Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 93

Ngu Thanh Quân nhớ lại chuyện quá khứ rồi bình tĩnh nói: “Chắc hồi trước Tiểu Duật định cầu hôn con vào ngày tốt nghiệp đại học. Trước đó thằng bé còn tìm mẹ với ba con để thảo luận về chuyện của hai đứa, mẹ thấy ý thằng bé là định cầu hôn, chẳng qua thằng bé không nói rõ ràng thôi.”

Mà đến ngày tốt nghiệp, Lý Duật lại không có bất cứ hành động gì, hai vợ chồng bèn nghĩ rằng mình đã hiểu nhầm. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ là vì câu nói của Ngu Hạ nên Lý Duật không muốn gây áp lực quá sớm cho cô, do đó không cầu hôn cô vào ngày tốt nghiệp.

Nghe Ngu Thanh Quân nói xong, Ngu Hạ tua ngược trí nhớ về cái đêm trước ngày tốt nghiệp đại học, cô không nhớ hồi đó mình có linh cảm được điều gì đó hay không nhưng bây giờ ngẫm lại, đúng là trong khoảng thời gian đó, Lý Duật có gì đó là lạ, có những hành động rất khó hiểu. Mà lúc Lý Duật hỏi mình khi nào muốn kết hôn cũng là đêm trước ngày tốt nghiệp.

Quan sát được vẻ mặt của Ngu Hạ, Ngu Thanh Quân hỏi: “Con hối hận vì lúc ấy trả lời Tiểu Duật như vậy à?”

“Không có.” Ngu Hạ trả lời rất kiên quyết: “Con cảm thấy bọn con như bây giờ còn tốt hơn.”

Cô và Lý Duật vẫn quá trẻ, kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp tất nhiên là được nhưng hồi đó, tư tưởng của họ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, Ngu Hạ không dám bảo đảm nếu mình kết hôn với Lý Duật ngay sau khi kết hôn thì hai người có còn ngọt ngào như bây giờ hay.

Nghe thấy câu trả lời của cô, Ngu Thanh Quân mỉm cười thấu hiểu: “Con đã thật sự trưởng thành rồi.”

Đôi môi Ngu Hạ cong lên: “Vừa rồi mẹ còn bảo con vẫn có thể làm con nít mà.”

Đối với chuyện kết hôn, hai mẹ con chỉ nói đến đây rồi dừng.

Sau Trung thu, Ngu Hạ trở về mái ấm nhỏ của mình và Lý Duật, tiếp tục cuộc sống bán mình cho tư bản.



Nửa tháng sau, Lý Duật mới kết thúc dự án về nhà.

Khi anh về đến nhà, Ngu Hạ vẫn chưa tan làm.

Lý Duật tắm rửa rồi thay quần áo, sau đó gửi tin nhắn cho Ngu Hạ, hỏi cô buổi tối có tăng ca không. Nhận được câu trả lời sẽ không tăng ca của Ngu Hạ, Lý Duật lái xe đến công ty đón cô.

Ngày thường anh rất bận nhưng chỉ cần rảnh rỗi, anh sẽ đón đưa Ngu Hạ đi làm về nhà.

Ngu Hạ đã sớm nhận được tin nhắn của Lý Duật. Vừa hết giờ làm, cô nói một tiếng với các đồng nghiệp rồi về trước. Xuống dưới lầu công ty, cô lập tức thấy người đã lâu không gặp.

Hai người nhìn nhau cười, Lý Duật sải bước lại gần cô: “Tan làm rồi à?”

Ngu Hạ: “Biết rõ còn hỏi.”

Cô chủ động nhào lên người anh, vùi đầu ngửi mùi hương sạch sẽ tươi mát trên người anh, rầu rĩ nói: “Em nhớ anh.”

Lý Duật nghiêng đầu khẽ hôn lên vành tai của cô, giọng trầm thấp: “Anh cũng nhớ em.”

Hai người ăn đại chút gì đó ở bên ngoài rồi về nhà.

Vừa vào nhà, Ngu Hạ còn chưa kịp đặt túi xách xuống thì chiếc túi đã bị rơi xuống sàn nhà. Cô được Lý Duật bế lên, ngồi trên tủ đựng giày. Cô ngửa đầu, chủ động hôn lên cằm anh trước khi anh cúi xuống hôn mình. Hai người hôn nhau triền miên một lát, dùng phương thức này để phát ti3t sự nhớ nhung trong lòng.

Khi mọi thứ trong phòng đều trở về với yên tĩnh, Ngu Hạ nằm trong lòng Lý Duật, cảm nhận cơn mưa nụ hôn của anh trên mặt mình, buồn cười hỏi: “Hơi ngứa ngáy.”

