Chương 41
Hiện trường án mạng
Ball gục ngã trong khoang riêng của mình.
Cửa đang mở, thân trên của ông ta vẫn tựa vào mép giường, đầu nghiêng sang một bên, mặt trắng như vôi.
Xám ngoét, tái nhợt.
Khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, cộng thêm những nếp nhăn vốn có càng giống như nét vẽ của quỷ dữ, tạo nên một bức tranh sơn dầu mang tên nỗi đau.
Một trong những màu sắc đáng sợ nhất được tạo thành máu tươi.
Trần toa tàu, những bức tường gỗ sồi dùng để cách âm bốn phía, tấm rèm nhung… tất cả đều vấy máu. Máu vẫn chậm rãi chảy xuống, tạo thành từng vũng nhỏ trên sàn.
John đứng ở cửa lô, vẻ mặt hoảng hốt.
Những vũng nước trước mặt anh như trùng lặp với khung cảnh ga tàu Calais nước Pháp. Mái sân ga bị dột, nước nhỏ giọt xuống đất…
Khi đó, chủ ngân hàng Ball giẫm phải vũng nước, ngay cả vớ cũng ướt sũng, ông ta chửi bới nhưng vì Bá tước Léglise đến nên đành phải nhường chỗ, chỉ có thể trút giận lên người nhân viên phục vụ mang hành lý .
“A!”
Tiếng hét của trưởng tàu Sanger đã đánh thức thám tử.
Thư ký của chủ ngân hàng đến sau nhìn thấy tình huống bên trong, sắc mặt đã xấu đến mức khó mà hình dung.
John đưa tay chạm vào cổ Ball, nhưng không còn mạch đập. Thi thể vẫn còn ấm, mùi máu tràn ngập trong toa.
“Lúc các anh vừa rời khỏi đây thì tình hình là thế nào?” John đứng dậy, túm lấy thư ký của chủ ngân hàng mà hỏi.
“Ông ấy, ông ấy đang chảy máu… nhưng chưa chết, tôi thề!”
Thư ký vốn có mái tóc xoăn lọn nhỏ, nhưng bây giờ tất cả đều dính trên vầng trán đẫm mồ hôi. Anh ta trông giống như một con sóc bị rơi xuống nước. Đôi mắt nâu đầy tuyệt vọng và hoảng sợ. Hai chiếc răng cửa khá lớn va vào nhau lập cập, cả người anh ta run lên không thể kiềm chế.
“Quản gia của Bá tước Léglise có thể làm chứng cho tôi! Chúng tôi gõ cửa không được, cũng không nghe thấy tiếng động bên trong, bèn gọi nhân viên phục vụ tàu đến dùng chìa khóa mở cửa… Bên trong cửa còn gài một sợi dây xích, nhưng vừa mở ra liền có mùi máu tanh bay ra… Chúng tôi lập tức nhờ nhân viên phục vụ tàu phá cửa, sau đó lại nhờ anh ta canh cửa.”
Thư ký nhìn sang nhân viên phục vụ tàu toa hạng nhất, người kia gật đầu, mặt trắng bệch: “Khi đó ông Ball ở trong tư thế này nhưng vẫn còn tỉnh táo, ông ấy cầu cứu chúng tôi, nhưng không thể phát ra âm thanh nào…”
Nhân viên phục vụ tàu đã biết đến chuyện những đồng vàng xui xẻo nên rất căng thẳng, thậm chí không dám động vào bất kỳ món đồ nào trong khoang này. Anh ta lắp bắp miêu tả cảnh dằn vặt đau đớn của chủ ngân hàng trước khi chết.
“Ngay sau khi quản gia của Bá tước và thư ký quyết định xuống toa ăn cầu cứu thì máu bỗng chảy ra như suối, chỉ ít giây sau, ông Ball… đã qua đời.” Nhân viên phục vụ tàu cố gắng hết sức để miêu tả cảnh tượng kinh hoàng đó, anh ta không nôn ra ngay tại chỗ đã là do thần kinh vững hơn người thường.
John cũng nhìn thấy vết thương trí mạng. Ngay trên ngực của Ball.
“Trái tim đã biến mất.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
John quay đầu lại, thấy Gymir đang đứng ở hành lang.
Thám tử nhẹ nhàng ấn vào ngực chủ ngân hàng qua lớp áo, mặc dù bị xương sườn cản trở nhưng anh vẫn cảm thấy một vết lõm bất thường dưới lòng bàn tay.
Gymir nói đúng.
Kiểu chết này đã khiến tất cả mọi người có mặt đều sụp đổ.
Họ có thể chấp nhận một người bị đâm chết bằng dao, bị bắn chết bằng súng, bị bóp cổ đến chết… nhưng trái tim biến mất là cách chết quái đản gì vậy?
