Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 148

Chương 148

Sương máu

Nước biển đang tỏa ra mùi ôi thiu nồng nặc.

Không thể nhìn thấy vị trí của cảng ban đầu, cũng không tìm thấy đường bờ biển. Bởi vì khắp nơi đều có những vết nứt sâu, dù là đất liền hay đáy biển, có khu vực đã sụp đổ hoàn toàn, có khu vực bị ép chặt đẩy lên nơi cao. Bề mặt trái đất như đống đất sét đồ chơi hư hỏng, bị bàn tay khổng lồ vô hình nhào nặn thành nhiều hình dạng méo mó vặn vẹo khác nhau.

Nước biển tụ lại ở những vùng trũng thấp tạo thành các “hồ” nối tiếp nhau rồi đổ vào các khe nứt dưới lòng đất như thác nước dọc theo các sườn dốc mới hình thành. Điều này dẫn đến những tiếng nổ liên tục phát ra từ sâu bên trong các vết nứt. Nước biển va chạm với dung nham, hơi nước nóng như thiêu đốt mang theo những thành phần cực độc phun ra theo từng vết nứt trên bề mặt trái đất, nồng nặc đến mức người ta không thể nhìn thấy ngón tay của chính mình. Nếu con người muốn vào khu vực này phải mặc bộ đồ bảo hộ kín, mang theo bình oxy trên lưng.

Họ sẽ thấy gì?

Nhìn ra ngoài qua lớp kính bảo hộ dày, làn sương khói nóng màu đỏ sậm trông như một bóng ma lơ lửng, gieo rắc cái chết. Trên mặt nước biển hôi hám nổi lên một tầng máu thịt đáng ngờ trong dạng bùn nhão, hình như còn có nhãn cầu và tóc…

Đây là một khung cảnh địa ngục. Tất cả đều giống hệt như trong truyền thuyết, từ màu đỏ sẫm và đen, âm thanh hỗn loạn đáng sợ hay mùi lưu huỳnh do dung nham mang đến. Ngoài ra còn có những âm thanh hỗn loạn liên tục vang lên, như thể vô số sinh vật đang hấp hối, r*n r* và giãy giụa trong đau đớn.

Thực chất, đây là chuyển động do hoạt động của magma dưới lòng đất gây ra, tiếng của những tảng đá bị hơi nước hun cho nứt ra, tiếng động từ lớp bùn và đá vụn dưới chân không ngừng di chuyển trộn lẫn với tiếng nước biển sôi sùng sục. Nhưng con người không còn sức lực để phân biệt thực tế với ảo ảnh, trái tim họ đang đập điên cuồng, bên tai là tiếng th* d*c tuyệt vọng của chính họ, họ loạng choạng cố gắng rời khỏi nơi bị bao trùm trong làn khói chết chóc này, nhưng những âm thanh kỳ lạ hơn cứ ùa vào tai họ, thậm chí có thể nghe thấy qua lớp quần áo bảo hộ dày.

“…Hí… sa… phù…”

Đây là âm thanh kỳ lạ chỉ có thể nghe thấy ở hẻm núi trên các vùng núi cao, khi gió mạnh thổi qua những khối đá chứa khoáng vật sắt từ đặc biệt. Đá ghi lại tất cả những gì đã từng xảy ra, chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện thì những âm thanh “được ghi lại” đó sẽ được phát ra.

Những người này lần lượt ngã xuống đất, tay và đầu gối dính đầy bùn, vẻ mặt kinh hãi.

Họ nghe thấy những tiếng động lạ không thể diễn tả được.

Đó là tiếng gầm hay tiếng hú?

Cùng với những tiếng ùng ục kỳ lạ, đội tìm kiếm cứu nạn dường như nhìn thấy một đầm lầy lớn hiện ra trước mặt, sau đó bùn từ từ dâng lên tạo thành hình một con côn trùng, phần đầu của nó đột nhiên mở ra hai khe dài, tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt.

“A…” Tiếng hét thảm thiết nhỏ dần cho đến khi biến mất.

