Chương 158
Hợp lý
“Không cần xem, là Typhon.” Gymir chẳng muốn nhúc nhích.
Đồng loại đánh nhau có gì hay để xem chứ?
Trái đất… à không, hang động vũ trụ nơi mọi người ngủ có bị phá hủy không?
Cái gì, không?
Thế thì ngủ tiếp, mặc kệ nó!
Người cá lười biếng vươn tay nắm lấy sợi dây leo quấn quanh mặt và cổ, dùng móng tay nhẹ nhàng gãi phần đuôi mềm của nó. Dây leo ngay lập tức bắt đầu vặn vẹo.
“Ồn ào quá, anh đi nhìn xem.” Những cây dây leo khác vừa né tránh vừa đẩy Gymir một cách nghiêm túc.
Người cá buộc phải rời khỏi “khu rừng” rậm rạp này.
“Bụi san hô” làm từ dây leo quay hai vòng trong nước biển, mơ màng phân biệt được bây giờ đang là ban đêm, xung quanh không có gì kỳ lạ, dường như chiến trường không hề ảnh hưởng đến hướng này.
“Ừm?” Johnson đột nhiên tỉnh táo lại, nghi ngờ nhìn xung quanh. Không ổn, sao y có thể đến gần mặt biển được? Y và Gymir đáng lẽ phải ngủ dưới rãnh đại dương chứ! Tại sao lần này thức dậy lại khác với lần trước?
Johnson chợt nhớ ra, lần này trước khi chìm vào giấc ngủ, y không sử dụng bản thể, Gymir cũng không… Nói đúng ra thì chính dây leo quấn lấy người cá, khi dây leo mất kiểm soát sẽ buông lỏng ra rất nhiều. Vậy vấn đề là ở y? Johnson ngơ ngác nghĩ, chẳng lẽ trong lúc đang ngủ, y lại phơi nắng phơi trăng theo bản năng sao?
Johnson nén cơn xấu hổ lại, đồng thời quyết định lần sau nhất định sẽ sử dụng bản thể, nhất định sẽ lựa chọn đáy biển sâu ba ngàn mét, nhất định phải ép Gymir dùng sức mạnh phong ấn khu vực xung quanh.
Dây leo nhanh chóng rút lại, hình dáng con người bị vỡ vụn không hoàn chỉnh trở lại bình thường. Johnson vô thức chạm vào vành tai của mình để xác nhận rằng nó đã ở đúng vị trí. Y nhìn xuống cơ thể “không mặc quần áo” của mình, không chút do dự khoác lên bộ trang phục quý ông người Anh mà mình yêu thích nhất.
Khi nghe nói đồng loại thần cổ xưa khi xuất hiện ở thế kỷ 19 lại vẫn sử dụng hình tượng con người trong bộ lạc nguyên thủy, Johnson cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì như vậy không có cách nào để đóng vai một con người một cách hoàn hảo, giờ thì y đã hiểu… Tà thần sẽ không dễ dàng từ bỏ hình tượng hóa thân của mình, và cũng nghiêm túc suy nghĩ về ngoại hình con người đầu tiên của mình rồi, thay đổi theo thời đại thật mệt mỏi, đều là con người cả thôi mà? Trong tay Johnson không có tạp chí, cũng không có người mẫu trong tiệm quần áo để tham khảo, y lười lựa chọn, cũng không muốn động não. Quan sát tình hình hiện tại của nhân loại trước rồi tính sau.
Ừm… Mới qua mười năm thôi à, vẫn ổn. Phân biệt thời gian trôi qua là khả năng cơ bản của một măng đá trong hang động… à, của tà thần.
Hai mắt Johnson khép hờ, nước chảy qua người y nhưng không thể thấm ướt tóc và quần áo của y. Johnson cứ thế “đi bộ” lên mặt biển theo cách trái với lẽ thường và trái với khoa học mà con người đã biết, rồi tìm ra chính xác nguồn gốc của tiếng ồn.
Một cái bóng biến thành một đám sương mù đen kịt bay đến, trực tiếp bao bọc Johnson trong đó.
