Chương 57
Murano
Tiếng mưa rơi liên miên không ngớt, nghe như một bản giao hưởng vui tươi.
Tiếng bước chân hỗn loạn dần hòa hợp với nhịp điệu vô hình của bản nhạc.
Giáo chủ bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh, lão lập tức hét lên: “Dừng lại.”
Các kỵ sĩ giáo phái bên cạnh Giáo chủ lập tức vây quanh lão thật chặt chẽ, cảnh giác quan sát bốn phía.
Nước đã nhấn chìm bắp chân.
Những ngôi nhà gần đó có thể có người, nhưng sau khi nhìn thấy những người ăn mặc kỳ lạ ở bên ngoài, họ lập tức chọn cách trốn sau tấm rèm, không dám thò đầu ra nhìn kỹ hơn.
Giáo chủ ra hiệu cho kỵ sĩ bên cạnh lấy trong túi ra một vật gì đó. Một mặt dây chuyền thủy tinh hình hoa hồng. Mưa rơi trên bề mặt của mặt dây chuyền trong suốt như pha lê, khiến nó tỏa ra màu sắc lộng lẫy.
“…”
Johnson đang ở trên sân thượng phía xa nhanh chóng quay đầu nhảy xuống kênh đào cạnh mình cùng với Gymir trước khi kỵ sĩ niệm chú.
Hai tà thần anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, duy trì im lặng mười giây.
“Thủy tinh?”
“Hoa hồng?”
Tần suất hai thứ này xuất hiện hình như hơi cao?
Johnson trầm ngâm nói: “…Trước đó khi Andreas trèo lên mái nhà thờ, hắn lấy mặt dây chuyền hoa hồng này ra làm máy dò.”
“Còn có thứ bột màu đỏ đông cứng trong lớp băng ở hầm ngục, có thể nó vốn là một sản phẩm thủy tinh cỡ lớn, vì chúng ta đến nên bị vỡ vụn.” Gymir bổ sung.
Johnson nói tiếp: “Hans dùng Con mắt Hoa Hồng nên suýt mất mạng. Đây là lời Andreas nói khi tranh cãi với Giáo chủ.”
Thu thập các manh mối điều tra đã xong, gần như chắc chắn vũ khí bí mật của giáo phái Màu Xám chính là “Hoa Hồng”. Điều ly kỳ nằm ở chỗ thứ vũ khí này thực chất được làm bằng thủy tinh. Ngay cả đối với con người, thủy tinh cũng là một thứ rất dễ vỡ, sao có thể sử dụng nó để chống lại thế lực tà ác? Có gì sai sai ở đây?
Gymir vô thức nhìn vào những ô cửa kính của tòa nhà bên cạnh. Kiểu dáng của những ô cửa sổ màu này rất đẹp, có nhiều màu sắc khác nhau, chúng hoàn toàn khác với Luân Đôn, dường như là nét đặc trưng của Venice.
“Khoan đã.” Johnson đột nhiên lôi ra một cuốn sổ nhỏ.
Đây là cẩm nang tham quan thành phố do Tàu tốc hành Phương Đông Simplon tặng cho du khách của toa hạng nhất.
Có rất nhiều hình ảnh minh họa đẹp mắt trong này, bao gồm tên đường và số nhà của khách sạn nghỉ dưỡng cũng như vị trí của các trang trại sản xuất rượu vang, nhà hát, nhà thờ và Tòa thị chính. Đây thực chất là một hoạt động kinh doanh, cổ đông của công ty xe lửa giường nằm hạng sang quốc tế thường có các loại sản nghiệp khác, chẳng hạn như các nhà hàng và khách sạn được đề cập trong cẩm nang này.
Vì cẩm nang được phát cho những người thuộc tầng lớp thượng lưu đến Venice nghỉ dưỡng nên trong đó có nhiều nội dung mà Johnson không quan tâm, ví dụ như nhà thờ nào bán phiếu xá tội có thời hạn lâu nhất, câu lạc bộ nào có không khí vui vẻ, nhà hàng nào có đầu bếp Pháp xuất sắc. Y chỉ xem những phần liên quan đến nhà hát và dàn nhạc, đồng thời mua lịch biểu diễn vào mùa hè, chỉ tiếc là không dùng được. Sau đó cẩm nang bị ném vào một góc cho mọc mốc.
Khi Johnson lấy nó ra, trên đó còn treo lủng lẳng một sợi rong biển màu đỏ tía, bìa cẩm nang đã bị nước biển làm phai màu một chút. Y phải mất chút công sức mới có thể mở nó ra nguyên vẹn thay vì làm nát vụn.
“Xem đây này.”
Đảo Murano. Nằm ở vùng biển phía Tây Bắc của Venice, đây cũng là hướng mà nhóm người giáo phái Màu Xám đang chạy tới.
