Chương 28
Vụ ủy thác thứ tư
Luân Đôn chưa bao giờ im ắng đến thế.
Ở những khu vực sầm uất, vào đêm khuya cũng có cảnh sát tuần tra và xe ngựa cho thuê.
Người dân ở khu ổ chuột thì còn dậy sớm hơn, họ phải chịu đói để làm việc trong các nhà máy hoặc bến cảng.
Bây giờ mọi thứ như bị dán bùa chú cho dừng hoạt động.
Thành phố của con người được tạo nên từ những bánh răng và dây xích khổng lồ này đột nhiên ngừng chuyển động. Bầu không khí kỳ quái và đáng sợ lan tràn trong thành phố theo màn sương mù, lướt qua những người ngất xỉu trên mặt đất, lướt qua những ngọn đèn khí đốt tối om vỡ nát, lướt qua những ngôi nhà im lặng chết chóc.
John vừa chạy vừa nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Anh đang vội.
Anh cần phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng nhận được trong đêm dài này trước khi mọi người thức tỉnh.
Người ủy thác là Eileen.
“…Còn một cô gái cũng thờ Bướm Xám đã gặp chuyện, nhưng chị ấy bị bắt cóc, nghe nói người chết là người có địa vị cao, hiện tại kỹ viện đã bị phong tỏa. Giáo hội không có cách nào đưa chị ấy đi, cơ hội duy nhất bây giờ là giải cứu chị ấy trong khi cả thành bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của tà thần và hôn mê.”
Mặc dù con người sẽ gặp ảo giác, sau đó hôn mê nếu đến gần kén của cô gái lột xác, nhưng con người có súng, còn có thể ném chất nổ vào đó qua cửa. Hoặc đơn giản là ném một mồi lửa đốt trụi kỹ viện, nhất là khi người ta cho rằng có ác quỷ ở đó.
“Thần của chúng ta đã chìm vào im lặng, sẽ không hoạt động trở lại trong một thời gian ngắn… Tôi biết, đây thực chất là một điều tốt, thành phố Luân Đôn an toàn, nhưng nó đồng nghĩa với việc những quyến thuộc như chúng tôi bị hạn chế sức mạnh, không có cách nào chống lại sự tấn công của con người, tôi xin anh… thám tử, Rosa cũng giống tôi, chúng tôi tôn thờ dị giáo chỉ vì muốn có được sức mạnh để tự bảo vệ mình. Chúng tôi sẽ ẩn náu trong những khu vực tối tăm của thành phố, hoặc đi đến những nơi không có người ở xung quanh, không bao giờ xuất hiện nữa.”
Mạng lưới cống thoát nước ở thành phố Luân Đôn rất phức tạp, dù không có nhà máy bỏ hoang này, Eileen vẫn có thể tìm được nhiều nơi để ẩn náu. Dù thế nào đi nữa, bây giờ nó không cần phải vất vả vì nghèo khó, sẽ không già đi, sẽ không bị thương, và sẽ không dễ dàng bị con người tổn thương.
Có thể, như thủ lĩnh tín đồ dị giáo đã chết kia nói, chọn tôn thờ tà thần là để thoát khỏi số phận nghiệt ngã, nhưng ai biết được thứ mình nhận được là tự do hay là số phận tàn khốc hơn?
Bầy bướm xám ẩn náu trong thành phố đã bị Gymir đốt cháy, Susan sẽ không còn bị ô nhiễm nữa.
Thám tử đã hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất, mang về lời nhắn từ biệt của Eileen gửi đến Susan, giờ anh chỉ còn một việc duy nhất, đó là giải cứu cô gái lột xác thành bướm kia kịp thời.
John chợt nhìn thấy một chiếc xe ngựa cho thuê, bên đường, anh lập tức nhảy lên, đẩy người đánh xe xuống lề đường, dù sao thì xe ngựa cho thuê cũng có số hiệu, dùng xong chỉ việc ném nó ở ngoài cửa, người đánh xe gọi cảnh sát là sẽ tìm ra nó thôi.
John có ý tưởng hay, nhưng không may sau khi lên xe, anh thấy con ngựa đứng bất động.
“Chúng cũng đang ngủ say.” Đột nhiên một giọng nói phát ra từ trong xe ngựa.
Khóe miệng John giật giật, anh vừa rời khỏi nhà máy bỏ hoang, thoát khỏi Johnson, bây giờ đến lượt Gymir sao?
“Tôi tưởng ngài đã quay lại đọc sách?” John không quay đầu lại, để tránh cho thần Biển nổi giận, anh nói thêm: “Đây là điều Johnson vừa nói.”
“Đúng là ta đang cầm một cuốn sách trong tay.”
