một cái hang thành cả ngọn núi thì làm sao bắt được?

Giáo sư Telegin cố gắng tìm ra giải pháp cho những người lính trong doanh trại, hết nghĩ đến lửa lại nghĩ đến nước, nghĩ mãi cũng không có ý tưởng gì, ông ta lại càng không ngủ được, chỉ có thể nằm đó nhìn lên mái lều. Ông ta nghĩ, không ngày mai thì cũng ngày kia là người đứng đầu doanh trại sẽ cho người cầm vũ khí ép họ vào hang để thăm dò.

Telegin cố gắng giải thích sự nguy hiểm của con quái vật, nhưng những người này không nghe lọt tai câu nào, họ thậm chí còn cười nhạo ông ta là kẻ nhát gan, cho rằng ông ta đã ở Pháp quá lâu nên nhiễm luôn tật xấu của người Pháp. Telegin tin rằng họ rất dũng cảm, nếu đây là một cuộc chiến, tất cả họ đều sẵn sàng ở trần ôm súng lao về phía kẻ thù, thế nhưng tuyệt đối không thể áp dụng những phương pháp liều lĩnh ngông cuồng để đối phó với tồn tại huyền bí.

Telegin thở dài, ông ta đã gặp người cầm quyền trong doanh trại. Đó là một người có thái độ cứng rắn, một kẻ độc đoán chuyên quyền mà chỉ cần ra lệnh là phải thấy cấp dưới của mình hành động ngay lập tức, không cho phép bất cứ ai đưa ra ý kiến phản đối, cũng không muốn nghe những lời “vô nghĩa” của gáo sư Telegin. Ông có năng lực, ông là chuyên gia trong lĩnh vực này, vậy thì tuyệt, ông cứ làm việc của mình là được. Không có thường thức huyền bí học, không có tà thần gì cả, toàn là phép phù thủy thôi! Quái vật đều là những sinh vật đột biến do bị nhiễm một loại virus thời tiền sử hoặc virus ngoài hành tinh nào đó!

Giáo sư Telegin suýt lên cơn đau tim vì tức giận. Trong đêm lạnh giá này, ông ta vừa lo điện đài ma quái không xuất hiện thì mình và Juan sẽ bị ép vào hang động để thăm dò tình hình, lại vừa lo điện đài ma quái xuất hiện trở lại thì con quái vật trong hang cuối cùng sẽ bị chọc giận rồi chạy ra ngoài tàn sát tất cả.

Lúc này, Telegin nghe thấy những âm thanh hỗn loạn từ cách đó không xa truyền đến, ông ta nhìn qua khe hở của lều, phát hiện một vài người trông không giống binh lính. Trông có vẻ như là người cùng nghề, ngoài ra còn một người mặc quần áo dân du mục. Họ bị nhét vào một căn lều gần đó, vẻ mặt hoảng sợ, miệng thì nóng nảy thảo luận, nội dung câu chuyện khiến Telegin nhớ đến mình của lúc đầu.

Giữa lúc hỗn loạn, Telegin đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất không hài hòa.

“Khò, khò…”

Tiếng ngáy của Juan không lớn, nhưng cứ đâm thẳng vào tim người nghe. Telegin trợn mắt hồi lâu, cuối cùng thừa nhận đây là một khả năng đặc biệt, khác với người chỉ biết nói miệng như ông ta, Juan là một nhà nhà thám hiểm chân chính đã từng đi qua những vùng đất hoang vu không người.

Ngày hôm sau, Telegin với khuôn mặt mệt mỏi và quầng thâm đen xì dưới mắt nhìn Juan quấn chăn quanh người ngồi trên mặt đất trong vẻ mặt ngơ ngác, ông ta không nhịn được hỏi: “Cậu chưa tỉnh à?”

“Không, phải là ngủ không ngon.” Juan ngáp một cái.

“Cậu nói sao?” Telegin tức điên, thậm chí muốn chất vấn ngủ cả đêm không dậy lấy một lần gọi là ngủ không ngon à?

Juan dụi dụi mắt, chân thành nói: “Tôi không nằm mơ như tôi muốn.”

“…”

“Giấc mơ rất quan trọng.” Juan thở dài.

