Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 96

Chương 96

Tàn sát

Lái chính của tàu Elizabeth nằm trong nhà kho thở hổn hển. Mặt ông ta đầy máu, lòng sợ hãi hoang mang. Có hai người sống sót khác đi cùng ông ta. Một giờ vừa qua là cơn ác mộng kinh hoàng nhất mà ba người họ từng trải qua trong đời.

Lúc đó thuyền viên và hành khách đang rất kích động chờ đợi được giải cứu. Khi nhìn thấy bóng dáng của “nhân viên cứu hộ cưỡi ngựa tuần tra đảo” xuất hiện trong màn sương mù dày đặc, bầu không khí háo hức đã lên đến đỉnh điểm, họ cởi mũ ra và cố hết sức hò hét.

Đối phương hiển nhiên cũng chú ý tới động tĩnh nơi này, dừng lại mấy giây, sau đó đi thẳng tới đây.

Lái chính là người nhận ra có điều gì đó không ổn sớm nhất.

“Từ khi nào mà đảo Sable nhiều ngựa đến thế?”

Hòn đảo quả thực rất lớn, nhưng trạm cứu hộ chỉ có ba nhân viên thường trực nên không cần nuôi quá nhiều ngựa. Nhìn những “kỵ sĩ” quá mức mảnh khảnh trên “lưng ngựa” và dáng chạy kỳ dị của “ngựa”, lái chính dù không suy nghĩ cũng biết con số này không khớp với số lượng nhân viên cứu hộ.

“Đó không phải là nhân viên cứu hộ!”

Những “kỵ sĩ” đó lao ra từ làn sương mù, bóng dáng hiện rõ trước mắt mọi người. Tất cả kinh hoàng khi phát hiện ra chúng là một đàn chim khổng lồ cao 10 feet (3 mét), với chiếc mỏ khổng lồ cứng rắn khủng khiếp, trên đầu mỏ có móc sắc nhọn như một con đại bàng. Bên dưới đôi mắt đỏ tươi và bộ lông màu nâu vàng là những cơ bắp xoắn vặn gồ lên. Chính vì thân hình chúng quá cường tráng nên mới bị nhìn lầm thành ngựa. Cái gọi là kỵ sĩ trên lưng ngựa thực ra chính là cái cổ dựng đứng của lũ chim khổng lồ, chúng mượn màn sương mù dày đặc che phủ để tạo ra sự hiểu lầm khủng khiếp này. Do vẻ ngoài kỳ lạ và hung dữ của loài chim khổng lồ này nên không ai có thể nhầm chúng với đà điểu trong vườn thú hay rạp xiếc, ngay cả khi chưa từng nhìn thấy đà điểu.

Một số người sụp đổ, gào khóc tại chỗ, bỏ chạy vào khoang thuyền.

Có người vội vàng hét lên: “Bình tĩnh, xung quanh có cát lún, chúng nó không qua được.”

Đúng!

Bãi cát lún vừa bị nguyền rủa ngay lập tức trở thành một hàng rào phòng thủ. Tuy nhiên, rào cản này thậm chí còn yếu hơn sương mù. Hơn chục con chim khổng lồ đã bước lên bãi cát, dường như không bị ảnh hưởng gì. Sau đó, chúng lao về phía con tàu, và dù con người muốn tự lừa dối mình, nói rằng nơi con chim đứng không có cát lún thì cũng không thể được.

Trước khi những kẻ tấn công lên tàu, những người sợ hãi đã xô đẩy và giẫm đạp nhau, gây ra số lượng thương vong lớn. Mọi người liên tục rơi khỏi tàu. Có người nắm lấy lan can cạnh thân tàu, giãy giụa trong khi lơ lửng trên không rồi bất ngờ “bay” lên. Một con chim khổng lồ dùng cái mỏ có móc cong đâm vào lưng gã, rồi mang theo con mồi chạy về trong màn sương. Tiếng thét chói tai truyền đi rất xa.