Gymir trả lời, nhắc nhở John hắn đã chọn chiếc xe ngựa này trước, mặc dù xe đậu bên đường, nhưng thám tử vẫn là người chặn đường cướp xe.
“Có điều ta chỉ cần một nơi để đọc sách, ngươi có thể dùng nó để di chuyển, không có xung đột gì cả.”
Nói xong, Gymir đổi giọng, hai con ngựa đột nhiên bị sóng âm k*ch th*ch, lập tức tỉnh lại.
John nhanh chóng kéo chặt dây cương, nhưng lũ ngựa đã sợ hãi bắt đầu chạy điên cuồng trên đường. John đang loạng choạng trái phải để chống lại con ngựa đang sợ hãi, chỉ có kỹ năng lái xe phi thường mới giúp anh không bị ngã. Dù ngã ngựa hay ngã xe ngựa thì cũng có thể chết.
Hành khách trên xe ngồi vững vàng, có vẻ rất thích tốc độ này. Hóa ra cảm giác ngồi xe ngựa là như thế này. Biên độ của sự rung lắc này hơi giống như sóng biển dập dờn.
Một bên là Gymir đang phân tích niềm vui khi ngồi trên một chiếc xe ngựa, bên kia là John đang xanh mặt, anh chưa bao giờ ngồi trên một chiếc xe chạy nhanh như vậy! Trừ xe lửa ra!
Ngựa chạy loạn xạ như điên, may mà đường phố lúc này vắng tanh, cho dù có xe cũng đều dừng lại cả, còn ngựa sẽ tự động tránh né, nếu không chưa chạy hết đường đã gây tai nạn rồi.
“Nếu tiếp tục chạy, bánh xe sẽ rơi ra mất!” John hét lên.
Tốc độ xe chậm lại, hai con ngựa thở hổn hển, như thể một giây tiếp theo sẽ ngã xuống chết ngất.
John: “…”
Tội nghiệp quá, thảm quá, còn thảm hơn cả anh. Đường phố đầy xe ngựa, anh thử một chiếc khác được không?
“Tôi còn bận việc.” John nhảy xuống xe, rồi như nghĩ tới điều gì đó, anh lưỡng lự quay lại nói: “Cảm ơn các ngài không giết Bướm Xám.”
Nếu Bướm Xám chết, những quyến thuộc của tà thần như Eileen cũng sẽ biến mất.
Giờ đây, Bướm Xám bị đánh phải lặn xuống đáy sông Thames, điều này không chỉ giải quyết được mối nguy hiểm cho thành phố Luân Đôn, mà còn giúp Eileen và đồng loại của nó có được tự do ngắn ngủi… trước khi tà thần tỉnh lại lần nữa.
Bên trong xe tối om như mực. Đen một cách bất thường, như thể có một vật thể khổng lồ nào đó đã lấp đầy cỗ xe.
Đầu John giật giật, anh lập tức nhắm mắt lại, vừa định bỏ trốn thì nghe thấy Gymir nói: “Không cần cảm ơn, Johnson không giết Bướm Xám vì cho rằng nó quá bẩn thỉu, đuổi theo xuống đáy sông nhất định sẽ dính phải những thứ mùi đó.”
Vậy ngài không giết Bướm Xám vì sợ sẽ dính phải mùi đó sẽ khiến Johnson không thích? John thầm nghĩ.
Anh bước ra đường, phát hiện ảo giác trước mặt đã biến mất. John lấy từ trong túi ra một mảnh gì đó bán trong suốt. Đây là một mảnh cánh của Eileen, do chính tay Eileen xé ra. Khi đến gần đồng loại hơn, nó sẽ phát sáng, và ngày càng sáng hơn.
“Hướng này.”
John chui vào một con hẻm, chạy chưa xa thì nhìn thấy một luồng ánh sáng xanh sáng lên ở tầng hai của tòa nhà phía xa. Anh cẩn thận xác định các tòa nhà xung quanh, rồi ngay lập tức biết mục tiêu của mình ở đâu.
“Hoa viên của phu nhân Dutt!”
Xung quanh ngôi nhà có giăng băng cảnh giới, cùng một vài cảnh sát tuần tra.
John đeo găng tay và đội mũ rồi nhanh nhẹn trèo qua tường. Một thám tử xuất sắc phải có khả năng lẻn vào nhà dân trái phép mà không để lại dấu vết.
Sau khi leo lên tầng hai, John phát hiện ra căn phòng mà chẳng cần mất công tìm.
Một lớp muối dày được rắc quanh phòng, ngoài ra còn có nhiều cây thánh giá và lò than. Cửa sổ và cửa ra vào đều được bịt kín bằng ván gỗ, đóng đinh rất thô sơ, có thể thấy được các công nhân đang hoảng loạn như thế nào, trên đinh của một tấm ván gỗ treo một dải vải đỏ.
John lục túi, tìm dụng cụ và nhanh chóng tháo những chiếc đinh ra. Anh gõ cửa, sau đó lấy mảnh cánh ra cầm trên tay trước khi bước vào.
Quả nhiên, khi anh mở cửa, mọi thứ trở nên tối tăm, một sức mạnh như cơn lốc quét qua John và kéo anh đến giữa phòng. Mùi máu tràn ngập căn phòng, trên thảm có một vũng máu khô lớn.
“Rosa, Eileen ủy thác tôi đến tìm cô, tôi là một thám tử.”
John bình tĩnh đứng dậy, nói với vật thể phát sáng mờ nhạt ở góc phòng.
Cơ thể của Rosa được bọc trong rèm cửa sổ, khuôn mặt và đôi mắt của cô cũng đáng sợ như Eileen, cô từ từ bay ra ngoài như một bóng ma. Quả thực là đang bay, đôi cánh cho phép cô lơ lửng giữa không trung.
Ý thức của Rosa dường như không còn nguyên vẹn như Eileen, vẻ mặt cô trống rỗng, chỉ có ánh mắt bị mảnh cánh trong tay John thu hút.
John sinh lòng cảnh giác, lặng lẽ thò tay vào túi để siết chặt vũ khí.
“Ở đây nguy hiểm lắm, cô nên đi tìm đồng loại của mình đi.” John chậm lại, nói từng chữ một. Nói xong, anh ta lặp lại lần nữa, chỉ vào cánh cửa đang mở.
Rosa đột nhiên lao ra khỏi cửa. John cảm thấy có gì đó không ổn liền vội vàng chạy theo cô ra hành lang. Anh nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
Rosa cả người đầy máu, từ từ bước ra khỏi đại sảnh, tay kéo một người phụ nữ.
Người phụ nữ mặc một bộ váy lộng lẫy, bộ tóc giả kiểu Pháp đã bị vứt trên sàn. Bà ta vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đang phải vật lộn với cơn đau dữ dội.
“Cứu tôi, ác quỷ… ác quỷ!”
Khóe mắt của người phụ nữ này đầy nếp nhăn, có lẽ chính là phu nhân Dutt.
Rosa từ từ nhấc người phụ nữ lên, c*n v** c* bà ta trong ánh mắt kinh hãi của bà ta. Những chiếc răng sắc nhọn cắt đứt cơ thịt và mạch máu, máu tươi bắn tung tóe lên tường và đèn chùm.
Rosa thả cơ thể đang co giật xuống, bay thẳng từ hành lang lên độ cao của hành lang tầng hai, nhìn thẳng vào John.
John cầm vũ khí bằng một tay, tay kia từ từ đưa mảnh cánh ra.
Rosa duỗi những ngón tay đẫm máu, cầm lấy vật phát sáng rồi đập vỡ kính của đại sảnh, biến mất trong làn sương mù dày của Luân Đôn. Mảnh cánh rách này đã dẫn John tới đây, nó cũng có thể dẫn Rosa tìm ra đồng loại đang ẩn náu.
John liếc nhìn đồng hồ, thấy đã rất gần với thời gian mà Johnson nói với anh. Anh nhanh chóng quét sạch những dấu vết để lại, rồi trèo qua bức tường từ ngoài vườn.
Trên đường đi, anh nhìn thấy một xác chết khác, một người đàn ông, dường như là của người gác cổng ngôi nhà, hoặc một người hầu làm công việc nặng nhọc. Trong đại sảnh vẫn còn có một vài cô gái đang hôn mê, nhưng căn nhà này ngập trong mùi máu, họ nhất định sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
John nhảy qua tường, đi vòng quanh phố ba lần, tìm đến một tiệm đóng giày và lấy trộm một đôi ủng rách lộ cả ngón chân, sau đó đốt chiếc áo khoác, găng tay và đôi giày vừa mang ở chỗ đống rác.
Khi anh lại bước ra khỏi con hẻm, người dân ở thành phố Luân Đôn đã lần lượt thức dậy.
“Khụ khụ.”
Tiếng ho dữ dội vang lên khắp nơi, mọi người ngơ ngác, thân thể yếu ớt. Mùi hôi thối khủng khiếp bao trùm thành phố.
“Có phải khói từ nhà máy không?”
“Hình như có động đất phải không?”
“Có lẽ là một trận lũ lụt. Sông Thames lại đang chảy ngược.”
John dùng khăn che miệng và mũi, anh nghe thấy tiếng la hét phát ra từ nhà phu nhân Dutt cách đó không xa, cũng như tiếng còi cảnh sát. Anh cúi đầu xuống, làm ra vẻ mình như một nhân viên công ty dậy sớm.