Đây là dấu vết cuối cùng họ để lại trên thế giới. Xác chết từ từ chìm xuống theo dòng bùn chảy, thêm nhiều bùn máu bao phủ hoàn toàn xác chết, nhìn từ xa trông không khác gì bùn đặc trên khắp đống đổ nát.

Đây là ngày thứ chín sau khi trận động đất lớn xảy ra.

***

“Đã hơn bốn tiếng rồi mà vẫn chưa có ai ra ngoài.”

“Không cần đợi nữa, bình dưỡng khí chỉ có thể dùng được hai giờ… Họ chết rồi.” Người nói đang mặc đồng phục rằn ri, cả người đầy bùn, mắt đỏ hoe, giận dữ nắm chặt tay nói: “Tao không quan tâm dưới đống đổ nát của cảng Montt có gì, nhưng tao sẽ không cho thêm người vào đó để chết nữa. Lính đánh thuê chúng ta nhận tiền thì làm việc, nhưng…”

Lời còn chưa dứt, mặt đất lại rung chuyển dữ dội.

Các dư chấn vẫn chưa biến mất.

Trên thực tế, trong vài ngày qua, nhiều đội tìm kiếm cứu nạn vừa đến đã nhanh chóng rời khỏi đây. Vì người ta nghi ngờ động đất mạnh sẽ tiếp tục xảy ra.

Lúc đầu, không ai tin rằng những trận động đất nhỏ thường xuyên với cường độ rung chuyển như vậy có thể gây rắc rối, kết quả là nhiều thành phố đã bị san bằng. Ngay cả khi có người may mắn thoát khỏi thảm họa động đất, họ cũng nhanh chóng bị cơn sóng thần nhấn chìm trong đống đổ nát, thảm họa sóng thần đã lặp đi lặp lại nhiều lần.

Trận sóng thần kéo dài hàng giờ đồng hồ, người ta chưa bao giờ nghe đến hiện tượng kỳ lạ như vậy, sóng biển như bị ác quỷ điều khiển liên tục tấn công các vùng ven biển Nam Mỹ, biến các thị trấn thành ở đó thành đống hoang tàn. Sau thảm họa, các cảng ven biển của quốc gia này đều bị tê liệt. Sóng thần thậm chí còn vượt qua cả Thái Bình Dương trong vòng hai ngày, khiến thảm họa kinh hoàng lan truyền này sang châu Á, Bắc Mỹ và Úc.

Tại Nam Mỹ, nơi xảy ra trận động đất lớn, nhiều người đã trú ẩn trên các tàu chở hàng viễn dương, cố gắng thoát khỏi thảm họa tử vong. Ai ngờ các tàu chở hàng bị lật do bức tường sóng thần không ngừng dâng cao, hoặc bị sóng lớn đẩy ra phần lục địa xa hơn, cuối cùng vỡ tan thành từng mảnh. Những cảnh tượng bi thảm này được thể hiện dưới dạng thành phố tan hoang và tàu chở hàng chỉ còn lại cái vỏ sắt, tất cả những ai bước vào phế tích đều có thể nhìn thấy.

Đây không còn là trần gian nữa mà là địa ngục.

Nhưng vẫn có người dấn thân vào địa ngục này.

Tất nhiên, lính đánh thuê đến không phải để thực hiện hoạt động cứu trợ nhân đạo, họ thuộc trường hợp khác, làm việc vì tiền. Chỉ cần có đủ tiền, họ có thể đi bất cứ đâu, từ rừng nhiệt đới Amazon khó tiếp cận đến châu Phi bị chiến tranh tàn phá.

Mặc dù yêu cầu tiến vào khu vực bị tàn phá sau trận động đất có vẻ kỳ lạ, nhưng vì tiền nên nhóm lính đánh thuê này vẫn đến. Đường bộ bị gián đoạn, đường thủy không thể đi lại nên họ đã đến đất nước này bằng máy bay quân dụng. Những tay lính đánh thuê này hầu hết đều là lính Mỹ, Anh, Pháp đã xuất ngũ, họ làm nhiệm vụ này không chỉ vì tiền mà còn do những “mối liên hệ” trước đó. Dù dư chấn chưa lắng xuống nhưng họ cũng khó có thể từ chối một nhiệm vụ như vậy, bởi sau này họ vẫn còn phải phải dựa vào những mối quan hệ không công khai này để kiếm sống.