Đảo Murano nổi tiếng nhất với xưởng thủy tinh. Theo lời cuốn cẩm nang, đây là xưởng thủy tinh thủ công lành nghề và uy tín nhất ở châu Âu, từng mang lại khối tài sản khổng lồ cho Venice, là quốc bảo của Venice, chỉ tiếc rằng nó đã suy tàn trong những năm gần đây. Theo mô tả trên cẩm nang, cách đây hàng trăm năm, mỗi người thuộc tầng lớp thượng lưu đều sở hữu một số lượng lớn đồ thủy tinh Murano để trang trí trong nhà.
“…Có thể làm việc như những người thợ thủ công dệt ren ở Calais, dệt nên những hoa văn tinh xảo trên đồ thủy tinh trong ngọn lửa, bao gồm cả chân dung và huy hiệu của quý tộc… Có thể tạo thành những đốm sáng chảy trên bề mặt thủy tinh, biểu diễn một màn ảo thuật kỳ ảo của sắc màu.”
Johnson đọc đoạn văn bằng tiếng Pháp này lên.
Cẩm nang này không dành cho người đến tham quan xưởng thủy tinh cổ trên đảo Murano, vì xưởng gần như đã đóng cửa hoàn toàn rồi, vinh quang của nó đã dần lụn bại khi Cộng hòa Venice sụp đổ vào thế kỷ 18, thứ mà cẩm nang thực sự muốn giới thiệu là một nhà đấu giá ở Venice.
Nhà đấu giá dự định tổ chức một cuộc đấu giá đồ thủy tinh Murano trong tháng này. Chúng đều là đồ cổ từ hàng trăm năm trước, được bảo quản hoàn hảo, tay nghề thủ công tinh xảo.
Ngoài ra còn có một bức ảnh đen trắng trên cẩm nang, hình ảnh rất mờ, có thể nhận ra đó là một chiếc Chén Thánh được sử dụng trong các nghi lễ tôn giáo, có một lý lịch khá vẻ vang, nhiều tên tuổi lớn đã từng sở hữu nó, định giá của nó là một chuỗi số không.
Nhân loại coi trọng lịch sử của nó, còn tà thần chỉ quan tâm đến nguồn gốc đằng sau nó.
“Thủy tinh, Venice, lịch sử huy hoàng hàng trăm năm, nghề thủ công tiên tiến nhất của loài người, đã sản xuất ra nhiều đồ dùng cho tôn giáo…”
Bằng cách kết hợp những từ này, ngay cả khi không có khả năng của thám tử, họ cũng có thể ghép lại thành một manh mối hoàn chỉnh.
“Con mắt Hoa Hồng phát hiện ra chúng ta, là do xưởng thủy tinh Murano làm ra dưới sự kiểm soát của giáo phái Màu Xám? Con người thực sự đã phát hiện ra cách nhìn vào thế giới chân thực thông qua việc thay đổi màu sắc?” Gymir nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng, nhưng không nhìn ra điều gì phi thường trên cái Chén Thánh này.
Johnson nghiêm túc nói: “Có vẻ như chúng ta cần phải tập kích một kỵ sĩ giáo phái, cướp lấy một mặt dây chuyền thủy tinh hoa hồng về nghiên cứu rồi.”
***
Bầu trời tối sầm, gió lạnh rét buốt nối tiếp nhau thổi qua từng cơn lại từng cơn.
Hans không thể không hắt hơi. Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh hoàng hôn đỏ thẫm ẩn thật sâu đằng sau những đám mây dường như đang báo hiệu một điềm chẳng lành.
Thân thuyền lắc lư từ bên này sang bên kia, sóng biển cùng cơn mưa lớn quét qua không thương tiếc. Quay đầu nhìn lại từ xa, khu vực trung tâm của Venice từ lâu đã trở thành một cái bóng xám không rõ ràng, giờ lại càng thêm mờ ảo trong cơn mưa.
Andreas đứng ở mũi thuyền, vẻ mặt trang nghiêm. Ông ta như một bức tượng điêu khắc, dù giông bão có dữ dội đến đâu cũng không xê dịch một phân nào.
Ông ta có thể kiên trì, nhưng những người dưới quyền thì không.
“…Thống lĩnh, không có động tĩnh gì cả!” Một người mặc áo choàng xám bắt đầu than thở.
Mọi người từ sợ hãi chuyển sang thấp thỏm lo âu, cuối cùng tê dại và trống rỗng, vì mặt họ sắp bị gió biển thổi méo rồi. Ngoài việc trời lạnh, lạnh quá, trong đầu họ chẳng còn ý nghĩ nào khác. Thậm chí có người bắt đầu hy vọng rằng con quái vật sẽ nhanh chóng xuất hiện, đừng trì hoãn nữa, khi màn đêm buông xuống, ngoài biển sẽ càng lạnh hơn.
