Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 88

Ánh đèn chung quanh sáng ngời, những ngọn đèn trên bến cảng Victoria bao phủ chung quanh hai người như thể đang ủng hộ tình yêu của họ.

Họ chân thành ôm hôn nhau, trong con ngươi đen láy chỉ chứa được hình bóng của người yêu.

Xét thấy bây giờ hai người đang đứng trên đường nên Lý Duật không hôn quá mức. Hai người chỉ hôn nhau một lát rồi tách ra.

Họ lẳng lặng ôm nhau, nán lại bên bến cảng Victoria một lát rồi mới chậm rãi đi bộ về nhà.



Sau ngày lễ Giáng sinh, Lý Duật và Ngu Hạ cùng nhau về Bắc Kinh.

Chiều thứ hai hôm nay, Ngu Hạ học môn tâm lý học trong phòng học, đang buồn ngủ thì màn hình di động đặt trên bàn chợt sáng lên. Cô cúi đầu xem di động, không ngờ lại là tin nhắn do Lăng Ngạn gửi tới.

Lần trước sau khi đã nói rõ ràng, số lần tán gẫu của hai người rõ ràng ít hơn hồi trước rất nhiều. Ngu Hạ không có việc gì thì sẽ không tìm cậu ấy, Lăng Ngạn cũng thế, cậu ấy không còn chia sẻ những thông tin thú vị trong đoàn làm phim cho Ngu Hạ như hồi xưa. Hai người đều ăn ý giữ khoảng cách nhất định với đối phương.

Bây giờ thấy cậu ấy hỏi mình dạo gần đây có bận không, Ngu Hạ hơi bất ngờ. Cô nhướn mày, cúi đầu gõ tin nhắn trả lời: “Tạm được. Sao nào? Cậu về Bắc Kinh rồi hả?”

Cô nhớ mang máng hôm trước từng thấy tin tức Lăng Ngạn đã vào đoàn làm phim mới trên weibo.

Lăng Ngạn: “Ừ, về để tham gia hoạt động thương mại. Cậu cũng chú ý tới tin này à?”

Thấy câu trả lời này, Ngu Hạ lập tức lên mạng tìm kiếm tên của Lăng Ngạn, quả nhiên xuất hiện rất nhiều thông tin liên quan tới bộ phim chiếu rạp của cậu ấy. Lúc này Ngu Hạ mới biết, bộ phim mà Lăng Ngạn tham gia diễn xuất vào dịp nghỉ hè lớp 12 sẽ được công chiếu vào dịp Tết dương lịch năm nay.

Xoắn xuýt mấy giây, Ngu Hạ trả lời thành thật: “Tớ mới thấy thôi.”

Lăng Ngạn: “… Tớ cũng không bất ngờ đâu.”

Ngu Liễu Hạ Thiên: “Xin lỗi nhé.”

Lăng Ngạn rất thông cảm: “Việc học của cậu bận lắm phải không?”

Ngu Liễu Hạ Thiên: “Hơi hơi.”

Lăng Ngạn đã hiểu, không tiếp tục hỏi han gì nữa, chỉ hỏi Tết dương lịch cô có rảnh không, cậu ấy có mấy tấm vé xem phim, muốn mời cô và bạn của cô cùng đi xem. Nói xong, Lăng Ngạn còn bổ sung thêm: “Cậu đi với Lý Duật cũng được, tớ sẽ không nghĩ nhiều đâu.”

Ngu Hạ bật cười, suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Bọn tớ sẽ ủng hộ bộ phim mới của cậu, không cần gửi vé cho bọn tớ đâu.”

Lăng Ngạn: “Cậu chắc không?”

Ngu Hạ dở khóc dở cười: “Sao hả? Cậu cho rằng chỉ dựa vào tình cảm bạn bè cùng trường của tụi mình thì không đáng để bọn tớ cống hiến một phần nhỏ cho doanh thu phòng vé của cậu hả?”

Lăng Ngạn không nghĩ như vậy. Cậu ấy cầm di động im lặng trong chốc lát rồi trả lời sảng khoái: “OK, thế thì dịp Tết có rảnh chúng ta cùng liên hoan, tớ bao các cậu ăn một bữa.”

