Chương 146
Nguyên nhân
Johnson hơi bất an.
Y cảm nhận được sức mạnh của Gymir bao phủ khu tàn tích.
Tấm lưới dệt từ dây leo và cái bóng chưa bị rút đi, cũng không bị bất kỳ sức mạnh nào chặn lại, đồng nghĩa với việc tác dụng của thời gian ngừng trôi sẽ tiếp tục được phát huy.
Nhưng nhìn thầy tế Ai Cập đang tươi cười đứng trên đống đổ nát kìa! Gã này không hề bị ảnh hưởng gì, vẫn có thể ngụy trang con người một cách hoàn hảo, dùng lời lẽ của tà thần mời họ nói chuyện “chân thành”, thoải mái như cách mà người Anh đang chuẩn bị uống trà chiều.
Johnson không phải là người Anh thực sự, y chắc chắn không có thói quen uống trà đen trong chiến hào giữa trận chiến, y cũng không muốn nói chuyện với một kẻ nguy hiểm như thần Trí tuệ Thoth. Trò chuyện mặc dù có thể thu được một ít tin tức, nhưng cũng làm cho kẻ địch hiểu rõ về mình. Quan trọng hơn là có thể Thoth đang cố câu giờ. Leviathan có thể chết bất cứ lúc nào, xác Rắn khổng lồ có thể hợp nhất với tà thần Rận ăn lưỡi, trái đất có thể biến mất bất cứ lúc nào… Tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, không ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu cứ tiếp tục kéo dài.
Mười mấy sợi dây xích thời gian nhắm thẳng vào Thoth trong tích tắc.
Bóng dáng của Thoth nhất thời nhòa đi, sợi xích không bắt được mục tiêu, cứ thế lơ lửng tự do.
“…” Johnson ý thức được rằng kẻ địch này đáng sợ hơn y tưởng, y không thể nhìn thấu được gã.
Trên vệ tinh này không có nước, nhiệt độ bề mặt cực cao dưới tia nắng mặt trời, lực hấp dẫn của sao Hỏa gây ra những trận bão cát kinh hoàng ở đây. Giờ đây cơn bão cát lại nổi lên, gầm rú khắp trời đất, trong chớp mắt biến bầu trời đỏ rực thành đen như mực. Dưới tốc độ gió dữ dội, những hạt cát này giống như những lưỡi dao sắc bén, có thể dễ dàng cắt đứt xương thịt, thậm chí cả kim loại rắn chắc cũng dần bị bào mòn. Những lỗ hổng và khe hở phía trên đống đổ nát đột nhiên biến thành một món nhạc cụ lớn đang phát ra nhiều thang âm khác nhau, đó là một cảm giác dày nặng hùng hồn kỳ dị.
Ánh mắt của Johnson cũng trở nên kỳ lạ, Thoth dường như luôn đang cải tạo mọi thứ, trước đây là đảo Cát Lún, bây giờ là tàn tích của Atlantis.
“Sức mạnh của nó có phải là điều khiển gió và cát không?” Johnson lặng lẽ giao tiếp với Gymir.
“Không biết nữa.” Gymir không hiểu Thoth.
Biểu tượng của thần Trí tuệ là vầng trăng lưỡi liềm, không phải cuồng phong, cũng không phải cát vàng. Thoth trở thành một vị thần trong truyền thuyết Ai Cập không phải vì gã sống ở Ai Cập hay thích môi trường Ai Cập, mà vì chỉ có nền văn minh Ai Cập là thịnh vượng nhất thời bấy giờ. Chính vì thế mới có hình dáng con người mà Thoth đang bắt chước.
Có lẽ người ta có thể phân tích sở thích của tà thần từ các hóa thân, nhưng quy tắc này không phù hợp với Thoth. Từ cung điện nham thạch đến con tàu vũ trụ đổ nát này chỉ chứng tỏ Thoth rất giỏi dùng hạt cát để tạo ra âm nhạc, một cái là lợi dụng dòng nước điều khiển “nhạc cụ” phát ra âm thanh, một cái là dùng gió mạnh.