“Thống lĩnh, đã bốn tiếng rồi, anh có nghĩ chúng ta…”
“Không được.” Andreas kiên quyết từ chối.
Thỉnh thoảng, ông ta có cảm giác ớn lạnh sau lưng, ông ta dám chắc chắn rằng có một sự tồn tại không thể miêu tả đang theo dõi mình.
“Mọi người hãy xốc lại tinh thần, khi màn đêm buông xuống, quái vật sẽ xuất hiện.”
***
“Mọi chuyện ở chỗ Hans thế nào rồi?” Gymir thuận miệng hỏi.
“Còn trôi nổi trên biển.” Johnson nhìn về phía xa, lơ đãng nói: “Cứ một thời gian em sẽ để ý một lần, có Hans duy trì liên hệ, tình huống ở đó sẽ không lọt ra khỏi tầm mắt của chúng ta.”
Trước mặt họ, một kỵ sĩ giáo phái đang nằm thẳng đơ, hôn mê bất tỉnh.
Mặt nạ sắt của kỵ sĩ có ký tự rune phòng thủ, tuy rằng gã chỉ là một con kiến tầm thường trước mặt tà thần, nhưng khi bị sức mạnh của tà thần tấn công, những thứ mà kỵ sĩ mang theo có thể đảm bảo rằng gã sẽ hét lên thảm thiết để cảnh báo cho giáo phái.
Ai có thể ngờ rằng tà thần lại lặng lẽ xuất hiện sau lưng mình, tấn công bằng một cây gậy batoong bằng gỗ trăn cơ chứ?
Johnson vung vẩy cây gậy batoong của mình, nhận thấy dùng nó làm vũ khí cũng khá thuận tay. Chỉ có điều là viên Sapphire ở đầu gậy batoong quá lớn, nếu bất cẩn là sẽ đánh thủng một lỗ trên đầu con người, y cần phải kiểm soát sức đánh.
“Rất thành công.”
Gymir nhìn vết thương sau gáy của kỵ sĩ, chân thành khen ngợi ý trung nhân của mình. Điều này khá khó đối với tà thần, ít nhất là Gymir không làm được cái việc đánh ngất một con người mà không để gã chết.
Gymir không có kỹ năng đánh ngất người khác nên hắn không phụ trách làm việc đó, nhưng hắn có thể giấu xác… à không, giấu người bất tỉnh. Thuyền gondola trên kênh đào bên cạnh rất thích hợp, chỉ cần nhét vào, phủ bạt lên là được.
“Thật đáng tiếc, trên người hắn không có mặt dây chuyền hoa hồng!” Johnson tiếc nuối nói.
Gymir thì không để bụng lắm: “Tìm tên khác?”
Một giờ trước, Giáo chủ đã dẫn người vào hang ổ được che giấu kín đáo nhất của giáo phái.
Quả nhiên là đảo Murano.
Những ngôi nhà ở đây tương đối bình dân, không có tình trạng cứ một đoạn lại xuất hiện một nhà thờ lớn hoặc dinh thự quý tộc với phong cách khoáng đạt và diện tích rộng lớn. Từ những cây cầu đến các ngôi nhà đều rất tự nhiên, nói cách khác là không có gì đặc sắc cả.
Sau khi Johnson đi lòng vòng hai lần thì bắt đầu thấy mình sắp lạc đường.
Cũng may là có những thành viên giáo phái kia đóng vai trò “biển chỉ dẫn”. Họ đang tuần tra một cách đầy cảnh giác.
Johnson muốn bật cười khi thấy những người này tưởng rằng mình đang ẩn nấp rất kín đáo, nhưng thực tế họ lại ở dưới cầu, dưới mái hiên hoặc trong khoảng trống giữa các cọc gỗ dưới nước. Không chút khó khăn gì cả.
Johnson chỉ không nghĩ đến một việc, nếu có một thám tử loài người ở đây, anh ta chắc chắn sẽ gặp khó khăn trước cách cải trang hoàn hảo như tắc kè hoa này. Ngay cả khi thị lực của thám tử đủ tốt để phát hiện ra điều gì đó bất ổn, anh ta vẫn không có khả năng lặng lẽ lẻn ra sau lưng các thành viên giáo phái để chơi trò đánh lén. Những nơi ẩn náu đó vốn dĩ đã rất hẹp, có vị trí xảo quyệt, xung quanh thì toàn là nước. Chỉ có ma mới mò ra phía sau tấn công được!
Không phải ma, nhưng đáng sợ hơn cả ma quỷ, Johnson đang chọn mục tiêu tiếp theo.
