Đã Mang Thai Con Của Tôi Mà Vẫn Muốn Bỏ Đi À?

Chương 15.2 - Chương 15.16

Chương 15: Ta cho ngươi ôn lại một phát

Thời Tiểu Niệm cảm thấy cơ thể mình bị xiết chặt, chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy người đàn ông ăn mặc rộng thùng thình, áo lông mỏng, Cung Âu bước lên bậc thang khổng lồ đi vào phòng bếp, tùy ý mà lười biếng, đi qua đi lại.

Từ trên giường hình ảnh hắn tóc ngắn có chút mị hoặc, nửa phần không thể làm hao tổn vẻ ngoài anh tuấn ấy thậm chí càng tăng thêm phần gợi cảm.

Bộ dạng này của hắn nếu như để những cô gái thầm mến Cung Âu chứng kiến hẳn có lẽ sẽ không ngớt mà kêu ra tiếng a.

Đương nhiên, Thời Tiểu Niệm là sẽ không thừa nhận vẻ ngoài anh tuấn của hắn, cô chỉ là cảm thấy vẻ mặt của hắn luôn muốn nhiều những lần ân ái quá độ, hai đồng tử đen láy cứ vậy mà xoáy sâu vào trong mắt, rõ ràng là bình thường hoang dâm vô độ, nhưng nhìn xem bây giờ lại dịu dàng vô độ .

Không có nhìn nhiều, Thời Tiểu Niệm chỉ liếc một cái rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bưng một bên chén lên uống nước.

Cung Âu lạnh lùng mà nhìn lướt qua, gặp lúc Tiểu Niệm đứng tại lưu lý trước sân khấu, môi khẻ nhếch uống nước, ngẩng cổ trắng nõn bởi vì nuốt mà nhấp nhô thành đường vòng cung, đơn giản là uống nước động tác lại vô tình tản ra hấp dẫn, lại để cho thân thể của hắn nhanh chóng bắt đầu căng cứng.

Một loại nhiệt độ khác thường, dần dần truyền khắp toàn thân.

Không thể không thừa nhận, Thời Tiểu Niệm cái kia trương Thanh Thanh tinh khiết khuôn mặt nhỏ nhắn đối với hắn có trí mạng lực hấp dẫn.

Hắn không phải ưa thích cái cách trói buộc của mình, nhưng là cũng không tung dục, càng không muốn tại một cái trên người nữ nhân tung dục, bởi vậy nhốt cô cho đến nay, hắn không có gặp mặt qua nàng, mà là thay đổi hắn nữ nhân của nàng làm bạn.

Với hắn mà nói, phụ nữ đều giống nhau.

Nhưng rất kỳ quái, cái kia không có cái gì nha dùng.

Gợi cảm yêu mị tạ Lâm Lâm cỡi hết đều bị hắn hào hứng thiếu thiếu, ngược lại thời tiểu niệm, nữ nhân này chỉ là uống cái nước, đều bị hắn sinh ra xúc động như vậy.

“Xem ra ta đối với ngươi vẫn là quá mức nhân từ, ngươi rõ ràng còn có tâm tư ở chỗ này xuống bếp.”

Bất mãn chính mình đối với nữ nhân này qua với mãnh liệt phản ứng, cung âu lạnh lùng mà mở miệng, chân dài mở ra đi về hướng nàng.

Hắn đến gần nàng, mang theo một thân nữ nhân mùi nước hoa

Thời tiểu niệm nhăn nhíu mày, đối với cái này liên tục xâm phạm chính mình lại nhốt nam nhân của mình có sâu nhất hận ý, mở miệng đùa cợt địa đạo : mà nói, “Cung tiên sinh không phải tầm hoan tác nhạc đi sao? Sao vậy hội (sẽ) như thế nhanh tựu xuất hiện tại trong phòng bếp? Cái này khoái hoạt thật đúng là ngắn ngủi.”

Cung âu là cái gì nha người, sao lại, há có thể nghe không hiểu trong giọng nói của nàng cười nhạo, đây là đối với một người nam nhân nhất triệt để vũ nhục.