“Typhon đang gây chiến với ai?” Johnson ngạc nhiên hỏi.
“…Ta không quen, chỉ biết nó là đồng loại trên trái đất.”
Câu trả lời của Gymir không làm Johnson ngạc nhiên. Johnson đã biết tính của Gymir. Tà thần mà Gymir có thể nhớ được hoặc là rất có năng lực hoặc là rất giỏi gây rối. Nếu là cả hai mà còn từng đến kiếm chuyện với Gymir thì hắn sẽ bày tỏ rằng mình hiểu họ, biết khả năng của họ. Nếu không phải cả hai thì tình trạng sẽ giống như bây giờ. Nhớ hơi thở này bởi vì đã nhìn thấy nó, ngửi thấy nó hoặc nghe thấy nó vào một thời điểm nào đó, có thể khẳng định đó là tà thần của trái đất, nhưng đối phương tên gì, bản thể trông như thế nào… thì chỉ là một ô thông tin trống thôi.
Johnson phân tích tình báo theo bản năng: “Điều này ít nhất chứng tỏ đối thủ của Typhon không mạnh, trước đó cũng sống yên phận.”
Vậy câu hỏi đặt ra là tại sao Typhon lại đánh cái tên này? Còn làm ầm ĩ lên nữa chứ.
Johnson hơi cau mày, y nhìn thấy đỉnh phía bắc của dãy núi Huascarán nứt toác ra, hẻm núi biến dạng, lòng chảo sụp đổ. Tuyết và đá trộn lẫn với cây trên sườn núi, con sông tạo thành một trận tuyết lở lớn hơn kết hợp với sạt lở đất, trút xuống tạo thành một “tấm chăn” khổng lồ hình quạt. Tấm chăn trắng như tuyết này từ trên đỉnh núi cao buông xuống, càng ngày càng dày, diện tích càng ngày càng lớn, cuối cùng bao phủ một thành phố của con người.
Những con người may mắn không bị cuốn vào tấm chăn trắng vừa khóc lóc thảm thiết vừa ra sức đào tuyết, nhưng độ dày của tuyết đã lên tới hai, thậm chí ba mét, do địa hình nên có vài nơi cá biệt cao bằng một tòa nhà nhỏ, con người không thể trèo lên, rất khó để đào từ mặt bên của lớp tuyết bằng các dụng cụ thô sơ hoặc bằng tay. h* th*n nhiệt, ngạt thở… Ngay cả khi không chết ngay lập tức, những con người khác bị mắc kẹt dưới tuyết cũng sẽ khó sống sót. Nó không giống như một trận động đất, khi chỉ cần không có thương tích nghiêm trọng thì ba ngày sau vẫn có những người sống sót được tìm thấy. Sau khi trận tuyết lở kết thúc, trong vòng mười phút, ngọn lửa sinh mạng của con người đã bị dập tắt.
“…Chuyện gì xảy ra vậy, bản thể của tà thần đó đã rời khỏi địa tầng?”
Johnson không thể hiểu được tình thế trước mắt, tà thần dùng đến bản thể là rất nghiêm trọng, Typhon đánh nhau mấy trận rồi mà bản thể vẫn nằm dưới lòng đất ở Lençóis Maranhenses kia kìa!
Tình huống bây giờ giống như Typhon tìm tới cửa nhà, lôi tà thần đó ra đánh một trận. Điều này rất mới mẻ. Chuyện gì đã xảy ra thế? Đồng loại này ăn thịt con của Typhon, hay đánh đồng minh của Typhon, hay đơn giản là vì Typhon không ưa nó?
Johnson không nhịn được đẩy Gymir: “Chúng ta đi hóng chuyện.”
Gymir muốn nói không. Nhưng người yêu trẻ tuổi không chịu ngủ, hiếu động, thích hóng chuyện, vậy còn có thể làm gì nữa?
