Dấm Nghiện

Chương 15

"Không có việc gì, ta đối với người đẹp, luôn luôn hiền hoà."


Lê Kiều Kiều nghe được, ánh mắt lập tức từ thực đơn ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Tiêu Nguyệt.


"Vẫn còn tốt ta lớn lên không có làm người xem thất vọng."


Lê Kiều Kiều cười sang sảng, ngược lại Hoa Ngữ An không khỏi trợn trắng mắt, tuy Lê Kiều Kiều xác thực lớn lên đẹp, chính là... Rốt cuộc là ai cho nàng cái tự tin ở trước mặt một yêu nghiệt nói chính mình đẹp?


"Lê tiểu thư quả thực lớn lên đẹp."


Liễu Tiêu Nguyệt như cũ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nhìn Lê Kiều Kiều, đồ tham ăn Lê Kiều Kiều hoàn toàn không hề phát giác được, còn hăng say nhìn thực đơn, Hoa Ngữ An nhìn ánh mắt của Liễu Tiêu Nguyệt, trong lòng lại càng thêm bất an, cảm giác Lê Kiều Kiều như lọt vào bẫy rập của thợ săn vậy.


"Còn Minh Dật Nhiên thì sao?"


Hoa Ngữ An giống như một con gà mái mở rộng đôi cánh của mình, muốn bảo hộ con gà nhỏ nhà mình, không khỏi lộ ra một ít địch ý, vô luận là Liễu Khinh Ca hay Lê Kiều Kiều, nàng đều muốn bảo hộ, mặc dù sức lực của mình có nhỏ bé như thế nào đi nữa.


Liễu Tiêu Nguyệt khiêu mi đẹp, nàng quay đầu nhìn về phía Hoa Ngữ An, vẫn duy trì tươi cười bình đạm mà nhìn nàng, còn có ánh mắt hơi mang địch ý kia, khóe miệng ý cười càng thêm thâm trầm, sau đó cười lên tiếng.


"Sao lại thế này?" Lúc này, Lê Kiều Kiều mới từ thực đơn phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn biểu tình của Hoa Ngữ An, cảm giác... Giống như có chỗ nào không đúng lắm.


"Tự nhiên là coi trọng dung mạo của hắn."


Liễu Tiêu Nguyệt chống hàm dưới, tươi cười như cũ, không hề cảm thấy ác cảm, còn mang theo vài phần khoe ra tươi cười, làm tâm Hoa Ngữ An rung lên, cũng may nàng EQ đủ cao, vẫn là duy trì tươi cười, chỉ là trong ánh mắt đã tạo thành thế giương cung bạt kiếm, ít nhất là Hoa Ngữ An cảm thấy như vậy.


"Ta nghĩ muốn xác nhận một chút hôm qua ở WC có phải là ngươi nhìn thấy hay không, hiện giờ xác minh được rồi."


Liễu Tiêu Nguyệt thân mình khuynh về phía sau, đôi tay ôm ngực, thần sắc cùng hành động đều giống hệt Liễu Khinh Ca, hành động này là độc thuộc về một mình Liễu Khinh Ca, khi Liễu Tiêu Nguyệt làm ra, Hoa Ngữ An cảm thấy thập phần không thoải mái.


"Cho nên ngươi thừa nhận quan hệ của ngươi và hắn?"


Hoa Ngữ An rũ mắt lạnh lùng nhìn Liễu Tiêu Nguyệt, lúc này đến phiên Lê Kiều Kiều cảm thấy không khí giữa hai người không thích hợp.


"Cùng ngươi có quan hệ gì đâu?"


Liễu Tiêu Nguyệt vẫn tươi cười như cũ, cánh môi đỏ thẫm khiêu gợi như thể hiện kiêu ngạo của nàng.


Hoa Ngữ An há miệng thở dốc, lại nhịn xuống, thật sự không có quan hệ gì với mình... Nhưng Liễu Khinh Ca... Liễu Khinh Ca là bằng hữu của nàng, cho dù Liễu Khinh Ca không nghĩ như vậy, nhưng Hoa Ngữ An vẫn xem nàng như bằng hữu...Chuyện của bằng hữu, sao có thể không quan hệ...


