Chương 126
Sai lầm trong nhận thức
Juan phải mang theo ba lô nên rất khó cõng giáo sư Telegin. Đây là một cái hang, nhiều chỗ chật hẹp rất khó đi qua, cõng người trên lưng để đi là không thực tế, nếu muốn kéo người về phía trước thì lại không có vật gì thích hợp để làm cáng.
Điều mà Juan lo lắng không phải là vấn đề trong mắt Johnson, chỉ một giây là có thể giải quyết.
Juan kinh ngạc nhìn giáo sư Telegin gục đầu đứng dậy, mắt vẫn nhắm chặt, động tác cứng đờ và chậm chạp, theo sau Juan từng bước một về phía trước. Cho dù là leo trên hang động, chui qua khe hở hay bơi qua dòng chảy ngầm, các chuyển động của hai người đều giống hệt nhau.
Juan: “…”
Juan càng cảm thấy lạnh hơn. Cái này chính xác là một “thây ma” bất tỉnh nhưng còn thở được! Nhìn xa hơn về phía trước, anh càng muốn tắt thở, người dẫn đường lại là một tà thần cải trang thành con người. Vậy khi nào cuộc phiêu lưu thám hiểm hang động này mới có thể kết thúc?
Johnson không thích phong cách của bộ quần áo leo núi trên người Juan chút nào, sau khi suy nghĩ vài phút, y thay cho mình chiếc áo khoác màu nâu, quần vải bạt dày sậm màu, và đội thêm cái mũ màu xám đen. Bộ trang phục này trông rất giống hình minh họa của một tạp chí cũ từ những năm 1920.
“Lần đầu tiên ta gặp John Doe, anh ta đã mặc quần áo như thế này.” Johnson nghiêm túc giải thích với Juan. Một thám tử tay chân nhanh nhẹn có thể mặc như thế này thì tà thần cũng có thể, không thể nào không giống người!
Juan hiểu được ẩn ý của y, nên quyết định nuốt lời thuyết phục xuống, tiếp tục giữ im lặng.
Johnson cũng “thay” tiếng bước chân cũ bằng tiếng bước chân của Juan. Nó là một kiểu thay thế rất cứng ngắc, như thể tiếng bước chân cũng giống một cái đĩa than có thể phát ra bất cứ thứ gì theo ý tà thần muốn, dù sao thì nó hoàn toàn không khớp với nhịp điệu chuyển động của Johnson.
Và thế là một hiện tượng kinh dị không thể giải thích được đã ra đời. Trong hang động tối tăm quanh co, phía trước vang lên tiếng bước chân của mình, phía sau có một con bù nhìn đang bắt chước động tác của mình. Juan không khỏi trợn mắt, thật là thần kỳ, thế mà anh không sợ đến chết! Chẳng những không sợ chết khiếp mà còn rất yên tâm! Suy cho cùng, tà thần là người dẫn đường.
Sau vài phút, Juan đã hối hận.
Ánh đèn pin chiếu vào “con đường” đột nhiên gãy mất trước mặt, Juan đờ đẫn nhìn Johnson đang ở cách đó bảy tám mét, nói: “Tôi không thể nhảy qua khoảng cách này được.”
“Hở?”
Johnson bối rối quay đầu lại, nhìn chăm chú vào một đoạn lối đi đã sụp đổ. Y bước đi rất dễ dàng như thể chỉ đang bước qua một cái hố nhỏ, một giây trước vẫn ở phía trước Juan, giây tiếp theo đã ở đầu bên kia của hố.
Juan không thể không nhấn mạnh: “Người bình thường không thể nhảy qua, thêm một lần chạy đà nữa cũng vô ích, nhà vô địch thế giới thì ngoại lệ.”
“Nhà vô địch thế giới?” Johnson không hiểu.
Juan buộc phải giải thích: “Họ là những người có thể lực tốt nhất trong loài người.”
Johnson nhìn Juan một cái, gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Juan: “…” Anh cảm thấy mình bị tà thần chê rồi, nhưng anh không thể chứng minh được điều đó.