Khoảng chín giờ, John trở về căn hộ mình thuê.
“Chúa phù hộ cho cậu, cuối cùng cậu đã trở lại.” Bà chủ nhà lo lắng bước tới: “Chúa ơi, nửa đêm hôm qua cậu có nghe thấy tiếng động lớn không? Họ nói có động đất… À, Susan đã về đi làm, cô ấy nói tối nay sẽ về…”
John quay đầu lại, nói thật nhanh: “Tôi đã tìm được Eileen.”
“Thật sao? Cảm ơn Chúa!” Những nếp nhăn trên khuôn mặt bà chủ nhà giãn ra: “Con bé Eileen đó đã về rồi à?”
“Không, cô bé quyết định… rời Luân Đôn, chuyển đến một vùng quê vắng hơn cùng với vài người bạn đồng hành, là những cô gái cũng bị dị giáo lừa dối ấy.”
“Thế cũng tốt, thành phố này tệ quá phải không? Mùi hôi thối kinh khủng này…”
John đóng cửa lại, chặn những tiếng lẩm bẩm của bà chủ nhà ở ngoài.
Sau đó, thám tử cứng người, vì cửa sổ đang mở, và Johnson thì ngồi bên cửa sổ đọc sách. Bìa sách trông như một tập hợp các câu chuyện dân gian châu Âu.
“Ngài Johnson, cho phép tôi hỏi ngài còn cần gì khác không? Chúng ta đã gặp nhau năm giờ trước ở nhà máy bỏ hoang, và giờ chiếc giường của tôi đang gọi tôi.” John ngồi uỵch xuống ghế.
Khách hàng là người giàu có và có năng lực, đêm qua lại còn cứu mình, anh đành chịu.
“Gymir tới gặp anh một mình.” Johnson đặt cuốn sách xuống, y dùng một câu khẳng định.
John nhớ tới cuộc trò chuyện trong hang ổ của Bướm Xám đêm qua, trong nháy mắt mất hết sức lực, Johnson vẫn còn nhớ chuyện này!
John bỏ cuộc, anh không bận tâm nữa, quyền riêng tư của khách hàng có là gì? Anh đã chán ngấy cái trải nghiệm khủng khiếp khi ngày nào cũng gặp tà thần rồi!
“Đúng, hắn nhắc nhở tôi chú ý đến Bướm Xám, bởi vì khi vụ án của Eileen xảy ra, hắn đã ngồi ở vị trí trước mặt tôi này, cho tôi một viên đá quý để tìm ý trung nhân mà hắn gặp trong giấc mơ!”
Johnson: “…”
Đôi mắt xanh nhạt của y bối rối trong giây lát, sau đó thân hình mờ dần, làn da nhợt nhạt chuyển sang màu xanh hồng kỳ lạ.
Rầm.
Cửa sổ đóng lại.
Johnson biến mất.
John cười lớn. Anh cởi giày và quần áo rồi nằm xuống chiếc giường đơn với cảm giác đắc thắng.
——————–
Tác giả nói thế này:
Mùa lũ sông Thames là mùa đông chứ không phải mùa hè. Nếu nước sông chảy ngược vào thành phố và lâu ngày không rút sẽ khiến cho dịch tả bùng phát. Đồng thời, mùa đông cũng là mùa khí độc chìm xuống và nồng độ sulfur dioxide tăng cao, sau cuộc cách mạng công nghiệp, mỗi mùa đông lại có người chết vì hít phải quá nhiều khói và sương mù độc hại.
…………
Nhiệm vụ chính: Giải cứu thể bướm đột biến – Rosa trong vòng một giờ.
Điểm bắt đầu nhiệm vụ: Nhà máy bỏ hoang.
Độ khó của nhiệm vụ: Đi bộ không kịp, mượn xe ngựa sẽ có NPC tình tiết trên xe, tà thần Gymir.
Kỹ năng yêu cầu: điều khiển xe ngựa thành thạo, ý chí 70 (nếu không sẽ rơi khỏi xe và nhiệm vụ thất bại).
Nhắc nhở thân thiện, xuống xe đừng chọn cảm ơn Gymir nếu ý chí dưới 90, hãy chạy thẳng.
Nếu ý chí của bạn dưới 80, hãy nhớ bịt mắt mình khi đi tìm Rosa, đừng tấn công Rosa. Chú ý làm sạch dấu vết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phần sau cốt truyện chính, nhân vật sẽ tiến vào phần kết phụ (sự nghi ngờ từ Scotland Yard) và sớm chấm dứt cốt truyện chính.
Phần ẩn của nhiệm vụ, về nhà gặp Johnson, nếu chọn đúng có thể nhận được đồ họa CG và thuộc tính mai mối +10 (ai muốn thuộc tính này).