Johnson nghĩ xa hơn một chút, y cảm thấy thần Trí tuệ trong miêu tả của Typhon và Gymir rất thích khoe khoang, nếu bảo Thoth tiếp tục che giấu ưu thế của mình, có lẽ gã sẽ không thể chịu nổi, nên chắc chắn sẽ có gợi ý nào đó.
Mặt trăng… vệ tinh sao Hỏa…
Dây leo đột nhiên vươn ra vài nhánh chính, chặn một số lỗ hổng trên đống đổ nát.
Hình bóng của Thoth mờ đi một lúc, biểu cảm của gã cũng thay đổi, gã tan biến như một làn khói rồi “tụ” lại thành hình dạng ở nơi khác.
“Đó là quy luật giữa các thiên thể trong vũ trụ, những kiến trúc do Thoth cải tạo luôn tuân theo những thay đổi của các sức mạnh này.”
Dù là thủy triều do mặt trăng hay bão cát do sao Hỏa gây ra, Thoth phá vỡ trật tự của sức mạnh rồi đưa vào bộ cấu trúc xây dựng của chính mình. Cũng giống như những chữ Rune lạ lùng trên xác Rắn khổng lồ, bản chất vẫn không thay đổi nhưng được Thoth viết lại nên không thể diễn giải được. Bỏ qua những thứ phức tạp như sức mạnh, hỗn loạn hay trật tự gì đó, đây không phải chỉ là mật mã sao?
Johnson nhanh chóng nhớ lại những tiểu thuyết trinh thám, bản đồ phiêu lưu, nhật ký được mã hóa của học giả huyền bí học và những thứ lộn xộn khác của con người. Tất cả các mật mã đều phải đối chiếu với bản gốc, dù các ký hiệu có khó hiểu đến đâu, nếu muốn diễn đạt ý nghĩa đầy đủ thì phải tuân thủ các quy tắc… Dù là hội trường âm nhạc của cung điện nham thạch hay tàn tích Atlantis, Thoth đều thích biến chúng thành một hộp nhạc cỡ lớn, chúng có quy luật… Việc này rất dễ giải quyết, đoán ra bản đối chiếu mật mã thôi mà!
Nếu cho Johnson một công cụ bẻ khóa, y chưa chắc đã bắt chước được phương pháp mở két của con người, nhưng việc phá giải mật mã này thì khác, chỉ cần có não là đoán được thôi phải không nào? Con người không thể tìm ra bản đối chiếu mật mã dựa trên mô hình chuyển động của các thiên thể xa lạ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng đây không phải là vấn đề đối với tà thần.
Dây leo kéo theo cái bóng đi phá dỡ hộp nhạc Atlantis một cách linh hoạt và chính xác.
Những hạt cát biến mất không dấu vết, tàn tích đang ngủ yên từ từ nhô lên khỏi mặt đất. Nó có cấu trúc vô cùng tinh vi, những hàng cột cao lớn mang đậm phong cách của một nền văn minh kỳ lạ, chỉ có điều đang trong tình trạng đổ nát, chỉ có thể nhận ra nét huy hoàng ngày xưa qua những đường nét mơ hồ.
Hơi thở của Thoth không còn được che giấu nữa. Gã hơi ngạc nhiên, dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị nên không ngừng quan sát dấu vết cái bóng đan xen với dây leo.
“…Bản thể của Thoth không ở đây! Chỉ có một hóa thân!” Gymir quay lại nhìn thấy vẻ mặt của thầy tế Ai Cập, cái bóng lập tức phồng lên như muốn xé nát Thoth.
Thoth không hề kinh hoảng, bóng dáng gã lại trở nên hư ảo và trong suốt.
“Sức mạnh của nó đang dần mất đi?” Johnson không hiểu, hóa thân này dường như đang biến mất, cho dù hóa thân của tà thần có yếu đến đâu cũng không thể xảy ra tình trạng này.
“Đúng vậy, đã đến lúc ta phải biến mất.” Thoth thậm chí còn nghe được lời Johnson nói, gã mỉm cười đáp: “Còn bản thể à… Làm sao bản có thể ở lại được? Đợi các ngươi trả thù, đợi các ngươi hợp lực g**t ch*t sao? Đã làm chuyện mất lòng tất cả đồng loại thì đương nhiên phải rời khỏi hiện trường ngay, ai ngu ngốc mà ở lại chỗ đó chứ?”