“Lúc các anh tới đây, ngực Ball có chảy máu không?” John tiếp tục hỏi.
Thư ký lắc đầu lia lịa: “Không, là tứ chi của ông ấy, ông ấy không thể cử động được, giống như tay chân của ông ấy đã bị cắt đứt bởi những sợi chỉ rất mỏng.”
Lưng của thư ký ép chặt vào cửa khoang bên cạnh, như thể anh ta không đủ can đảm để nhìn vào trong lần thứ hai.
Mắt John nhanh chóng quét qua các vật dụng trong phòng và tư thế của xác chết.
Người trong khoang này tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó rất khủng khiếp đột nhiên đứng bật dậy, ông ta chộp lấy thứ trong tay, muốn đánh bay một thứ biết chạy. Gạt tàn và tẩu thuốc bị vỡ.
Tiếp đến, chủ ngân hàng muốn bỏ chạy về phía cửa. Tay ông ta đã chạm vào sợi dây xích cạnh cửa, sau đó ông ta bị kéo ngược trở lại, chiếc nhẫn trên tay để lại vết xước trên mặt tường. Những vết xước đi theo hướng từ trên xuống dưới, có thể thấy Ball bị kéo mạnh xuống đất nhanh đến mức ông ta thậm chí còn không kịp vung tay phải để tấn công kẻ địch phía sau, mà trực tiếp bị kéo thành một dấu dài như vậy.
Sau khi Ball đứng dậy lần nữa, ông ta lại bị một lực rất mạnh đẩy xuống, mép giường chặn lấy cơ thể ông ta.
Rồi ông ta phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất trước khi chết. Tay chân ông ta bị cắt đứt bởi những thứ kỳ lạ và sắc bén, máu chảy không ngừng. Tuy nhiên, những vết thương này không gây tử vong.
John dùng khăn tay che tay, nâng đầu thi thể lên, kiểm tra cằm và cổ.
“Thanh đới đã bị cắt đứt.”
Vết thương này mảnh hơn, chỉ chảy một ít máu là ngừng.
Vết thương trí mạng vẫn là ở ngực.
Cái xác giống như những nô lệ và tù binh được đặt lên đài tế, đầu tiên là cắt gân tay chân, sau đó cắt đứt dây thanh quản, cuối cùng là móc trái tim ra dâng lên thần linh.
John đứng dậy nhìn quanh, rồi lấy ra một cuộn giấy dưới gầm giường. Tờ giấy đã ướt đẫm máu, và bị vò rách.
Lúc này, ông Sanger, nhân viên phục vụ tàu, thư ký của chủ ngân hàng đều đứng cách thật xa, chỉ còn lại Gymir ở cửa lô.
John chỉ vào cục giấy với vẻ mặt cầu xin.
Từ cuộc trò chuyện trên toa ăn vừa rồi, thám tử tin rằng Gymir rất ghét vị thần cổ xưa đang ngủ say ở châu Mỹ, nên thà xóa bỏ hơi thở trên đồng vàng, để tránh duy trì và làm sâu sắc thêm mối liên hệ giữa Johnson với thần cổ xưa kia thông qua vật môi giới là đồng vàng.
Cách làm này có thể được hiểu từ góc độ con người là tính chiếm hữu, kiêu ngạo và tàn bạo. Nhưng John không dám bỏ qua khả năng thứ hai đằng sau chuyện này… Đó là vị thần cổ xưa kia mạnh mẽ và nguy hiểm, Gymir không chắc mình có thể đánh bại được, nên dù chỉ tồn tại một phần nhỏ rủi ro, hắn cũng sẽ không để Johnson thử nghiệm.
Gymir không quan tâm đến sự sống hay cái chết của con người trên xe lửa. Nhưng Gymir chắc chắn sẽ sẵn sàng “giải quyết” những đồng vàng xui xẻo này, tránh việc hiến tế quá nhiều máu cho đồng vàng, rồi một ngày nào đó chúng vượt đại dương “đánh thức” thần cổ xưa của châu Mỹ.
Sau khi nắm rõ tình hình, John tự tin tìm đến tà thần để kêu gọi hỗ trợ.
Johnson phải ở lại toa ăn để ngăn chặn những đồng tiền vàng giết người lần nữa, còn Gymir đến để tìm ra thứ đã kích hoạt sức mạnh của những đồng vàng xui xẻo.
Sự thông minh của thám tử thực sự đã có tác dụng (không, thật ra là do Gymir đã đọc tiểu thuyết trinh thám, biết rằng cục giấy tìm thấy ở hiện trường vụ án mạng là manh mối quan trọng) .
