Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 75

Chương 75

Khe hở thời gian

Bịch.

Một tiếng động nặng nề.

Quả cầu dây leo đáp xuống một bãi cát vàng kim óng ả.

Những xúc tu nhỏ xíu màu đen vung vẩy lung tung để gạt cát, nó lăn đi khoảng 30 feet rồi rơi thẳng xuống biển.

“…”

Mười giây sau, Johnson nhếch nhác nổi lên giữa mặt biển. Y ướt sũng cả người, trên tóc còn dính một cọng rong biển, cúi đầu nhìn xuống, cạnh cổ áo còn một con cua màu đỏ treo lủng lẳng.

Johnson bối rối túm lấy con cua, tự hỏi làm sao thứ này có thể sống sót sau khi tiếp xúc với bản thể của mình “ở khoảng cách gần”. Con cua bất động, hai cuống mắt phía trước lớp vỏ cứng không có phản ứng ngay cả khi bị chạm vào. Nó không chết, cũng không như đang sống.

Đợi đã, thời gian đã dừng lại.

Johnson quay người nhìn ra biển.

Ánh nắng chiếu xuống làn nước trong xanh tuyệt đẹp, những con sóng lấp lánh, óng ánh như vàng ròng. Sóng biển vẫn giữ nguyên hình dáng nhấp nhô, sóng đánh thành bọt trắng như tuyết đông cứng lại giữa không trung, như những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Khi Johnson đưa tay chạm vào, sóng lập tức vỡ ra, nước biển tưới đầy mặt y. Johnson lẳng lặng “làm sạch” nước biển bám trên người, đồng thời, nơi y đang đứng xuất hiện những mảng băng trôi.

Sau khi xác nhận bản thể không bị thương, việc sử dụng sức mạnh không có vấn đề gì, Johnson nhanh chóng rút lại sức mạnh của mình. Băng trôi tan chảy. Nhiệt độ ở đây rất cao, nước biển nóng lên dưới cái nắng đổ lửa.

Johnson ném con cua xuống biển, đi về phía bờ. Y đã khôi phục lại diện mạo của một quý ông người Anh, mái tóc gọn gàng, đội mũ chóp màu đen, tay phải lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng rất đẹp. Kim đồng hồ nạm đá quý đang tiến gần đến chữ số La Mã IV, đó là thời điểm y rời Venice vào năm 1930.

Cái đồng hồ quả quýt này đã được cải tạo bằng sức mạnh của tà thần. Sau khi rời khỏi kho vật phẩm không tồn tại trên thế giới này của tà thần, kim đồng hồ hơi run lên, sau đó bắt đầu xoay nhanh, cuối cùng dừng lại ở thời điểm khoảng chín giờ hai mươi.

Cạch.

Johnson dùng ngón tay đóng đồng hồ quả quýt lại, nhét nó vào túi áo khoác. Y cảm thấy chức năng của thứ này vẫn còn hơi thiếu sót. Nó chỉ có thể xác định thời gian trong ngày thông qua vị trí của mặt trời, trái đất và mặt trăng, nó nên tiến thêm một bước nữa, xác định được cả ngày tháng mới tốt.

Johnson nhanh chóng tìm ra vật thứ hai, một chiếc la bàn pha lê to cỡ lòng bàn tay. Bên trong la bàn không phải là kim, mà là một quả cầu pha lê màu xanh lam. Quả cầu từ từ bay lên trong lòng bàn tay Johnson, quay một vòng tròn rồi lại rơi xuống, mắc kẹt trong rãnh trên bề mặt la bàn.

Con người không thể nhìn thấy những thay đổi trên la bàn, nhưng mắt của Johnson thì khác. Quả cầu pha lê này mô phỏng trái đất dưới chân y, “điểm rơi” của nó chính là nơi Johnson đang đứng, nguyên tắc định vị tương tự như đồng hồ quả quýt.

“Xa thế à?”

Johnson thấy mình đang đứng ở nơi mà con người gọi là biển Caribe của Đại Tây Dương. Đó là một vùng biển nhiệt đới gần xích đạo. Biển đầy những đá ngầm rải rác, bờ biển là vách đá dựng đứng tưởng chừng như không có dấu vết của con người.

Johnson nâng vành mũ lên, đi dọc theo bãi biển về phía trước. Y đi đến đâu, tất cả dấu chân đều bị sức mạnh tác động, âm thầm lún xuống, cát nhanh chóng lấp đầy những khoảng trống.