Thủ lĩnh lính đánh thuê có thể hạ quyết tâm nhẫn nhịn nếu có một hay vài người chết trong khi làm nhiệm vụ… chỉ cần có thể hoàn thành công việc. Nhưng bây giờ đã có mười hai người chết. Nhóm người đầu tiên chỉ đeo mặt nạ phòng độc đơn giản, thắt chặt ống quần, đội mũ bảo hiểm bằng thép. Nhóm người thứ hai mặc đầy đủ quần áo bảo hộ được cấp phát khẩn cấp, đó là loại để chống khí độc dùng trên chiến trường, thế mà vẫn xảy ra chuyện!

Thủ lĩnh lính đánh thuê vò nát điếu thuốc trên tay. Gã nhìn thấy cảng Montt vẫn bị bao phủ bởi một đám mây đen đỏ kỳ lạ toát ra điềm chẳng lành qua kính viễn vọng, các thiết bị tại hiện trường đã phân tích cho ra kết quả rằng khói chứa một lượng lớn lưu huỳnh dioxide và một số loại khí không rõ thành phần khác, được cho là thoát ra từ mặt đất.

“Các người biết những thứ ở trong đó là gì! Phải không?” Thủ lĩnh bất thình lình túm lấy cổ áo một người đàn ông mập lùn.

“Không, chúng tôi không biết.”

Người đàn ông mập lùn chỉ vào tấm thẻ chứng nhận treo trên túi mình, cơ mặt tên thủ lĩnh lính đánh thuê giật giật, gã phẫn nộ buông tay ra.

Người đàn ông mập lùn đến từ Lầu Năm Góc nói với thái độ mạnh mẽ: “Chúng tôi sẽ yêu cầu trang bị tốt hơn, chẳng hạn như xe bọc thép cỡ nhỏ, cho phép người của anh an toàn vào thăm dò khu phế tích.”

“Tức cười, đừng nói là xe bọc thép, ngay cả xe trượt với xe đạp cũng không thể chạy được trên đống đổ nát như vậy.” Thủ lĩnh lính đánh thuê cười chế nhạo, nhưng đã bắt đầu yên tâm. Gã ý thức được rằng tình hình còn rắc rối hơn trong tưởng tượng. Tại sao người Mỹ lại nóng lòng phải tiến vào đống đổ nát này?

Thủ lĩnh lính đánh thuê chợt nhớ tới một tin đồn. Người ta nói rằng tàu thuyền của nhiều quốc gia đã bị sóng thần nhấn chìm, trước khi xảy ra vụ việc, hoạt động khai thác quặng đồng và sắt của Chile đã bị đình chỉ trong một tháng, sau đó người của một vài cơ quan bí mật đã tiến vào khu vực, có người nói rằng những thứ liên quan đến nền văn minh tiền sử đã được tìm thấy ở đây, cũng có những kênh bí mật nói rằng là người ngoài hành tinh.

Bởi vì sau trận động đất, đủ loại tin đồn kỳ quái bay khắp trời nên thủ lĩnh lính đánh thuê không hề coi trọng chuyện đó. Tin đồn hoang đường nhất mà gã từng nghe là dưới lòng đất của đất nước này có thành phố của ác quỷ, hiện tại ác quỷ đã thức tỉnh. Ở tâm chấn trận động đất có rất ít người sống sót, nhưng đi ra bên ngoài vài chục cây số, giữa đống đổ nát đầy những tiếng người la hét ầm ĩ về ngày tận thế, tiếng kèn của ngày tận thế, sự xuất hiện của thần Chết.

Lính đánh thuê không quan tâm thần Chết hay người ngoài hành tinh, nhưng bây giờ gã phải cân nhắc xem liệu tất cả có phải là sự thật hay không. Gã đi đến góc doanh trại, thấy người đàn ông mập lùn kia đang chuẩn bị sử dụng điện đài để liên lạc với bên ngoài. Ngày nay, đây là phương pháp gửi tin nhắn thô sơ nhất, đòi hỏi phải có người đọc nội dung, rồi điện đài viên dịch ra và gửi đi.