Kể từ khi sự kiện trăng máu kết thúc, Juan đã không còn gặp Hans và những người khác trong giấc mơ của mình. Trong những ngày này, Juan đã cố gắng liên lạc với Hans nhưng không thành công. Có vẻ như sau khi sử dụng cái la bàn vàng kia xong, một thứ xiềng xích vô hình đã được tháo gỡ. Juan vui vẻ được một thời gian, điều đó có nghĩa là anh không còn dính vào một thế giới thần bí và nguy hiểm nữa, anh có thể trở lại cuộc sống bình yên như trước.

Bây giờ Juan hối hận rồi, anh cố gắng không tiếp xúc với tồn tại huyền bí, nhưng tồn tại huyền bí vẫn tìm đến anh.

Vận may chết tiệt, số phận chết tiệt!

“Dậy đi!” Cái lều bị giật mở thật mạnh.

Telegin và Juan bị áp giải ra ngoài mà chưa kịp ăn sáng, cùng với những người ở lều bên cạnh.

“Tối hôm qua tới đây à? Trông quen quen, tôi đi hỏi xem.”

Telegin thử chào những người ở đó, sau khi trò chuyện với nhau mới biết họ quả thực là đồng nghiệp. Và còn là người Pháp.

“Đó là nhà thám hiểm nổi tiếng Lotta, tôi đã xem những bài viết của ông ấy về châu Phi.”

“Sao ông ta lại tới đây?”

“Đến dãy núi Kavkaz để thám hiểm, nhưng xui xẻo quá, nghe dân du mục ở gần đó kể về những tiếng động lạ trong hang động nên rất thích thú, bèn đổi lộ trình chạy đến đây, sau đó bị phát hiện!” Giáo sư Telegin lắc đầu thở dài, khu vực gần núi Arabika đã bị phong tỏa cả rồi, dân địa phương vô tình đi vào sẽ bị đuổi đi, người nước ngoài chắc chắn sẽ bị giam giữ!

Ông Lotta này có bộ râu đen, dáng người thấp và chắc nịch. Ông ta dẫn theo hai trợ thủ, một nam một nữ, ngoài ra còn một người dân du mục làm hướng dẫn viên. Điều họ lo lắng là bị giam giữ không rõ lý do. Ông Lotta xua tay, cố gắng giải thích bằng thứ tiếng Nga bập bẹ rằng mình không phải là gián điệp.

Ngay sau đó, người đứng đầu doanh trại đến, vẫn với phong thái quen thuộc, sau khi nghe cấp dưới báo cáo, xác nhận rằng đoàn người Lotta chỉ là nhà thám hiểm thì gật đầu bỏ đi. Từ đầu đến cuối không nói một lời nào với ông Lotta.

Lotta tưởng mình sẽ được thả như người du mục kia, nhưng không ngờ sau bữa sáng gồm bánh mì cứng như đá và đồ hộp, nữ trợ lý của ông ta bị giữ lại làm con tin trong doanh trại, còn những người khác bị binh lính dẫn sang vách đá phía đối diện.

Giáo sư Telegin sắp ngất đến nơi.

Juan nhìn đám người Lotta vẫn chưa biết gì, cũng không biết làm sao nhắc nhở họ, vì đám lính bên cạnh còn đang vác súng kia kìa.

Nam trợ lý của Lotta hiểu lầm vẻ mặt của Telegin và vẻ khó xử của Juan, không biết nghĩ gì mà lại cho rằng họ bị đưa đến thung lũng để hành quyết, sợ quá nhảy xuống sườn núi tìm cách bỏ trốn. Sau đó hắn bị gãy cổ. Sườn núi này nhìn có vẻ thoai thoải, nhưng thực ra bên dưới thảm cỏ xanh lại toàn là đá vôi, đừng nói là con người, dù một con cừu lăn xuống cũng sẽ gãy xương. Đội ngũ mất thành viên một cách bất ngờ như vậy.

Mặt ông Lotta tái mét, hò hét mấy lần cũng không có kết quả, ông ta cũng nhận ra sự việc này không bình thường. Đặc biệt là sau khi leo lên sườn núi, ông ta nhìn thấy một bãi mìn. Các quả mìn bị chôn dưới đất được đánh dấu bằng những lá cờ nhỏ, chôn khá nông và thưa thớt, có thể nhìn thấy rõ chốt va chạm trên đó.