Johnson hỏi lại: “Vậy là ngươi bị bản thể vứt bỏ?”
Thầy tế vẫn giữ nụ cười lạ lùng, lắc đầu nói: “Không, ta có tác dụng khác, ta đang chờ một đồng loại đáng để ta trao đổi. Trước đây ta đã đoán rằng đó có thể là Typhon, là Anubis, hoặc không thể đợi được ai, nhưng thực sự không ngờ đó lại là Gymir… và một thần mới. Là một đồng loại đã giải được câu đố, các ngươi có thể nhận được câu trả lời cho mọi câu hỏi của mình, cùng một món quà.”
Gymir cười khẩy, thậm chí không có ý định lắng nghe.
Bóng dáng thầy tế càng mờ đi, gã không vui nói: “Sao ngươi không lắng nghe nguyên nhân của mọi chuyện chứ?”
“Bởi vì tao biết mày thích khoe khoang, không nghe có thể khiến mày khó chịu.” Gymir tiếp tục phá hủy tàn tích. Tuy hơi đáng tiếc nhưng hóa thân của Thoth lại được tích hợp với hộp nhạc Atlantis này, hơn nữa Gymir lại không sống trên vệ tinh sao Hỏa, dỡ bỏ hoàn toàn là tốt nhất.
“Ngươi sẽ nghe thôi.” Thoth đột nhiên bật cười.
Xa xa vang lên những tiếng la hét thảm thiết, đó là giọng của Leviathan.
Johnson nhanh chóng quay đầu lại, phát hiện cái đầu to vô cùng dễ thấy kia đã bị vỡ tan tành ra rồi.
“Sao…” Leviathan vẫn còn cách xác Rắn khổng lồ một chặng đường dài kia mà!
Leviathan vẫn chưa chết, nhưng không khác gì đã chết cả, nó đang hú lên đau đớn.
“Ngươi đã làm gì?” Johnson nhìn Thoth.
“Không, là các ngươi làm.” Thoth chỉ vào đống đổ nát dưới chân mình, nói rất ung dung: “Ta vẫn đang kiểm soát tấm bình phong bên ngoài xác Jormungandr, bây giờ sức mạnh của ta đã bị các ngươi phá hủy, ta chỉ là một hóa thân yếu ớt thôi, không có cơ cấu chuyển hóa mà bản thể sắp xếp cho ta, mồi nhử sẽ mất kiểm soát.”
Quả nhiên, xác Rắn khổng lồ đang “bốc cháy”, ngọn lửa đen bao trùm cơ thể to lớn, các tà thần lần lượt rút lui, vẻ mặt kinh ngạc.
Thoth nói tiếp: “Jormungandr không thể hồi sinh, cái xác đó cũng không thể ăn được, ta chỉ miễn cưỡng bảo tồn hình dạng của xác chết thôi. Tấm bình phong đó là do ta tốn công sức thiết kế ra, trông đáng sợ phải không? Nó có làm các ngươi sợ phải không? Sau khi tấm bình phong biến mất, cái xác cũng sẽ tự động biến mất. Hiện tại các ngươi có kiên nhẫn nghe ta nói, không sợ ta câu giờ rồi chứ?”
Johnson: “…”
Gymir: “…”
Thoth vừa quan sát Gymir và Johnson, vừa nói: “Trong kế hoạch của ta, nếu ngay từ đầu Leviathan không nuốt chửng được trái đất thì nó sẽ trở nên vô dụng, mà nó cũng không thể thành công được. Xác Jormungandr bị hủy thì Nidhogg sẽ phát điên, sẽ cắn trả vật chủ.”
Johnson nhìn thấy cái đầu bị vỡ ra của Leviathan dần dần biến dạng, vô số mảnh máu thịt văng ra ngoài, cố gắng ký sinh lên những tà thần khác. Typhon không thể ngăn cản được, gã chọn đồng minh, kêu gọi Behemoth từ bỏ xác Rắn khổng lồ. Johnson nhìn các tà thần hoảng sợ chạy tán loạn, tránh khỏi Nidhogg đang tìm cách ký sinh rồi giữa chừng bị Leviathan hoàn toàn phát điên nuốt chửng.