Sau khi anh tỏ thái độ cầu xin, cục giấy tự động bay lên, rồi trải ra.
Như thể thời gian bị quay ngược, vết máu biến mất, những nét chữ lộn xộn xuất hiện trên giấy. Không phải là một lá thư tuyệt mệnh, mà là một bản ghi được lập sau khi nhận ra có điều không ổn. Sau khi chủ ngân hàng Ball bị ngã đập đầu trong thư viện hôm nay, ông ta bắt đầu nghĩ có điều gì đó bất thường.
“…Tôi phát hiện ra rằng mình đã quên số đồng vàng chính xác trong túi này, dù có cố gắng nhớ đến thế nào tôi cũng không thể nhớ được.”
Chữ viết trên tờ giấy dần trở nên lộn xộn, thể hiện sự sợ hãi của chủ ngân hàng.
Ball không thể hiểu tại sao ông ta vẫn chưa phát hiện ra. John thì không ngạc nhiên. Chỉ cần nhìn bác sĩ Abel là biết trí nhớ của con người sẽ bị sức mạnh huyền bí làm mờ đi, không thể phát hiện ra bất kỳ điều bất thường nào cả.
Ball viết một dãy tên lên giấy tương ứng với số đồng vàng đã bán, và số tiền ông ta nhận được.
Thống kê cẩn thận như vậy, ngay cả người ngu ngốc nhất cũng sẽ biết có điều gì đó không bình thường. Trừ khi không phải là một túi tiền vàng nhỏ mà là một bao tải tiền vàng, nếu không thì tại sao bán đi bán lại nhiều lần mà không bán hết.
Chủ ngân hàng Ball nhớ rằng chiếc hộp cổ mà ông ta dùng để cất giữ những đồng vàng nhiều nhất chỉ có thể chứa được năm mươi đồng. Kết quả là ông ta vẫn còn hơn hai mươi đồng bên mình.
Hôm nay ông ta vừa bán một số đồng vàng cho thương nhân xe hơi Mỹ!
“Lời nguyền, lời nguyền không thể tồn tại, nhất định là có người đang bày trò quỷ…”
Khi Ball viết điều này, cây bút của ông ta quẹt ra một đường dài đứt đoạn, theo sau là ba dòng chữ phóng to và lặp đi lặp lại.
“Tôi không biết, tôi không biết gì cả, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Nét chữ hoàn toàn lộn xộn, sau đó tờ giấy bị một lực vô hình vò thành một cục, lại thấm máu, rơi trở lại gầm giường.
“Khi hắn bắt đầu lo lắng kiểm tra lại những đồng tiền vàng, hắn phát hiện ra rằng có sai lầm trong số lượng tiền vàng?” John bắt đầu suy luận.
Theo lời khai của hành khách người Ý, chủ ngân hàng đã đếm số lượng tiền vàng khi ông ta rời khỏi thư viện, không nói là thiếu đồng vàng nào cả.
Ball quay trở lại khoang của mình với đống tiền vàng mà “ông ta tưởng không thiếu”. Đầu ông ta càng đau hơn, rồi ông ta chợt tỉnh táo lại, bắt đầu đếm số tiền vàng, càng đếm càng thấy sai. Ông ta chắc chắn không thể nhịn được việc lấy những đồng tiền vàng đó ra và đếm lại.
“…Sau đó hắn phát hiện ra rằng ít hơn một vài đồng so với trong ký ức mà chẳng hiểu tại sao?”
(Mấy đồng vàng tự chạy đến chỗ các hành khách toa hạng nhất) .
“Ball hoảng hốt không biết phải làm gì, hắn bắt đầu tin rằng những đồng tiền vàng thực sự bị nguyền rủa, sợ thương nhân người Mỹ đã mua tiền vàng sẽ chết bất ngờ, nên trốn trong phòng không chịu ra ngoài… Không đúng! Trừ khi hắn là một kẻ keo kiệt trăm phần trăm, chỉ biết giữ tiền, bằng không hắn sẽ có một lựa chọn sáng suốt.”
John bước tới cửa sổ, quả nhiên tìm thấy vài dấu vết gần khung cửa sổ.
Cửa sổ xe lửa thuộc loại trượt lên xuống, khung cửa sổ viền đồng bị vật gì đó cào xước. John lấy kính lúp ra xác định đó là bột vàng và bạc.
Trong cơn hoảng loạn, người ta thường dùng hết sức ném đồ vật đi, nhưng tốc độ xe lửa có chênh lệch với tốc độ ném, nên để lại dấu vết.
“Có lẽ là một cái hộp.” Thám tử thì thầm.
