Dã Man Vương Tọa

Chương 82

Đem một giọt thần tủy dung nhập với huyết mạch của bản thân, Trương Đức Bưu không khỏi rên rỉ một tiếng thống khổ, cảm giác đầu mình bành trướng lên, phảng phất như muốn nổ tung ra.

Tinh thần lực ở trong đầu của hắn không ngừng sinh sôi, tan vỡ, ngưng tụ lại giống như quả cầu tuyết không ngừng lớn lên rồi đột ngột co lại, ngưng tụ lại thành một điểm, sau đó lại một lần nữa bành trướng, lần nữa co lại!

Không biết trải qua bao nhiêu lần như thế, năng lượng của thần tủy dần dần tán đi, loại thống khổ này dần dần dừng lại.

Trương Đức Bưu thở hổn hển, trải qua loại đau đớn sống không bằng chết này, hắn cảm giác năng lương của thần tủy đã phát huy đến cực hạn, suýt tí đầu của hắn bị nổ tung vì không chống đỡ nổi khi tinh thần lực tăng vọt, cũng may loại tình huống này không xảy ra.

Hắn chẫm rãi mở mắt ra, cảm thấy cảnh vật trước mắt mình đã rõ ràng hơn, thế giới càng thêm ngập tràn màu sắc và sức sống, nội tâm khẽ động, tinh thần lực từ trong đầu hắn gào thét lao ra, tạo thành một cơn lốc xoáy nho nhỏ ở trước mặt, lập tức phân liệt thành mười cơn lốc quay xung quanh hắn.

Tinh Thần Phong Bạo

Trương Đức Bưu vốn có thể miễn cưỡng phát ra Tinh Thần Phong Bạo, bất quá lúc đó chỉ có thể xem như tinh thần lực bộc phát, chỉ tồn tại trong chớp mắt, cũng chưa được tính là Phong Bạo, nhưng lúc này là Tinh Thần Phong Bạo hàng thật giá thật.

Những lốc xoáy Tinh Thần Phong Bạo bá một tiếng rồi biến mất, phảng phất như có một âm thanh rất nhỏ tản ra bốn phía, Trương Đức Bưu nhắm mắt lại, cảm ứng phạm vi 30m chung quanh tựa hồ biến thành một cái hồ nước, những sóng tinh thần giống như sóng nước trong hồ nước.

Tất cả sự vật bốn phía, điều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, cảm giác được cây cỏ đung đưa trong gió, lá khô, thậm chí nhìn thấy bộ dạng Thái Ca đang nhìn chằm chằm vào bình thần tủy chảy nước dãi, toàn bộ sự việc hắn đều thấy hết.

Tinh thần lực của mình đã đạt tới cảnh giới Diệu Dụng!

"Một giọt thần tủy này, công hiệu so với một lọ Thánh Long Chi Huyết còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần! Hôm nay tinh thần lực của ta, chắc chắn đã đạt đến trình độ tam cấp Ma đạo sư rồi!. Nếu đem toàn bộ thần tủy dùng để cường hóa thân thể thì cần gì đến Thánh Long chi huyết?"

Tâm niệm Trương Đức Bưu khẽ đông, thu hồi tinh thần lực lại, dần dần ngưng tụ trước mặt hắn. Mất cả nửa ngày hắn liền buông tha cho hành động này, nhịn không được cười: "Mới sử dụng một giọt thần tủy mà muốn cho nó biến hóa, ta đã quá ảo tưởng rồi. Đáng tiếc là lọ thần tủy này quá ít, nếu như có một trăm giọt, cường hóa tinh thần lực của một người bình thường miễn cưỡng đạt tới thánh cấp chắc cũng không khó".

Bất quá suy nghĩ một chút, Trương Đức Bưu cũng cảm thấy kinh khủng rồi, chỉ cần một ít thần tủy mà có thể đem một người bình thường trở thành Thánh Ma đạo sư, vậy thì tinh thần lực trước kia của vị thần linh đã chết này cường đại đến cỡ nào?

Quả thật không thể tưởng tượng nổi.!

" Nếu như những tên thần linh này chết thêm mấy tên thì thật tốt biết bao…" Loại ý nghĩ như thế này chắc chỉ có một mình Trương Đức Bưu tự sướng mà thôi.

Mang theo Thái Ca rời khỏi cấm địa, Trương Đức Bưu hướng về chủ thành mà đi, thầm nghĩ: "Muốn đem lọ thần tủy này dung nhập hoàn toàn với huyết mạch của mình, cần một lượng lớn ma hạch ma thú cao cấp, hiện tại đành phải buông xuống, về sau săn bắt ma thú cao cấp, kiếm ma hạch rồi lại mang ra dùng cũng không muộn".

Đi vào phân bộ Tinh Viện trong thành, Trương Đức Bưu đem Bích Tỉ Đầm Kim khải trả lại cho Bái Địch Luân Tư, sau đó đem tất cả sách ma pháp trong không gian giới chỉ của mình giao hết cho hắn, dùng để làm thư viện cho Tinh Viện.

Những sách ma pháp này đều lấy từ trong Ngân Nguyệt Cự Lang thần miếu, cực kỳ quý giá, lão Bái Địch biết hắn đã cướp sạch Ngân Nguyệt Cự Lang thần miếu, liền đánh chủ ý lên mấy quyển sách này, Trương Đức Bưu mượn hắn Bích Tỉ Đâm Kim khải, chẳng phải là tự đưa đến cửa sao?

Trên thực tế Man tử cũng không đau lòng vì những quyển sách ma pháp này, sách ma pháp tuy trân quý, nhưng cũng không mang lại bao nhiêu tác dụng cho hắn và Nam Cương Man tộc, giao cho Tinh Viện xử lý là chính xác. Mặc dù Bái Địch Luân Tư không có mở miệng, hắn cũng đem những cuốn sách này ra cống hiến.

"Hiện tại thực lưc của mình tăng mạnh, cũng nên đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện một phen, tân thành mặc dù tốt nhưng mà sống lâu ở chỗ này, con người sẽ mất đi quyết tâm tiến lên!".

Trương Đức Bưu đem những suy nghĩ của mình nói rõ cho mấy vị trưởng lão biết, nghe hắn nói xong sáu vị trưởng lão lập tức đồng ý và yêu cầu được cùng đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện với hắn.

"A Man, hiện tại ngươi là trưởng lão thần miếu, vạn nhất ngươi gặp nguy hiểm, còn có sáu lão già chúng ta bảo hộ người!"

Trương Đức Bưu im lặng không nói gì, suy nghĩ một chút, hắn cùng Chí Cương vừa mới gặp phải kẻ địch, còn chưa kịp ra tay, thì sáu lão quái vật từ phía sau nhảy ra, tay đấm cước đá đem kẻ địch giết chết, uy phong biết bao nhiêu? Chẳng phải cũng giống như hạng quần là áo lượt?

"Mang theo các trưỡng lão ra ngoài cũng không tệ, nhìn ai không vừa mắt, lập tức gọi các lão ra trợ trận…. Nhưng, như thế thì còn gì là rèn luyện? Đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường, muốn có đại thành tựu, nhất định phải có đại kiến thức, nếu chỉ trông chờ vào người khác, đây không phải là tác phong của của đàn ông Nam Cương!".

Nghĩ tới đây, Trương Đức Bưu liền nói: "Các trưởng lão không cần lo lắng, có Thái Ca ở đây, nếu đánh không lại thì cùng lắm là chạy thôi!"

Bọn Đồ Mông trưởng lão liếc nhìn nhau, gật đầu đồng ý. Lục Dực Kim Quang Hống là ma thú có tốc độ phi hành nhanh nhất trong số các ma thú phi hành. Nếu như Trương Đức Bưu muốn chạy thì coi như kiếm thánh muốn đuổi theo thì cũng là một vấn đề.

"Đúng rồi, trong lúc vô tình ta có được một bộ tâm pháp". Tâm niệm Trương Đức Bưu vừa động, liền mở không gian giới chỉ, lấy Long Mông Bảo Tượng quyết ra, đưa đến trước mặt các trưởng lão, nói: "Ta đi ra ngoài lịch lãm mang theo nó không thuận tiện, mất công lại lo lắng, không bằng ta giao lại cho thần điện cất giữ là tốt nhất".

Bọn Đồ Mông trưởng lão kinh ngạc, nhìn cuốn sách tâm pháp màu vàng này, tâm tư như bay đi cả ngàn dặm, đã 300 năm rồi, Đại Trụ quốc mang Long Mông Bảo Bảo Tượng đi suốt 300 năm, sau nhiều lần thăng trầm cuối cùng rơi vào tay Thiên Man Già La tộc và trở thành trấn tộc chi bảo.

Nhiều lần các trưởng lão thần miếu đều tìm mọi cách thu hồi bản Long Mông Bảo Tượng này, nhưng mà chưa bao giờ thành công, cuối cùng thì cuốn sách này cũng lại quay về thần miếu.

Sáu vị trưởng lão nước mắt giàn giụa, đợi tới lúc nhớ tới Trương Đức Bưu, lại phát hiện hắn sớm ly khai từ lúc nào rồi.

"A Man, đứa nhỏ này..." Đồ Mông trưởng lão nói nữa chừng lại thôi, buồn bã thở dài, nói: "Nam Cương Man tộc chúng ta đến lúc quật khởi rồi".

Sau khi ly khai thần miếu, tinh thần của Trương Đức Bưu cảm thấy khoan khoái dễ chịu, trời cao biển rộng, sống ở thành Nam Cương đúng là rất vui vẻ, nhưng duy nhất làm cho hắn rất khó chịu chính là, mỗi người gặp hắn đều cực kỳ tôn kính, mỗi lần nhìn thấy hắn đều cung kính gọi một tiếng A Man trưởng lão.

