Thế nhưng tiểu thư lại trở về với vẻ mặt rạng rỡ.
Nước mắt của ta còn chưa kịp rơi thì tiểu thư đã lấy khăn tay bịt miệng ta lại.
Ta chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì.
"Thúy Thúy, Thái hậu khen ngươi là người bề ngoài ngốc nghếch nhưng thực chất thông minh đấy, nói ngươi đánh hay lắm, nên cho tên cháu trai ngốc nghếch của bà ta một bài học. Hơn nữa, hôn ước giữa ta và Tiêu Hoài Thịnh đã được hủy bỏ. Từ nay về sau tiểu thư nhà ngươi lại là viên minh châu sáng nhất trong lòng các công tử kinh thành rồi."
Ta ngơ ngác không nói nên lời.
Ta chưa kịp nói gì thì tiểu thư đã bỏ đi và nói: “Hoàng Tương Nhi gửi thư cho ta nói ngày mai chúng ta đi chèo thuyền, nhưng Tần Thanh còn mời ta đi xem hoa cúc.”
Nàng trông rất u sầu: “Thúy Thúy, ngươi nghĩ ta nên đi đâu?”
Ta vung vung nắm đấm, ra vẻ như đang sở hữu tuyệt kỹ võ công: "Tiểu thư đi đâu cũng được, ai dám không nghe lời, Thúy Thúy sẽ thay người đánh kẻ đó."
"Chỉ là..." Ta khó khăn mở lời: "Chỉ là tiểu thư, người không còn để tâm đến những lời các nàng ấy nói về người trước đây sao?"
Tiểu thư im lặng không nói.
Ngay khi ta tưởng tiểu thư không muốn nói gì, nàng ấy lại lên tiếng: "Các nàng ấy nói ta là đứa có mẹ sinh không mẹ dạy, ngươi đều đã thay ta đánh các nàng ấy rồi. Hoàng Tương Nhi và Tần Khanh chưa từng nói như vậy, ta đều nhớ rõ. Kẻ nào dám nói xấu ta như vậy, ta mới không thèm chơi với họ!”
“Hừ!"
Thôi Bảo Trân quả nhiên là kẻ chuyên đi mách lẻo.
Đến Trục Xuân viện, hắn liền khóc lóc kể lể lão gia bất công, ở điện Kim Loan từ bỏ quan chức, chỉ để đòi lại công đạo cho tiểu thư, vậy mà Tiêu Hoài Thịnh chỉ bị phạt cấm túc ba tháng.
Lại còn nói hắn vốn là con thứ, phải chịu đựng sự khinh miệt của các công tử dòng chính trong trường, miễn cưỡng dựa vào thân phận con trai Thái phó để ra oai, giờ thì cái danh con trai Thái phó này một ngày cũng không thể giữ nổi nữa!
Đến Mộng Thừa viện của lão gia, Thôi Bảo Trân liền sụt sùi nước mắt nước mũi tèm lem, nói tỷ tỷ tính tình thật sự rất xấu, tiểu thư nhà người ta chỉ nói một câu "có mẹ sinh không mẹ dạy" mà nàng ấy đã sai nha hoàn tát người ta.
Kiêu căng ngạo mạn, hống hách như vậy, quả thực là đứng đầu đám nữ nhân xấu xa trong kinh thành!
Tiểu thư hùng hổ xông đến Mộng Thừa viện, lão gia cũng hùng hổ xông đến Trục Xuân viện, hai người chạm mặt nhau giữa đường, đúng là có chút ngượng ngùng.
Nhưng ta thật sự không hiểu, tại sao hai người họ lại vui vẻ hòa thuận như vậy, trông cha con thật ấm áp.
Nói đến chuyện cảm động, lão gia hai bên tóc mai bạc trắng lại run run rơi lệ.
Tiểu thư cũng nghẹn ngào hồi lâu.
Thôi Bảo Trân đi ngang qua liếc nhìn ta, còn giơ ngón giữa lên: "Đây, gọi là tầm nhìn đấy."
Ta gãi đầu gãi tai không hiểu gì, Bình ma ma cười mắng ta là đồ ngốc.
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng ta cũng không dám hỏi tiểu thư, sợ người cũng mắng ta là đồ ngốc.
Hức, làm đại nha hoàn này thật sự ấm ức.
Năm Thiên Thú thứ hai mươi chín, Tiêu Hoài Thịnh nạp Liễu Ngọc Vân làm thiếp.
Nghe nói Liễu Ngọc Vân suốt ngày ở Quận vương phủ đập phá đồ đạc, đầu óc cũng không bình thường nữa, cứ khăng khăng mình là chính phi.
Một đôi oan gia, thật khiến người ta phải thở dài.
Liễu Ngọc Vân và Tiêu Hoài Thịnh kỳ thực là thanh mai trúc mã.
Trước khi Liễu gia sa sút, Liễu Ngọc Vân được biểu cô là Vinh Nam vương phi đón vào vương phủ, gọi Tiêu Hoài Thịnh một tiếng biểu ca.
Tiêu Hoài Thịnh đối với Liễu Ngọc Vân cũng rất quan tâm chăm sóc, dần dà hai người nảy sinh tình cảm.
Tiêu Hoài Thịnh yêu thương dung mạo xinh đẹp tựa Tây Thi của Liễu Ngọc Vân, còn Liễu Ngọc Vân muốn mượn Tiêu Hoài Thịnh làm chỗ dựa để thăng tiến.
Nhưng, Tiêu Hoài Thịnh đã có hôn ước, Liễu Ngọc Vân không còn hy vọng gả cho hắn.
Nàng ta ở trong lòng Tiêu Hoài Thịnh khóc lóc hồi lâu, rồi mới từ biệt vương phủ trở về nhà, khiến Tiêu Hoài Thịnh nhớ mãi không quên.
Sau khi gia cảnh sa sút, Tiêu Hoài Thịnh phải ở xa tận Thanh Châu không thể trở về, Liễu Ngọc Vân mòn mỏi chờ đợi hắn trong vô vọng, sống trong cảnh nghèo khổ.
Hôm đó, nàng ta phải bán mình chôn mẹ, nhưng oái oăm thay lại được tiểu thư mua về Thôi phủ.
Tiểu thư đối xử với Liễu Ngọc Vân rất tốt, nhưng nàng ta nhìn dung mạo ngày càng xinh đẹp của mình, lại nảy sinh những ý đồ đen tối.
Sau khi biết được hôm lễ Thất Tịch, Tiêu Hoài Thịnh cũng sẽ đến lầu Hồng Âm, Liễu Ngọc Vân muốn đánh cược một phen, cược rằng các công tử tiểu thư kinh thành sẽ đứng về phía nàng ta, cược xem chân tình của biểu ca còn lại bao nhiêu...
Đáng tiếc, nàng ta đã thua toàn tập.