Họ nhanh chóng vượt qua đường bờ biển, đến hiện trường vụ việc. Typhon và tà thần chưa biết tên kia vẫn đang chiến đấu trong hẻm núi sụp đổ. Cuộc chiến diễn ra ác liệt, sức phá hoại cũng không tầm thường, nhưng phạm vi tác động còn hạn chế. Thật kỳ lạ.
“Là do em tưởng tượng à? Tại sao Typhon lại có vẻ như đang xua đuổi đối thủ, còn cái tên đó… dường như đang vừa đánh vừa chặn cửa nhà mình? Hẻm núi này là nhà của nó phải không?” Johnson phát hiện mình thậm chí không hiểu được tình hình chiến đấu. Nếu bây giờ y đang trong dạng bản thể dây leo, mỗi xúc tu đều sẽ thể hiện ra cảm giác bối rối khôn tả.
Lúc này, Typhon vươn một cái đầu ra xa, gọi Johnson và Gymir ở phía xa: “Tới giúp cái coi!”
Johnson: “…”
Typhon sao ngươi lại thuần thục quá vậy? Gọi tự nhiên biết bao nhiêu? Họ chỉ đang hóng chuyện thôi mà?
“Mau lên, tên này lén mang thể ký sinh của Nidhogg về nuôi kìa!” Typhon gầm lên với tà thần trông giống như con cá sấu.
Tà thần đầu cá sấu cười khẩy đáp lại: “Tao không biết Typhon đang nói cái gì! Chúng mày định ỷ vào số lượng đồng minh lớn, chuẩn bị làm Tonatiuh thứ hai à?”
Gymir đã im lặng suốt thời gian vừa rồi nổi giận. “Câm miệng, chúng tao không phải đồng minh của Typhon.”
“…Đợi một chút, trước tiên phải hỏi thể ký sinh của Nidhogg là chuyện gì đã!” Johnson dùng dây leo tóm lấy cái bóng, khuyên can.
Suy cho cùng, Typhon đã từng rất nhiệt tình (ơ kìa), gọi đánh nhau cái là đến ngay, còn biết chủ động giúp đỡ. Trước đây, Johnson cho rằng đó là vì trái đất, là đương nhiên, sau này y mới thấy biểu hiện của các tà thần khác trong lúc hỗn loạn khi Leviathan chuẩn bị nuốt chửng trái đất. Nghĩ kỹ lại thì thấy Typhon cũng được, không lười biếng, biết động não, còn sẵn sàng làm việc! Đó là một đồng loại rất hiếm có, cần được trân trọng! Bây giờ không tham gia vào cuộc chiến của đồng loại, nhưng có thể giúp bắt thể ký sinh Nidhogg mà.
“Ngươi tiếp tục đánh, chúng ta đi tìm trong hang ổ.” Johnson ám chỉ Typhon giữ chân tà thần giống cá sấu kia cho chặt: “Phải rồi, đây là… ồ, Sunupa!”
Nhìn bản thể nhận mặt tà thần.
Sunupa: “…”
Typhon: “…”
Johnson cảm thấy cần phải giải thích thay Gymir, liền nói: “Ta là thần mới, không quen biết nhiều đồng loại.” Là vì y không hỏi, chắc chắn không phải vì Gymir không biết.
Những gì xảy ra tiếp theo trở nên rất đơn giản. Sunupa quả thật đã bí mật giấu thể ký sinh, nhưng cũng sợ sức mạnh của thể ký sinh nên hạn chế sự phát triển của nó. Cho dù Typhon đánh tới cửa nhà, Sunupa lén thả thể ký sinh này đi thì có lẽ nó cũng không thể trốn xa được.
Johnson sử dụng “mật mã chữ Rune” học được từ Thoth để càn quét qua hẻm núi. Bóng đen trong áo choàng ẩn mình vào bóng tối, trôi bồng bềnh trên dãy núi Huascarán, những viên đá rải rác lăn tròn rồi ghép lại với nhau thành hình dạng động vật và búp bê, còn có vài người đá đội tuyết chạy ra, chúng nhanh nhẹn tìm kiếm trong núi.
Johnson đột nhiên nhìn thấy một ánh sáng quen thuộc.