Johnson đang suy nghĩ. Y nhớ rõ ràng mọi chuyện xảy ra trước đó, thậm chí còn cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp bùng nổ khi Gymir nổi điên lên.

Johnson chẳng cảm nhận được sự kết hợp hoàn hảo giữa thời gian và không gian mà Thảm Bay Cochro lải nhải, y chỉ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng sau khi va chạm rồi mất cân bằng của chúng. Tựa như có một bàn tay khổng lồ đã bóp dẹp thế giới trước mặt, sức mạnh biến thành một vật chất hư không hỗn loạn, ăn mòn trật tự và quy luật như nước chảy. Trọng lực, từ trường… tất cả đều là một mớ hỗn độn. Màu sắc biến mất, âm thanh bị nuốt chửng.

Cùng lúc đó, cơ thể họ bị kéo xé một cách dữ dội, không tự chủ được mà trượt về phía vực thẳm hư vô. Suy nghĩ và ký ức đều bị biến thành những mảnh vỡ, điều cuối cùng Johnson cảm nhận được là cái bóng đã quấn chặt lấy cơ thể y, rơi vào vực thẳm vô tận.

Sau đó?

Y tỉnh dậy trong làn nước biển được đun nóng bởi mặt trời. La bàn cho y biết rằng mình đã di chuyển từ Bắc Cực đến một hòn đảo nhiệt đới bằng cách nào đó khó hiểu. Nơi này rõ ràng đang ở trong trạng thái thời gian ngừng trôi.

Đầu tiên Johnson phải tìm hiểu xem phạm vi bất thường này lớn đến mức nào, sau đó y phải tìm thấy Gymir càng sớm càng tốt, đồng thời còn phải cẩn thận để tránh chạm trán với kẻ thù trước khi gặp được người yêu của mình.

Vượt qua cả rừng dừa và cọ, Johnson không tốn chút sức nào để “đi” lên vách đá dựng đứng bên bờ biển. Ý định ban đầu của y là tìm một điểm trên cao, để nhìn xung quanh. Nhưng mặt sau của vách đá thẳng đứng như một tấm bình phong này lại là cảnh tượng mà Johnson chưa bao giờ ngờ tới.

Đó là một thị trấn có quy mô rất lớn. Các mái nhà có kích thước khác nhau được sắp xếp một cách có trật tự, bao gồm cả nhà thờ và đền thờ. Một số ngôi nhà trông tùy tiện như thể chỉ lấy những viên gạch xếp chồng lên nhau một cách bừa bãi, trong khi nhiều tòa nhà khác lại rất cầu kỳ và tinh xảo, với những bức tượng điêu khắc bằng đá cao ngất dùng làm cột cho tường ngoài, và những cổng vòm kiểu La Mã. Thị trấn rất thịnh vượng, có hơn mười khu chợ và vô số cửa hàng. Bến cảng phía xa tấp nập thuyền buồm, xếp hàng dài đến tận đầm phá ngoài cùng của ngọn hải đăng. Tất cả mọi thứ đều đang đứng yên. Cờ không lay động, con người không trao đổi.

Sau khi bước vào thị trấn này, Johnson mới ngửi thấy bầu không khí đặc biệt ở đây.

Rượu, thức ăn và mùi hôi thối.

Trên đường phố không có nhiều người, nhưng lại rất nhiều quán rượu, bên trong thì đầy những gã say rượu. Họ nằm trên bàn như xác chết, nằm trên giường phụ nữ, tóc tai bẩn thỉu và quần áo thậm chí còn bẩn hơn. Đặc điểm chung của họ là có mang theo vũ khí, dù say đến chết, vẫn có thể nhìn thấy những thứ này bên cạnh và trên tay họ. Có dao, súng hỏa mai mồi cò, móc sắt, và cả những cái búa có đầu nhọn.

Bát đĩa bừa bộn trên bàn, những xâu cá muối treo trên xà ngang của quán rượu, gà vịt còn sống thì ở ngoài sân sau. Một ít thịt vụn và xương bị vứt ở góc phố hoặc hẻm, mấy người vô gia cư với những vết bầm tím trên mặt, thậm chí mất tay thiếu chân đang tranh giành thức ăn, đối thủ của họ không phải là đồng loại mà là lũ chó hoang hung ác đang chảy dãi và lũ chuột tụ tập thành bầy.

Johnson khẽ cau mày.

