Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ

Chương 8

Nhưng đây là một mối nhân duyên nghiệt ngã. 

Xe ngựa rất nhanh đã đến lầu Hồng Âm, ta lấy ghế đẩu cho tiểu thư, lại ân cần đỡ tiểu thư xuống xe cẩn thận, tiểu thư có chút bất ngờ, liếc nhìn ta: "Hôm nay sao lại siêng năng thế?" 

Ta mỉm cười: "Chỉ là muốn xin tiểu thư một cái đèn hoa thôi ạ."

Tiểu thư ra vẻ "ta đã biết", khẽ hất cằm lên, quả nhiên là quý không thể tả: "Ta cho phép."

Lầu Hồng Âm là tửu lâu lớn nhất kinh thành, ngày thường chỉ tiếp đãi quan lại và khách quý, đúng là nơi "qua lại không có người tầm thường". 

Ngày lễ Thất tịch, rất nhiều công tử và tiểu thư đều không đặt được phòng riêng của lầu Hồng Âm.

Nói cách khác, những người có thể bước vào lầu Hồng Âm hôm nay, đều là khách quý trong số những khách quý. 

Vì vậy, ta thậm chí không ngờ tới Kim Châu lại quỳ xuống khóc lóc ở nơi này.

"Các vị công tử, các vị tiểu thư, xin hãy cứu lấy ta. Ta vốn tên là Liễu Ngọc Vân, cha mẹ đều mất, bất đắc dĩ phải vào Thôi phủ  làm nô tỳ, nhưng Thôi tiểu thư rất thích hành hạ người khác, Ngọc Vân... Ngọc Vân thực sự không còn đường nào để đi...Kính xin các vị công tử tiểu thư cứu lấy Ngọc Vân…" 

Tiểu thư đứng ở một bên, rõ ràng là ngây người ra. 

Còn ta thì tức giận đến mức đầu bốc khói, mắng nàng ta là kẻ đê tiện.

Liễu Ngọc Vân này quả là một kẻ thông minh, giữa đám đông lại dám lôi tiểu thư xuống nước, huống hồ tiểu thư vốn nổi tiếng là ngang ngược. 

Lời lẽ của Liễu Ngọc Vân tối nay vô cùng cay độc, quyết tâm muốn làm tiểu thư mất mặt. 

Hơn nữa Tiêu Hoài Thịnh cũng đang ở đây. 

Quả nhiên, một số công tử tiểu thư túm tụm lại, xì xào bàn tán.

“Chậc chậc, Thôi Bảo Nghi quả nhiên ngang ngược, bây giờ ngay cả nha hoàn thân cận cũng không chịu nổi sự hành hạ của nàng ta nữa, xem ra là nàng ta tâm địa độc ác."

"Đúng vậy đúng vậy, ai ai cũng biết Thôi Bảo Nghi tính tình không tốt, nha hoàn này trông cũng xinh đẹp..." 

"Nha hoàn gì chứ, đây rõ ràng là một cô nương có cốt cách bị lưu lạc, dưới uy quyền vẫn dám đứng lên vạch trần bộ mặt thật của tiểu thư ác độc." 

"Không biết Thôi Bảo Nghi sau khi gả cho Quận vương có phải cũng sẽ như vậy không, Quận vương thật đáng thương..." 

Những người này cứ tưởng mình nói nhỏ, nhưng lầu Hồng Âm chỉ có từng này chỗ, dù có nhỏ đến đâu thì vẫn nghe thấy loáng thoáng. 

Những lời này bên tai như những mũi kim, đ.â.m thẳng vào lòng ta. 

Ta thậm chí không dám nhìn biểu cảm của tiểu thư. 

Hai bước gộp làm một, ta trực tiếp xắn tay áo lên, hai mắt như muốn phun lửa, "bốp bốp" cho Liễu Ngọc Vân hai cái tát.

Những công tử tiểu thư kia cứ như nắm được điểm yếu của tiểu thư, tiếng bàn tán nổi lên ồn ào không ngớt. 

"Chủ ác thì sinh ra nô tỳ gian xảo, chẳng có ai là người tốt lành gì!"

"Đúng vậy đúng vậy, Liễu cô nương thật đáng thương..."

“Ngay cả ta cũng không đành lòng, thật không biết Thái phó đã dạy dỗ Thôi Bảo Nghi như thế nào…”

Ta ngẩng đầu, đưa mắt nhìn quanh, cười lạnh một tiếng: “Kim Châu, à không, giờ phải gọi ngươi là Liễu Ngọc Vân mới đúng.”

Ta nắm lấy tóc nàng, Liễu Ngọc Vân thét lên một tiếng đau đớn, bị ép ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta.

Ta giáng xuống một cái tát mạnh mẽ, in hằn trên gò má nay trắng trẻo như ngọc của nàng: “Năm xưa ngươi bán mình chôn cất mẹ, là tiểu thư đã dùng di vật của phu nhân chuộc ngươi về, lại chẳng bắt ngươi ký giấy bán mình, việc này có phải sự thật không?”

Liễu Ngọc Vân run rẩy, không dám hé răng.

Ta lại quát lên một tiếng, rồi giáng mạnh thêm một cái tát vào mặt nàng: "Phải hay không!"

"Phải..."

"Tiểu thư dạy ngươi ngâm thơ làm phú, đánh cờ gảy đàn, lại cho phép ngươi dùng sữa bò đắp mặt, dùng hương liệu quý giá ướp áo, việc này có phải sự thật không?"

"... Là thật."

Dần dần, những lời bàn tán kia im bặt, lầu Hồng Âm trở nên yên tĩnh lạ thường.

Chỉ riêng việc dùng di vật của người mẹ đã khuất để mua một nô tỳ, khắp kinh thành này chẳng có ai làm được, huống hồ là những chuyện sau đó.

Ánh mắt ta như có lửa, cơn giận trong lòng càng lúc càng bùng cháy dữ dội, hai tay thay nhau ra đòn, không chút nương tay.

Một lúc lâu sau, ta nhìn nàng, mỉm cười.

Giọng nói chậm rãi, ta ghé sát tai nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy ngươi có đáng c.h.ế.t không?"

Như một kẻ điên loạn.

Liễu Ngọc Vân bị ta dọa đến run như cầy sấy, không ngừng lắc đầu rơi lệ.

Ta dùng sức kéo giật về phía sau, khiến Liễu Ngọc Vân ngã dúi dụi, nằm im thin thít như xác chết, không dám nhúc nhích.

Ta chậm rãi đứng dậy, điều hòa lại hơi thở, trút bỏ hết những uất ức trong lòng, rồi mới dám quay về bên tiểu thư.

Vừa trở lại, ta liền hậm hực chống nạnh nói: "Tiểu thư, chúng ta đừng chấp nhặt với loại tiện tỳ này nữa!"

Tiểu thư nhanh chóng hiểu ý, khoanh tay hừ lạnh một tiếng, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi, vẫn cao ngạo như vậy.

Y phục đỏ rực kiêu sa, nhan sắc tuyệt trần.

Ta dìu tiểu thư, đưa mắt nhìn lướt qua đám công tử tiểu thư kia, rồi cũng như thường lệ, ngẩng cao đầu, coi bọn họ như không khí.

Hừ, lũ ngu xuẩn.
Bình Luận (0)
Comment