"Ngươi...!" Hoa Ngữ An còn chưa nói xong, Lê Kiều Kiều lập tức đè lại bả vai của Hoa Ngữ An.


"Tuy rằng không biết các ngươi đang nói cái gì, nhưng cách làm người của Ngữ An ta hiểu rõ, nếu nàng có thể đối với một người lộ ra loại vẻ mặt này, phỏng chừng người nọ cũng không phải là người tốt đẹp gì, xin lỗi Liễu tiểu thư, bữa cơm này sợ là ăn không vô nữa."


Lê Kiều Kiều đứng dậy, lôi kéo Hoa Ngữ An đi mất, thẳng đến khi ngồi vào chiếc Lamborghini của mình, Lê Kiều Kiều mới vỗ vỗ ngực nói: "Làm ta sợ muốn chết, ta vì ngươi đắc tội tổng giám vận chuyển tiêu thụ của Thiên Dực, Tiểu Hoa, nếu công ty của ta đóng cửa, ngươi phải nuôi ta cả đời."


Hoa Ngữ An thở dài, nói: "Ta nghĩ là chúng ta cùng nhau làm ăn xin ở bên đường."


Vì cái gì chính mình lại xúc động như vậy, đuổi theo Liễu Tiêu Nguyệt hỏi loại sự tình này đây, thật là, này thật là rãnh rỗi a.


Liễu Tiêu Nguyệt vẫn ngồi ở vị trí ban nãy, gọi một ly cà phê, an tĩnh mà uống, tâm tình thoạt nhìn tựa hồ không hề bị ảnh hưởng.


Lúc này, nàng lại gọi một cuộc điện thoại.


"Tỷ ~ đều tại ngươi, các mỹ nữ đều cho rằng ta là người xấu đây..."


Liễu Tiêu Nguyệt ngữ khí như cũ kéo dài, giống như chuyện vừa rồi nàng nói không hề quan hệ đến nàng.


Người bên kia điện thoại trầm mặc, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi làm gì với Ngữ An rồi?"


Liễu Tiêu Nguyệt sách một tiếng, bất mãn mà mở miệng: "Ngươi cũng không quan tâm ta, ngược lại quan tâm tiểu trợ lý của ngươi."


Người bên kia điện thoại vẫn là trầm mặc, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Nhịn một chút đi, chờ một chút... Là kết thúc rồi."


Liễu Tiêu Nguyệt thu liễm tươi cười, con ngươi thâm trầm bỗng nhiên tản ra lạnh lẽo.


"Ân, tỷ, chúng ta chờ một chút, chúng ta sẽ làm những người đó trả giá đại giới."


Liễu Tiêu Nguyệt lại nhấp một ngụm cà phê, thần sắc nháy mắt khôi phục lại như thường, giống như chưa bao giờ lộ ra thần sắc đáng sợ vừa rồi.


Liễu Tiêu Nguyệt treo điện thoại, vén lên tóc rũ ở bên tai, động tác ưu nhã mê người, sau đó ngón tay có tiết tấu nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn, cặp mắt đẹp tản ra một loại sắc thái mê người, giống như thấy được đồ vật thập phần thú vị vậy.


Lê Kiều Kiều... Thật là một người thú vị...


Lê Kiều Kiều đưa Hoa Ngữ An trở về công ty, chính là tâm Hoa Ngữ An vẫn như cũ lo sợ bất an, nàng đắc tội tổng giám vận chuyển tiêu thụ, hơn nữa nàng thật sự không thích Liễu Tiêu Nguyệt, cặp mắt đẹp thâm trầm cất giấu quá nhiều điều khiến nàng bất an.


Hoa Ngữ An sửa sang lại biểu tình, tiếp tục công việc của mình, sau đó đem văn kiện vào văn phòng của Liễu Khinh Ca.


Thời điểm Hoa Ngữ An muốn báo cáo tiến độ công việc, di động của Liễu Khinh Ca vang lên.


"Xin lỗi." Liễu Khinh Ca nói câu xin lỗi, liền tiếp điện thoại.