Hắn lông mày lập tức nhàu nhanh, nóng tính theo đáy lòng nhảy lên đi lên.

“BA~ –”

____________________________tí xoá

Cung âu một chưởng đặt tại lưu lý trên đài, cúi đầu xuống ánh mắt giận dỗi mà trừng hướng nàng, một chữ một chữ cơ hồ là cắn răng nói ra, “Ngắn ngủi? Thời gian của ta dài bao nhiêu ngươi không phải rất rõ ràng?”

“Ta không rõ ràng lắm.”

“Là sao? Ta đây cho ngươi ôn lại thoáng một phát như thế nào.” Nói xong, cung âu thò tay tựu nắm cằm của nàng.

Lúc tiểu niệm từ trước đến nay không phải cái nhanh mồm nhanh miệng, giỏi về công kích người, cũng là khí cực mới nói ra như vậy châm chọc mà nói, hắn là bị chọc giận, nhưng cái này hỏa lại lan đến gần chính mình.

Nàng có chút sợ, không hề lên tiếng, nghiêng mặt đi, đi đến hơi nghiêng.

Cung âu lại không buông tha nàng, một tay lấy nàng kéo đến trước người, không để ý trong phòng bếp chúng nhiều người liền đem tay tham tiến bên trong quần áo của nàng, lúc tiểu niệm mặt xoát thoáng một phát trắng rồi, bề bộn một bên đẩy ra tay của hắn một bên thấp giọng địa đạo : mà nói, “Ta sai rồi, cung tiên sinh.”

(Võ Ngân )Mấy ngày liên tiếp, nàng đã bị nhốt được không có tính tình, nhận lầm đối với nàng mà nói không có cái gì nha.

“Ai nói nhận lầm nhất định phải được tha thứ, ngươi cũng quá ngây thơ rồi!”

Cung âu hừ lạnh một tiếng, đem nàng dùng sức mà theo như đến chính mình trước ngực, đài khởi nàng ngoan cố nhắm cái cằm muốn hôn đi.

“Thiếu gia, đồ ăn đã bưng lên bàn.”

Phía sau truyền đến nữ hầu thanh âm.

“Đợi lát nữa lại thu thập ngươi!”

Nghe vậy, cung Âu đẩy thời tiểu niệm ra, tiếng nói liều lĩnh mà rơi xuống lời nói, quay người đi về hướng thật dài bàn ăn.

 

Chương 16: Hóa ra hắn mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng

Hắn rất ghét cảm giác đói bụng, nhất định phải ăn cái gì đó.

Thời Tiểu Niệm đang đi chợt đụng phải chân bàn, trên lưng truyền đến một trận đau nhói, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, thoát được một lần.

Không thể ở lại đây một giây phút nào nữa.

Cô cố gắng uống hết chén canh cá, đang chuẩn bị rời đi thì phía sau truyền đến một tiếng gầm nhỏ đầy tức giận của Cung Âu: “Tôi mời các người tới đây để làm thứ đồ ăn mà đến chó cũng không ăn được sao? Cút, đi xuống dưới lấy lương rồi đi đi!”

Ngay sau đó, tiếng một mâm chén bát bị hất hết xuống đất vỡ vụn vang lên, làm cho người ta run như cầy sấy.

Không nhìn cũng biết phòng bếp bây giờ nhất định đang rất hỗn độn.

Thời Tiểu Niệm nhớ lại lời Phong Đức từng nói.

Phong Đức từng nói với cô: “Thời tiểu thư, mặc dù cô không thích thiếu gia như cậu ấy nói, nhưng trong mắt tôi, cô so với Tạ tiểu thư vẫn tốt hơn rất nhiều, có vài lời tôi chỉ có thể nói cho cô biết.”