Johnson khẽ thở dài: “Chỉ có thể tìm một con đường khác, phải đi đường vòng rất lâu.” Tầm nhìn của tà thần không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng, có thể nhìn xuyên qua đá và ngọn núi, con đường mà y chọn phải là con đường ngắn nhất và nhanh nhất.
Juan càng cảm thấy kỳ lạ hơn, giống như tà thần đóng vai trò là hướng dẫn viên miễn phí với một tấm bản đồ chỉ đường chính xác, ai ngờ con người không thể đáp ứng được kỳ vọng, không thể vượt qua được, hướng dẫn viên không còn cách nào khác là phải nhảy trở lại từ vách đá đối diện, dẫn con người xuống núi để tìm con đường mới. Thế giới này thực sự đang ngày càng trở nên vô lý.
Juan cúi đầu, quay lại trong im lặng.
“Ủa?” Johnson đang đi phía trước đột nhiên biến mất khỏi ánh đèn pin. Juan sửng sốt, lối đi không bị chặn, bên cạnh cũng không có ngã rẽ!
“Ở đây.” Johnson cúi xuống, vẫy tay với Juan.
Juan nhìn vách đá phía trên đầu mình một cách vô cảm. Anh đã sai, thật ra có một ngã rẽ, chẳng qua là nằm ngay phía trên đầu. Đây là lần thứ hai họ đi trên con đường này, Juan cả hai lần Juan đều không nhận ra điều đó cho đến khi Johnson gọi anh. Juan đánh giá độ cao, phát hiện ra rằng mình có thể leo lên bằng móc và dây thừng, anh bắt đầu leo lên một cách dứt khoát.
Đoạn đường bên trên rất thấp. Juan cụng đầu đánh cốp, Telegin trèo lên ngay sau anh cũng bị cụng đầu y hệt.
Juan: “…”
Juan không còn sức để nói nữa. Anh không thể hiểu nổi khi nhìn Johnson trước mặt, đoạn hang này chỉ cao nửa mét, làm thế nào mà Johnson đứng thẳng và đi được? Bóp méo không gian à? Quả nhiên tà thần không liên quan gì đến khoa học hay logic cả.
Juan di chuyển cẩn thận trong tư thế khom người. Không khí trong lối đi thấp này cũng ngột ngạt, sau mười phút, thể lực của Juan cạn kiệt, anh chỉ có thể ngồi xổm ở đó để thở.
Johnson nhận thấy thám tử không theo kịp, y suy nghĩ một chút rồi ân cần động viên: “Kiên trì một lát nữa, phía trước là có thể đổi đường.”
“Đó là lối đi mở phải không?” Giọng Juan như bị bóp nghẹt.
“Không, có một con sông, có thể trôi dọc theo sông một lúc.” Johnson nghĩ rằng đây là một cách đi lại tiết kiệm sức lực.
Juan không nhịn được nữa: “Con người khi ngâm mình trong nước lạnh lâu, cơ bắp sẽ bị chuột rút, nguy cơ đuối nước tăng cao.” Anh thấy hết rồi, tà thần dẫn đường không đáng tin chút nào!
Johnson tiếc nuối nghĩ, không thể đi đường tắt, phương án tiết kiệm sức cũng bị bác bỏ, con người đi thám hiểm khó thật đấy.
Trong lúc giải lao, Juan lắng nghe tiếng nước chảy, hỏi một câu hỏi mà anh đã ấp ủ từ lâu.
“Xin lỗi, thưa ngài Johnson, ngài có quen biết tà thần sống ở đây không?”
“Sao anh lại cho rằng các tà thần có quen biết nhau?”
Các học giả huyền bí học khác mà nghe tà thần hỏi như vậy có lẽ sẽ sợ quá ngậm miệng luôn, không bao giờ nhắc đến chủ đề này nữa, nhưng Juan dựa vào cảm giác của mình phỏng đoán, lời Johnson nói có thể hiểu theo nghĩa đen, anh chỉ cần thành thật trả lời là được.
“Ồ, tôi nghĩ đối với tà thần, trái đất giống như một khu phố trong thành phố của con người, các tà thần dù không thân thiết với nhau thì cũng quen mặt nhau.”