Ngu Hạ đồng ý ngay tức thì.

Trò chuyện với Lăng Ngạn xong, Ngu Hạ gửi tin nhắn cho Lý Duật, hỏi anh buổi tối có muốn ăn cơm cùng nhau không. Tin nhắn vừa được gửi, bên kia trả lời rất nhanh: “Em muốn ăn gì?”

Ngu Hạ ngẫm nghĩ rồi nói với anh: “Tạm thời em chưa nghĩ ra, tan học rồi xem thử nhé?”

L: “Ừ.”

Hai người đều đang trong giờ học nên tất nhiên là không trò chuyện nhiều.

Không lâu sau, tiếng chuông hết tiết vang lên. Đây là tiết học cuối cùng của lớp Ngu Hạ ngày hôm nay, cô nói với nhóm bạn cùng phòng một tiếng rồi chuẩn bị sang tòa nhà dạy học khác tìm Lý Duật. Hai chuyên ngành không thuộc cùng một tòa nhà dạy học nên Ngu Hạ phải chạy sang chỗ khác.

“Thế thì đưa sách cho tớ.” Thiện Vi chìa tay về phía cô, chớp mắt nói: “Cậu cứ thoải mái hẹn hò với Lý Duật đi.”

Ngu Hạ nở nụ cười: “OK, cảm ơn bạn Thiện Vi tốt bụng của chúng ta nhé.”

Thiện Vi lườm cô một phát: “Khách sáo.”

Cả nhóm vừa nói vừa cười rời khỏi tòa nhà. Vừa xuống tầng một, Ngu Hạ còn chưa thấy được người đứng cách đó không xa thì Dư Tư Na đã tinh mắt phát hiện Lý Duật, lập tức thụi một phát vào cánh tay Ngu Hạ: “Bạn học Ngu, bạn trai của cậu đến đón cậu rồi kìa.”

Ngu Hạ ngẩng đầu, thoáng chốc nhìn thấy người trước mắt.

Trong ánh mắt trêu ghẹo của đám bạn cùng phòng, cô chớp mắt rồi chạy đến trước mặt anh: “Sao anh đến đây nhanh vậy?”

Lý Duật nhướn mày: “Nhanh chỗ nào?”

Anh vươn tay nhận lấy balo của cô: “Em có muốn về ký túc xá trước không?”

“Không cần đâu.” Ngu Hạ chỉ về phía ba cô bạn cùng phòng đã đi xa: “Đám Thiện Vi đã mang sách về phòng ngủ giúp em rồi.”

Lý Duật gật đầu, cúi xuống nhìn cô: “Bây giờ em muốn đi đâu?”

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ ăn tối. Ngu Hạ nghiêng đầu suy nghĩ: “Tụi mình đi dạo một lát ngoài trường, nhân tiện đi ăn cơm luôn.”

Lý Duật không có ý kiến khác. Thế là hai người tiến về phía trước hai bước, bất chợt anh chú ý tới chóp mũi đỏ bừng của Ngu Hạ, hỏi: “Em có lạnh không?”

Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, gió lạnh cắt da cắt thịt.

Ngu Hạ thành thật vâng một tiếng, đồng thời xoa mũi: “Hơi lạnh.”

Lý Duật cau mày, mò xuống theo cổ tay của cô, nắm những ngón tay được nhét trong túi áo của cô: “Tụi mình tìm một cửa hàng gần đây ngồi một lát.”

Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, đanh phải thỏa hiệp: “Được rồi, vậy thì vào cửa hàng đồ ngọt kia đi. Em đang thèm ăn đồ ngọt.”

Hai người rời khỏi cổng trường, rẽ sang cửa hàng đồ ngọt mà Ngu Hạ rất thích. Thiết bị sưởi ấm trong cửa hàng đang hoạt động hết công suất, cả không gian trở nên nóng hừng hực.

Hai người ngồi xuống một lát, Ngu Hạ lập tức cảm thấy mình được hồi sinh. Cô thở hắt ra một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn người đối diện đang lấy bình giữ nhiệt từ trong ba lô, khóe môi cong lên: “Lý Duật.”

Lý Duật liếc nhìn cô một cái, rót ly nước ấm cho cô: “Uống ít nước cho ấm người.”

