Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ

Chương 3

Ta và tiểu thư đã trốn thoát rồi.

Quản gia đúng là kẻ ngốc, lũ thị vệ thì mù hết cả rồi.

Ta và tiểu thư nghênh ngang đi ra, thành công trốn khỏi phủ.

Nếu như trước đây, mỗi lần cùng tiểu thư ra phố, ta hẳn là vui mừng khôn xiết.

Thế nhưng hôm nay không mang theo túi tiền, tiểu thư cũng ăn vận giản dị ra ngoài, trên đầu không cài trâm, trên người chỉ có độc miếng ngọc phu nhân để lại.

Chủ tớ hai người nhìn nhau, đôi mắt đều rưng rưng lệ.

Hạt sen bọc trong lá sen, trắng nõn nà; kẹo hồ lô trong veo óng ánh lớp áo đường; bánh bao thịt vỏ mỏng tang chỉ chực chờ bung ra.

Sủi cảo măng tây, bánh nướng thịt lợn, nước vải... ôi...

"Ục ục", bụng ta bất chợt kêu lên một tiếng rõ to.

Tiểu thư liếc xéo ta một cái, thở dài ngao ngán: "Đúng là đồ vô dụng."

Ngay sau đó, lại có tiếng "ục ục" vang lên. Tiểu thư thản nhiên chỉ tay vào ta: "Bản tiểu thư sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon, cho cái bụng ngươi khỏi kêu la nữa."

Nhưng mà... bụng ta đâu có kêu đâu...

Dù vậy, ta vẫn ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."

Tiểu thư đi hướng đông, ta liền đi hướng đông, tiểu thư bảo đi hướng tây, ta liền hướng tây mà đi. 

Ta vốn người ngu ngốc, nghe theo tiểu thư là được rồi.

Nhưng tiểu thư rốt cuộc không nỡ đem cầm cố miếng ngọc trên người, đó là di vật cuối cùng phu nhân để lại.

Vừa bước ra khỏi tiệm cầm đồ, chúng ta liền thấy phía trước có rất đông người già trẻ lớn bé đang tụ tập.

Tiểu thư nhíu mày, lùi lại hai bước.

Ta biết tiểu thư lại lên cơn "sạch sẽ" rồi, bèn chen vào đám đông, lớn tiếng quát: "Các ngươi làm gì đấy? Mau tản ra, nhường đường cho tiểu thư nhà ta!"

Dân chúng thấy vậy cũng biết ý, lặng lẽ tản ra nhường đường.

Ta lúc này mới bước ra, đi bên cạnh tiểu thư.

Tiểu thư khẽ hừ một tiếng, dáng đi thướt tha yêu kiều.

Nhưng tiểu thư vẫn nhíu mày: "Những người này đang làm gì vậy?"

Ta ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: "Hình như có nữ nhân đang bán thân chôn cất mẹ."

Tiểu thư im lặng, dậm chân xuống đất.

Ta cũng im lặng.

Bởi vì bánh bao thịt quả thực quá thơm.

Cuối cùng, tiểu thư cũng đem miếng ngọc đi cầm cố, rồi đưa nữ nhân kia về phủ.

Vừa về đến phủ, tiểu thư liền sai Tiểu Tử lo liệu chu toàn cho nàng ta, rồi vội vã đi tìm quản gia, bảo ông ấy lấy tiền chuộc lại miếng ngọc.

Ta lấy làm khó hiểu, nữ nhân kia đầu tóc rối bời, dung mạo cũng chỉ thường thường bậc trung, sao lại khiến tiểu thư động lòng trắc ẩn đến vậy?

Tiểu thư nhìn thấu tâm tư ta, buồn bã nói: "Thúy Thúy, nàng ta giống như ta, không có mẹ."

Ta vẫn không hiểu, trên đời này thiếu gì kẻ không có mẹ, nếu tiểu thư cứ gặp ai cũng cứu giúp như vậy, e rằng chẳng mấy chốc mà sạch khố.