“Nếu người hàng xóm cùng khu nhà không bao giờ ra khỏi cửa thì sao?”
“A…” Juan hơi hiểu ra rồi, nhưng cũng không hiểu quá rõ: “Nhưng dù sao thì cũng nên biết là trong nhà có người hay không, người đang ở đó là ai chứ?”
“Nhà có nhiều nhưng hàng xóm lại ít, hơn nữa những hàng xóm này có thể lặng lẽ tăng lên hoặc biến mất… dù chuyển sang nhà khác hay sang khu phố khác cũng sẽ không nói cho người khác biết, vậy ai biết được có bao nhiêu người sống trong khu phố này, và họ sống ở đâu chứ?”
Johnson không giải thích tại sao hàng xóm lại biến mất vô cớ, nhưng Juan đã chứng kiến cuộc đối đầu giữa bốn tà thần ở Thủ phủ của Cướp biển, anh nhanh chóng hiểu ra. Hay thật, đây là một khu phố của bọn sát nhân! Không có giới hạn, không có quy tắc!
Juan toàn thân ớn lạnh, sợ hãi hỏi: “Ngài Johnson đến thăm hàng xóm, là, để…” Để giết đồng loại à?
Johnson nghĩ từ “thăm” thật kỳ lạ, vì nó không phải là từ được sử dụng trong xã hội của tà thần, nhưng y nhanh chóng hiểu được những gì Juan chưa nói.
“Vẫn chưa chắc chắn lắm, ta phải tận mắt nhìn thấy tà thần này rồi mới tính tiếp.” Johnson trầm ngâm.
Tà thần ẩn nấp trong cái hang này rất giỏi che giấu hơi thở của nó. Nếu thám tử Juan không rơi xuống hang, Johnson sẽ chỉ đi ngang qua doanh trại để xem xét vì tiền nợ sử dụng điện đài ma quái thôi, chứ không hề phát hiện ra có một tà thần ẩn nấp trong lòng ngọn núi này, có lẽ y cũng sẽ giống như những con người đó, cho rằng đó là một sinh vật đột biến hoặc một quyến thuộc của tà thần.
Điều này rất thú vị.
Johnson đã từng gặp và từng nghe nói tới hàng chục tà thần. Không có tà thần nào có thiên phú ẩn nấp như vậy. Đánh giá từ kinh nghiệm trưởng thành của bản thân Johnson, hình thái của bản thể tà thần đã hoàn thiện trước khi lý trí tỉnh táo được sinh ra, có ý thức mơ hồ về bản thân, có những thói quen hành vi nhất định, và có những sở thích riêng.
Ví dụ như bản thể của Johnson tìm thấy một con thuyền buồm Tây Ban Nha dưới đáy biển, chui vào đó ghép cái này dính cái kia lại với nhau, khi nâng con tàu lên mặt nước để phơi nắng thì bị đội tàu dẫn đường của con người phát hiện. Tà thần sẽ không che đậy được sức mạnh và hơi thở mà mình tỏa ra, những thuyền viên đầu tiên phát hiện ra con tàu ma đều bị điên hoặc đã chết. Theo truyền thuyết con tàu ma trong sách vở của loài người, họ tin rằng trên con tàu ma có lời nguyền và cũng có kho báu. Những người tin vào lời nguyền thì đi đường vòng, may mắn sống sót. Những người tin vào kho báu thì liều lĩnh lên tàu, chết không toàn thây. Khi học giả huyền bí học và đội thám hiểm điều tra tồn tại huyền bí lần lượt xuất hiện, quỹ đạo di chuyển của con tàu ma bị phát hiện, chính vì thế mới có kế hoạch của mục sư Cornell và khoản đầu tư của Brandon Lớn, rồi dẫn đến bi kịch hoang đường là hiến dâng vật tế cho tà thần con tàu ma.
Vì vậy, ngay cả một thần mới bẩm sinh không có lý trí hoặc chưa sinh ra lý trí nhìn chung đều không có thói quen lẩn trốn. Bầu không khí hỗn loạn, mất trật tự của tà thần và những ảnh hưởng bất thường đến môi trường xung quanh là bẩm sinh. Thần mới sẽ không che giấu hơi thở của mình cho đến khi phải đào sâu tìm hiểu về đồng loại và những sinh vật mỏng manh trên trái đất, bởi vì họ hoàn toàn không có khái niệm này.