Lái chính bất lực nhìn những con chim khổng lồ đó nhẹ nhàng vỗ cánh, nhảy lên cao vài mét, dùng móng vuốt và chiếc mỏ sắc nhọn để leo lên tàu Elizabeth một cách dễ dàng. Tiếp theo đó là một vụ thảm sát trên boong tàu. Hầu hết hành khách bất tỉnh ngay lập tức, họ không thể cử động cơ thể, chỉ cảm thấy sợ hãi. Vì khoảng cách khá xa nên những người còn lại đã kịp thời trốn vào khoang thuyền, và tìm được nơi ẩn náu trên thuyền giống như Cindy.

Nhưng những con chim khổng lồ đó không ở lại bên ngoài để “thưởng thức” con mồi. Chúng theo vào bên trong tàu Elizabeth, lần ra từng con mồi bằng cách đánh hơi. Sau khi những con quái vật tàn ác này cắn một miếng thịt tươi, chúng không nhịn được nhìn về phía  những người sống có thể nhảy nhót di chuyển. Một số người đẩy đồng đội của mình đến bên chân quái vật, tưởng rằng họ có thể trốn thoát bằng cách này, nhưng chim khổng lồ lại ngừng cắn xé sau khi con mồi chết, tiếp tục đuổi theo họ.

Lái chính thậm chí còn không nhớ mình đã trốn vào nhà kho phía sau bếp bằng cách nào.

“…Có phải chúng ta là những người duy nhất còn lại trên tàu không?”

“Không, vừa rồi có tiếng súng lẻ tẻ, xen lẫn tiếng la hét, còn có người khác!”

Nỗi tuyệt vọng lan tràn trong lòng họ. Cả ba người đều bị thương, người nặng nhất bị gãy tay phải. Trên vai lái chính bị mất một miếng thịt, ông ta cảm thấy trán mình nóng bừng, chất lỏng màu đỏ tươi rỉ ra từ vết thương.

“Tôi không chịu được nữa.” Lái chính lẩm bẩm.

Lúc này, tay nắm cửa phòng chứa đồ đột nhiên bị vặn xuống. Mọi người sợ hãi, đồng loạt giơ vũ khí lên.

“Chờ một chút, có thể vặn tay nắm cửa thì phải là con người.”

“Vậy cũng không được, chúng ta không thể mở cửa.”

Họ đang tranh cãi, cửa lại bị gõ nhẹ.

“Có ai không?”

Đó là giọng của một cô gái trẻ, gấp gáp nhưng không hề hoảng sợ.

“Trong nhà kho có những thứ có thể gây nổ, nếu các người không dùng, có thể đưa cho tôi được không?”

Người sống sót: “…”

***

Mười phút trước, Cindy đã đánh thức được bà nội đang bất tỉnh. Xác con chim khổng lồ chặn khoảng trống trên tường giúp cô có đủ thời gian thở một hơi. Cô nghe thấy tiếng súng dữ dội. Cindy không biết có bao nhiêu người chết trên tàu, bao nhiêu người may mắn trốn được như cô.

“Chúng ta cần tìm cách.”

Đây là một con tàu đang chìm, dù có chỗ ẩn náu tốt đến mấy cũng không thể trụ được lâu vì cát lún sẽ buộc người ta phải ra khỏi khoang thuyền.

Bà Fresnel đã im lặng từ khi được Cindy cứu tỉnh lại, lúc này bà bất ngờ chạm vào súng ngắn.

Cindy phản ứng nhanh chóng, giữ chặt tay bà Fresnel lại.

“…Bà nội.” Cindy thấp giọng cầu xin.

Hai cánh tay, một còn trẻ trung khỏe mạnh, cánh tay còn lại có làn da chảy xệ và vết đồi mồi ở mu bàn tay.

“Bà muốn ra đi nhẹ nhàng thôi, Cindy. Bị cát lún nuốt chửng đau đớn lắm, bà cũng không muốn bị con quái vật đó ăn thịt.” Bà Fresnel kiên quyết nói.

“Không, bà không nghĩ vậy đâu, bà chỉ lo sẽ kéo chân con.” Cindy tin rằng bà nội của cô hoàn toàn không phải là loại người sẵn sàng tự tử, nếu cô đưa súng cho bà nội, bà Fresnel sẽ lao vào lũ chim khổng lồ với vũ khí trong tay để câu giờ cho cô chạy trốn.

