Dã Man Thành Nghiện

Chương 35


Ninh Du đột nhiên hiểu cảm giác của Lý Mộ.
Đôi khi không phải cứ địa vị cao, trong tay có tiền là có thể làm những điều mình muốn.
Lý Mộ ở trong thành phố, xung quanh đều là những người bất đồng suy nghĩ với anh, anh tình nguyện lên núi, ít nhất nơi đó còn có những người cùng chung chí hướng.
Ninh Du lúc này cũng cảm nhận được cảm giác bất lực mạnh mẽ đó, thậm chí cậu không biết phải làm thế nào để thuyết phục Ninh Tâm, bởi vì chuyện này cũng khó khăn như việc thuyết phục người lạ nhặt rác trên đường.
“Ninh tổng, anh không sao chứ?” Tiêu Triệu phát hiện Ninh Du từ trên lầu đi xuống, tâm trạng không tốt lắm, liền cố ý đến hỏi thăm.
“Tiểu Triệu, tôi muốn hỏi cô một chuyện.” Ninh Du nằm trên ghế trong văn phòng, nhìn Tiểu Triệu hỏi: “Cô có thường chú ý đến việc bảo vệ môi trường không?”
“Bảo vệ môi trường…” Tiểu Triệu bất ngờ bị hỏi, cẩn thận suy nghĩ rồi mới trả lời: “Không vứt rác có được tính không?”
“Nếu, tôi nói là nếu,” Ninh Du tiếp tục, “Công ty chúng ta sử dụng một số lợi ích để bảo vệ môi trường, nhưng lại giảm lương của cô, cô có đồng ý không?”
Vấn đề này Ninh Du biết chắc chắn Tiểu Triệu sẽ không bằng lòng.

Sở dĩ cậu hỏi câu này là muốn đưa ra một vấn đề để Tiểu Triệu suy nghĩ, sau đó hai người sẽ thảo luận lại, như vậy cậu có thể nhìn vấn đề này từ các góc độ khác nhau.
Ai ngờ Tiểu Triệu không nghĩ gì cả, ngay khi giọng nói của Ninh Du kết thúc, cô ấy trực tiếp buông ra ba chữ: “Tôi không muốn.”
“Ừ.” Ninh Du nói, “Không có gì đáng ngạc nhiên.”
“Ninh tổng, bản chất của chúng ta không giống nhau.” Tiểu Triệu vẫn đưa ra ý kiến ​​của mình, “Lương của tôi là để sống, còn lương một năm của anh thì có thể ăn mấy đời, anh từ bỏ một số quyền lợi, nó sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của anh, nhưng nếu tôi giảm lương một chút, tôi sẽ phải đứng trên lựa chọn xem sản phẩm chăm sóc da mà mình sử dụng là Đại Bảo hay vẫn là Lancôme.


(*Đại Bảo thì tầm 200k, còn Lancôme thì tầm hơn 3 củ, mình không chắc chắn về giá nhưng sự chênh lệch đại loại lớn như vậy.)
“Đại bảo khá tốt.” Ninh Du không nhịn được nói chuyện ngoài lề.
“Ninh tổng, anh dùng kem dưỡng da mấy vạn tệ, đừng nói những lời châm chọc như vậy.” Trong mắt Tiểu Triệu lộ ra vẻ nhàn nhạt.
Ninh Du thực sự đã sử dụng Đại bảo từ trong ra ngoài.


Tuy nhiên, cậu cũng đã hiểu ý của Tiểu Triệu nên không tiếp tục lạc đề nữa.
“Cô nói đúng, so với bảo vệ môi trường, chất lượng cuộc sống của cô quan trọng hơn.” Ninh Du nói.
—— Nhưng vẫn có những cá nhân làm hết sức mình để bảo vệ môi trường bằng cách hạ thấp chất lượng cuộc sống của họ.
Ninh Du đột nhiên nghĩ đến Lý Mộ.
Lợi thế của việc điều hành công ty gia đình là có thể bỏ qua công việc một cách công khai, và không một ai dám phàn nàn.
Ninh Du không liên lạc với Lý Mộ mà trực tiếp đến công ty của Lý gia, quầy lễ tân ở lầu một nhận ra Ninh Du, lập tức gọi điện cho văn phòng chủ tịch, nhưng bị Ninh Du ngăn lại, còn yêu cầu anh ta nói cho cậu biết văn phòng của Lý Mộ ở đâu.
Quầy lễ tân rất khó xử, không biết Ninh Du lần này là tập kích kiểm tra hay tạo bất ngờ, nếu là vế trước mà không thông báo chắc chắn sẽ bị đuổi việc, nhưng nếu là vế sau, anh ta thông báo, thì nó sẽ phá vỡ tâm tình của Ninh Du, cũng không tránh được việc bị đuổi.
Cuối cùng vẫn không có thông báo nào từ quầy lễ tân, anh ta đại khái cảm thấy giữa hai vợ chồng bọn họ, Ninh Du mới là người nắm quyền.
Thư ký chủ tịch rất kinh ngạc nhìn Ninh Du, muốn cậu ở ngoài phòng chờ đợi, nhưng rồi lại cảm thấy có vẻ không thích hợp, vì thế đành phải đưa Ninh Du tới cửa phòng tổng giám đốc.
“Chủ tịch Lý và Lý tổng đang bàn giao công việc,” thư ký nói.
“Được rồi, cảm ơn.” Ninh Du nói.
Bước vào văn phòng, cậu được chào đón bởi một cửa sổ kính suốt to lớn kéo dài từ trần đến sàn cùng một chiếc bàn làm việc bằng gỗ chắc chắn.

Lý Mộ đang đứng trước cửa sổ, trên tay một xấp tài liệu, trong khi Lý Triều lười biếng nằm trên ghế văn phòng, hai anh em họ đang nói chuyện về công ty.
“Ninh Du?”
Lý Mộ lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Du, trong lòng có chút kinh ngạc, Lý Triều nhìn theo ánh mắt, mở miệng trêu chọc: “Ôi, em dâu đại nhân đến rồi.”
Ninh Du biết Lý Mộ khi nói chuyện sẽ rất thiếu đòn, nhưng lại không rằng nguyên nhân điều này là do thừa hưởng huyết mạch Lý gia.
“Em đến gặp anh.” Ninh Du nhìn Lý Mộ nói.
“Bọn tôi đang xem báo cáo tài chính.” Lý Mộ đặt tài liệu trong tay xuống bàn, “Em muốn tôi đưa em đi dạo sao?”
Ninh Du lắc đầu, hiện tại cậu không có tâm trạng.

“Cái gì, em dâu của tôi chịu ủy khuất sao?” Lý Triều nói đùa.
Ở trước mặt Lý Mộ Ninh Du không bao giờ che giấu bản thân, tất cả cảm xúc đều hiện rõ trên mặt, cho nên chẳng trách Lý Triều có thể nhìn ra được cậu có gì đó không ổn.
Lý Mộ đến bên Ninh Du, ôm lấy cậu từ phía sau lưng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mẹ không đồng ý em làm hạng mục kia.” Ninh Du nói, “Mẹ không muốn làm công ích.”
“Đó là điều bình thường.” Lý Mộ an ủi, “Việc quyên góp tượng trưng cho quỹ bảo vệ môi trường và đầu tư cho sự nghiệp bảo vệ môi trường là hai việc khác nhau.

Đây là một định hướng phát triển chiến lược của công ty đã thay đổi, không dễ đạt được.”
Lý Mộ đã từng trải qua loại chuyện này, nên so với Ninh Du thì cởi mở hơn rất nhiều.
“Em biết bà ấy có cân nhắc của riêng mình, nhưng bà ấy làm sao có thể…” Ninh Du nói xong ôm eo Lý Mộ, bơ phờ dựa vào người anh, “Bà ấy nói rằng em bị anh dạy hư, còn nói sẽ xem xét lại lựa chọn vị hôn phu..