Johnson tin chắc rằng trong số những đồng loại đang sống, không có tà thần nào hiểu rõ hành vi của con người hơn mình! Chẳng lẽ thần mới trong hang động này giỏi hơn y trên phương diện kiến thức này? Không thể nào, đó chắc chắn là phế phẩm thí nghiệm của thần Trí tuệ, thần mới trốn thoát khỏi cung điện nham thạch sinh ra với nỗi sợ bị “chủ nhà” phát hiện, dù chủ nhà không còn ở trên trái đất nhưng nó vẫn giữ được thiên phú này.
Johnson càng nghĩ càng thấy có lý, ánh nhìn của y xuyên qua vô số bức tường đá, hướng vào sâu trong hang động.
“Nghỉ ngơi đủ chưa?” Johnson ôn hòa hỏi thám tử.
Juan lặng lẽ bò dậy, anh có dám nói chưa đủ không? Tà thần làm người dẫn đường, anh còn làm được gì? Nếu từ chối thì không thể thoát ra được, còn không từ chối… xu hướng phát triển của sự việc là đi tìm tà thần trong hang đấy!
“Tôi có thể đưa giáo sư Telegin lên mặt đất được không?” Juan cẩn thận thăm dò khả năng trốn thoát.
Johnson liếc nhìn Telegin đang bất tỉnh, rồi nói: “Theo cách nói của con người, ông ta có thể bị đưa vào nhà thương điên.”
Mặt Juan tái nhợt, anh nghĩ đến những chuyện tệ hại hơn, tỉ như sau khi đột biến bị đưa đi làm thí nghiệm trên người. Juan biết rằng một số người từng tiếp xúc với tồn tại huyền bí có những đột biến nhẹ, chẳng hạn như mắt của Hans và tai của Cindy. Nếu giáo sư Telegin không may thể hiện ra triệu chứng này thì ông sẽ gặp rắc rối.
“Giáo sư Telegin còn có thể cứu được không? Hoặc tôi có thể để ông ấy lại một nơi khô ráo, an toàn trong hang, khi tôi quay lại thì cứu ông ấy.” Juan cố gắng nghĩ ra giải pháp.
Johnson khá kinh ngạc: “Anh có thể nhớ được con đường đã đi qua sao?” Y đã từng thấy khả năng nhận biết phương hướng của Juan trước đây, nhưng đó là khi ở trên mặt đất.
“Rất miễn cưỡng, tôi chỉ chắc chắn 80%.” Juan không nói dối, bộ não của anh chính là bản đồ. Nếu nơi này không tối tăm, hang động không bị nước xói mòn làm cho phân tán thì không phải 80%, anh dám nói 100% có thể tìm được đường ra, sẽ không bị lạc!
Johnson lắc đầu nói: “Không được, tà thần này rất giỏi ẩn nấp, ta không phát hiện được sự thay đổi sức mạnh yếu ớt như vậy, chỉ có thể dựa vào con người. Người tên Telegin này đang trong tình trạng thần trí hỗn loạn do bị ảnh hưởng bởi tà thần trong hang, nên ông ta sẽ phát hiện mục tiêu chúng ta đang theo dõi nhanh hơn anh.”
Juan: “…” Anh sai rồi, hóa ra trong mắt tà thần dẫn đường, họ là công cụ thăm dò kẻ thù.
Hay cho cái gọi là lợi dụng lẫn nhau.
Lúc này Johnson bổ sung thêm một câu rất đúng lúc: “Ta sẽ trả thù lao.”
Lý trí của Juan muốn từ chối, nhưng cơ thể anh không thể kiểm soát được, anh nghe thấy mình phát ra một câu mừng rỡ: “Thật sao?”
—
Người dịch: Thám tử nào được Johnson bới ra từ trong đám người cũng có những khả năng bẩm sinh hơn người, và luôn xui xẻo. =))