" uy?"


"Tịch, ra tả miết dã sự? ( Phải, xảy ra chuyện gì? )"


Hoa Ngữ An mở to hai mắt nhìn, Liễu Khinh Ca cự nhiên nói tiếng Quảng Đông! Chỉ nghe thấy Liễu Khinh Ca nói vài câu tiếng Quảng Đông, sau đó sắc mặt dần dần khó coi, thẳng đến khi cúp điện thoại, nàng mới dùng hai ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương.


"Liễu tổng, xảy ra chuyện gì?"


Hoa Ngữ An thật cẩn thận hỏi, Liễu Khinh Ca thở dài, nói: "Hạng mục ở Hongkong xảy ra chút vấn đề, ta cần qua đó xem."


Hoa Ngữ An lập tức lấy ra lịch trình của bản thân, sau đó nói tiếp: "Hảo Liễu tổng, yêu cầu khi nào đi?"


"Buổi sáng ngày mai bay, ngươi cùng ta đi."


Liễu Khinh Ca chậm rãi nói, Hoa Ngữ An thật cẩn thận gật gật đầu, đem chuyện này ghi nhớ.


Hoa Ngữ An thu hồi lịch trình, nhịn không được hỏi: "Liễu tổng, ngươi như thế nào biết nói tiếng Quảng Đông?"


Liễu Khinh Ca lúc này giương mắt, trên mặt thoáng khôi phục chút tươi cười, nói: " Hai mươi tuổi ta đi công tác ở Hongkong mấy tháng, bị buộc học được."


Hongkong có công ty con của Thiên Dực, cũng là làm phát triển hạng mục, lúc ấy thời điểm Liễu Khinh Ca đi qua còn phụ trách mấy cái tiểu hạng mục, cầm không ít kinh nghiệm, cũng học xong tiếng Quảng Đông, khả năng nói lưu loát không tốt được như dân bản địa, nhưng mà nghe cùng nói cơ bản đều không thành vấn đề.


"Hôm nay chúng ta trở về chuẩn bị đi, buổi sáng ngày mai liền bay."


Liễu Khinh Ca lần này đi, đại khái cũng phải vài ngày, công việc ở đây khả năng sẽ trì hoãn mấy ngày, bất quá vẫn còn tốt, Liễu Tiêu Nguyệt đã trở lại, nhiều ít có thể chia sẻ một ít.


Liễu Khinh Ca lúc này gọi một cuộc điện thoại.


"Tiêu Nguyệt, ngày mai ta đi công tác Hongkong, chuyện ở công ty giúp ta nhìn xem."


Liễu Khinh Ca chỉ là tùy tiện công đạo một tiếng, liền cúp điện thoại, Hoa Ngữ An nghe được tên Liễu Tiêu Nguyệt, bỗng nhiên nhíu chặt mày, thoạt nhìn Liễu Khinh Ca vẫn thực tín nhiệm Liễu Tiêu Nguyệt, nếu Liễu Khinh Ca biết Liễu Tiêu Nguyệt là loại người...


"Liễu tổng, Liễu Tiêu Nguyệt Liễu tổng nàng... Là cái người nào..."


Hoa Ngữ An vẫn là hỏi ra miệng, Hoa Ngữ An đối với Liễu Tiêu Nguyệt ấn tượng không tốt, nhưng Liễu Khinh Ca dù sao cũng nhận thức Liễu Tiêu Nguyệt rõ hơn nàng, nàng muốn nghe xem cách nhìn của Liễu Khinh Ca về Liễu Tiêu Nguyệt là cái cái dạng người gì.


Liễu Khinh Ca giương mắt nhìn biểu tình nhíu chặt mày của Hoa Ngữ An, bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi của Liễu Tiêu Nguyệt, phỏng chừng Hoa Ngữ An hiện tại là thập phần không thích Liễu Tiêu Nguyệt.


"Ngữ An..."


Liễu Khinh Ca gọi tên Hoa Ngữ An, tâm Hoa Ngữ An đều tê dại, nàng thích thanh âm của Liễu Khinh Ca khi gọi tên mình.