Hắn căn bản không quen với cuộc sống cao cao tại thượng này, dù sao tất cả đều là thân nhân của mình, cũng may là lão A Ba của mình vẫn như trước, cái nào đáng đánh thì đánh, đáng mắng thì mắng

Trương Đức Bưu đi trong Lạc Nhật Lâm Sâm, Bích Tỉ đao trong tay chợt ẩn hiện, hắn đã sớm quen thuộc khi sử dụng với cây đao này rồi.

Trong chiến đấu, người khác phải rút kiếm, mà hắn chỉ cần mở không gian giới chỉ, Bích Tỉ Đao liền xuất hiện trong tay, giúp hắn giảm bớt thời gian rút đao, một chút thời gian này không là gì, nhưng gặp những lúc chiến đấu sinh tử, hơn nhau một khắc cũng đủ quyết định thắng thua rồi.

Trương Đức Bưu tận lực rút ngắn thời gian rút đao, trải qua một thời gian dài tập luyên, hiện tại hắn chỉ cần một ý niệm vừa động thì Bích Tỉ đao liền xuất hiện trong tay.

Một ngày, Trương Đức Bưu chứng kiến Thái Ca bay tới bay lui bên cạnh, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, đột nhiên xuất hiện liền đem con hổ này cất vào giới chỉ, sau đó lại phóng ra.

Thái Ca vẫn bảo trì trạng thái phi hành như trước, tự nhiên bị hắn đem ra cất vào không gian giởi chỉ mấy chục lần, mới phục hồi tinh thần lại, giận dữ rít gào: "A Man, người muốn tìm chết sao?"

Trương Đức Bưu lung túng nói: "Thái Ca đại nhân, ta đang làm thí nghiệm phương pháp đánh lén bất ngờ. Ngươi xem, ta đem người cất vào giởi chỉ, sau đó liều chết xông tới bên cạnh đối thủ, bất thình lình phóng xuất người ra ngoài, ngươi cắn một phát, thì có ai có thể ngăn cản?"

"Ý kiến này hay à nha…" Thái Ca nháy mắt mấy cái, cười ha hả: "Chúng ta tiếp túc!"

Qua một giờ trôi qua, Thái Ca thật sự kiên trì không nổi nữa, liền kêu lên: "A Man mau dừng tay! Ta sắp ói rồi…"

Trương Đức Bưu rốt cục cũng buông tha con hổ xui xẻo này, trong lòng vô cùng sảng khoái: "13 cấp Tinh thần lực quả nhiên cường hãn, mình phóng thích liên tục trong một thời gian dài như vậy mà không có cảm giác mệt mỏi!"

Bất tri bất giác bọn hắn đã đi ra khỏi sâm lâm, đi thêm vài chục dặm nữa là đến thành Tân Lợi Đán.

Đi qua hai ngọn núi, bỗng nhiên Trương Đức Bưu dừng bước, nhìn lại hai bên đỉnh núi, hai đỉnh núi này nằm ở phía nam Tân Lợi Đán thành, hai dốc núi dính cùng một chỗ, chính giữa chỉ có một con đường đi, địa thế cực kỳ hiểm trở, vì thế mà thường xuyên có sơn tặc qua lại.

Sở dĩ hắn dừng lại, là vì nhìn thấy trên đỉnh núi tựa hồ có vài bóng người di chuyển, hắn đoán rằng chắc là bọn sơn tặc chặng đường. xem tại truyenggg.com

"Thực lực những tên sơn tặc này, tựa hồ cũng không tệ lắm!". Trương Đức Bưu đột nhiên chứng kiến một tên sơn tặc từ trên đỉnh núi nhảy xuống, đem một cây che trời đại thụ chặn ngang đường nhổ tận gốc, những tên sơn tặc bên cạnh bá bá bá vài đạo kiếm quang, đem cây đại thụ che trời gọt thành một cọc gỗ, mặt dưới cọc gỗ bị gọt thành hình nón hình, biến thành một cây trường mâu vô cùng lớn!

Lúc này, một chiếc xe ngựa sau lưng Trương Đức Bưu từ hướng bắc chạy tới, sáu bảy kỵ sĩ chạy theo, tiến vào bên trong con đường nhỏ hẹp bên trong hai ngọn núi.

"Rầm!!!"

Đứng trên đỉnh núi chính là mấy tên sơn tặc, quát lên một tiếng lớn, dùng sức ném một cái, đem cây trường mâu lúc trước ném đi giống như sao băng lao về phía chiếc xe ngựa, răng rắc một tiếng đâm vào giữa chiếc xe ngựa, hai con tuấn mã đang chạy quá nhanh, bị cương ngựa ngạnh sanh cắt đứt cổ, thân thể khổng lồ của hai con ngựa vẫn chạy về phía trước hơn 10m!

Bình Luận (0)
Comment