Dã Man Vương Tọa

Chương 120

"Thần Vương điện vậy mà lại ở trên biến!" Trương Đức Bưu lật qua lật lại thiệp mời mấy lần, chỉ thấy trên thiệp có vẽ địa đồ Thần Vương điện, là một hòn đảo trên vùng biển của Nam Minh công quốc.

Titan trưởng lão cười nói: "Thần Vương điện nếu như không phải trên biển đã sớm bị diệt rồi!"

Trương Đức Bưu sâu kín đồng ý. Nếu như Thần Vương điện trên đại lục, trải qua chiến hoả, cho dù bất diệt cũng nguyên khí đại thương chứ không phải tình huống xưng bá đương thời như hiện nay rồi.

Đồ Mông Di Lặc mạnh mẽ vỗ vai hắn, cười nói: "Lần này đi Thần Vương điện, ngươi cơ linh một chút, miễn cho lão tử chiếu cố ngươi. Ta đi trước!"

Trương Đức Bưu vội đuổi theo hắn, cười nói: "Cùng xuống núi đi."

Rời khỏi thần miếu, Đồ Mông trưởng lão trong miệng lẩm bẩm lầu bầu: "Bà mẹ nó, ta nếu biết ai giết Độc Giác Thú của ta, lão tử nhất định làm thịt hắn…"

Trong lòng Trương Đức Bưu không khỏi giật thót, cười nói: "Đại trưởng lão, Độc Giác Thú của người mất rồi hả?"

Đồ Mông trưởng lão ủ rũ nói: "Việc này nói đến thật kì quái, lần trước lão tử thật vất vả mới bắt được một con Độc Giác Thú, chẳng được mấy ngày đã không cánh mà bay. Sau này trong khe núi hậu sơn ta mới phát hiện tiểu bảo bối đáng thương của ta đã bị gặm chỉ còn xương cốt thôi! Mấy ngày trước lão đại mập Kid của Đạo Tặc công hội trong thành cho ta biết ở Hổ Khiếu Sơn Mạch lại phát hiện một con Độc Giác Thú, ta khó khăn lắm mới bắt được nó, nào biết ngày hôm qua bảo bối lại biến mất! Nếu để ta biết thằng trời đánh nào làm, lão tử nhất định phải xử đẹp nó…"

Trương Đức Bưu gượng cười hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Đại trưởng lão, ngày không thấy Titan trưởng lão rất đáng ngờ sao?"

Đồ Mông Di Lặc bừng tỉnh đại ngộ, cả giận nói: "Lão tử sớm đã hoài nghi hắn rồi! Ta nói Titan lão tặc mấy ngày nay làm sao mà mặt dính đầy mỡ, nguyên lai là đem bảo bối của ta nhét răng! A Man, ngươi xuống núi trước đi, ta xử lão già này xong sẽ đi tìm ngươi!"

Đại trưởng lão tức sùi bọt mép, quay người gào thét nhảy vào trong thần miếu, rít gào: "Titan lão tặc, để mạng lại!"

"Đồ Mông, ngươi nổi điên gì vậy?"

Âm thanh của Titan trưởng lão vang lên, lập tức một tiếng đấu khí bạo tạc kịch liệt truyền đến, chấn đến Thánh Sơn tựa hồ cũng run rẩy. Hai vị trưởng lão thần miếu lập tức không nói thêm gì nữa, mạnh mẽ xuất thủ, ngẫu nhiên truyền đến thanh âm của mấy vị trưởng lão khác, nhưng căn bản không phải khuyên giải hai người, ngược lại ở một bên phất cờ hò reo.

Trương Đức Bưu không khỏi rùng mình một cái, vội vàng xuống núi trở lại trang viên của mình. Vừa mới vào cửa, Thái Ca liền vui mừng khôn xiết bay tới, kêu lên: "A Man, ngươi chạy đi đâu vậy? Ta tìm ngươi lâu rồi! Ta bắt được một con Độc Giác Thú, đang định nướng ăn…"

Trương Đức Bưu sắc mặt tối sầm, nói: "Con Độc Giác Thú kia còn sống?"

"Đang nướng nè…"

Trương Đức Bưu nhẹ nhàng thở ra, đi theo Thái Ca vào trong trang viên, chỉ thấy Lệ Na cùng Eva hai người đang vây quanh đống lửa quét gia vị, Tiểu Hắc ngồi xổm một bên chảy nước miếng, hương khí xông vào mũi, mà Sean Ma Đạo sư thì ở một bên dùng ma pháp khống chế hoả hầu của đống lửa, tránh cho nướng khét.

Nhìn thấy Trương Đức Bưu đã đến, Sean vội vàng đứng dậy, cười nói: "Đạo sư, mời ngài ngồi. Thái Ca thật sự là thần thông quảng đại, cả Độc Giác Thú cấp 14 cũng có thể tìm ra, mùi thơm này ngay cả ta cũng nhịn không được, ngón trỏ cũng giật giật…"

"Đừng nói nữa!" Mặt Trương Đức Bưu lạnh lung, tay phải bổ xuống trước người, cứng rắn nói: "Chuyện này ai dám nói ra, ta giết hắn! Thịt nướng chín chưa? Chín rồi thì tranh thủ thời gian tiêu diệt hết! Chừa một phần cho ta…"

Trương Đức Bưu li khai Nam Cương chủ thành, cưỡi Tiểu Hắc dọc theo Lạc Nhật Sâm Lâm đi về phương nam. Con cọp kia hô to gọi nhỏ, nhảy vào trong rừng rậm tìm kiếm con mồi khắp nơi, trong lòng không khỏi còn sợ hãi: "May mà kịp thời phát hiện, đem con Độc Giác Thú kia "huỷ thi diệt tích", nếu không lần này thảm rồi… Lần này mang Thái Ca ra ngoài, cuối cùng là phúc hay hoạ đây? Thần Vương điện cử hành đại điển tuyển bạt thánh nữ, khách mời khẳng định mang đến không ít ma thú toạ kị, ngàn vạn cũng đừng xảy ra chuyện gì…"

Lần này tham gia đại điển tuyển bạt thánh nữ của Thần Vương điện, Trương Đức Bưu cũng không mang theo mấy người đệ tử, mà lại để cho bọn họ ở nhà quản lí trang viên. Sean và Lệ Na bị Thái Ca quán thâu không biết bao nhiêu tri thức ma pháp kiểu nhồi vịt, đủ cho bọn họ tiêu hoá một hồi, mà Eva vừa mới tu luyện đấu khí, thực lực quá yếu, mang theo nàng Trương Đức Bưu sẽ có nhiều cố kị, cho nên chỉ có thể một mình đi Thần Vương điện.

Nam Cương chủ thành ở trung tâm Lạc Nhật Sâm Lâm, phía nam là Nam Minh công quốc, phía bắc là Đại Chu, giờ phút này thành thị còn quy mô đơn giản. Trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy thám hiểm giả và một ít thương đội buôn lậu trong rừng.

Một đường đi đến, tên hỗn đản Thái Ca kia không biết chạy đâu mất rồi, Trương Đức Bưu không chút nào lo lắng cho nó, chỉ cần không gặp những cự long đang ngủ say trong rừng rậm kia, con cọp này tuyệt đối không thể chết được.

Đột nhiên Tiểu Hắc dừng lại, dùng sức hít hà không khí. Trương Đức Bưu trong lòng căng thẳng, ngẩng đầu nhìn rừng rậm trước mặt, nói: "Mấy vị bằng hữu, xuất hiện đi!"

Trong rừng đột nhiên truyền đến một tiếng cười to, mười mấy người chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, tên cầm đầu mặt thẹo cười nói: "Thằng mọi này cơ linh lắm, vậy mà có thể phát hiện chúng ta!"

Mười mấy người này tản ra mọi nơi, bao vây Trương Đức Bưu vào giữa, trong đó một nữ ma đạo sư cười lạnh nói: "Phát hiện chúng ta không phải hắn mà là con chó đen kia!"

Những người này chiến sĩ xen lẫn ma pháp sư, một thân trang phục hiển nhiên là dong binh đoàn đội thường xuyên qua lại rừng rậm, trong đó nam tử mặt thẹo kia còn là một vị Kiếm sĩ cấp hai.

Trong các dong binh đoàn, chi đội ngũ này có lẽ thực lực không kém.

Trương Đức Bưu nhíu mày, chi dong binh đoàn này thực lực cho dù không kém, nhưng còn chưa lọt vào mắt hắn, nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Không có gì!" Tên mặt thẹo kia cười nói: "Chúng ta chỉ muốn đem ngươi ra ngoài rừng đổi chút tiền boa thôi. Đúng rồi, con chó lớn này hẳn là Vương cấp ma thú, xem ra cũng đáng không ít tiền."

Trương Đức Bưu mục quang lạnh lẽo, lãnh thanh nói: "Các ngươi là đoàn săn nô lệ!"