Quá hôi thối. Không phải là mùi rượu và chất nôn mửa trộn lẫn, cũng không phải mùi rác rưởi và nước thải trong những góc tối, mà là một thứ mùi lạ chỉ tà thần mới có thể cảm nhận được, mùi của x*c th*t thối mốc và ý chí hỗn loạn. Trong mắt Johnson, những con người bất động này giống như những bức tượng đang tỏa ra khói xám, chỉ cần một chút ô nhiễm từ sức mạnh tà ác là sẽ trở nên biến dạng.

Nếu mô tả bằng ngôn ngữ loài người thì đây là một góc bị Thượng Đế bỏ quên, là thành phố tội lỗi. Địa điểm thờ cúng yêu thích của giáo phái bí mật. Sự hỗn loạn và cái chết thu hút tà thần. Johnson không khỏi thắc mắc, đây có phải là nguyên nhân khiến “y” hay là “bốn tà thần bọn họ” rơi vào đây?

Johnson nhìn các cửa hàng hai bên, lòng càng ngày càng nghi ngờ. Y đã đến rất nhiều thành phố và thị trấn của con người, nhưng không có nơi nào cũ kỹ đến thế này, hệt như những bức tranh minh họa trong sách. Cửa sổ bám đầy vết dầu và bụi bặm, kính không được lau sáng bóng, cũng không có mấy tấm áp phích được vẽ rất đẹp. Không có ma-nơ-canh hay đèn điện trong cửa hàng quần áo. Những viên đá quý đặt trong hộp thì xỉn màu do không được đánh bóng và cắt gọt hoàn hảo.

Cuối cùng Johnson dừng lại trước một ngôi nhà cao được trang trí công phu.

Dù người sống ở đây cũng say khướt và nằm la liệt, bàn ghế bừa bộn dính đầy cặn thức ăn, nhưng có thể nhìn ra khá nhiều chi tiết tại đây. Quần áo của họ rất cầu kỳ, nhưng dù là nam hay nữ, Johnson cảm thấy họ ăn mặc giống như các diễn viên trong nhà hát opera, nhất là những chiếc cổ áo xếp nếp hình bánh xe vô cùng khoa trương, và những chiếc quần bó sát dưới đầu gối. Bên cạnh nửa con gà nướng còn sót lại là một thứ trái cây đã được cắt ra. Lớp vỏ bên ngoài có màu xanh đen xen kẽ, giống dưa hấu, nhưng một nửa thịt quả có màu trắng, phần thịt màu hồng nhạt được chia thành từng múi.

Johnson: “…”

Được rồi, y đã xác định nhất định có vấn đề gì đó về thời gian. Đây không phải là thời đại mà y được “sinh ra”, có lẽ phải lùi về trước vài trăm năm. Không, điều đó không chính xác. Johnson vừa suy ngẫm vừa bước đi, y có thể đang ở trong một vết rách nào đó của thời gian, nên mọi thứ xung quanh đều dừng lại.

Làm thế nào để quay trở lại?

Johnson rất đau đầu.

Lúc này y đang đi về phía khu vực sầm uất và thịnh vượng nhất thị trấn: bến cảng.

Trên bến tàu có phu khuân vác, thuyền viên, cũng như các nhân viên thuế và quân nhân trong bộ đồng phục chỉnh tề. Treo trên cột cờ là lá cờ có nền xanh nhạt, với chữ thập đỏ và sọc chéo màu trắng trông rất giống cờ nước Anh. Có một con tàu ba cột buồm với boong thuyền hai tầng rất đẹp đang neo đậu ở bến tàu, họng pháo đen bóng. Bên ngoài cảng là đủ loại thuyền buồm khác nhau, hầu hết đều là thuyền buồm hạng nhẹ có tốc độ rất nhanh. Vài cái có thêm một cánh buồm đuôi, cái thì thay thế hoàn toàn bằng cánh buồm tam giác linh hoạt, có những cái lại di chuyển cột buồm về phía trước đến vị trí mũi tàu và đặt nằm nghiêng để bắt chước một chiếc thuyền buồm ba cột kiểu Địa Trung Hải.

“Hử?”

Johnson đang ngắm nhìn từng chiếc thuyền buồm, bất ngờ nhìn thấy một bóng đen không có hình dạng rõ ràng đang chậm rãi di chuyển từ chiếc thuyền buồm này sang chiếc thuyền buồm khác bên cạnh, đầu tiên phần rìa của cái bóng thò ra những chi mảnh và tròn, không có đường nét gì đặc biệt, chăm chú gõ nhẹ vào boong thuyền, như đang kiểm tra hàng hóa để quyết định có chọn chiếc thuyền này hay không.