“Ồ?” Vị hôn phu chọn số 2, có chút ngạc nhiên.
“Cũng không phải chuyện lớn.” Lý Mộ liếc Lý Triều một cái, vỗ vỗ lưng Ninh Du, “Em có rất nhiều lựa chọn, bà ấy không thể quyết định cuộc đời của em được.”
“Đúng đúng.” Ninh Du gật gật đầu, nhìn Lý Mộ nói, em đã nghĩ ra một giải pháp.”
“Cái gì?” Lý Mộ hỏi.
“Em bán cổ phiếu của công ty, có thể đầu tư thêm một ít.” Ninh Du nói.
“Chờ đã.” Lý Mộ vội vàng ngăn lại suy nghĩ của Nin Du, “Em bao nhiêu tuổi rồi, sao lại có thể làm loạn như vậy?”
Bán cổ phiếu không phải chuyện tầm thường, những cổ đông như Ninh Du sẽ không chỉ bị cơ quan quản lý soi mói, mà còn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu.
“Không phải anh cũng vậy sao?” Ninh Du nói, “Rời khỏi công ty đi tình nguyện trên núi.”
“Nhưng tôi không đầu tư những thứ không cần thiết.” Lý Mộ nói, “Bảo vệ môi trường là hố sâu không đáy, đừng làm những việc không có kế hoạch như vậy.



Ninh Du phi bĩu môi, thừa nhận bản thân có chút bốc đồng.
Cậu một bên nhìn Lý Triều, thất thanh hỏi: “Anh có thể làm sao để cho mẹ tôi giảm bớt sự quý mến với anh được không
“Có chút khó đấy.” Lý Triều không đứng đắn nói, “Tôi trời sinh đã mê người rồi.”
“Lý Mộ ” Ninh Du cau mày nhìn người trước mặt, “Anh nhìn anh ta xem.”
Hai người đều khó khăn như vậy, còn Lý Triều thì lại như đang xem một vở kịch.
“Đừng để ý tới anh ấy, tính cách anh ấy vốn là như vậy.” Lý Mộ nói.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Ninh Du hỏi.
“Đừng lo lắng, đi từng bước một.” Lý Mộ tiếp tục, “Như em đã nói, hôn nhân kinh doanh không chỉ có điểm chỉ, còn có rất nhiều chi tiết cần bàn luận.”
Quả thực không cần lo.
Dự án kéo dài từ ba đến năm năm không phải Ninh Du chưa từng làm, chỉ là lần này, dự án kia đòi hỏi rất nhiều tiền, nên phải chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài.
Nghĩ đến đây, Ninh Du đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, ngả người vào trong vòng tay của Lý Mộ.
Mặc dù đôi khi Lý Mộ là một tên nhóc thúi, nhưng vào những thời điểm quan trọng anh vẫn rất đáng tin cậy.

Bất kể kết quả cuối cùng của dự án như thế nào, miễn là cả hai có thể ở bên nhau, khả năng đều là vô tận.
“Anh nói này,” Lý Triều không kìm được cắt ngang hai người họ, nói với Lý Mộ, “Em có biết em dâu của em đã gần ba mươi không?”
Ninh Du nghe Lý Triều chế giễu mình là đại nhân, nhưng lại dựa vào việc Lý Mộ nhỏ tuổi hơn mình, lập tức biến thành một con ngỗng trắng lớn, có hiệu quả chiến đấu vượt trội, tức giận nói với Lý Triều, “Anh ấy biết!”
Sau khi nói xong, cậu lại ngả vào vòng tay của Lý Mộ, biến trở lại thành một con thiên nga trắng nũng nịu.
Lý Mộ cảm thấy thích thú, anh xoa gáy Ninh Du nói với Lý Triều: “Đáng yêu và tuổi tác không liên quan đến nhau.”
Lý Triều như muốn nôn ngay tại chỗ, rùng mình một cái, đứng dậy nói: “Được rồi, văn phòng để lại cho hai người.”
“Tuy nhiên,” Lý Triều bước vừa đến cửa, thì đột ngột quay lại, nói với hai người họ, “Các dự án bảo vệ môi trường không phải là tất cả đầu tư, nhất định phải tìm được lợi ích thích hợp.