“…Đây là mục đích của ngươi sao? Giết hết tà thần trên trái đất?”
“Ngươi nhìn ra được à?” Thoth quay đầu lại, nói với vẻ thích thú: “Gymir, đồng minh mà ngươi tìm được rất thú vị. Nhưng ta muốn đính chính một điều, ta không cố giết hết đồng loại trên trái đất, ta chỉ muốn hủy diệt trái đất, nếu không được thì giết vài đứa ngu ngốc và thiển cận cũng được. Chúng quá ngu ngốc, chúng sẽ cản trở ta.”
Johnson chưa bao giờ nghe thấy lý do nực cười như vậy, y hỏi lại: “Tại sao? Bởi vì ngươi là thần Trí tuệ à?”
Gymir dùng cái bóng xoa dịu dây leo, để y không bị Thoth chọc giận.
Thoth khẽ lắc đầu, nụ cười của gã rất giống con người, ngay cả những nếp nhăn ở khóe mắt cũng được làm ra một cách hoàn hảo, điều này tạo cho Johnson ảo giác rằng đây là “nụ cười thật”, nhưng cảm xúc của tà thần không thể bị đánh giá qua vẻ bề ngoài. Cộng thêm bóng dáng mơ hồ mông lung, trông gã càng có hương vị thần bí khó lường hơn.
“Không, những danh hiệu này chỉ là trò chơi, không có ý nghĩa gì, ngươi có thể tiếp tục đoán… Nhưng thời gian của ta sắp hết rồi, ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, sắp biến mất… Thực ra ta rất muốn nói hết lời, nhưng các ngươi sẽ xé xác hóa thân này thành từng mảnh, mà thế thì thảm hại quá, còn nghi ngờ gì nữa thì các ngươi tự mình xem đi!”
Hóa thân thầy tế Ai Cập biến mất, chỉ còn lại một quả cầu ánh sáng màu xanh bạc. Bên trong quả cầu là ánh sáng rực rỡ của các vì sao, ai nhìn một cái cũng sẽ đắm chìm vào nó, bên trong có hàng chục ngàn quỹ đạo ngôi sao đang biến đổi không ngừng.
“Bản đồ sao!”
Gymir không ngờ Thoth lại bỏ lại thứ như vậy. Bản đồ sao này cực kỳ phức tạp, cho dù là tà thần cũng không cách nào ghi nhớ hết nội dung trong thời gian ngắn được.
Johnson muốn cất thứ này đi theo bản năng, nhưng khi nghĩ tới bản đồ sao là do Thoth để lại, y lập tức rút dây leo về, thậm chí còn có cảm giác thứ này sẽ biến thành vũ khí có thể nuốt chửng tà thần bất cứ lúc nào.
“Để ta.” Gymir tách dây leo ra khỏi mình, đoạn cuối áo choàng bóng tối cuộn lấy quả cầu ánh sáng, sẵn sàng cắt bỏ phần này của cái bóng nếu có vấn đề gì xảy ra.
Johnson lo lắng nhìn hắn.
Nửa phút sau, Gymir mở mắt ra, nói bằng giọng phức tạp: “Đây là bản đồ sao mà Thoth đã thu thập bằng nhiều cách khác nhau sau khi rời trái đất, một phần trong đó là nơi mà nó từng đến. Bởi vì dù cách xa đến đâu cũng luôn có một mối liên kết yếu ớt giữa hóa thân và bản thể, nên đây là bản đồ sao mà bản thể của Thoth cố tình bỏ lại.”
“Thoth làm vậy là có ý gì?” Johnson thấy rất khó hiểu, trong trường hợp trái đất không còn, Thoth lại có trách nhiệm cung cấp bản đồ lộ trình cho nhiệm vụ trả thù về sau à? Thôi đi, tốt hơn hết là giải quyết nguy cơ cho trái đất, để mọi người tiếp tục ngủ trong hang, thế không tốt sao?