“…Ô nhiễm rất nặng nề, từ biển tới đất liền…”

Khi thủ lĩnh lính đánh thuê nghe đến câu này, gã chợt cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong đống đổ nát dưới chân mình. Cùng với tiếng đá vụn rơi ào ào, người đàn ông mập lùn bước ra với vẻ mặt u ám.

Thủ lĩnh lính đánh thuê ngồi xổm trên đống đổ nát, giành nói trước: “Hình như dưới này có một người bị chôn vùi, vẫn còn sống, cứu không?”

Hai mươi phút sau.

Tầng trên của đống đổ nát được đào ra, để lộ ra khoảng trống bên dưới. Mùi hôi thối nhanh chóng lan ra. Tiếng gõ ống thép phát ra từ bên trong đống đổ nát, đó là dấu hiệu SOS bằng mã Morse.

“Tiếp tục đào, cẩn thận.”

Người đàn ông mập lùn lấy ra một tấm bản đồ, hắn có vẻ khá hưng phấn, lại như đang muốn xác nhận điều gì đó. Mấy lính đánh thuê tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hắn với điện đài viên.

“…Đây là người sống sót gần tâm chấn của trận động đất nhất. Đúng vậy, họ đều đã chết, dù không ở khu vực chết chóc đó nhưng họ đã bị ít nhất mười cơn sóng thần cuốn trôi, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy xác chết, ngoài xác chết ra thì không có gì khác, thậm chí cả một con mèo hay chó còn sống cũng không!”

Người phụ trách đào bới cũng rất phấn khởi. Đây là ngày thứ chín sau trận động đất, đây phải là một người có thể chất cường tráng, và nghị lực bền bỉ biết bao nhiêu!

“Làm sao anh ta có thể sống sót? Uống nước biển, điều đó là không thể!”

“Nước tiểu?”

“Thì cũng phải có đồ để chứa, hơn nữa nhất định phải may mắn, chân và bàn chân không đè lên, cũng không bị thương, nếu không máu sẽ chảy cạn.”

Sau hai mươi phút nữa, cuối cùng họ cũng nhìn thấy người sống sót.

Người đàn ông nằm trong chiếc xe hơi, nóc xe bị biến dạng nhẹ.

May mắn thay, có một khu vực hình tam giác được tạo thành bởi hai thân cây đổ và một bảng quảng cáo bị đổ phía trên nóc xe, với hai tầng đệm như vậy, người bị mắc kẹt trong xe không những sống sót mà còn có thể cố gắng tháo dỡ ghế sau tạo thành một khoảng trống đủ để nằm xuống và cử động tay chân. Đây còn là một chiếc xe du lịch của Mỹ với hàng ghế sau rất rộng rãi. Chiếc xe bị kẹt bấp bênh trong vết nứt của nhiều khối nham thạch, bên dưới có một vết nứt sâu hơn.

“Cẩn thận!”

Người ta cuối cùng cũng hiểu tại sao người sống sót trong đống đổ nát không bị sóng thần nhấn chìm, vì toàn bộ nước biển đã chảy đi hết.

“Ôi Chúa ơi, chúng ta cần phải di dời doanh trại sang chỗ khác, bên dưới có một vết nứt rộng thế này không an toàn chút nào! Dư chấn có thể xảy ra bất cứ lúc nào!”

Họ phá cửa sổ xe, dùng dây thừng kéo người sống sót lên. Khuôn mặt của người sống sót lộ rõ. Đây là một người đàn ông da trắng có tàn nhang trên mặt, và còn trẻ.

“Anh tên là gì?”

“Davy…” Bgười sống sót phát ra vài tiếng thều thào.

“Anh chàng này thật may mắn, trên xe chất đầy túi đựng thực phẩm, có cả chai rượu, anh ta đang đi du lịch à?”

Chàng trai tên Davy đột nhiên co giật toàn thân, đôi mắt anh mở to, ánh sáng chói lóa khiến tầm nhìn của anh mờ đi.

“Không, là ma quỷ, ma quỷ… ma quỷ đã cho tôi.”

Davy nói nhảm, sau đó nghẹo đầu sang một bên, hôn mê bất tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment