Dấm Nghiện

Chương 60

"Ngươi cảm thấy sao?"


Thanh âm cùng hơi thở ấm áp của Liễu Khinh Ca đánh vào lỗ tai của Hoa Ngữ An, tay nàng nắm chặt quần áo của Liễu Khinh Ca, quay đầu đối diện với đôi mắt của nàng...


Môi cùng môi, chỉ cách khoảng chừng một lóng tay.


"Khinh Ca... Ngươi yêu ta sao...?"


Hoa Ngữ An biết, Liễu Khinh Ca đã nhịn thật lâu, chính mình cũng vẫn nhịn thật lâu... Nhưng là nàng rất khẩn trương... Khẩn trương vì... Nàng sợ Liễu Khinh Ca sẽ hối hận...


Ánh mắt của Liễu Khinh Ca dừng lại trên khuôn mặt Hoa Ngữ An, ánh mắt lóng lánh nhìn Hoa Ngữ An, ánh mắt đó, tràn đầy, đều là trìu mến...


"Đương nhiên yêu ngươi..."


Có chút lời nói ở bên miệng, cho dù nói không rõ, cả hai đều hiểu được, đây cũng là sự ăn ý giữa hai người yêu nhau, Liễu Khinh Ca cũng không chút nào che dấu, nàng đã 28, giống như Liễu Tiêu Nguyệt đã nói, chính mình làm sao có thể không có dục vọng, hơn nữa trước mắt là người mình thích...


Chỉ là nàng sợ... Nàng sợ Hoa Ngữ An sẽ hối hận.


"Ngươi sẽ hối hận sao?"


Hoa Ngữ An ôn nhu nhìn Liễu Khinh Ca, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Liễu Khinh Ca.


Sẽ hối hận sao?


"Không, nếu là ngươi, tuyệt sẽ không hối hận."


Hơi thở của Liễu Khinh Ca phun trên môi Hoa Ngữ An, từng đợt tê ngứa, làm Hoa Ngữ An vừa nóng lại vừa khó nhịn.


"Cho nên, ngươi còn chờ cái gì nữa?"


Lời nói của Hoa Ngữ An quanh quẩn bên tai Liễu Khinh Ca... Quyến rũ, đây là lời bình duy nhất mà Liễu Khinh Ca dành cho Hoa Ngữ An trong giây phút này.


Môi cùng môi tương giao, từng kiện quần áo rụng rơi trên mặt đất, không biết từ lúc nào, hai người đã đi tới trong phòng, hô hấp cực nóng kề sát lẫn nhau tác cầu...


Một khắc ôm nhau kia, hai người giống như đều đang run rẩy... Khóe mắt có nước mắt...


Vô luận như thế nào, đều là vui sướng...


Yêu say đắm cùng triền miên, giống như ngọn lửa trong đêm tối muốn đem người thiêu hủy, rồi từ trong lửa sống lại...


Ngày hôm sau, bởi vì đồng hồ sinh học luôn luôn đúng giờ, Liễu Khinh Ca tỉnh lại trước, nàng trợn mắt nhìn Hoa Ngữ An đang ngủ say gần ngay trước mắt...


Trong một buổi sáng sớm an tĩnh, tâm tựa hồ được lấp đầy...


Trên cổ Hoa Ngữ An có dấu hôn thâm thâm thiển thiển màu đỏ tím, đó là tối hôm qua lúc mình động tình để lại, trên vai nàng còn có một dấu răng nhợt nhạt... Đó là...


Liễu Khinh Ca hơi hơi đỏ mặt, ký ức tối hôm qua khắc quá sâu cũng quá trân quý, nàng nguyện ý cả đời lưu lại trong đầu của mình, có lẽ quãng đời còn lại sau này, trong nháy mắt nhớ tới chính mình vẫn sẽ đỏ mặt vì ký ức trân quý đó.


Liễu Khinh Ca giật giật, tay có chút đau nhức, cả người đều có chút đau nhức, eo cũng vậy... Quả nhiên... Lớn tuổi nên tiết chế một chút, cũng nên đi phòng tập thể thao nhiều một chút...


"Ân...."


Có lẽ động tĩnh của Liễu Khinh Ca đã đánh thức Hoa Ngữ An, nàng khẽ rên một tiếng, mở mắt nhìn thấy Liễu Khinh Ca đang túm chăn che đậy phong cảnh trước ngực, sau đó ý cười doanh doanh nhìn nàng, đây là cảm giác kiên định cùng hạnh phúc, chưa bao giờ Hoa Ngữ An từng có.


Ngày hôm qua đều là lần đầu tiên của hai người, mặc dù Hoa Ngữ An với Thành Ý Văn đã kết giao hai năm, nhưng bởi vì Hoa Ngữ An lãnh đạm, Thành Ý Văn không dám lỗ mãng, hai người trước sau vẫn không có làm tới bước cuối cùng, Liễu Khinh Ca càng khỏi nói, Minh Dật Nhiên ở bên cạnh nàng, cũng chỉ là cái bài trí.


"Sớm an..."


Liễu Khinh Ca nhìn trước mắt bộ dáng ngốc lăng của người nọ, nhịn không được, chính mình mở miệng trước, tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng rốt cuộc nàng cũng là người đã gặp qua sóng to gió, như thế nào sẽ bị vấn đề ở trước mắt làm khó dễ.


"Chào buổi sáng, Khinh Ca."


Hoa Ngữ An nói xong, nghĩ nghĩ, vươn người qua, hôn hôn môi Liễu Khinh Ca, như chuồn chuồn lướt nước, hôn môi tuy nhẹ, nhưng lại lấp đầy cõi lòng của Liễu Khinh Ca.


"Hôm nay muốn đi làm."


Liễu Khinh Ca vừa nói xong, ngay sau đó Hoa Ngữ An lại xụi lơ nằm trên giường... Ngô... Quá mệt mỏi, nàng không muốn đi làm, nhưng lão bản ở ngay bên mép giường của mình, mình làm sao có thể nói không muốn đi làm a, phải làm nhân viên ba tốt không phải sao?


"Bất quá, ta hôm nay có chút mệt, buổi chiều mới đi làm."


Liễu Khinh Ca vừa nói xong, đôi mắt Hoa Ngữ An lập tức sáng lên, lão bản nghỉ nửa ngày, vậy mình đây có phải cũng có thể được nghỉ nửa ngày hay không?


"Khinh Ca... Ta..."


Hoa Ngữ An còn chưa nói xong, Liễu Khinh Ca liền nhắm mắt lại, nói: "Hảo hảo ngủ."


Hoa Ngữ An vừa nghe, trong lòng vui vẻ, lão bản uy vũ a! Nàng lập tức nằm xuống, ở trong chăn tìm được tay Liễu Khinh Ca, sau đó gắt gao nắm chặt, nàng có thể cảm nhận được Liễu Khinh Ca cũng nắm ngược lại.


Hoa Ngữ An mới vừa nhắm mắt lại, giống như nghĩ tới cái gì, quay đầu nói: "Ngươi...Có nơi nào không thoải mái không? Ta giúp ngươi xoa xoa."


Chỗ nào đó của Hoa Ngữ An cũng không thoải mái, nhưng nàng tự nhiên sẽ không ngốc đến mức thật sự đi xoa chỗ kia của Liễu Khinh Ca, chỉ là Liễu Khinh Ca còn chưa mở miệng, một tay khác của nàng đã đặt trên bụng nhỏ của Liễu Khinh Ca bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn.


Cả người Liễu Khinh Ca căng thẳng, chuyển động tối hôm qua của ngón tay kia trực tiếp vọt vào trong đầu, làm mặt nàng giống như bị lửa thiêu đốt, nàng lập tức ngăn động tác của Hoa Ngữ An lại.


"Không cần, hảo hảo ngủ là được."


Liễu Khinh Ca tận lực bảo trì ngữ khí bình tĩnh, Hoa Ngữ An không phát giác được khác thường, đành phải thu tay, sau đó ôm Liễu Khinh Ca liền ngủ mất...


Liễu Khinh Ca không đang cảm thán... Tối hôm qua phóng túng chính mình... Giống như thả ra một con mãnh thú, cảm giác một khi thả ra là không thể vãn hồi...


Còn chưa tới 30 tuổi, mình đã như lang như hổ sao?


----------------------------------------------------------------------


Liễu Tiêu Nguyệt cuối cùng cũng đi làm, mỗi ngày nằm ở nhà nàng muốn mau sinh bệnh, cũng may Minh gia không có làm gì với nàng, nhưng Minh Thụ Ngạn cùng Tống Tiếu gọi qua rất nhiều cuộc điện thoại, chính mình cũng không tiếp.


Nàng thu thập xong tâm tình chuẩn bị công tác, đang muốn gọi điện thoại cho Liễu Khinh Ca, nhưng máy bàn không ai tiếp, sau đó lại gọi cho Hoa Ngữ An, máy bàn cũng không ai tiếp...