Nhưng thân là đại nha hoàn kề cận, ta hiểu ý tiểu thư nên chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Tiểu thư đối xử với nữ nhân kia rất tốt, đặt tên cho nàng ta là Kim Châu, cho nàng ta mặc y phục may bằng vải thượng hạng, ban thưởng trầm hương, lại còn cho phép nàng ta mỗi ngày dùng sữa bò rửa mặt.

Nữ nhân kia cảm động đến rơi nước mắt, quỳ rạp xuống đất, trông thật đáng thương.

"Cảm ơn tiểu thư, Kim Châu muôn đời cảm kích đại ân đại đức của tiểu thư."

Ta nghe mà chua chát đến ê cả răng, bèn lẩm bẩm: "Sao không có câu "nô tỳ vô cùng cảm kích, nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp tiểu thư"?"

Kim Châu khựng người, nhưng lại giả vờ như không nghe thấy.

Hừ, ta đã rõ, hóa ra là một kẻ lòng tham không đáy.

Kim Châu quả là một đứa xấu xa.

Nàng ta vốn là tiểu thư con nhà gia giáo, trước kia cũng đọc qua không ít sách vở. 

Cha nàng ta mất sớm, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con.

Giờ đây, mẹ nàng ta cũng qua đời, trong nhà không còn gì đáng giá, nàng ta đành phải bán mình chôn mẹ.

Nghe thật đáng thương. Tiểu thư vốn mềm lòng, thấy vậy liền động lòng trắc ẩn, còn đích thân dạy nàng ta ngâm thơ làm phú, đánh cờ gảy đàn.

Nhưng ta vô cùng chán ghét Kim Châu, bởi vì từ khi nàng ta đến, ta không còn là người giỏi nhất trong việc học hành nữa.

Thế nhưng tiểu thư lại không hề nhận ra sự tức giận của ta, thậm chí còn khen Kim Châu thông minh trước mặt ta và Tiểu Tử.

May mà Bình ma ma vẫn luôn giữ cái tính cay nghiệt, đối với Kim Châu – kẻ mà tiểu thư khen là lanh lợi – cũng không hề có chút thiện cảm nào.

Dù là nha hoàn, nhưng cũng là do cha mẹ sinh ra, cũng có m.á.u có thịt, có suy nghĩ riêng.

Thúy Thúy ta tuy được tiểu thư nuôi dưỡng, nhưng cũng có tâm sự, mà tâm sự chất chồng như núi.

Có lẽ bởi ngày nghĩ đêm mơ, ta vậy mà nằm mộng thấy tiểu thư mắng chửi Kim Châu.

Chợt cảnh tượng thay đổi, tiểu thư lại hiện ra với chiếc cằm nhọn hoắt, đôi mắt vô hồn, dáng vẻ tiều tụy thê lương.

Tiểu thư xưa nay vốn mày ngài như núi xa, môi đỏ tựa thoa son, đích thị là một đại mỹ nhân.

Người ta thường nói "da thịt óng ánh, sắc nước hương trời", ấy chính là để hình dung tiểu thư.

Ta nào đã từng thấy tiểu thư gầy yếu đến nhường này.

Kinh hãi vô cùng, ta đau lòng đến nỗi nước mắt tuôn rơi: "Tiểu thư——"

Tiểu thư cũng ngấn lệ nơi khóe mi, giọng nói ai oán: "Thúy Thúy, sao ngươi lại đến đây?"

Ta chẳng rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ biết đáp lại: "Tiểu thư ở đâu, Thúy Thúy ở đó. Tiểu thư sai bảo gì, nô tỳ xin tuân theo."

Tiểu thư như thể tức giận đến bật cười: "Được, vậy ngươi thay ta tát vào miệng Kim Châu và Tiêu Hoài Thịnh."

Ta không nói hai lời, gật đầu lia lịa.
Bình Luận (0)
Comment