Ngu Hạ không hề ghét bỏ mà nhận lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ: “Sao anh đi học mà còn mang theo bình giữ nhiệt?”

Lý Duật: “Vì sức khỏe.”

Ngu Hạ không kịp đề phòng, nghe vậy thì bị sặc nước, không khỏi dở khóc dở cười: “Anh vừa nói gì cơ?”

Lý Duật liếc cô một cái, đường nét trên gương mặt trở nên ôn hòa hơn hẳn: “Em cảm thấy làm vậy không tốt cho sức khỏe à?”

“Không phải.” Ngu Hạ hé miệng, thoáng chốc không biết nên nói gì bây giờ: “Chủ yếu là em rất ít khi thấy sinh viên mang bình giữ nhiệt lên lớp.”

Hình như đa số mọi người, sau khi tốt nghiệp đi làm thì mới bắt đầu mang theo bình giữ nhiệt ra ngoài, mới lúc nào cũng luôn miệng nhắc đến giữ gìn sức khỏe.

Lý Duật ừ một tiếng, nghiêm túc nói với cô: “Làm thí nghiệm phải thường xuyên thức khuya, anh phải dưỡng sinh trước mới được.” Tránh cho sau này sức khỏe có vấn đề.

Ngu Hạ không thể cãi lại những lời này. Cô im lặng mấy giây rồi nhìn về phía bình giữ nhiệt mà lần trước cô đi mua cùng anh, lúc này đang được đặt bên cạnh anh, gật đầu: “Thế thì sau này anh ra ngoài nhớ mang theo nó.”

Lần trước lúc đi mua chiếc bình giữ nhiệt này, cô còn tưởng Lý Duật cũng sẽ như mình, mua về dùng một hai lần rồi quăng sang một bên, không ngờ anh lại thật sự mang nó ra ngoài.

Ngu Hạ uống ít nước rồi lại ăn một chiếc bánh ngọt crepe ngàn lớp, bụng đã được đồ ăn lấp đầy, không thể nào ăn thêm cơm tối được nữa.

Nhưng Lý Duật thì phải ăn cơm tối. Anh thuộc tuýp người chỉ cần bỏ ăn một bữa thì sẽ dễ cáu gắt, hồi trước Ngu Hạ không hề phát hiện điều này. Sau khi yêu đương với anh lâu ngày, cô mới dần dà biết chỉ cần không được ăn cơm no thì cảm xúc của Lý Duật sẽ rất khó ổn định.

Hai người chọn đại một quán ăn nhỏ, Lý Duật gọi mấy món ăn rồi ngẩng đầu lên nhìn cô bạn gái ngồi đối diện cứ nhìn mình mấy lần với vẻ mặt ngập ngừng: “Em có chuyện gì muốn nói với anh?”

Ngu Hạ: “… Anh đừng có thông minh quá mức thế được không?”

Lý Duật mỉm cười, ánh mắt cũng đong đầy ý cười: “Không phải vì anh thông minh.” Mà là vì Ngu Hạ biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng.

Anh cười một lát rồi hỏi bằng chất giọng mát lạnh: “Em có chuyện gì?”

Ngu Hạ chần chờ một lát rồi nhìn anh: “Em nói anh đừng giận em nhé?”

Lý Duật: “Em cứ nói đi.” Anh sẽ cố gắng không nổi giận.

Ngu Hạ mím môi, sau đó nói cho anh nghe chuyện bộ phim mới của Lăng Ngạn sắp được công chiếu.

Nghe xong, Lý Duật uống một ngụm nước rồi hỏi: “Em định đi xem phim với cậu ta hả?”

“?”

Ngu Hạ cứng đờ, sau đó chợt vỡ lẽ mình còn chưa nói rõ ràng với anh, bèn vội vàng giải thích: “Không phải, em định ra rạp chiếu phim ủng hộ bộ phim mới của cậu ấy, không biết anh có muốn đi cùng em không?” Dứt lời, cô lại nhanh chóng nói thêm: “Nếu anh không muốn đi hoặc không có thời gian thì em kêu Tranh Tranh hay mấy cô bạn cùng phòng của em đi cùng cũng được.”