Hai người đi công tác?


Dù sao cũng không có nhiều việc lắm, hiện tại việc lớn nhất chính là đem Minh gia vặn ngã, hung hăng đem Minh Thụ Ngạn đạp xuống bùn đất...


Mối hận năm đó, cả những nhẫn nhục của mấy năm gần đây nữa, đều là vì muốn Minh gia suy bại.


Lúc này, máy bàn của Liễu Tiêu Nguyệt lại vang lên, nàng tiếp nhận, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp dễ nghe: "Uy, là Liễu Tiêu Nguyệt sao?"


"Ngài hảo, ta là tổng giám vận chuyển tiêu thụ của Thiên Dực Liễu Tiêu Nguyệt, xin hỏi ngài là?"


Trả lời một cách công thức hoá, nhưng trong lòng Liễu Tiêu Nguyệt lại cảm thấy có chút bất an, nguyên nhân bất an là bởi vì chủ nhân của thanh âm này.


"Minh Kỳ Nhiên."


------------------------------------------------------------------


Giữa trưa, mùa mưa ở X thị đã qua đi, nhưng chưa khôi phục lại bầu trời sáng sủa, không trung vẫn như cũ một mảnh xám xịt, nhưng Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An tâm tình lại rất tốt, lúc trở lại công ty, khóe mắt đều mang theo tươi cười.


Liễu Khinh Ca mới vừa ngồi xuống không được bao lâu, di động liền vang lên.


"Uy, Tiêu Nguyệt?"


"Tỷ, ngươi ở văn phòng sao?"


"Ở, làm sao vậy?"


"Ta có việc muốn nói với ngươi, rất gấp."


"Đến đây đi!"


Liễu Khinh Ca treo thoại, liền cảm thấy kỳ quái, Liễu Tiêu Nguyệt rất ít khi sẽ nôn nóng như vậy.


10 phút sau, Liễu Tiêu Nguyệt liền có mặt ở tầng 20, đảo mắt nhìn thấy Hoa Ngữ An mặc áo sơmi cao cổ, vẻ mặt nhàn nhã đang công tác, khóe mắt đều mang theo ý cười, tâm tình như thế nào tốt như vậy?


"Ngữ An."


Liễu Tiêu Nguyệt hô Hoa Ngữ An một tiếng, Hoa Ngữ An lúc này mới ngẩng đầu lên, nói: "Ngài... Ngài hảo, Liễu tổng."


Hiển nhiên cô gái nhỏ này vừa rồi không chú ý tới ta a... Rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì mà nghĩ đến nhập thần như vậy?


Cái áo cổ cao này, đây là lần đầu tiên thấy Hoa Ngữ An mặc... Ân... Như thế nào lại mặc thành như vậy, cự nhiên có loại hương vị cấm dục.


"Ta tìm tổng tài."


"Ân, hảo, mời vào."


Hoa Ngữ An chỉ muốn nhanh nhanh tiễn Liễu Tiêu Nguyệt đi, bị nàng nhìn nhiều một cái, sợ sẽ bị nhìn ra manh mối.


Liễu Tiêu Nguyệt đi vào văn phòng tổng tài, thấy Liễu Khinh Ca mặc một kiện áo bông cao cổ không tay màu đen bó sát người, tức khắc cảm thấy hai người này có chút vấn đề... Như thế nào đồng thời mặc áo cổ cao vậy, chuyện của Minh Kỳ Nhiên đều bị nàng vứt ra sau đầu.


"Tỷ, lạnh sao?"


Liễu Tiêu Nguyệt hỏi thử một câu, sau đó ưu nhã ngồi xuống, nàng vẫn luôn nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Liễu Khinh Ca, rất sợ sẽ bỏ qua một tia cảm xúc nào đó.


Lúc này Liễu Khinh Ca giương mắt nhìn Liễu Tiêu Nguyệt, con ngươi không có gì dao động, sau đó mở miệng nói: "Không cần làm bộ, phải, ta cùng Ngữ An làm, liền ngay tối hôm qua."


Liễu Khinh Ca nói xong, cũng không để ý tới Liễu Tiêu Nguyệt mắt chữ A, miệng chữ O, không thể tưởng tượng được Liễu Khinh Ca cũng là một nhân tài a! Cự nhiên mặt không đỏ tim không đập mà nói ra chuyện chính mình cùng Hoa Ngữ An lăn giuờng!


"Lợi hại a tỷ! Chúc mừng ngươi a, 28 năm, rốt cuộc phóng thích!"