Đây có lẽ là một hình ảnh rất kinh dị, dưới ánh nắng chói chang, trên đầu những con người ngu dốt, ma quỷ biến thành cái bóng chiếm cứ mũi tàu, vươn những xúc tu quái dị ra để tiếp cận một con tàu khác, mà những thủy thủ trên của con tàu ấy vẫn tựa vào mạn tàu và hò hét ầm ĩ về phía ngoài cảng, nhắm mắt làm ngơ trước những xúc tu đen sì đang ở rất gần trong tầm tay.

“Gymir?” Johnson vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, gọi.

Cái bóng lập tức rớt xuống từ trên cánh buồm. Nhanh như một con cá lao xuống biển, thậm chí không làm một tia nước nào bắn lên.

Johnson: “…”

Đầu tiên, một cái bóng cá voi khổng lồ xuất hiện dưới đáy biển, mặt biển bị ép phải phồng lên xô đẩy tất cả thuyền buồm làm chúng lắc lư, con người còn bất động trên thuyền ngã thành một đống. Cá voi khổng lồ nhanh chóng biến mất, một người cá tóc đỏ và đuôi vàng xuất hiện giữa sóng biển.

“Đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta đang ở đâu?” Người cá nắm lấy lan can gỗ cạnh bến tàu, ngơ ngác nhìn bến cảng hình như đang trong trạng thái thời gian ngừng trôi.

Johnson không nhịn được hỏi: “Vừa rồi anh đang tìm em à?” Trong trạng thái vô thức, ngụy trang thành cánh buồm, kiểm tra từng con tàu?

Gymir hơi ngoảnh đầu đi, đôi mắt vàng kim nhấp nháy.

“…Không phải.” Dường như hắn đang tìm kiếm một món quà cho Johnson trong giấc mơ. Có nhiều thuyền buồm thế này quả là tuyệt vời.

“Có lẽ chúng ta đang ở trong khe hở thời gian, sức mạnh của anh và Cochro đã gây ra một hậu quả kỳ quặc, giờ thì không biết làm cách nào để quay trở lại… Dù anh luôn giữ chặt lấy em, chúng ta vẫn rơi xuống hai bên bờ biển của hòn đảo này, Cochro và Bướm Xám có thể còn cách xa chúng ta hơn… Em vừa xem xét thị trấn này, quần áo và vật dụng của con người ở đây cho thấy nơi này hẳn là một thời đại từ hàng trăm năm trước, Gymir?”

Johnson phát hiện người cá vẫn đang nhìn mấy con thuyền, có vẻ không được tập trung.

“Ồ, để ta suy nghĩ nào, ta nghe nói có một số tà thần thỉnh thoảng lại rời khỏi thời điểm hiện tại, nhưng sức mạnh sẽ bị hạn chế rất nhiều.”

Người cá bơi về phía Johnson, sau đó một người ở dưới biển, một người đứng trên bờ nói chuyện.

“Ta có cảm giác như đang mang một vật nặng trên lưng, ý thức cũng không tỉnh táo cho lắm, thậm chí không thể chuyển sang dạng bản thể.”

“Vậy sao? Nhưng em không bị ảnh hưởng?” Johnson ngạc nhiên hỏi.

Gymir một tay chống cằm, tay kia xòe ra, bất lực nói: “Em vẫn chưa tồn tại ở thời đại này mà! Nếu không có một bản thân khác hạn chế, đương nhiên là không cảm thấy sức mạnh của mình bị áp chế rồi.”

Người dịch: Lá cờ trong truyện giải thích như sau:

Quốc kỳ Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland được biết đến một cách rộng rãi dưới tên gọi Union Jack (Jack nghĩa là lá cờ treo trên tàu biển để thể hiện quốc tịch). Quốc kỳ này được sử dụng làm cờ của Liên hiệp Anh kể từ năm 1606 khi England và Scotland được hợp nhất. Mẫu cờ nguyên thủy là sự kết hợp giữa chữ thập đỏ của cờ Anh và hai vạch chéo trắng trên nền xanh của Scotland. Hai vạch chéo đỏ của Ireland được thêm vào năm 1801 khi Ireland trở thành một bộ phận của Vương quốc Liên hiệp. Xứ Wales không hiện diện trên the Union Jack, vì xứ Wales chỉ là một Công quốc thuộc Anh.

Bình Luận (0)
Comment