“Bên ngoài là cát lún, con cũng không thể chạy ra ngoài được.” Cindy thấp giọng thuyết phục.

Bà Fresnel cứng rắn nói: “Chúng ta đều nghe thấy tiếng súng, có những người khác còn sống trên thuyền, con nên đi theo họ.”

Cindy nắm tay bà Fresnel không buông, tiếp tục kiên trì: “Bà không cần làm như vậy, bà cứ ở lại đây, để con cầm vũ khí đi ra ngoài nghĩ cách. Con có thể nghe thấy tiếng của lũ quái vật đó, bà nội, bà phải tin con.”

Năm phút sau, Cindy rời cabin.

Hành lang khoang thuyền nồng nặc mùi máu và mùi hôi thối. Cindy giẫm phải một vũng máu thịt không xác định ở cửa, gần như trượt chân, cô đưa tay ra để bám vào tường, nhưng lại chạm phải một thứ nhớp nháp khác. Cindy không hề lau tay. Hành lang này cơ bản không có chỗ nào sạch sẽ để bước chân lên, toàn là vết móng vuốt của chim khổng lồ, vết máu bị kéo lê, những xác chết nát bươm…

Cindy nhìn chằm chằm vào hành lang, cẩn thận lắng nghe chuyển động xung quanh, nhanh chóng nhảy qua chướng ngại vật trên mặt đất. Cô đã hình thành khả năng này khi mới bốn tuổi trên những con phố đổ nát sau những trận ném bom. Nhờ vào thính giác nhạy bén của mình, Cindy đã thành công tránh được lũ chim khổng lồ đang đi săn, lẻn vào bếp. Sau đó cô phát hiện cửa nhà kho đã bị khóa, có người ở bên trong.

“…Tôi cần bột mì, bột ca cao, đường trắng và nến.”

Cindy gõ cửa rồi bước tới điểm mù nơi người ở bên trong nổ phát súng đầu tiên sẽ không bắn trúng, thúc giục: “Tàu vẫn đang tiếp tục chìm, chẳng bao lâu nữa cát lún sẽ phủ qua boong thuyền, dù chúng ta có trốn ở đâu thì sau khi con tàu bị cát lún hoàn toàn nuốt chửng cũng sẽ thành nấm mồ.”

Ngay cả kho chứa cũng không được bịt kín hoàn toàn, cát lún sẽ tràn vào trong, nhanh chóng lấp đầy mọi ngóc ngách của khoang thuyền, tới lúc đó thực sự chỉ có ngõ cụt.

Rồi cánh cửa mở ra.

***

Cách đó mười lăm hải lý.

Một cụm sương dày đang di chuyển với tốc độ cao đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khu vực sương mù dày hơn, lớn hơn phía trước.

“Là ở đây à?” Johnson hỏi Gymir để xác nhận.

Gymir nhắm mắt trả lời: “Ừ, ta nghe thấy tiếng cung điện nham thạch đang chơi nhạc rồi, khi thủy triều lên xuống, cát lún sẽ chảy vào từ các lỗ của cung điện, phát ra những bản nhạc tuyệt đẹp… Tất nhiên, âm thanh hơi đơn điệu, nhưng kết hợp với những con tàu bị chìm và tiếng than khóc của những hồn ma xung quanh hòn đảo lại rất phù hợp.”

Johnson buộc phải ngắt lời người cá đang bày tỏ suy nghĩ của mình về buổi biểu diễn opera tử thần này.

“Không, nơi này hình như có một thứ mùi vị khác thường, khác hẳn lần trước khi em đi ngang qua.” Johnson vất vả tìm cách miêu tả: “Trước đây nó giống như một ngôi mộ yên bình, hồn ma đều im lặng ngủ say, nhưng bây giờ chúng đã tỉnh dậy.”

“Hở?”

Ngay khi Gymir chuẩn bị nói, một vụ nổ bất ngờ phát ra từ phía bên kia hòn đảo. Nó xa đến nỗi con người không thể nghe thấy được, chỉ có tà thần nghe thấy. Gymir cau mày, âm thanh chói tai này giống như tạo thêm nhiều tạp âm cho bản nhạc. Sau đó là ba vụ nổ nữa xảy ra liên tiếp.