“Cảm thấy em rất thông minh, cho nên muốn chỉ đường cho em.” Gymir không vui, hắn lạnh lùng nói: “Nó sẽ tặng bản đồ sao này cho tất cả những tà thần tìm thấy khán đài, tìm thấy nó, không nhất thiết phải là chúng ta.”
Johnson nhận thấy cảm xúc quen thuộc truyền đến từ cái bóng, y lúng túng nói: “Đợi một chút, em tin rằng Thoth không bày ra chuyện này để tìm đồng minh đâu, nó không phải Typhon, vậy tại sao chứ?”
Áo choàng bóng tối bay phần phật, tương ứng với nội tâm bồn chồn của Gymir.
“…Thoth cảm thấy có quá nhiều tà thần trên trái đất, những tà thần này một ngày nào đó sẽ lang thang vào vũ trụ sau khi trái đất bị phá hủy. Thoth nói rằng nó không sợ bất kỳ một kẻ địch nào, nhưng nó lo lắng rằng khi mình không đủ mạnh lại gặp phải những tà thần tồn tại ở chiều không gian cao hơn, tức là những kẻ địch có thể nhìn thấy tất cả quá khứ và tương lai.”
“Hả?” Điều này có liên quan gì đến âm mưu hủy diệt trái đất của Thoth? Johnson vẫn còn bối rối.
Gymir nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Dù sao thì, một ngày nọ, Thoth phát hiện ra tà thần ngoại lai… Đúng, chính là Anubis, Thoth nhận ra rằng tà thần ngoại lai được năng lượng gột rửa theo cách rất khác, những thứ này thậm chí còn khác nhau về màu sắc ở cấp độ vật chất, những tà thần đến từ cùng một hành tinh nếu nhìn lẫn nhau thì sẽ thấy rất khác nhau, nhưng trong mắt những tà thần ngoại lai thì lại cực kỳ giống nhau. Thoth cho rằng kẻ địch không cần phải bắt được nó, chỉ cần bắt được một tà thần khác sinh ra ở trái đất là có thể phân tích các đặc điểm khác nhau của bản thể của Thoth bao gồm cả điểm yếu, và cho dù Thoth có che giấu nguồn gốc của mình như thế nào cũng cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của những vị thần ở chiều không gian cao hơn, thông tin về nguồn gốc của nó sớm muộn gì cũng sẽ bị rò rỉ.”
“Cho nên…” Johnson không thể tin nổi.
Vì vậy, để đề phòng điểm yếu có thể xảy ra này, gã quyết định để cho Leviathan nuốt trái đất… Đúng vậy, không có trái đất thì sẽ không có vô số tà thần mới được sinh ra nữa. Về phần Leviathan, có Nidhogg thì tên này sẽ chẳng sống được bao lâu nữa. Nidhogg là kẻ ký sinh… Thứ này không phải là tà thần được sinh ra một cách bình thường, nó ăn đá hàng ngày, không được nuôi dưỡng bằng năng lượng bình thường, mọi thứ từ ngoại hình cho đến thuộc tính sức mạnh đều lung tung lộn xộn, lại còn do Thoth tạo ra, nuôi tốt thì nó sẽ trở trành trợ thủ đắc lực, còn nuôi không được thì mặc cho chết, cũng chẳng cần phải lo.
Johnson càng nghĩ, các đầu xúc tu càng tê dại.
Gymir u ám nói: “Thoth tin rằng đồng loại thông minh có thể trở nên mạnh mẽ trong vũ trụ, nhưng kẻ ngốc không thể, sẽ ngáng đường tà thần khác. Thoth để lại câu hỏi trong bản đồ sao, muốn chúng ta suy nghĩ cẩn thận, bởi vì sớm hay muộn ai cũng phải đối mặt với vấn đề này, nó tin rằng chúng ta sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt.”
“Lựa chọn là giết tất cả đồng loại sao?” Johnson kinh hãi, tuy rằng y không quan tâm đến việc giết đồng loại, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến một kế hoạch xa xôi, hay là chơi lớn như Thoth cả.
Ờm, nếu là cái đám ngáng đường vừa rồi thì chết hết cũng không thành vấn đề.