Tiểu thư nhà ta vốn là người công minh, chưa bao giờ dung túng kẻ hạ nhân ngạo mạn, ngay cả ta và Tiểu Tử cũng hiếm khi vượt quá khuôn phép, không phải vì sợ hãi, mà bởi ta hiểu rõ bổn phận của mình.
Dù tiểu thư có yêu thương ta đến đâu, ta vẫn luôn kính trọng nàng ấy.
Kẻ làm tôi có phận làm tôi, tiểu thư có số làm tiểu thư.
Chỉ là dạo gần đây, Kim Châu và tiểu thư rất tâm đầu ý hợp, lại thêm Kim Châu từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, tiểu thư không tránh khỏi bị nàng ta che mắt.
Nhưng Kim Châu thật sự quá đáng hận!
Ta thẳng tay cho nàng ta thêm một cái tát, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
"Ngươi ăn gạo Thôi phủ, mặc áo Thôi phủ, lại còn được đọc sách thánh hiền của Thôi phủ, cũng coi như là nửa người Thôi gia rồi, vậy mà ngươi vẫn còn mơ tưởng hão huyền muốn một bước lên trời, ai cho phép ngươi có cái ý nghĩ ngông cuồng đó! Kẻ không có số hưởng phúc phận tiểu thư, thì chớ nên ỷ lại sinh tâm tiểu thư."
Ta hất tay ra đầy chán ghét, Kim Châu cuối cùng cũng biết sợ, nằm rạp xuống đất run cầm cập. "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng! Kim Châu không dám nữa..."
Tiểu thư vốn dĩ đối xử với người bên cạnh rất tốt, nên cuối cùng vẫn không nỡ phạt nặng Kim Châu.
Nàng chỉ hung hăng ném một quyển sách xuống ngay chân Kim Châu: "Kim Châu, niệm tình ngươi phạm lỗi lần đầu, ta phạt ngươi chép sách này một trăm lần."
Kim Châu run rẩy ôm sách vào lòng, giả vờ ngoan ngoãn đáp: "...Vâng ạ."
Nhưng khi nàng ta đứng dậy, ta không bỏ lỡ tia hận ý chợt lóe lên trong mắt nàng ta.
Trong lòng ta lạnh toát, nghĩ đến giấc mộng kia, e rằng phần lớn cũng là sự thật.
Lúc ta vén rèm đi ra ngoài lấy bánh ngọt cho tiểu thư, Bình ma ma lại khác thường níu ta lại, vui mừng nói: "Ban đầu ta tưởng ngươi là kẻ ngu ngốc, nhưng may mắn là ngươi lại trung thành."
Ta khạc nhổ một cái, chống nạnh mắng: “Bà già ngươi mới là kẻ ngu ngốc!"
Bình ma ma nhìn ta với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Kim Châu không phải hạng người hiền lành đâu, tiểu thư vẫn nên dùng người ngốc nghếch như ngươi thì hơn."
Đợi đến khi về phòng, ta thực sự không hiểu nổi, nói ta ngu ngốc là mắng, nói ta trung thành là khen.
Vậy rốt cuộc Bình ma ma là đang khen ta hay mắng ta đây?
Ta và tiểu thư từ trước đến nay không có bí mật gì với nhau, vì vậy ta liền đem những lời Bình ma ma nói kể cho tiểu thư nghe.
Tiểu thư nghe đến hai chữ "trung thành", rõ ràng là ngẩn người ra một lúc.
Sau đó nàng xoa đầu ta, dịu dàng nói: "Ngươi cứ coi như là bà ấy đang khen ngươi đi."
Ta cũng sờ sờ đầu mình, cảm nhận hơi ấm tiểu thư để lại.
Nghĩ thầm, thì ra lão già Bình ma ma kia cũng biết khen người khác cơ đấy.
Kể từ đó về sau, Kim Châu cũng có vài lần hành động vượt quá giới hạn, nhưng tất cả đều bị ta tát cho mấy cái bạt tai. Tát đến nỗi tay ta cũng đau.
Kim Châu bị đánh cho tâm phục khẩu phục, cuối cùng cũng chịu an phận, cúi đầu ngoan ngoãn làm phận sự của một nha hoàn.
Thế nhưng Bình ma ma lại nói: "Có vài người nhìn thì có vẻ thành thật đấy, nhưng thực chất lại không an phận chút nào."
Ta hỏi tiểu thư lời này là có ý gì, tiểu thư đáp: "Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy."
Ồ, Kim Châu c.h.ế.t tiệt, vậy mà lại dám có tâm lớn hơn trời cơ đấy.
Phải biết rằng tiểu thư nhà ta cũng chỉ là người có đôi mắt cao hơn đầu thôi.
Tiểu thư hỏi ta tại sao lại có ác cảm lớn như vậy với Kim Châu.
Ta không nói gì, một lúc lâu sau mới đáp: "Tiểu thư, Kim Châu không phải người tốt."
Nghĩ đến tiểu thư gầy yếu trong giấc mộng, hốc mắt ta đỏ hoe, chỉ muốn ôm chầm lấy tiểu thư mà khóc lớn một trận.
"Người dung túng nàng ta kỳ thực cũng là đang hại nàng ta đấy ạ. Kim Châu là nô tài, người là chủ tử, những ý nghĩ không nên có thì tuyệt đối không được phép có. Như nô tỳ đây, chưa bao giờ dám nghĩ đến việc dùng trầm hương để xông y phục, cũng chẳng dám dùng sữa bò để đắp mặt. Nàng ta là thứ gì chứ, lại dám dùng đồ giống như tiểu thư."
Vừa nói nước mắt cũng rơi xuống, giọng ta run run: "Tiểu thư, người là tiểu thư tốt nhất trên đời... là ân nhân của Thúy Thúy, tiểu thư, người phải sống lâu trăm tuổi, năm nào cũng như ý bình an."
Tiểu thư thấy bộ dạng này của ta, vậy mà lại cười khúc khích, nàng cố ý muốn trêu chọc ta: "Thúy Thúy, vậy trong lòng ngươi, bản tiểu thư có phải là người đứng đầu thiên hạ không?"
Ta thấy tiểu thư cười, tự nhiên cũng vui lây, chỉ là từ trong mũi phát ra tiếng khịt mũi, càng khiến tiểu thư cười sảng khoái hơn.
Lần này ta không cười nữa, giơ ba ngón tay lên, nhìn tiểu thư trịnh trọng nói: "Tiểu thư, người là người đứng đầu thiên hạ trong lòng Thúy Thúy, không một ai có thể vượt qua người."
Lời nói từ tận đáy lòng, người là đệ nhất thiên hạ.