"Tiêu Nguyệt có đôi khi hành sự cực đoan, nhưng nàng làm việc rất được người yên tâm, ta biết giữa các ngươi khả năng có chút hiểu lầm..."


Liễu Khinh Ca dừng một chút, ngưng mắt nhìn về phía Hoa Ngữ An, rồi nói tiếp: "Nhưng nàng không phải là loại người mà ngươi tưởng."


Hoa Ngữ An lại nhíu chặt mày, sâu kín mở miệng nói: "Nếu không phải hiểu lầm thì sao?"


Chuyện Liễu Tiêu Nguyệt cùng Minh Dật Nhiên có một chân, rốt cuộc có nên nói cho Liễu Khinh Ca hay không, câu hỏi này ở trong lòng nàng giãy giụa thật lâu.


"Nếu không phải, vậy dùng thời gian đi chứng minh kết quả cuối cùng."


Liễu Khinh Ca khóe miệng gợi lên một mạt ý cười đạm nhiên, Hoa Ngữ An bỗng nhiên cảm thấy, Liễu Khinh Ca giờ phút này cái gì cũng không để bụng.


"Hảo."


Hoa Ngữ An quyết định cho chính mình một chút thời gian, cũng cho Liễu Tiêu Nguyệt một chút thời gian, nhìn xem nàng cùng Minh Dật Nhiên dây dưa, rốt cuộc khi nào có thể kết thúc. Nếu Liễu Tiêu Nguyệt còn không thu tay, nàng sẽ nói cho Liễu Khinh Ca, mà nàng thật sự là vô pháp nhìn Liễu Khinh Ca tín nhiệm một người ngầm phản bội nàng, cái loại tư vị này một chút cũng không dễ chịu.


Hoa Ngữ An sau khi rời khỏi đây, Liễu Khinh Ca lại giơ lên một cái tươi cười, nàng bỗng nhiên cảm thấy, Hoa Ngữ An đối với Liễu Tiêu Nguyệt có bao nhiêu địch ý, liền đối với chính mình có bây nhiêu thiệt tình, tuy rằng làm Liễu Tiêu Nguyệt chịu ủy khuất, nhưng cái thu hoạch này, vẫn là không tồi.


Ở một nơi khác, Liễu Tiêu Nguyệt nhìn số liệu trên notebook trước mắt, mày nhíu chặt, gọi điện thoại nói: " Bộ phận phát triển các ngươi là ăn no căng diều rồi? Đưa ra phương án loại này cũng không thấy số liệu của thị trường? Nếu phương án này trực tiếp nộp lên tổng tài, các ngươi đại khái ngay cả bát cơm cũng từ bỏ đi?"


Liễu Tiêu Nguyệt mắng chửi người là không mang theo từ thô tục, hơn nữa ngữ khí cũng không cường ngạnh, nhưng nội dung đều là tràn đầy uy hiếp.


"Trước tan tầm một giờ một lần nữa đưa ta một phần phương án, làm không tốt, các ngươi cũng không cần tan tầm."


Liễu Tiêu Nguyệt cúp điện thoại, lúc trước nàng không ở đây, phương án này nọ trực tiếp nộp lên Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca còn cho bộ phận phát triển sửa sai lầm, bởi vì chuyện này, Liễu Khinh Ca thiếu chút nữa đem bộ phận phát triển chỉnh lý một phen, hiện tại chính mình đã trở lại, nhiều ít có thể giảm bớt gánh nặng cho Liễu Khinh Ca, mà bộ phận phát triển cũng có thể tạm thời ổn định, nếu không Liễu Khinh Ca thế nào cũng phải đem bộ phận phát triển đi thanh tẩy đổi máu.


Liễu Tiêu Nguyệt dựa vào ghế da, thật sâu thở dài một hơi, nàng bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, khóe miệng lại gợi lên một mạt ý cười nghiền ngẫm.


Nàng đánh một cuộc điện thoại, buồn bã nói: "Lý quản gia, giúp ta tra một người."


Liễu Tiêu Nguyệt khóe miệng ý cười càng sâu, giống như một con cáo già.


"Lê Kiều Kiều."

Bình Luận (0)
Comment