"Cũng không thể nói thế, chúng ta chỉ lúc thiếu tiền mới bắt vài tên mọi Nam Cương bán, đổi chút kinh phí thôi."

Mặt thẹo cười tủm tỉm trả lời một câu, đột nhiên lạnh mặt lại, lạnh lung nói: "Đại Lệ Ti, động thủ!"

Nữ ma đạo sư kia giơ ma pháp trượng lên, quát khẽ: "Trớ chú, Vi Ám Linh Thị! Hôn Mê Trớ Chú!"

Ma pháp trớ chú hệ rơi xuống đầu Trương Đức Bưu, thành viên dong binh đoàn đều cười hì hì nhìn, chờ hắn lâm vào hôn mê, từ trên lưng cự khuyển ngã xuống, nào biết Trương Đức Bưu vẫn vững vàng ngồi trên lưng Tiểu Hắc.

"Ngươi có phải cảm thấy tinh thần người Nam Cương chúng ta yếu đến đáng thương không, cho nên chỉ dùng loại ma pháp cấp thấp tinh thần nguyền rủa này?"

Trương Đức Bưu chậm rãi quay đầu nhìn về phái nữ ma đạo sư kia, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng sáng bóng, khẽ nói: "Ngươi là Ma Đạo sư cấp hai a? Tinh thần lực cấp mười hai coi như không yếu, bất quá tinh thần lực của ta đã đạt đến cấp mười bốn!" xem tại truyenggg.com

"Tinh Thần Phong Bạo!"

Trương Đức Bưu đột nhiên đem tinh thần lực của mình phóng thích toàn bộ, dùng phương thức Tinh Thần Phong Bạo ép xuống nữ Ma Đạo sư kia. Nữ Ma Đạo sư Đại Lệ Ti vội vàng phóng xuất tinh thần lực ngăn cản, nào ngờ bị Tinh Thần Phong Bạo của hắn đè ép một thoáng, tinh thần lực của mình đã sụp đổ lập tức, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, thân thể ngã lăn ra đất.

Nam tử mặt thẹo nghe đến đó, sắc mặt kịch biến, vội vàng lùi về sau, cao giọng quát: "Đá phải cục sắt rồi, chạy mau!"

Trương Đức Bưu đã nhảy trên lưng Tiểu Hắc xuống, bước nhanh đến nữ ma đạo sư kia, âm thanh lạnh lùng nói: "Hắc Tử, giết sạch bọn chúng!"

Những thành viên khác của dong binh đoàn lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng trốn đi tứ tán, căn bản không có ý định chống cự. Một chiến sĩ dùng tinh thần lực thuần tuý đánh bại Ma Đạo sư cấp hai, điều này chỉ có thể nói rõ rằng thực lực chiến sĩ này thật sự đã cao đến mức đáng sợ!

Tiểu Hắc gầm một tiếng, một cái đầu khác từ trên cổ lốp bộp mọc dài ra, gào thét đuổi theo những lính đánh thuê kia, trong rừng rậm lập tức lần lượt vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Trương Đức Bưu đi đến trước người nữ ma đạo sư, Đại Lệ Ti vội vàng ngẩng đầu, cười lớn nói: "Đừng giết ta…"

"Tại sao?"

Đại Lệ Ti vội vàng đứng lên, vặn vẹo vòng eo, nhẹ nhẹ dựa vào vai hắn, ngực khẽ khàng ma sát vào cánh tay của hắn, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve lồng ngực hắn, khúc khích cười nói: "Ngươi tuổi rất trẻ, cũng rất cường tráng, mà ta là tù binh của ngươi, hơn nữa là tù binh rất xinh đẹp, rất biết câu dẫn nữa, ở loại địa phương này đương nhiên là ngươi muốn làm gì thì làm rồi. Chủ nhân của ta, người ta nóng quá…"

Trương Đức Bưu vươn tay đặt lên cổ mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vặn, lắc đầu thở dài nói: "Ngươi đích thực rất xinh đẹp, đáng tiếc ta là người Nam Cương, thẩm mĩ quan chúng ta bất đồng, thật có lỗi."

Trương Đức Bưu vứt bỏ thi thể, đang muốn đi tới truy sát tên mặt thẹo, đột nhiên chỉ thấy tên mặt thẹo kia lại từ trong rừng rậm từng bước một quay về, tuy chân vẫn còn run rẩy, nhưng đảm khí đã bắt đầu dâng lên.