Về phần có thể thuyết phục được các cổ đông khác hay không, còn tùy vào mức độ lợi ích thích hợp kia.

Chờ sau khi Lý Triều rời khỏi, Ninh Du từ trong lòng ngực Lý Mộ chui ra, nói: “Anh ta hình như không khó chịu như vậy.”
“Ừ.” Lý Mộ nói, “Chỉ cần không xung đột với lợi ích của mình, anh ấy vẫn là một người anh trai tốt.”
“Nếu có xung đột thì sao?” Ninh Du hỏi.
“Vậy thì phải đấu với sự thông minh của anh ấy.” Lý Mộ nhớ lại những gì đã xảy ra khi còn nhỏ, anh mỉm cười, “Một lần vào dịp năm mới, cha mẹ chúng tôi đã cho chúng tôi một khoản ngân sách nhất định và để chúng tôi chọn quà trong phạm vi ngân sách đó.

Anh ấy muốn một cái máy tính, tôi muốn một máy chơi game, số tiền này cao hơn rất nhiều so với kinh phí mà bố mẹ đưa ra.
“Chúng tôi đã trình bày và phân tích với bố mẹ về sự tốt và xấu của món quà nhưng bố mẹ không ưu ái ai nên chúng tôi đành bỏ món quà mình muốn và chọn món khác.
“ Vì thế chúng tôi cộng lại và chỉ mua một máy chơi game, để bọn trẻ gần đó đến nhà trả tiền chơi trò chơi, sau đó dùng số tiền thu được cộng với số tiền còn lại trong ngân quỹ để mua một chiếc máy tính.”
Ninh Du cảm thấy kỳ quái: “Tại sao các cô chú không cho anh kinh phí cao hơn?”
Nếu là đặt ở nhà Ninh Du, chỉ cần là thứ cậu ấy muốn, bố mẹ nhất định sẽ mua cho cậu.

Và theo những gì cậu biết về gia đình họ Lý, họ cũng không đến mức không mua được một máy chơi game và một máy tính.
“Bởi vì họ cố ý đặt ra ngân sách như vậy.” Lý Mộ nói, “Mục đích là để cho chúng tôi gặp vấn đề.”
“Vậy sao?” Ninh Du không hiểu.
“Hãy thử nghĩ xem, tại sao hai người chỉ có một ngân sách? Thông thường, mỗi người đều có ngân sách riêng, và số tiền phải như nhau mới công bằng.” Lý Mộ nói, “Vậy nên bố mẹ tôi đã làm điều này để xem chúng tôi sẽ xử lý mâu thuẫn như thế nào.”
“Nhưng hai người đã giải quyết nó rất tốt.” Ninh Du trầm ngâm nói, “Cuối cùng, tất cả đều là hợp tác và đôi bên cùng có lợi.”
“Đúng vậy.” Lý Mộ nói, “Vì vậy, chúng ta phải tìm ra một cách để cân bằng lợi ích.
Có vẻ như Ninh Du đã được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ, vì vậy không có gì lạ khi Ninh Tâm đã quen với việc đưa ra quyết định cho cậu ấy.

Cậu nhìn Lý Mộ nói: “Đừng lo lắng, em sẽ không bao giờ để cho mẹ đổi anh.”
“Tôi không lo lắng.” Lý Mộ buồn cười nói, “Anh cũng sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
—–
Tám nhảm ngoài lề của mụ Zenn: Chương này tấu hài thật sự, Lý Triều cuối cùng cũng bị thồn cơm chó vào mồm, hơn nữa sự dạy dỗ của nhà họ Lý thực sự khiến tôi nể phục..

Bình Luận (0)
Comment