Sau đó, Phong Đức nói Cung Âu có một bí mật: “Gia thế của thiếu gia luôn hơn hẳn người khác, từ nhỏ đã được nhiều người vây quanh, cậu ấy ở trên thương trường là một thiên tài, nhìn xa trông rộng, quyết đoán, không có cậu ấy sẽ không thể giải quyết được công chuyện. Nhưng không có người nào hoàn hảo cả, có thể Hứa thiếu gia rất hoàn mỹ, nên thượng đế mới có thể… Cô đã từng nghe qua chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng chưa?”

Cung Âu, người đàn ông quyền lực này mắc phải chứng này sao?

Triệu chứng dễ thấy nhất chính là hắn rất dễ nổi điên, thậm chí có lúc còn dùng bạo lực, nhưng chính hắn lại không thể khống chế được.

Phong Đức đã cho cô một lời khuyên — nếu muốn lấy lại được sự tự do, không thể chống đối làm Cung Âu tức giận, mà phải thuận theo hắn.

Thuận theo để lấy lòng hắn sao?

Đối với người đàn ông xấu xa này thì làm sao mà lấy lòng được.

Suy nghĩ của Thời Tiểu Niệm bắt đầu đối lập nhau, người đàn ông phía sau vẫn đang hướng về phía đầu bếp, người hầu mà tức giận.

Do dự hết lần này đến lần khác, cô ra sức đứng dậy sau khi uống hết chén canh cá, hương phía Cung Âu đi tới.

Cung Âu ngồi trên bàn ăn nổi giận, người hầu ngồi xổm xuống đất bắt đầu thu dọn mảnh vỡ, mọi người sợ đến mức run lẩy bẩy.

“Nếu anh thấy không vừa mắt, có muốn thử canh cá tôi nấu một chút không?”

Thời Tiểu Niệm đem chén canh cá trước mặt Cung Âu bỏ qua một bên, cố kìm nén sự căm ghét dịu dàng mở miệng.

Vì sự tự do, bất kể cách gì cũng phải thử.

Cung Âu đang tức giận, nghe vậy khinh thường liếc cô một cái: “Cô có biết tôi mời toàn đầu bếp cấp cao đến, ngay cả tay nghề của bọn họ tôi đều cảm thấy chướng mắt, vậy mà có thể vừa ý cô sao?”

Nực cười.

Được rồi, cô có thể dễ dàng lấy lòng hắn rồi.

Thời Tiểu Niệm đem chén canh cá trước mặt hắn sang chỗ mình, ngồi xuống bắt đầu thử, thói quen ở nhà của cô chỉ có xuống bếp nấu ăn, cô tự nghĩ món ăn của cô không thể nào so với nhà hàng được.

Hương thơm của canh cá thổi nhẹ về phía Cung Âu, mùi thơm rất bình thường, nhưng giống như có một cái gì đó rất đặc biệt, không khỏi câu dẫn người khác…

Cung Âu trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, chỉ thấy cô không coi ai ra gì mà ngồi uống canh cá, biểu tình trên mặt hết sức tao nhã, lẳng lặng uống canh, một ngụm rồi lại một ngụm.

“Đưa cho tôi!”

Cung Âu ngang ngược mở miệng, đoạt lấy chén của cô, bưng chén để trên môi nếm thử.

Ách.

Mùi vị không tồi.

Không có một chút mùi tanh, vị cá tươi được tản đều ra, không hề khoe khoang kỹ năng như đầu bếp, lại ngon ngoài dự đoán.

Đã lâu lắm rồi hắn không uống qua loại canh nào vừa miệng như vậy.

Cung Âu đang đói bụng, liền uống vài ngụm, lại cầm lấy đũa gấp thịt cá ăn, lật ngược chén lại, kêu người hầu đem canh cá còn trong nồi ra hết…

Thời Tiểu Niệm ngồi đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cung Âu uống sạch toàn bộ canh cá cô nấu.

“Lần sau đừng bỏ rau thơm vào, tôi không thích!”

Cung Âu đẩy chén không về phía trước, lấy khăn giấy trong tay người hầu lau miệng, nhìn thoáng qua chỗ điện thoại và giấy tờ, sau đó đứng lên để lại một câu nói liền rời đi, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn.

Bình Luận (0)
Comment