“Davy?”
Anh chàng phóng viên kém may mắn này đã bất tỉnh bên cạnh một thung lũng sông. Xét từ khoảng cách thì chỉ còn một đoạn ngắn nữa là sẽ bị chôn vùi dưới băng tuyết.
Johnson kinh ngạc, y nhìn Davy, rồi nhìn hàng vạn xác người bị bao phủ dưới tấm chăn băng tuyết khổng lồ. Y không biết Davy trốn thoát bằng cách nào, tại sao lại tình cờ xuất hiện ở đây.
Mặc dù học giả huyền bí học con người nói rằng chỉ cần bị nhiễm sức mạnh của tà thần sẽ luôn bị vận rủi đeo bám, bởi vì tồn tại huyền bí sẽ thu hút tồn tại huyền bí, ý chí phi thường sẽ cho phép thám tử nhìn thấy hiện thực của thế giới… nhưng có lẽ trên thế giới không có nhiều thám tử may mắn như Davy. Phải biết rằng đây là một thám tử loài người đã sống sót sau thảm họa cực kỳ nguy hiểm từ một tà thần thức tỉnh đến hai tà thần đánh nhau mà không có Johnson nhắc nhở và giúp đỡ. Davy không gặp sự kiện huyền bí trong những năm qua à? Anh vẫn chưa chết?
Johnson gần như muốn xách Davy lên đưa vào một môi trường nguy hiểm mới để xem liệu anh có thể sống sót hay không. Được rồi, chắc chắn là lần sau. Phải bắt thể ký sinh trước đã!
Johnson bình tĩnh đi ngang qua Davy. Y ghi nhớ nơi mà anh chàng này bất tỉnh, nếu Davy xui xẻo không đợi được giải cứu thì một ngày sau y sẽ đến kiểm tra tình hình, để Davy nhặt được một hộp bánh quy, một lon đồ hộp hay gì đó tương tự trong tuyết.
Nhưng một trận tuyết lở… liệu có thể cuốn đồ tiếp tế đến cho con người không nhỉ?
Johnson nhìn xuống lớp tuyết dày vài mét với vẻ không chắc chắn.
Làm sao để thám tử nhặt được đồ một cách hợp lý đây?
***
Davy mở mắt ra, anh cảm thấy rất lạnh. Anh đang định đứng dậy, nhưng vừa quay đầu lại thì đồng tử đột nhiên co rút, sao xung quanh toàn là tuyết? Chẳng lẽ ký ức của anh về việc trốn thoát thành công mà không bị chôn vùi trong trận tuyết lở là giả? Anh vẫn bị mắc kẹt?
Davy kinh hãi vùng vẫy chân tay.
Một phút sau, anh ngơ ngác trèo l*n đ*nh tuyết.
Dưới chân là một hố tuyết cao hơn một mét.
Nói chính xác hơn thì đó là một đường hầm dài, trải dài từ nơi cao của thung lũng đến khu vực bị tuyết lở bao phủ, có thể hình dung ra được một người đang vùi vào đống tuyết trong tư thế con chó, tránh được mọi thứ đồ tạp nham bị chôn vùi trong tuyết một cách kỳ diệu, đào đến tận nơi này thành công. Trong hố có nửa cái thùng, trên có dòng chữ bằng tiếng Anh viết là thịt bò đóng hộp.
“Tôi đang mộng du? Tôi vẫn có thể tìm thấy thức ăn trong lúc đang mộng du?”
Davy bối rối nhảy xuống hố tuyết, so sánh các dấu vết ở hai bên đường hầm.
Nhìn thế nào cũng có vẻ như chính anh đã đào nó ra.
Anh thực sự có tiềm năng như vậy?!
—
Người dịch: Johnson – em bé xinh yêu nhưng ham chơi nên chưa chắc đã ngoan của anh Gymir =))) Người yêu mới 300 tuổi cũng thuộc top các thần trẻ nhất trên trái đất, trong khi Gymir chắc phải lên tới hàng trăm ngàn hay triệu tuổi gì đó rồi.