Lý Duật nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Ngứa chỗ nào?”

Đối mặt với ánh mắt của anh, gò má Ngu Hạ nóng lên: “Em mệt rồi.” Cô không muốn làm thêm lần nữa đâu.

Nghe vậy, khóe môi Lý Duật cong lên: “Yên tâm, anh không giày vò em nữa.” Dứt lời, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, khẽ hỏi: “Có muốn ngủ không?”

Mí mắt Ngu Hạ run rẩy, vùi đầu vào lòng anh: “Hơi muốn ngủ nhưng lại không muốn ngủ ngay bây giờ.”

Lý Duật: “Hửm?”

Ngu Hạ: “Tụi mình trò chuyện một lát đã.”

Lý Duật đồng ý. Hai người nằm trên giường, ôm nhau thủ thỉ với nhau. Mỗi ngày họ đều liên lạc với nhau nhưng vì dự án của Lý Duật rất khẩn cấp nên đa số nội dung trò chuyện chỉ là những câu hỏi quan tâm cuộc sống hằng ngày mà thôi, còn những đề tài khác rất ít khi nhắc đến.

Trò chuyện một lát, mí mắt của Ngu Hạ càng ngày càng trĩu nặng. Nghe giọng nói càng ngày càng nhỏ của cô, Lý Duật ôm cô chặt hơn.

Không lâu sau, trong phòng đã hoàn toàn yên tĩnh. Lý Duật khẽ hôn lên vầng trán của người trong lòng mình, sau đó cũng ôm cô chìm vào giấc ngủ.



Trong khoảng thời gian kế tiếp, Lý Duật không còn bận như trước kia, anh thường xuyên rảnh rỗi đón đưa Ngu Hạ đi làm. Thậm chí anh còn quen biết không ít đồng nghiệp của Ngu Hạ.

Sau khi biết chuyện này, Thẩm Nhạc Tranh nhạy bén bình luận, Lý Duật đã xâm nhập vào nội bộ công ty của Ngu Hạ, công khai bày tỏ chủ quyền của mình. Dù sao thì hồi trước Lý Duật rất ít khi xuất hiện ở công ty của Ngu Hạ, đa số nhân viên trong công ty đều cho rằng Ngu Hạ nói mình có bạn trai chỉ là cái cớ để từ chối các đồng nghiệp nam xun xoe với mình.

Tết dương lịch năm nay là ngày kỷ niệm trăm năm thành lập trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm. Ngu Hạ và Lý Duật đã sớm nhận được điện thoại của nhà trường, mời hai người về trường học tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nhân tiện thăm lại trường xưa.

Tết dương lịch, mọi người đều có thời gian rảnh nên đều đồng ý.

Vào dịp lễ Giáng sinh diễn ra trước Tết dương lịch một tuần, Lý Duật bay về Hồng Kông một mình, Ngu Hạ bận đi làm nên không về cùng nhau.

Thật không trùng hợp, tối nay có đồng nghiệp trong công ty được bạn trai cầu hôn, Ngu Hạ giúp đỡ một tay, nhân tiện cảm nhận bầu không khí náo nhiệt của buổi cầu hôn.

Sau khi về đến nhà, cô nhớ lại cuộc trò chuyện của mình và Ngu Thanh Quân lúc trước, lại nghĩ đến những lời mà mình từng nói với Lý Duật. Trong lúc nhất thời, Ngu Hạ cũng hơi khát khao, khát khao được Lý Duật cầu hôn, cũng khát khao có được một mái ấm nhỏ chỉ thuộc về mình và Lý Duật.

Sau khi biết suy nghĩ này của cô, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt đều đưa ra những lời góp ý.

Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu có thể ám chỉ Lý Duật.”

Thích Hy Nguyệt: “Phải rồi, sang năm cậu hai mươi lăm tuổi rồi, có khi nào Lý Duật không có ý định cầu hôn mà chờ cậu đủ hai mươi lăm tuổi rồi kéo cậu đi đăng ký kết hôn luôn không?”

Ngẫm nghĩ một lát, Ngu Hạ do dự nói: “Không đến nỗi đó chứ.” Lý Duật không phải là kiểu người không coi trọng nghi thức như vậy đâu.

Thẩm Nhạc Tranh lại chỉ rõ vấn đề: “Tớ nghi ngờ có lẽ Lý Duật đã quên mất câu trả lời của cậu là chờ sau hai mươi lăm tuổi mới kết hôn rồi. Biết đâu Lý Duật nghĩ rằng chờ đến khi cậu ấy tốt nghiệp rồi mới cầu hôn thì sao?”

Thích Hy Nguyệt: “… Cậu nói cũng có lý.”

Nghe hai cô bạn thảo luận, tâm trạng của Ngu Hạ rất phức tạp. Một mặt, cô rất muốn kết hôn ngay bây giờ, mặt khác, cô lại cảm thấy hình như mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời.

Ngu Hạ nghĩ tới nghĩ lui, đến ngày Lý Duật về Bắc Kinh, khi cùng anh nhắc đến buổi lễ kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường cấp 3, cô còn vòng vo tam quốc một câu: “Trường cũ của tụi mình cũng được trăm năm rồi.”

Lý Duật ngồi trên ghế lái, quay sang nhìn cô: “Sao tự nhiên em lại cảm khái như vậy?”

Ngu Hạ: “… Tụi mình đã tốt nghiệp nhiều năm rồi.”

Lý Duật ừ một tiếng: “Em hoài niệm quá khứ à?”

Thấy anh không có phản ứng gì, Ngu Hạ rất là thất vọng: “Không phải, em chỉ thuận miệng nói như vậy thôi. Tụi mình cũng U30 rồi, em đang cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.”

“…” Lý Duật cạn lời một giây: “Còn lâu tụi mình mới đến ba mươi tuổi mà nhỉ?”

Họ còn chưa đến hai mươi lăm tuổi.

Ngu Hạ lườm anh: “Chờ quá hai lăm tuổi thì người ta sẽ nói chúng ta U30.” Cô đếm thời gian cho Lý Duật: “Còn hơn hai mươi ngày nữa, anh sẽ tròn hai mươi lăm tuổi.”

Sinh nhật của Lý Duật rơi vào ngày mười tám tháng một.

Lý Duật nghẹn họng, dở khóc dở cười: “Em không cần tính rõ ràng cỡ đó đâu.”

Ngu Hạ: “Em cứ tính đấy.”

Thấy Lý Duật hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa hơn, Ngu Hạ âm thầm thở dài. Cô đã ám chỉ rõ ràng lắm rồi mà nhỉ? Thế mà người này lại không có phản ứng gì hết.

Ngu Hạ chỉ lo buồn bã, hoàn toàn không nhận thấy ở điểm mù thị giác của mình, Lý Duật nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên.



Đến ngày tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, Ngu Hạ và Lý Duật cùng nhau xuất hiện trong trường.

Sau khi hội hợp với nhóm Thẩm Nhạc Tranh, cả đám cùng nhau đi tìm các thầy cô giáo. Trương Minh Tuyết vẫn tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm ban xã hội, Phùng Quang Lượng giờ đây đã được thăng chức lên làm chủ nhiệm giáo dục nhưng vẫn tiếp tục dạy học.

Thấy cả đám đồng thời xuất hiện, các thầy cô giáo đều rất vui mừng.

Hàn huyên một lát, Thẩm Nhạc Tranh và Giang Phồn nói họ muốn đến quầy bán quà vặt để mua ít đồ, Thích Hy Nguyệt và Vương Tân Giác đã yêu nhau, hai người muốn đi xem hiệu sách trước cổng trường. Vương Tân Giác thấy bà nội vẫn tiếp tục trông coi hiệu sách, đón khách đến tiễn khách đi như ngày xưa.

Sau khi mọi người tản ra, Ngu Hạ đang suy nghĩ mình và Lý Duật nên đi đâu thì Lý Duật đã nói trước: “Tụi mình về thăm lớp cũ nhé?”

Ngu Hạ hỏi: “Phòng học lớp xã hội hả?”

Lý Duật: “Dĩ nhiên rồi.”

Ngu Hạ cười rạng rỡ, đồng ý với anh.

Hai người tiến về phía phòng học quen thuộc, băng qua hành lang thật dài, gặp được không ít bạn học cũ nhận ra hai người nên lên tiếng chào hỏi họ.

Khi đến trước cửa phòng học, Lý Duật đẩy cửa ra, nói với Ngu Hạ: “Em vào đi.”

Ngu Hạ dừng bước, nghi ngờ nhìn anh: “Anh sao vậy?”

Lý Duật cười khẽ: “Anh không sao, em không muốn đi trước anh à?”

Ngu Hạ loáng thoáng nhận thấy hôm nay Lý Duật hơi khác thường, chẳng qua cô không tài nào nói rõ được anh khác thường ở điểm nào. Thắc mắc ba giây, cô lắc đầu: “Không phải.”

Hai người tiến về phía bàn học quen thuộc.

Trên hai chiếc bàn học quen thuộc chất đầy sách vở, Ngu Hạ buông mắt nhìn xuống, sau đó nói với Lý Duật: “Anh đoán xem chủ nhân hiện tại của hai chiếc bàn này là nam sinh hay nữ sinh?”