Ball vô cùng kinh hoàng và ném chiếc hộp đựng tiền vàng ra ngoài cửa sổ. Sau đó ông ta khóa cửa sổ và cửa ra vào lại, một mình ngồi trong khoang để chờ cảm xúc dịu lại.
Tiếc rằng vận rủi vẫn đến.
John suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Vị thần cổ xưa kia, tà thần đang ngủ ở lục địa khác, có phải là Tonatiuh không?”
Tonatiuh, là thần Mặt trời trong thần thoại Aztec của nền văn minh cổ Trung Mỹ. Thổ dân châu Mỹ đã moi tim các tù nhân chiến tranh làm vật hiến tế dâng lên cho ngài.
“Đó không phải tên thật của nó…nhưng, đúng vậy, đó là cách con người gọi nó.”
Gymir nhìn chằm chằm vào thám tử như nhìn một ngọn cỏ đang nảy mầm, hay một chú gà con vừa chui ra khỏi vỏ.
Tuy là một sinh vật nhỏ bé nhưng có thể tạo nên những điều kỳ diệu bằng sức mạnh mà cuộc sống ban tặng. Con người thật thú vị! Dù chỉ có những chi tiết nhỏ nhất cũng phát hiện ra được dấu vết của tồn tại huyền bí mà họ không thể chạm tới.
Dù yếu ớt nhưng có thể “nhìn thấy” bản chất của thế giới theo nhiều cách khác nhau. Họ “nhìn thấy” vi khuẩn cực nhỏ có thể g**t ch*t người, “nhìn thấy” thế giới bên ngoài hành tinh này, nắm vững một số định luật tầm thường của vũ trụ, xây dựng tổ kiến của mình ngày càng lớn hơn.
Gymir tự hỏi, nếu hắn không tiếp cận Johnson, chắc chắn sẽ không thể cảm nhận được niềm vui của bộ môn sắm vai con người.
Cơ sở của bộ môn sắm vai con người, là tìm hiểu con người?
Không, là giữ cho những con kiến này sống sót.
Điều này sẽ mang lại nhiều bất ngờ hơn.
John cảm thấy lưng lạnh buốt, anh vội vàng hỏi: “Thứ vô hình đã g**t ch*t chủ ngân hàng là gì?”
“Nó rất phức tạp, ngươi có thể xem nó như một quyến thuộc của tà thần nhưng chưa thành hình, nếu có đủ máu hiến tế thì nó sẽ ngày càng hoàn thiện hơn… Bây giờ nó chỉ là một vật tàn khuyết, được tạo nên từ tiếng kêu than oán hận của người chết, ý chí của nó được chỉ đạo bởi tiền vàng bị nguyền rủa.”
Câu trả lời của Gymir khiến thám tử chợt bừng tỉnh.
Vậy chính thứ này đã tác quái trong các vụ án trước đó. Đẩy người ta ra khỏi xe ngựa, nhấn chìm người ta dưới đài phun nước, khiến người ta đau tim, và còn biết phóng hỏa…
“Còn hóc xương chết thì thế nào?”
“Nó ảnh hưởng đến ý chí của con người, khiến họ mê sảng và ăn nhầm những thứ đáng lẽ phải nhổ ra. Điều này rất dễ dàng, nó thậm chí không cần phải xuất hiện.”
John ngẩng phắt đầu lên: “Ball ném đồng vàng đi rồi nhưng hắn vẫn chết, hộp đựng tiền vàng lại quay về xe lửa, quay lại với Ball, nhưng trong này không có vật khả nghi nào cả. Tôi nghi ngờ chiếc hộp đựng tiền vàng chính là món đồ cổ đã kích hoạt cho sức mạnh của những đồng vàng xui xẻo, nó phải được làm bằng vàng, như có thể thấy qua dấu vết trên khung cửa sổ… Thứ này còn nguy hiểm hơn cả tiền vàng, chúng ta phải để tất cả hành khách kiểm tra hành lý, bắt đầu từ thư ký của ông Ball.”
——————–
Tác giả nói thế này:
Gymir: Những người mà em nhìn thấy trong toa ăn, không thể để họ chết lung tung thêm, chết quá nhiều, Tonatiuh sẽ tỉnh lại.
Gymir: Còn cần tìm ra món đồ then chốt đã kích hoạt những đồng vàng xui xẻo, nhưng chúng ta không thể dùng mắt tìm kiếm món đồ có sức mạnh của một thần cổ xưa khác trong khi giấu đi sức mạnh của chính mình, nó sẽ trốn đi.
Johnson: Để thám tử đi, đừng để thám tử chết là được.
Johnson: Lần này chúng ta không cần trả tiền, thám tử sẽ tự mình làm việc chăm chỉ.