Sau khi xuyên qua bãi mìn, Juan cuối cùng cũng nhìn thấy hang động bí ẩn kia. Nó không nằm trên vách núi mà là trong một lỗ đen trên đỉnh sườn núi. Cửa hang hơi nghiêng theo độ dốc của núi, thực sự là một hang động ngầm, nếu không được cho biết trước, Juan sẽ nghĩ đó là động rỗng được hình thành giữa hai mẩu nham thạch. Cửa hang không lớn, xung quanh toàn cỏ mọc. Juan ước tính trực quan rằng cái hang này chỉ đủ lớn để hai người có thể đi sát cạnh nhau. Nó không có gì nổi bật, không có mùi khó chịu, cũng không có gió lạnh thổi ra, thoạt nhìn có thể sẽ nghĩ rằng nó chỉ sâu ba bốn mét.

Doanh trại cung cấp thiết bị thăm dò, dây thừng và quần áo, cơ sở vật chất dùng trong trắc địa được đề xuất. Sau đó họ bị xua vào hang.

“…Cái hang này rất sâu.” Telegin chuyển sang dùng tiếng Pháp.

Chỉ có ba người trong đội ngũ tạm thời này. Telegin và Juan đi cùng nhau, Telegin lại là người Nga nên Lotta rất cảnh giác với ông ta. Sau khi nghe câu chuyện ngắn gọn về việc người bạn của Telegin mất tích ở đây và con quái vật trong hang, Lotta vẫn luôn im lặng. Họ dùng dây treo, chỉ hạ xuống khoảng mười mét là dẫm phải mặt đất bằng phẳng trơn trượt.

Juan tự nhủ rằng từ đây trở đi, hành trình tìm đến cái chết trong hang động bí ẩn có thể chính thức bắt đầu. Juan thấy hang động dần dần thu hẹp lại nhờ ánh sáng của đèn pin, lối đi kéo dài xuống phía dưới với độ dốc khoảng bảy mươi độ. Nếu bất cẩn lăn xuống, có thể sẽ bị ngã chết hoặc mắc kẹt tại lối đi trong hang.

“Đoạn đường này rất dài… Bạn tôi đã thử rồi, dùng hết cuộn dây leo núi dài một trăm mét nhưng vẫn không thăm dò được đến cùng, bạn tôi bèn trèo lên, định bổ sung thêm đồ dùng trước rồi lại xuống, anh ấy đã viết thư cho tôi.” Telegin cố gắng nhớ lại nội dung bức thư và những thông tin đã nghe được trong doanh trại những ngày này. “Chỉ cần chúng ta mang ra được cái gì đó hữu ích, nhìn kỹ hơn các vách hang động, những khe hở giữa nham thạch, nơi nước tích tụ.”

Giáo sư Telegin muốn nói tiếp, ông Lotta đã thấp giọng quát lên: “Câm miệng.” Đã biết trong hang có quái vật, sao còn dám nói hoài không dứt?

Juan thấy chẳng sao cả, dù là tà thần hay quyến thuộc của tà thần thì cũng không giết người bằng cách phân biệt âm thanh. Giữ im lặng thật ra không có ích gì, tiếng tim con người đập, tiếng máu chảy, nhiệt độ cơ thể… những thứ này không thể che đậy được. Đừng nói là tồn tại huyền bí, ngay cả những con sói hoang cũng có khả năng theo dõi rồi âm thầm tấn công con người.

Trước đây Juan đã từng vào hang động, anh không thích môi trường này cho lắm. Tối tăm, ngột ngạt, và không biết điều gì sẽ xảy ra. Đó có thể là một đàn dơi, hoặc cũng có thể là những con rắn độc. Hang động này đã bị “quái vật” chiếm giữ, coi như tránh được những rắc rối này, Juan đi suốt chặng đường mà không nhìn thấy một con bọ nào.