Lý Duật: “Anh đoán là một nam một nữ.”

Ngu Hạ kêu một tiếng “chà”, đang định nói tiếp thì Lý Duật chợt gọi tên cô: “Ngu Hạ, em còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trên trường không?”

Ngu Hạ ngây người, chớp mắt thật chậm: “Ý anh là sao?”

Lý Duật: “Em không nhớ à?”

Ngu Hạ trả lời thành thật: “… Em chỉ nhớ mang máng.”

Lý Duật cười: “Nếu em không nhớ thì hãy nhìn lên bục giảng.

Ngu Hạ quay sang theo phản xạ, chợt thấy không biết từ khi nào, máy chiếu trong phòng học đã được bật lên, rèm cửa trong phòng học cũng được khép lại. Khi cô nhìn lướt qua thì thấy hình ảnh của mình mấy năm trước xuất hiện trên màn chiếu, cô ngồi trong phòng thấy, kinh ngạc khi thấy Lý Duật được cô giáo dẫn vào lớp. Sau cảnh tượng đó là cô và Lý Duật đối chọi với nhau trong lớp, sau đó nữa là quãng thời gian ngồi cùng bàn mất tự nhiên của hai người.

Từng cảnh từng giây được trình chiếu trên màn hình như một bộ phim, đồng thời cũng hiện lên trong đầu Ngu Hạ.

Đoạn video này cắt ghép rất nhiều cảnh tượng thú vị mà hai người cùng nhau trải qua, có đại hội thể dục thể thao của trường, cũng có cảnh hai người đùa giỡn trong phòng học, hai người sánh vai nhau bước đi dưới tán cây trong sân trường…

Còn có rất nhiều cảnh tượng khác.

Xem xong, vành mắt Ngu Hạ trở nên ướt át, nhịp tim của cô rung động, có thể cảm nhận rõ ràng: “Anh…”

Khi cô quay sang nhìn người bên cạnh mình, vừa thốt lên một tiếng thì Lý Duật đã quỳ một chân trước mặt cô: “Ngu Hạ, em có bằng lòng gả cho anh không?” Anh nhìn cô bằng ánh mắt chuyên chú: “Cho phép anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”

Nhìn người trước mắt, những giọt nước mắt mà Ngu Hạ cố gắng kìm nén giờ đây vẫn không thể ngăn cản mà tuôn rơi lã chã: “Khi nào anh…”

Cô định hỏi anh chuẩn bị mấy thứ này hồi nào, song còn chưa nói hết câu thì giọng nói quen thuộc của đám bạn thân vang lên từ đằng trước: “Ôi chao, đây không phải là trọng điểm. Cậu mau trả lời cậu có bằng lòng gả cho Lý Duật không đã.”

Thấy những gương mặt quen thuộc không được coi như đột nhiên xuất hiện ở đây, lại nhìn về phía vợ chồng Ngu Thanh Quân đứng cách đó không xa, Ngu Hạ chợt hiểu được Lý Duật đã tốn biết bao nhiêu tâm tư cho ngày hôm nay.

Cô vui đến mức bật khóc, vừa lau nước mắt vừa chìa tay về phía Lý Duật, trả lời bằng giọng khàn khàn: “Dĩ nhiên là em đồng ý.”

Dứt lời, Lý Duật đeo nhẫn vào ngón tay của cô, sau đó nhận lấy bó hoa hồng mà mình đã chuẩn bị sẵn từ tay Giang Phồn nhét vào lòng cô, giọng nói trầm thấp: “Cảm ơn em.”

Cảm ơn em đã bằng lòng cho anh ở bên em suốt đời.

“Hôn một cái, hôn một cái.” Thẩm Nhạc Tranh kêu gào.

Thích Hy Nguyệt: “Đúng đấy, bọn tớ muốn xem nụ hôn kiểu Pháp.”

“…”

Mọi người đùa giỡn ồn ào, không còn cách nào khác, Ngu Hạ và Lý Duật đành phải thỏa lòng mọi người, ôm nhau trao đổi một nụ hôn.

Hôn xong, Ngu Hạ chợt nhớ lại lời nói lúc trước của mình, bèn ghé vào tai Lý Duật thì thầm: “Nhưng em định chờ sau hai mươi lăm tuổi mới kết hôn.”

Lý Duật khựng lại, bóp ngón tay đeo nhẫn của cô, chiều theo ý cô: “Vậy thì tụi mình chờ em qua tuổi hai lăm rồi mới đăng ký kết hôn.”
Bình Luận (0)
Comment