"Ngươi sao lại không trốn?"

"Trốn? Sao lại phải trốn?" Mặt thẹo kia cất tiếng cười to, hung ác nói: "Lão tử hiện tại đã có giúp đỡ rồi! Hai vị tiền bối, mời ra a!"

Trương Đức Bưu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hầu Nhân Ma Ni cùng Bố Nạp Lạc Già từ trong rừng rậm đi tới. Sắc mặt Hầu Nhân Ma Ni tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, mà Bố Nạp Lạc Già thì cười tủm tỉm: "Đúng thế, hắn đã có giúp đỡ rồi. Đức Bưu Man Chuy, không nghĩ tới ngươi lại còn có một con Song Đầu Địa Ngục Khuyển, thật sự khó được. May mà có đồng bọn của vị bằng hữu kia dụ con Địa Ngục Khuyển đi, nếu không muốn đối phó ngươi thật sự còn có chút cật lực."

Trương Đức Bưu mày càng nhíu chặt, nói: "Tên này buôn bán người Nam Cương chúng ta, các ngươi còn muốn cùng hắn liên thủ?"

"Hắn buôn bán chính là người Nam Cương bắc bộ, cùng nam bộ chúng ta có quan hệ gì?" Bố Nạp Lạc Già cười ha hả nói: "Ta còn nghĩ ngươi sẽ hỏi tại sao ta muốn giết ngươi, không nghĩ tới lại hỏi vấn đề ngu xuẩn này!"

Trương Đức Bưu nhịn không được bật cười, nói: "Lão bạch si, hoặc là ta tiêu diệt bọn ngươi, hoặc là lũ các ngươi bị ta tiêu diệt, vấn đề này mà cần hỏi tại sao à?"

Bố Nạp Lạc Già sắc mặt tái nhợt, hướng tên mặt thẹo nói: "Đến giết hắn, ta áp trận cho ngươi."

Mặt thẹo nuốt nước miếng một cái, lúng ta lúng túng nói: "Hắn mạnh lắm…"

"Yên tâm, có ta ở đây, ngươi không chết được!"

Mặt thẹo đánh bạo huy kiếm vọt tới Trương Đức Bưu quát: "Tiểu tử, đi chết đi!"

Trương Đức Bưu song thủ hợp thành chữ thập cùng một chỗ, đột nhiên kéo ra phía ngoài, đấu khí giữa hai tay tức thời nóng rực bốc cháy, hoá thành một hoả diễm đao, phực một tiếng cắt ngang không khí, từ thắt lưng mặt thẹo thoáng cái lướt qua, hai đoạn thi thể gã mặt thẹo ngã phịch xuống đất.

Dư thế hoả diễm đao không tan, phóng thẳng đến Hầu Nhân Ma Ni!

"Liệt Hoả Quyết?" Hầu Nhân Ma Ni nhãn tình vụt sáng, duỗi tay phải ra, năm ngón tay bộp bộp bộp búng ra, hoả diễm đao lập tức vỡ vụn, tung mình hướng Trương Đức Bưu đánh tới, cười nói: "Liệt Hoả Quyết được ngươi luyện thành như vậy, cũng được cho là thiên tài hiếm có rồi. Bất qua so với ta, ngươi vẫn còn thua kém vài phần, ta đã tiếp xúc đến Đấu Khí Hoá Hình rồi!"

Lời còn chưa dứt, hắn lập tức tiến vào cảnh giới quyền ý thần niệm, từ xa một quyền đánh tới, Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy không gian trước mắt vặn vẹo một hồi, phù động không ngớt. Ngay sau đó đấu khí hoá thành một Đại Cự Hoàn Long Xà, khung xương lởm chởm, ầm ầm ào ào đáp xuống, long khẩu há rộng, hướng hắn nuốt xuống!

"Loại trình độ đấu khí biến hoá này cũng lấy ra khoe khoang?" Trương Đức Bưu đột nhiên vươn người đứng dậy, gào thét nghêng đón Hầu Nhân Ma Ni, trong tay đột nhiên nhiều hơn một thanh đại chuỳ dài hơn hai mét, tinh thần lực cùng đấu khí trào mạnh vào trong chuỳ, đón gió rung lên, quả chuỳ kèn kẹt bạo liệt ra ngoài, chớp mắt biến thành lớn như tiểu sơn, vô số lôi quang chuyển động, bị Trương Đức Bưu giơ nghiêng dùng sức vung xuống!

Bình Luận (0)
Comment