Johnson: “…”

Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Johnson nhắc nhở Gymir: “Chờ một chút, em phải đổi một chiếc thuyền khác.”

Đồ sưu tập mới quá hoàn chỉnh, nó sẽ chìm nếu gặp phải cát lún, nên chỉ có thể đổi thành con tàu ma lâu đời nhất của Tây Ban Nha. Vì “khung xương tàu” là chính bản thân Johnson, mà tà thần sẽ không bị cát lún nuốt chửng nên y không có gì phải sợ.

Con tàu ma đen thui và mục nát xông thẳng vào trong sương mù dày đặc. Tốc độ không hề chậm chút nào, nó nhanh chóng áp sát đảo Sable. Tầm nhìn của tà thần không bị ảnh hưởng bởi sương dày, họ nhìn thấy hiện trường vụ thảm sát.

Mười mấy con chim khổng lồ đột biến đang vây quanh một con tàu mắc kẹt trong cát lún. Chúng nó rít lên, nhưng lại do dự.

“Kỳ lạ, sao chúng không lên thuyền? Vừa rồi bị đánh bom sao?” Johnson thắc mắc.

Lúc này trận chiến quyết định bắt đầu.

Những người sống sót trên tàu dường như có kỹ năng bắn súng tốt. Lũ chim khổng lồ trở thành mục tiêu tự nhiên do thân hình to lớn của chúng. Nếu sức mạnh đột biến không khiến chúng trở nên cực kỳ mạnh mẽ, nhiều con sẽ không thể đứng dậy sau khi bị bắn trúng. Chúng rất tức giận. Liên tục có người chết thê thảm, những người còn lại như mất trí, điên cuồng tấn công quái vật, tình hình dần trở nên hỗn loạn. Lợi thế của loài người tiếp tục bị thu hẹp.

Bịch.

Một miếng thịt được ném ra ngoài.

Chim khổng lồ đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía đó.

Một bà lão người Anh cầm con dao làm bếp trong tay, cắt một miếng từ thứ trông như xác một con chim khổng lồ rồi tiếp tục ném ra ngoài.

Bầy chim khổng lồ điên cuồng lao tới.

Pằng, pằng, pằng.

Bảy tám người sống sót vô thức phối hợp tấn công, bắn bị thương ba con chim khổng lồ, g**t ch*t hai con.

Chim khổng lồ không phải là sinh vật phi lý trí, chúng bắt đầu rút lui.

“Tiếp đi, thấy không? Xác của những con quái vật này có thể nổi trên cát lún! Giẫm lên xác của chúng đi ra ngoài, chúng ta sẽ được cứu!” Một người đàn ông hét lên bằng tất cả sức lực.

Johnson và Gymir phớt lờ ông ta, cùng nhìn về phía cô gái đang trốn bên cạnh. Thỉnh thoảng cô lại bắn vài phát súng, mỗi phát bắn đều trúng vào mắt chim, và mỗi lần chim khổng lồ vỗ cánh tấn công, cô gần như đều có thể tránh được trong gang tấc.

Chỉ có một lý do duy nhất khiến tà thần bị kiến ​​thu hút, đó chính là độ sáng. Johnson đã nhìn thấy loại kiến phát sáng liên tục, nhấp nháy lúc sáng lúc tắt, nhưng loại kiến toàn thân chỉ có một quầng sáng mỏng, ánh sáng chủ yếu tập trung ở đầu trông như một cái đội mũ bảo hiểm bong bóng… thì chưa từng thấy qua! Y nhớ đến những thợ lặn mình từng gặp ở Jamaica.

“Đây… quả nhiên là nhà của thần Trí tuệ Thoth? Còn biết thu hút thám tử có đặc tính trí tuệ à?”

“Không, là âm thanh, cô ta có thể nghe thấy vài âm thanh phát ra từ tồn tại huyền bí.”

Gymir rút ra cách phân loại ánh sáng của kiến ​​từ trí nhớ của mình, giải thích cho Johnson. Nếu chỉ nghe thấy mà không đủ ý chí để bảo vệ não bộ thì con người này chắc đã phát điên từ lâu.

Bình Luận (0)
Comment