Vách hang lúc to lúc nhỏ, nơi rộng rãi có thể chứa được một chiếc xe tải quân sự, nơi hẹp thì phải nghiêng người sang một bên để lách qua, nhiều lần Telegin suýt trượt chân lăn xuống – vách đá mà ông ta đang bám vào đột nhiên biến mất, biến thành một đoạn đứt gãy trống, bên trong có tiếng gió gào thét, còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy yếu ớt.

“Đây là một ngã ba đường.” Lotta ném một hòn đá nhỏ xuống, lắng nghe tiếng nó lăn xuống sau khi chạm đất, nói một cách chắc chắn. “Phải dùng dây treo hơn hai mươi mét mới xuống được.”

“Không đủ dây, chúng ta sẽ không đi hướng này.” Juan kiên định nói.

Lotta không phản bác, mặc dù ông ta yêu thích phiêu lưu mạo hiểm, nhưng bảo vệ mạng sống mới là điều quan trọng nhất lúc này.

Sau khi mò mẫm khoảng một trăm mét, Juan cảm thấy có gió đồng thời thổi từ hai phía lại, trước mặt anh lại là một bức tường đá cứng.

“Con đường ở hướng này.” Telegin và Lotta đồng thanh nói.

Ba người bắt đầu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết nên đi theo hướng nào. Hai bên đều có gió lạnh, con đường đi vào đều rất sâu.

“Có thể hang động bên trong núi Arabika thông nhau, chúng ta có cơ hội trốn thoát.”

Lời giáo sư Telegin nói khiến mắt Juan sáng lên.

“Trợ lý của tôi đang bị nhốt trong doanh trại, tôi không thể bỏ đi được.” Lotta cáu kỉnh nói.

Đội ngũ tạm thời dường như nảy sinh bất đồng ý kiến, Juan lập tức khuyên nhủ: “Có lẽ cả hai con đường đều dẫn xuống lòng đất, không có đường nào để trốn thoát cả, chúng ta tranh cãi ở đây cũng vô ích, nên lựa chọn càng sớm càng tốt…”

Juan đột nhiên cảm thấy đau đầu dữ dội.

Sạt sạt sạt.

Có một âm thanh lạ phát ra từ lối đi bên phải.

“Bên này!” Juan cố gắng tóm lấy giáo sư Telegin, lao sang lối đi bên trái.

Lotta cũng rơi vào trạng thái khó chịu dữ dội, ông ta không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng bản năng thôi thúc ông ta đi theo.

Juan toàn thân run rẩy, tóc gáy dựng đứng.

Lúc này, con đường bỗng nhiên bị gián đoạn, Juan hụt chân một cái, cả ba người cùng nhau xuống.

Tõm.

Bên dưới hang động là một đầm nước. Diện tích đầm nước rất rộng, cách đoạn cuối lối đi chỉ bốn năm mét, Juan thoát chết trong gang tấc.

“Nhanh lên, hít một hơi thật sâu.” Anh dẫn theo Telegin và Lotta đang sợ hãi cùng lặn xuống nước.

Trong hang tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì. Dòng nước ở đáy đầm chảy rất nhanh, Juan bị cuốn đi một quãng đường dài, cuối cùng bị đẩy vào một khúc cua do nham thạch tích tụ lên tạo thành. Lực tác động đã được ba lô đỡ lấy, chỉ hơi đau nhức. May mắn trong bất hạnh, mực nước vẫn cách vách hang một khoảng.

Juan ngoi lên mặt nước, thở hổn hển rồi lao tới cứu Telegin cũng đang nằm trên tảng đá.

“Đó là… quái vật à?” Telegin run giọng hỏi.

“Không phải.” Juan không cho Telegin thở phào, nói tiếp: “Đó là tà thần.”

“Cái gì?” Telegin hét lên.

Lotta không biết đã trôi dạt đến đâu, đang hét gọi về hướng này từ xa.

Telegin nắm chặt lấy tay Juan, run rẩy hỏi: “Cậu, có chắc không?”

Juan gật đầu, rồi nhớ ra nơi này tối quá, không thấy gì cả. “Tôi chắc chắn.”

Juan nghĩ, theo kinh nghiệm đau đầu khi gặp bốn tà thần của anh thì thứ vừa rồi chính là tà thần.

Rất may là họ chạy nhanh, chạy kịp thời, nên mới không đụng phải.

Bình Luận (0)
Comment