Nghe vậy, Lý Duật hơi khó chịu: “Ngu Hạ, em làm thế là không chân thành đâu nhé.”

Vẻ mặt Ngu Hạ tràn đầy vô tội: “Em không chân thành chỗ nào?”

Lý Duật khẽ hừ một tiếng: “Anh còn chưa cho em câu trả lời thì em đã có sẵn một đống phương án dự phòng khác, thế mà còn dám nói là chân thành với anh à?”

Nhìn Ngu Hạ một lát, bỗng dưng anh nói một câu: “Kiểu như em chính là điển hình của trap girl.”

Ngu Hạ nghẹn lời, cảm thấy mình vô cùng oan ức: “Em chỉ sợ anh không thích diễn viên chính của phim là Lăng Ngạn, thấy cậu ấy trên màn ảnh rộng thì sẽ không vui thôi mà.”

“Tại sao anh thấy cậu ta lại không vui?” Lý Duật hỏi ngược lại.

Không chờ Ngu Hạ trả lời, Lý Duật đã nói một câu gợi đòn: “Người cậu ta yêu thầm là bạn gái của anh. Theo lý mà nói thì lẽ ra cậu ta mới là người không vui khi thấy anh.”

“…”

Rất tốt, câu nói này đúng quá không cãi được.

Ngu Hạ chớp mắt mấy cái rồi lườm người đối diện: “Nhưng bây giờ sự nghiệp của người ta đang phát triển rất tốt nhé.”

Vẻ mặt Lý Duật rất bình tĩnh, nhận suất cơm tối mà chủ quán đưa cho mình, đồng thời nói một tiếng cảm ơn, sau đó mới trả lời câu nói của Ngu Hạ: “Anh thích thành gia lập thất trước rồi mới lập nghiệp sau.”

Ngu Hạ cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng không nhịn được mà phì cười thành tiếng. Cười một lát, cô đỏ mặt cãi lại Lý Duật: “Ai muốn thành gia lập thất với anh chứ.”

Lý Duật ăn một miếng cơm, sau đó ngẩng đầu nhìn bạn gái dưới ánh đèn mờ, ánh mắt sâu thẳm: “Cô bạn gái đang ăn cơm cùng anh chứ ai.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói bâng quơ nhưng bỗng nhưng lại khiến Ngu Hạ có cảm giác như được anh lấy lòng. Cô kìm nén khóe môi cứ muốn nhếch lên, mặt đỏ như gấc chín lườm anh một phát: “Em vẫn chưa đồng ý đâu nhé.”

Lý Duật ừ một tiếng, không hề nản chí: “Anh sẽ cố gắng hơn.”

Môi Ngu Hạ mấp máy, định hỏi anh sẽ cố gắng như thế nào nhưng câu hỏi đến bên miệng, cô lại cảm thấy bây giờ thảo luận về đề tài này thì vẫn còn sớm quá, thế nên cô dừng lại kịp thời, chỉ lải nhải người trước mặt: “Anh lo ăn cho hết cơm trước đã.”

Ăn cơm xong, cô còn muốn về ký túc xá nằm nghỉ.

Lý Duật: “…”



Ăn bữa tối xong, hai người không tiếp tục đi dạo bên ngoài mà quay về trường học.

Đến dưới lầu khu ký túc xá, Ngu Hạ xác nhận lại lần nữa với Lý Duật: “Mùng một Tết dương lịch tụi mình đi xem phim nhé?”

Lý Duật: “Ừ.”

Tết dương lịch, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham sẽ càng bận tối mày tối mặt, Ngu Hạ đã báo trước với hai người rằng cô và Lý Duật sẽ không về nhà vào dịp Tết dương lịch.

Thỏa thuận xong, Ngu Hạ mới nhớ tới những người khác: “Lần đầu tiên đi xem phim, tụi mình có nên hẹn cả đám Tranh Tranh với Giang Phồn không? Đều là bạn cùng trường cấp 3, chắc chắn Lăng Ngạn cũng sẽ hỏi Tranh Tranh với Hy Nguyệt.”

Lý Duật nhìn cô: “Em muốn có thêm mấy con kỳ đà cản mũi trong cuộc hẹn hò của tụi mình hả?”