Liễu Tiêu Nguyệt thiệt tình chúc mừng Liễu Khinh Ca, nếu nàng còn thanh tâm quả dục như vậy, nàng đều cho rằng Liễu Khinh Ca là bị lãnh cảm.


Liễu Khinh Ca không có đáp lại Liễu Tiêu Nguyệt, nhưng tai đều đã đỏ lên, chỉ muốn Liễu Tiêu Nguyệt ngàn vạn lần đừng phát hiện mới tốt.


"Nói đi, có chuyện gì?"


Liễu Khinh Ca lạnh lùng nói, lúc này Liễu Tiêu Nguyệt mới từ tâm tình hưng phấn phục hồi lại tinh thần.


"Minh Kỳ Nhiên tìm ta."


Minh Kỳ Nhiên này ba chữ vừa nói ra, con ngươi Liễu Khinh Ca liền biến lạnh, vị con riêng của Minh gia này, như thế nào trong chuyện này hắn cũng cắm một chân.


"Hắn tìm ngươi, vì cái gì?"


Suy nghĩ của Liễu Khinh Ca hoàn toàn từ bầu không khí ngọt ngào kéo trở lại, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, không chút nào dám thả lỏng.


"Hắn nói, muốn cùng chúng ta liên thủ, đem Minh Thụ Ngạn..."


Nói tới đây, Liễu Tiêu Nguyệt làm một cái động tác cắt cổ, sau đó lại nói tiếp: "Nhưng ta không tin hắn, thời gian này quá nhạy cảm, nói đến cùng hắn cũng là người nhà Minh gia."


Liễu Khinh Ca gật gật đầu, cười lạnh nói: "Minh Kỳ Nhiên ở Columbia sinh sống nhiều năm như vậy, là trùm ma túy lớn ở nơi đó, từ nhỏ tính tình đã ngang ngược, còn điên, ta sẽ không theo loại người này hợp tác, dù sao ngươi nhìn không thấu được kẻ điên, ai biết được khi nào thì hắn sẽ thọc ngươi một đao tử."


"Đúng, tỷ, ta cũng cự tuyệt hắn, nhưng hắn nói hẹn chúng ta đêm nay ăn cơm, chậm rãi nói."


Liễu Tiêu Nguyệt cự tuyệt thỉnh cầu muốn hợp tác của Minh Kỳ Nhiên, nhưng lại chưa trả lời lời hẹn ăn cơm đêm nay, nàng muốn hỏi ý kiến Liễu Khinh Ca một chút.


"Hoàn toàn làm lơ người này cũng không phải biện pháp, đi gặp hắn một lần, xem hắn muốn chơi cái dạng gì cũng tốt."


Biết người biết ta, đây mới là đạo lý quan trọng nhất ở trên thương trường, thậm chí trên quan trường cũng vậy.


"Hảo, tỷ, ta đi an bài."


Liễu Tiêu Nguyệt đứng lên, chuẩn bị rời đi, theo sau lại nói: "Tỷ... Có một số việc vẫn là nên tiết chế, mặt ngươi đặc biệt tái nhợt."


Liễu Tiêu Nguyệt che miệng lại cười chạy nhanh trốn thoát, quả nhiên Liễu Khinh Ca cầm lấy cái chặn giấy ném đến chỗ Liễu Tiêu Nguyệt vừa đứng, cũng may Liễu Tiêu Nguyệt chạy nhanh, nếu không, sẽ bị ném trúng.


Hoa Ngữ An nhìn Liễu Tiêu Nguyệt cười cười đi ra, trong lòng lại có chút bất an... Mỗi lần người này cười như vậy... Tổng cảm giác nàng lại làm chuyện xấu.


"Ngữ An."


Liễu Tiêu Nguyệt gọi Hoa Ngữ An một tiếng, Hoa Ngữ An khổ tâm a, ngươi như thế nào không thể xem như ta không tồn tại a?


"Vâng, Liễu tổng?"


Bảo trì mỉm cười, Hoa Ngữ An ngươi phải bảo trì mỉm cười.


"Dấu hôn trên cổ ngươi lộ ra rồi."


Liễu Tiêu Nguyệt vừa nói xong, Hoa Ngữ An theo bản năng nhanh tay che lại cổ mình, lại thấy Liễu Tiêu Nguyệt cười cười bước vào thang máy, Hoa Ngữ An nháy mắt sắc mặt đỏ bừng...


Nàng lại bị Liễu Tiêu Nguyệt trêu chọc a!

Bình Luận (0)
Comment