“Đừng tìm dưới nước, hãy tìm một nơi cao, tốt nhất là nơi có thể che gió mưa.” Gymir ở bên cạnh đang khoa tay múa chân, bày mưu tính kế: “Đội trưởng của chúng nhiều khả năng có mặt dây chuyền hoa hồng hơn, những kẻ như vậy nhìn chung không sẵn sàng để mình phải chịu khổ đâu.”
“Thế còn chỗ trên cao?”
“Con người có tầm nhìn hẹp, không ở trên cao thì không thể nhìn thấy mọi thứ, làm một thủ lĩnh thì nhất định phải tìm được một vị trí tốt, dễ tiến dễ lùi đúng không!”
Johnson gật đầu, điều đó có lý.
Thế là họ đã đánh ngất tên kỵ sĩ giáo phái xui xẻo thứ hai.
Tên này quả thực mạnh hơn một chút, ngay khi gậy batoong bằng gỗ trăn vung tới, gã còn kịp quay đầu lại, định nhảy xuống khỏi mái nhà để trốn.
Gymir bất ngờ xuất hiện trước mặt kỵ sĩ giáo phái, ấn đầu gã lại, khiến kỵ sĩ vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu không thể cử động, uất ức nhận một gậy.
Kỵ sĩ giáo phái trợn mắt nhìn Gymir với vẻ không dám tin. Trong mắt gã, người đàn ông đeo mặt nạ Venice này có cánh tay khỏe đến mức nực cười. Rồi gã liếc thấy hung khí đánh mình bất tỉnh qua khóe mắt, viên Sapphire khảm trên đầu gậy batoong suýt làm gã bị chói mù mắt. Một viên đá quý được cắt hoàn hảo như thế này, có giá trị cao biết bao nhiêu. Tại sao một người như vậy lại đến để đánh ngất mình? Lại còn ở một vị trí kỳ lạ thế này nữa chứ, dưới mái hiên? Bọn họ làm thế nào để đứng trên một bức tường thẳng đứng?
Đáng tiếc những thắc mắc này không thể được giải đáp, kỵ sĩ rơi vào trạng thái hôn mê.
“Tìm đi.”
Vì lo rằng sức mạnh của tà thần sẽ kích hoạt các vật phẩm có ký tự rune trên người thành viên giáo phái, nên Johnson và Gymir không thể sử dụng dây leo hoặc bóng đen, mà chỉ có thể tìm kiếm “bằng tay” trong lốt con người. Nhưng điều đó không thành vấn đề, lần đầu lạ, lần sau quen tay ngay thôi mà. Quá trình tìm kiếm cũng thật thú vị.
“Hộp thuốc lá, chìa khóa, thánh giá, túi đựng tiền…”
Gymir nhìn một cái ném một cái, tất cả đều trượt xuống nước.
Johnson bất ngờ nắm lấy tay Gymir, ngăn không cho hắn chạm vào nữa.
Một sợi dây chuyền bạc từ từ tuột ra khỏi cổ kỵ sĩ, dưới lớp quần áo lóe lên một luồng ánh sáng đỏ nhạt lộng lẫy.
Mặt dây chuyền hoa hồng.
——————–
Tác giả nói thế này:
Thủy tinh Murano hay còn gọi là thủy tinh Venice, tay nghề thủ công đỉnh cao đẹp tuyệt vời. Có thể làm ra nhiều loại sản phẩm thủy tinh, bao gồm tượng điêu khắc, đèn chùm, chân dung, hoa và bình thủy tinh. Có đủ loại màu, màu nào cũng đẹp.
Một số người có thể cho rằng thủy tinh không có giá trị, nhưng thủy tinh Murano từng góp phần tạo nên một Venice thịnh vượng. Vào thế kỷ 13, một viên bi thủy t*nh h**n hảo có thể được sử dụng trực tiếp làm tiền.
Venice nổi tiếng vì sự giàu có, trước sự trỗi dậy của Thời đại Khám phá, đồng tiền vàng của nó từng là loại tiền tệ có hàm lượng vàng cao nhất ở châu Âu, địa vị tương đương với đồng đô la Mỹ.
Thủy tinh Murano đã trải qua ba lần thăng trầm trong lịch sử, lần thứ ba phục hưng chỉ kéo dài đến năm 1950.
Năm 1866, Venice được sáp nhập vào nước Ý. Năm 1930, Mussolini ra lệnh xây dựng một con kênh nối Venice với đất liền để tăng cường kiểm soát Venice. Vì vậy, trong câu chuyện của phần này, dân thường xa lánh người ngoài hoặc những kẻ kỳ dị không phải vì biết đến sự tồn tại của giáo phái, của tồn tại huyền bí và các thế lực tà ác mà vì bối cảnh thời đại.