“…” Ngu Hạ buồn cười nhìn anh: “Nói không chừng các cậu ấy còn cảm thấy tụi mình mới là kỳ đà cản mũi ấy chứ.”

Cô ôm cánh tay Lý Duật, tựa vào lòng anh: “Chủ yếu là đã được một thời gian rồi em chưa gặp Tranh Tranh với Hy Nguyệt.” Cô muốn được gặp lại đám bạn thân của mình.

Bạn gái đã nói đến mức này thì Lý Duật không có lý do gì để từ chối: “OK, vậy thì để anh hỏi Giang Phồn nhé?”

“Em sẽ hỏi Tranh Tranh.” Ngu Hạ nói: “Chắc chắn cậu ấy sẽ hỏi lại Giang Phồn.”

Lý Duật gật đầu.

Hai người tách ra trở về ký túc xá của nhau, Ngu Hạ lập tức liên lạc với Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt để nói chuyện này. Thẩm Nhạc Tranh và Giang Phồn đều không thành vấn đề, còn Thích Hy Nguyệt thì bận việc khác, trùng hợp thế nào mà ngày mùng một Tết dương lịch lại là ngày sinh nhật của người lớn trong nhà nên cô ấy cần thiết góp mặt, không thể đi xem phim với hai cô bạn thân, đành phải hẹn dịp khác.

Còn Tống Tri Hành và Vương Tân Giác, sau khi biết hai cặp đôi Ngu Hạ và Lý Duật, Thẩm Nhạc Tranh và Giang Phồn định đi xem phim cùng nhau, với tư cách là quý tộc độc thân, họ từ chối một cách cương quyết. Hồi trước họ đã phải ăn cơm chó của một cặp đôi rồi, bây giờ hai cặp đi cùng nhau thì họ sẽ không chịu được đâu.

Sau khi xác nhận thời gian, Thẩm Nhạc Tranh lại lên kế hoạch đêm giao thừa nên đi chơi ở đâu. Ngu Hạ không có ý kiến gì về địa điểm vượt qua đêm giao thừa, còn Lý Duật và Giang Phồn thì chỉ cần bạn gái quyết định, họ sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Cuối cùng, đến đêm giao thừa, Thẩm Nhạc Tranh quyết định trải nghiệm quảng trường năm mới mà người Bắc Kinh thích nhất, hòa vào dòng người đếm ngược thời gian bước sang năm mới.

Giang Phồn và Lý Duật đều không có ý kiến, chẳng qua hai người đều lo lắng lúc đó sẽ có rất đông người, họ chưa chắc đã có thể chen vào đám đông. Thẩm Nhạc Tranh lại rất vô tư: “Không sao đâu, không chen vào được thì chúng ta chỉ cần đứng bên ngoài cảm nhận bầu không khí là được. Có phải Lý Duật chưa từng đến đó bao giờ không?”

L: “Ừ.”

Lúc này Ngu Hạ mới chợt nhớ, đúng là cô và Lý Duật chưa bao giờ đến quảng trường năm mới. Rõ ràng đó là địa điểm mà người xứ khác nhất định phải check-in mỗi khi đến Bắc Kinh. Nghĩ đến đây, cô vội ủng hộ Thẩm Nhạc Tranh: “Chúng ta đến quảng trường đi, chúng ta cùng nhau cảm nhận bầu không khí giao thừa ở đó, còn lại cứ tùy cơ ứng biến là được.”

Hai cô gái đều đã quyết định, hai chàng trai tất nhiên không có lý do gì để từ chối.

Sau khi đã thỏa thuận xong kế hoạch cho đêm giao thừa, Ngu Hạ bỗng dưng hơi kích động.

Mấy ngày kế tiếp, cô lờ mờ nhận thấy mình cứ liên tục đếm từng giờ chờ đến đêm giao thừa.

Chiều thứ sáu hôm nay, cả nhóm Ngu Hạ đều không có tiết học.

Sau khi tan học, bốn người hẹn nhau cùng đi ăn bữa trưa ở gần trường học của Thẩm Nhạc Tranh, sau đó tìm một cửa hàng nghỉ chân một lát rồi lại cùng nhau lên đường đến địa điểm đón giao thừa.
Bình Luận (0)
Comment